Nghi phạm thứ nhất chính là một tiểu thái giám chuyên phục vụ ở ngự thiện phòng, hành động của hắn từ trước đến giờ đều rất bí mật, nhưng lần này hắn lại bưng đến món ăn không phải là món ăn chuyên dụng của cung này, nếu không phải Chúc Phương Bình đến kịp lúc, Tư Đồ Uyên ăn món bánh ngọt kia chắc đã phải chết rồi.
Sắc mặt Vi thị tĩnh lặng như nước, bàn tay ở trong tay áo nắm thành quả đấm. Ai cũng biết từ bé đến giờ Tư Đồ Tu không thể ăn được đậu phộng, lúc bé suýt nữa thì mất mạng nên ngự thiện phòng vô cùng cẩn trọng, chưa từng dâng những món ăn có đậu phộng lên cho Tư Đồ Uyên, thế nhưng hôm nay lại xảy ra loại sai lầm này.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu: "Nô tài không hề muốn hại Đại hoàng tử, chỉ là hôm nay trong cung tổ chức lễ mừng thế tử tròn một tuổi, mọi người đều đã đi hết, nô tỳ không biết nên mới cầm nhầm..." Hắn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nói đến đây cũng biết mạng mình hôm nay không giữ được rồi, nhưng có ông trời chứng giám, hắn làm sao có gan ám hại Tư Đồ Uyên đây! Còn không phải là vì có người phân phó sao, hắn nhìn thấy chén chén đĩa đĩa liền bưng tất cả đi luôn. Lúc này, toàn thân hắn phát run, hữu khí vô lực nằm rạp trên đất.
Vi thị lau sạch lệ nơi khóe mắt nói: "May mà con ta phúc lớn mạng lớn, ta chỉ không tin lời của tên nô tài này . Mấy chục năm nay, đồ ăn của Uyên nhi chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, nhưng hôm nay... Thần thiếp cầu xin hoàng thượng tra rõ chuyện này!"
Tư Đồ Uyên vốn muốn rửa sạch hàm oan mới phải chuyển ra khỏi hoàng cung, vậy mà trong thời điểm mấu chốt này lại thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, nhất định là có người che giấu dã tâm, muốn lấy mạng hắn!
Kẻ đó là ai đây? Ánh mắt Vi thị lóe sáng, đảo qua khuôn mặt của mấy vị vương gia. Ngoại trừ kẻ độc ác nhất kia, tất cả những người còn lại đều đang ở đây. Hoặc là kẻ đó đang nằm trong những người này?
Khi Tư Đồ Dập bắt gặp ánh mắt của bà quét đến, trong lòng run lên, ngực căng thẳng như bị nhét vào một mớ đay rối, giờ phút này hắn chỉ cầu mong kẻ đó không phải là Tư Đồ Lan, nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng được. Bởi vì khi kế sách này thất bại, người bị Chúc Phương Bình bắt được, nhưng có khả năng bọn họ đã sớm đề phòng, như vậy, không lẽ...
Đang nghĩ ngợi, thuộc hạ của Chúc Phương Bình lại mang một kẻ khác đến, quăng hắn tới trước điện, cúi người bẩm báo: "Đây chính là người bày mưu, sai tiểu thái giám kia bưng đồ ăn đến chỗ Đại hoàng tử."
Tư Đồ Dập nhìn góc nghiêng khuôn mặt của kẻ kia, mặt vuông chữ điền, cái mũi hơi dẹt, đầu ngón tay không thể kìm được khẽ run, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan đến khắp các ngõ ngách trong cơ thể. Người này chính là thái giám trước đây hầu hạ Tư Đồ Lan là Trịnh Đồng Xương. Sau khi Tư Đồ Lan đi ra khỏi cung tự mình lập phủ, hắn không đi theo mà lưu lại trong cung. Nhoáng một cái, mấy năm đã trôi qua, thế mà hắn và Tư Đồ Lan vẫn còn liên hệ với nhau. Chuyện như vậy, người ta nhìn vào một cái là thấy ngay?
Câu nói 'vụ án vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ' đã đến bên miệng lại bị Tư Đồ Dập cứng rắn nuốt trở về, hắn âm thầm thở dài, biết là không thể cứu vãn, trong lòng tràn ngập bi ai. Ban đầu, Tư Đồ Lan còn không chịu nghe lời khuyên của hắn! Không biết thu liễm, không biết giấu tài, cho dù Tư Đồ Uyên được thả ra thì có sao đâu? Dù sao, hắn ta cũng đã bị phế ngôi Thái tử, kể cả trong lòng phụ hoàng còn áy náy đi nữa cũng không trở thành gánh nặng trong quá trình hắn đi lên ngôi vị Thái tử, vốn dĩ bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian! Đáng tiếc, đáng tiếc, hắn đối với Tư Đồ Lan chính là hận rèn sắt không thành thép. Nhưng như vậy thì đã sao, tất cả đều đã muộn rồi.
Từ Khôn Ninh cung đi ra, Tư Đồ Tu đi thẳng về phía trắc điện nơi Bùi Ngọc Kiều đang chờ, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền ôm Hi nhi ra đón, nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào rồi? Thực sự có người âm mưu hại đại ca à?"
Hắn gật đầu: "Chúng ta không tiện ở lại đây, về phủ trước thôi."
Hai người ngồi lên xe ngựa để ra khỏi cung. Lúc đến vui mừng hớn hở, lúc về khuôn mặt lại âm u, Bùi Ngọc Kiều nghiêng người dựa vào ngực hắn lầm bầm: "Đại ca đã đáng thương như vậy, mà còn có người muốn lấy mạng hắn, kẻ kia quả thực vô cùng ngoan độc. Vương gia, người đó là ai vậy?"
"Hơn phân nửa là Tứ ca, đợi lát nữa thẩm vấn xong thì sẽ có tin tức." Tên Trịnh Đồng Xương kia vẫn còn ngậm chặt, kiên quyết không chịu khai, chỉ nói là sai lầm của chính mình. Hắn ta ở trong cung đã ba mươi năm, lại không phải là thái giám của ngự thiện phòng, hôm nay thừa dịp trong cung tổ chức cung yến mừng Hi nhi tròn một tuổi mới tiếp xúc được với nơi đó, nói như vậy thì ai mà tin được?
Nhưng nếu hắn không chịu mở miệng thì không thể bắt Tư Đồ Lan, chẳng qua bây giờ Tư Đồ Hằng Thành đã thực sự nổi giận, mời vị quan viên am hiểu việc thẩm vấn nhất đến để bắt Trịnh Đồng Xương phải mở miệng, chuyện này chắc chắn không khó. Chỉ là khi biết được kết quả, người kia chính là Tư Đồ Lan, Bùi Ngọc Kiều hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng nghĩ đến cách làm người của hắn, hình như không phải không làm được, nàng thở dài nói với Hi nhi: "Hi nhi, sau này con vạn lần không thể trở thành loại người này, đối với huynh đệ phải tương thân tương ái mới tốt."
Chuyện này ở một gia đình bình thường đã vô cùng khó khăn chứ đừng nói là trong gia đình đế vương. Tư Đồ Tu cong môi cười một tiếng, cho dù trong lòng người chỉ còn lại vài phần lương thiện, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên loại bỏ. Nhớ tới Tư Đồ Cảnh, hắn rũ mắt xuống khẽ vuốt khuôn mặt thê tử đang tựa trong ngực: "Bây giờ Hi nhi còn chưa có huynh đệ, tại sao lại phải tương thân tương ái? Hay là, nàng định sinh thêm cho bản vương một đứa nữa?"
Ngón tay hắn lơ đễnh trượt đến bên miệng nàng liền bị nàng cắn xuống, hừ một tiếng nói: "Ta muốn sinh thêm một nữ nhi."
Hắn cười lên: "Nữ nhi cũng không tồi."
Xe ngựa trở lại vương phủ chưa đến một ngày, Tư Đồ Lan liền bị bắt, tất nhiên Tư Đồ Hằng Thành đã hoài nghi đứa con trai này từ trước, sớm cho người bao vây hắn. Chẳng qua bây giờ tất cả đều kết thúc, âm mưu bị vạch trần, hắn chính là chủ mưu đứng sau mọi chuyện. Lúc này, Tư Đồ Hằng Thành tước đi phong hào vương gia, giáng xuống làm thường dân, bị bắt vào thiên lao. Nơi đó, mười người đi vào thì không có mấy người trở ra, Hiền phi quỳ gối trước cửa Càn Thanh Cung muốn cầu xin cho con. Tư Đồ Hằng Thành nìn thấy bà lại nghĩ đến lời cung nhân bẩm báo, nói nàng mấy lần âm thầm gửi tin cho Tư Đồ Lan, đúng là con hư tại mẹ, đang cơn giận giữ lại thuận đường tống Hiền phi vào lãnh cung.
Hai tin tức này liên tiếp truyền đến khiến Tấn vương phủ không được bình an, dù Tiết Quý Lan thuận lợi sinh hạ một đứa con trai, nhưng việc Tư Đồ Lan làm khiến nàng lo lắng sẽ liên lụy đến Tư Đồ Dập, ngày đêm không được nghỉ ngơi nên bị bệnh một thời gian. Tư Đồ Dập mượn cớ này thỉnh cầu Tư Đồ Hằng Thành, tạm thời buông hết mọi chuyện trong tay để chăm sóc vợ con.
Thế lực này đi xuống, thế lực kia lại lên, khi Tư Đồ Dập bị mất đi sự yêu quý thì Tư Đồ Hằng Thành càng trọng dụng Tư Đồ Tư hơn, rất nhiều việc vốn do Tư Đồ Dập phụ trách bây giờ đều giao cho hắn tiếp quản, một ngày của hắn thật sự là bận trăm công nghìn việc.
Mà giờ khắc này, Viên Diệu Huệ cũng sinh được một bé gái, tiểu hài tử nặng ba cân, nhắm mắt nằm trong ngực Tư Đồ Cảnh, hắn ôm con cười với nàng: "Dung mạo thật là xinh đẹp, sau này khẳng định là giống nàng."
Dù sao cung là viên thịt từ trên người mình chui ra, Viên Diệu Huệ vô cùng yêu thích, vuốt ve gương mặt cô nhóc nói: "Thật là nhỏ bé, ta thấy bụng mình lớn như vậy, còn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ rất lớn cơ."
"Con bé sẽ lớn rất nhanh, nàng chưa nhìn thấy Hi nhi đâu, lúc mới sinh nhỏ cũng nhỏ như vậy." Tư Đồ Cảnh khua tay: "Cái miệng của tiểu tử đó còn rất ngọt ngào, gặp ai cũng gọi."
Sắc mặt Viên Diệu Huệ không tốt lắm, bây giờ Tư Đồ Lan ngã ngựa, Tư Đồ Dập túc trí đa mưu lại chủ động tránh né, Tư Đồ Tu chiếm thế thượng phong, nghe nói trước cửa Sở vương phủ ngựa xe như nước, chắc hẳn Bùi Ngọc Kiều kia rất đắc ý, nàng ta sinh được nhi tử, sao có thể không cao cao tại thượng đây? Nhưng còn nơi này thì sao, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, vì Hứa gia và cả việc nàng kia không được bà nội yêu mến, Tư Đồ cảnh không có được chút lợi thế nào.
Hết người này lại đến người kia khiến người ta giận sôi lên, khuôn mặt nàng ngập tràn giận dữ nhưng Tư Đồ Cảnh chỉ coi như nàng không khỏe: "Nàng sinh hài nhi chắc đã mệt lắm rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Thiếp sinh hài nhi nhưng các ca ca tẩu tẩu đã đến thăm lần nào chưa?" Nàng lại hỏi.
Tư Đồ Cảnh cười nói: "Tất nhiên là có, Thất đệ còn phái người đến đây túc trực, sau khi nghe nói nàng mẹ tròn con vuông mới đi."
Thì ra vẫn còn một chút tình huynh đệ, nếu thật sự có tình nghĩa thì nên quan tâm đến Tư Đồ Cảnh, đừng giữ lấy lợi ích một mình, nàng thản nhiên nói: "Cũng vậy thôi, dù sao Thất đệ cũng bề bộn nhiều việc, không giống với vương gia..." Nàng ngừng lại nói: "Vậy thiếp ngủ đây, vương gia cũng không cần ở lại trông nom, người hãy đi nghỉ một lát đi."
Nói xong, nàng xoay mặt vào phía trong giường. Mặc dù giọng nói của nàng hết sức nhu hòa, nhưng toàn thân vẫn tỏa ra sự xa lánh, Tư Đồ Tu cảm thấy hơi mất mát, hắn rất nhớ dáng vẻ nàng nũng nịu, giận dỗi trong lòng mình, có lẽ là vì sinh con quá mệt mỏi chăng? Cả người nàng toàn là mồ hôi, làm gì có sức để thân mật với hắn đây? Hắn ôm nữ nhi đi ra khỏi nội thất.
Trời tối dần, từ cửa sổ nhìn ra ngoài đã không thấy rõ vườn hoa mộc lan, nhưng đến giờ mà Tư Đồ Tu vẫn chưa về, Bùi Ngọc Kiều nhàn rỗi liền sai Lư Thành đến chuẩn bị kỹ càng quà mừng để mang đến Hoài vương phủ vào lễ ba ngày, lại tự tay làm một đôi vớ lưới, giờ này hắn còn chưa về tới nhà chắc chắn là rất đói bụng, cũng không biết hắn có ăn ở chỗ nào đó rồi không? Đang mải nghĩ ngợi thì tiểu nhà hoàn vào bẩm báo: "Nương nương, vương gia đã trở về rồi."Biết nàng sốt ruột chờ đợi đã lâu nên tiểu nha đầu mới chạy tới đây thông báo trước.
Bùi Ngọc Kiều nghe xong, lập tức nhấc đèn lồng lên vội vội vàng vàng đi đến cửa viện, liền trông thấy hắn từ trong bóng đêm bước tới đây, trên người mặc áo khoác thêu mãng xà màu xanh, theo mỗi bước chân của hắn con đại mãng xà được thêu vô cùng sống động dường như có thể cử động, cực kỳ uy vũ. Nàng nhảy tung tăng chạy đến bên cạnh hắn: "Tướng công, hôm nay chàng về muộn hơn hôm qua một khắc đấy. Cứ thế này, có phải ngày nào cũng đến giờ Tý thì chàng mới trở về?"
Trong tay tiểu nương tử cầm một chiếc đèn lồng xinh đẹp, ánh nến kia nhẹ nhàng lấp lóe, làm nổi bật nên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của nàng, Tư Đồ Tu cười nói: "Giờ Tý ta mới về, liệu nàng có còn chờ ta hay không?" Công việc của hắn ngày càng bận rộn, thời gian về đến nhà ngày càng muộn, nhưng trong lòng hắn rất an tâm, vì mỗi khi hắn về đến cửa đều thấy nàng đang chờ hắn, mặc kệ mưa gió thế nào, mặc kệ là đêm mùa thu hay tối mùa đông, nàng đều giống như bây giờ, vẫn luôn chờ đợi hắn. Chỉ cần nhìn thấy nàng thì tất cả mệt nhọc đều tan biến.
Nàng nắm chặt lấy tay hắn cười nói: "Đương nhiên là chờ rồi, nhưng mà ta thật sự thấy rằng, cần phải bảo Hi nhi đi nói chuyện với Hoàng tổ phụ, nói với người không cho phép người bắt nạt tướng công của ta như vậy!"
Hắn cười thật to nói: "Đừng nói nữa, sau này ta mệt mỏi hơn nữa, nàng hãy đến làm chủ cho ta."
"Được, chàng yên tâm." Nàng đưa đèn lồng trong tay cho hắn xách, giống như hiến vật quý nói: "Cái đèn lồng này đẹp không? Ta đã cho người cải tiến nó, hình dáng của nó giống với hoa đăng có trong tết Nguyên Tiêu, Hi nhi cũng rất thích xem. Sau khi ăn cơm xong, chúng ta sẽ cho người làm thắp lên mười cái đèn lồng ở trong vườn, rồi cùng nhau đi dạo, chắc chắn hắn sẽ vui vẻ kêu lên đấy." Tư Đồ Tu nói được, một tay cầm đèn lồng, một tay ôm vai nàng đi vào bên trong.
Nàng lại líu ríu nói với hắn về mấy chuyện trong phủ, ngay cả việc ở hậu viện mọc lên mấy cái cây cũng không chừa. Hắn nghe lúc có lúc không, ánh lửa trong chiếc đèn lồng nhấp nháy, nhấp nháy, dần dần đi xa, bóng dáng của hai người cũng dần mơ hồ, dường như đã nhập thành một thể. Bóng đêm cũng thật ôn nhu.