Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Huyện Vân Mật cách kinh thành khoảng bốn mươi dặm cũng không tính là xa, đoàn người đi hai ngày là đến nơi.

          Đây là lần thứ hai Bùi Ngọc Kiều và Tư Đồ Tu đi ra ngoài cùng nhau, nhưng cải trang thành gã sai vặt lại là lần đầu tiên. Nàng mặc vào một bộ thường phục màu nâu, so với các nữ nhân bình thường cũng coi như cao gầy, nhưng nếu đứng trong nhóm hộ vệ có thân hình cao lớn lại giống như một chú gà con. Thế nhưng mặt mũi nàng còn tràn đầy cảnh giác, một đôi mắt hạnh cứ liên tục đảo quanh như đang đề phòng thích khách có thể đột nhiên xuất hiện, Tư Đồ Tu quay đầu lại nhìn một cái cảm thấy cực kỳ buồn cười, đưa tay ôm nàng tới bên cạnh mình. Nàng rút ở bên hông ra thanh đoản kiếm mà phụ thân cho, đưa tới trước mặt Tư Đồ Tu nói: "Vương gia, chàng lúc nào cũng phải cẩn thận!"

          "Có cao thủ như nàng thế này, bản vương còn sợ cái gì?" Tư Đồ Tu trêu chọc nói: "Dùng thanh đoản kiếm này, nàng muốn lấy đầu kẻ địch cũng không khó."

          Bùi Ngọc Kiều thấy lời này còn dễ nghe một chút, buồn bực nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ chàng thôi!"

          Tư Đồ Tu cười nói: "Vâng vâng vâng, mạng của bản vương nhờ cả vào nàng đấy."

          Nàng biết hắn chỉ coi như đang nói đùa thôi, dậm chân nói: "Chàng nhìn cánh rừng bên cạnh mà xem, nơi đó có thể cho phép nhiều người lẩn trốn mà chàng lại còn ăn mặc..." Nàng nhìn cả người hắn từ trên xuống dưới, một thân hoa phục, mang theo khí phách của bậc công tử tôn quý, dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy vừa mắt làm cho nhiều người thèm muốn: "Hay là chàng cũng ăn mặc giống ta khiến người khác không nhận ra mới  phải." Cái gương mặt này, người khác nhìn vào còn tưởng là một vị cô nương cơ? Một lúc nữa sẽ tiến vào trong huyện Vân Mật, vẫn nên bôi một lớp hóa trang, tránh cho lúc hắn làm việc lại xảy ra chuyện trêu chọc nữ nhân.

          Tư Đồ Tu nói: "Bản vương còn phải triệu kiến tri huyện, mặc bộ quần áo của một gã sai vặt thì còn ra thể thống gì? Nàng đừng có nhìn gà hóa quốc, đi đến đầu con đường nhỏ này chính là huyện thành rồi." Vì cầu bị sập, bọn họ lại đi từ nơi khác tới, chưa từng thông báo với quan viên nơi này, xe ngựa để lại ở chỗ giao lộ rồi cưỡi ngựa chạy tới đây, đường chỗ này quá mấp mô nên phải đi bộ, hắn sợ nàng mảnh mai không đi nổi khẽ hỏi: "Có mệt không? Đã bảo nàng ở trong xe ngựa chờ ta, không cần theo đến đây mà không nghe."

          Nàng chu chu môi: "Mệt mỏi, chàng cõng ta nhé?"

          Khóe miệng của hắn lập tức co rút, nhiều người nhìn như vậy, hắn sao có thể bỏ mặt mũi đi được liền lạnh giọng nói: "Đáng đời nàng! Không chịu nghe lời bản vương!"

          Nàng tức giận giương cằm lên nói: "Chàng đừng có xem thường ta, chẳng qua chỉ là một đoạn đường nhỏ, ta vẫn có thể tự đi được."

          Hắn nhìn nàng một chút, thấy trên trán nàng đã đầy mồ hôi, duỗi tay nắm chặt bàn tay nàng nói: "Lại còn khoe khoang, khi vào đến trong huyện thì không được phép đi theo ta nữa."

          "Vậy không được." Nàng lắc đầu: "Làm gì có gã sai vặt nào không đi theo chủ tử."

          "Làm gì có gã sai vặt nào không nghe lời chủ nói?"

          "Chỉ vì ta..."

          Hắn búng trán nàng: "Ta triệu kiến tri huyện chứ có đi ra ngoài đâu, có thể xảy ra chuyện gì được." Hắn nói vậy nàng mới chịu ngậm miệng. Đi được nửa đường, chân nàng đã đau ê ẩm cũng may mà hắn nắm tay nàng, nhưng càng ngày càng giống hắn kéo nàng đi, tám phần là hắn kéo, hai phần còn lại do nàng dùng sức cố gắng đi theo. Thật vất vả mới vào đến trong huyện, nàng lập tức muốn ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát, Tư Đồ Tu nhìn nàng giống y như con gấu liền cười tươi, đúng là tự làm tự chịu. Chẳng qua nể tình nàng lo lắng cho hắn nên suy cho cùng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.

          Trên đường có rất nhiều người, hắn vừa buông tay, nàng đã vội vàng ngồi xuống đống cỏ khô chất ở bên đường, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi rồi nói: "Tất cả thật sự đã hỏng hết rồi, trong thành đã đổ nát như thế, vậy những ngôi nhà tranh vách đất trong thôn thì sao." Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Tu: "Chàng muốn xây dựng lại nhà cửa cho họ à?"

          "Ừ, còn muốn cứu trợ cho những nạn dân này thật tốt nữa."

          "Đây chính là một việc công đức, làm từ thiện thật lớn! Tổ mẫu cũng thường nói với ta rằng những người đó rất đáng thương, không được ông trời phù hộ, phải chịu khổ, chịu tội mà không có bất cứ lý do nào, khổ nhất trong số đó chính là trẻ em, chuyện gì cũng không biết, không hiểu đã lập tức phải ra ngoài kiếm cơm ăn." Nàng lại đứng lên: "Chàng mau đến nha môn đi, ta lại..." Nàng nghi ngờ nói: "Ta ở đây chờ chàng hả?"

          Tố Hòa đi lên nói khẽ: "Nương nương và nô tỳ cùng ở một chỗ đi, tri huyện biết vương gia đến đây, tất nhiên sẽ phải cung cấp một nơi để tiếp đãi, một lát nữa chúng ta sẽ đến đó."

          Tố Hòa cũng ăn mặc như một nam nhân, chỉ là nàng có tư thái của người anh hùng, không ôn hòa giống như Bùi Ngọc Kiều, gương mặt non nớt, ngũ quan rõ ràng, nhìn sao cũng  là một nữ tử mềm mại.

          "Dịch dung cho nàng đi." Tư Đồ Tu chỉ mặt của nàng và Tố Hòa nói: "Đừng đi ra ngoài."

          Tố Hòa nói vâng một tiếng. Tư Đồ Tu không kéo dài thời gian nữa, lập tức sải bước đi.

          Tố Hòa kéo Bùi Ngọc Kiều vào một con hẻm nhỏ, lấy từ trong túi tùy thân ra một lọ phấn dịch dung trộn với nước, cẩn thận thoa lên cho Bùi Ngọc Kiều, sau đó cầm một cái gương nhỏ cho nàng xem, chỉ thấy trong gương là khuôn mặt u ám của một cậu thiếu niên, ngoại trừ đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, hai gương mặt khác nhau đến tám phần. Đây là lần đầu Bùi Ngọc Kiều dịch dung, hưng phấn lôi kéo ống tay áo Tố Hòa nói: "Ngươi thật lợi hại, lợi hại hơn vương gia nhiều lắm, hắn chỉ biết lấy than vẽ loạn lên mặt ta thôi!"

          "Vương gia muốn chơi đùa với người một chút thôi." Tố Hòa vừa cười vừa đi theo bên cạnh Bùi Ngọc Kiều, nàng thật may mắn có thể thấy được một mặt khác của Tư Đồ Tu, mặt kia và con người lúc bình thường của vương gia hoàn toàn khác nhau: "Chút tài mọn thế này, vương gia tất nhiên cũng biết."

          Vậy càng tệ hại hơn, cố ý trêu đùa nàng làm trò vui, Bùi Ngọc Kiều hừ một tiếng: "Dù sao ngươi cũng lợi hại nhất, lần sau ngươi dạy ta nhé?"

          "Được." Tố Hòa lập tức đồng ý.

          Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, chờ đến khi nàng học xong, mỗi ngày nàng đều thay đổi một khuôn mặt khác nhau, thần không biết quỷ không hay ra khỏi vương phủ đi gặp Tư Đồ Tu, chắc chắn sẽ khiến hắn giật mình, nàng lén lút nói: "Nhưng mà đây là bí mật của riêng hai người chúng ta, ngươi đừng nói với vương gia chuyện ngươi dạy ta thuật dịch dung đấy." Tố Hòa lại gật đầu.

          Vị chủ tử này chẳng có thủ đoạn gì cả, tuy nàng hầu hạ vương phi nhưng cho tới bây giờ, nàng chưa từng thấy Bùi Ngọc Kiều làm khó người khác, trong lòng cũng rất thích người, đương nhiên không từ chối rồi.

          Lúc hai người bước ra khỏi con hẻm nhỏ, Tư Đồ Tu đã nhìn thấy tri huyện, quả nhiên ông ta liền an bài chỗ ở, Bùi Ngọc Kiều theo những hộ vệ và mấy gã sai vặt còn lại đi đến cùng một nơi. Đó là một tòa nhị tiến viện, tòa nhà này không hề bị sụp đổ như những tòa nhà khác. Nó không hề bị hư hỏng một chút nào, từ đó có thể thấy được sự kiên cố của ngôi nhà, trong vườn trồng rất nhiều hoa mộc, cành lá được tỉa tót ngay ngắn chỉnh tề, giống như thường xuyên được cắt tỉa.

          Việc đầu tiên Bùi Ngọc Kiều làm khi vừa đến đây là sai người đi quét dọn tất cả mọi nơi từ trong ra ngoài, sau đó sai mấy tên sai vặt đến phòng bếp nấu nước, lúc Tư Đồ Tu trở về hẳn là muốn tắm rửa. Ngược lại với hắn, nàng vô cùng nhàn rỗi, vô sự, mới tới Mật Vân huyện liền lôi kéo Tố Hòa ra ngoài xem xét các nơi. Kết quả thu được là hơn phân nửa số cửa hàng ở đây đều không hoạt động, cảnh tượng hoang tàn diễn ra ở mọi nơi, nạn dân không có chỗ ở, khoác trên mình những tấm áo cũ nằm rải rác khắp mọi nơi, điều may mắn duy nhất là nha môn có sắp xếp một số lều phát cháo, không đến mức phải chịu cảnh đói.Nhưng cảnh tượng này cũng đủ thê thảm rồi, nàng trở về từ rất sớm.

          Đợi đến khi Tư Đồ Tu bàn bạc với tri huyện xong đi về trạch viện, đã thấy nàng hết sức tập trung ôn lại công phu mèo ba chân, lúc thì đứng trung bình tấn, lúc thì cầm đoản đao đêm tới đâm lui, hắn tựa vào cổng vòm nhìn nàng một lát, cười không thành tiếng. Nàng lại không hề biết, hào hứng tập luyện, há một tiếng, thanh đoản đao đâm về phía thân cây. Kết quả, hình như dùng quá nhiều sức, đao không đâm được vào cây, nhưng lại làm tay mình bị thương, ôm lấy tay ngồi xổm xuống.

          Hắn vội vàng đi tới, cầm lấy tay nàng xem xét: "Ở vương phủ không thấy nàng chịu khó tập luyện, đến khi có việc mới ôm chân phật thì làm được cái gì? Nàng bây giờ có thể đánh được ai?" Kéo ngón tay của nàng đến trước mặt, nhìn kỹ, may mà không tự làm mình bị thương, không chảy máu, hắn nhẹ nhàng thở ra, nhặt đoản đao bên cạnh lên nhẹ nhàng vung tay một cái, trừ chuôi đao, toàn bộ phần còn lại của đoản đao đều ngập vào trong thân cây, khiến nàng trợn tròn mắt.

          Tư Đồ Tu thấy nàng khiếp sợ liền đắc ý, nhíu mày nói: "Nàng cảm thấy, bản vương như thế còn cần gã sai vặt như nàng bảo hộ à?"

          Nhưng vậy thì sao, kiếp trước, hắn vẫn bị thương đấy thôi? Bùi Ngọc Kiều lẩm bẩm: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, kiêu binh tất bại. Mặc kệ sẽ ra sao, ta đều muốn đi theo chàng." Nàng xoa xoa ngón tay, đứng lên đi rút thanh đoản đao kia ra, ai ngờ đao cắm quá sâu, nàng đã sử dụng tất cả sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ mà vẫn không nhổ ra được, buồn bực trơ mắt đứng nhìn.

          Tư Đồ Tu cười to, đi qua, giúp nàng: "Với sức lực này của nàng, cho dù có tập luyện được tư thế cũng vô dụng." Con mèo con cầm dao đe dọa người ta thì ai sợ đây?

          Nàng không phục: " Nên cha mới dạy ta cầm nã thuật."

          "Đó là công phu đánh nhau tay đôi, theo bản vương thấy, nàng dùng ám khí còn có chút công dụng."

          Đôi mắt nàng sáng lên, dùng ám khí có phải giống như hắn vừa rồi, vung tay lên là có thể đánh với kẻ địch ở một chỗ rất xa sao? Nàng do dự một lát, lấy cũng khí hỏi: "Chàng dạy ta một chút đi."

          Hắn nhíu mày: "Nàng thật sự muốn ta dạy?" Giọng hắn trầm thấp, như muốn nói, nàng sẽ làm theo lời bản vương nói sao?

          Đột nhiên, nàng thấy cả người lạnh run như bông lau ở bờ sông, tuy khuôn mặt đã được dịch dung, màu da ngăm đen, nhưng đầu lông mày hơi nhăn lại, tầm mắt hơi rủ xuống, lòng đen khẽ xoay chuyển vẫn vô cùng sinh động. Tư Đồ Tu nhìn bộ dạng nàng lúc này, âm thầm buồn cười, duỗi tay nắm chặt tay nàng, lấy được thanh đao kia ra, rồi lại ném về phía thân cây, nó lại một lần nữa cắm ngập vào.

          Thật chuẩn xác, nàng kinh ngạc nói: "Chàng không cần ngắm mà cũng chuẩn vậy."

          "Ném đến hơn vạn lần thì nàng cũng có thể làm vậy." Hắn lấy từ tay áo ra một bộ mười hai thanh phi tiêu đưa cho nàng: "Đây là thứ ta luôn mang theo bên người, bây giờ đưa nó cho nàng, nàng đã muốn học, vậy hãy luyện tập cho thật tốt, ngày hôm nay không ném được một trăm lần sẽ không cho phép nghỉ ngơi, nhưng với điều kiện, nàng không được ngộ thương người khác."

          Bộ phi tiêu kia chỉ to bằng đầu ngón tay, cực kỳ mỏng, mát lạnh, lóng lánh, được chế tạo từ sắt nguyên chất. Nàng vui vẻ nói: "Chàng thật sự cho ta à?"

          "Ai bảo nàng lập chí làm hộ vệ của bản vương đây." Tư Đồ Tu nghĩ, ngày nào nàng cũng quấn lấy hắn, mà ngày mai hắn và Đồng tri huyện đi phải thị sát địa bàn thuộc quyền quản lý của huyện, nàng chắc chắn sẽ đi theo, chưa nói đến việc có tiện hay không, đã sợ nàng mệt mỏi rồi, nếu nàng tập trung rèn luyện cái này biết đâu sẽ quên đi chuyện quấn hắn. Đương nhiên, nàng học thêm được chút công phu cũng rất tốt, nếu luyện được thuật phi tiêu này thì trong vòng ba trượng có thể lấy mạng người ta.

          Chẳng qua, hắn cúi đầu nhìn đôi mắt tròn trịa của nàng đang xem xét bộ phi tiêu, yêu thích đến mức không muốn buông tay lại nghĩ, đại khái cũng không đặt kỳ vọng quá cao. Một năm trước, nàng có thể phi đoản đao vào thân cây đã là kỳ tích rồi. Nhưng Bùi Ngọc Kiều là một người vô cùng quyết tâm, nói luyện tập thì nhất định sẽ luyện, đọc khẩu quyết mà hắn dạy xong, ngắm vào đích đến thật tốt, ném từng cái từng cái một. Hắn đã tắm xong từ lâu rồi mà nàng vẫn chưa ném được một trăm lần. Nghe Mã Thị nói, lúc đầu nương nương ném mãi không trúng nên hơi nhụt chí, nhưng về sau luyện đến hơn trăm lần, cuối cùng cũng có một lần ném chuẩn, vui vẻ không muốn rời đi. Hắn để sách xuống, đứng dậy đến xem nàng. Quả nhiên nàng còn đang ném, vừa làm vừa khoe khoang: "Ta có thể ném trúng, biết đâu hôm nay ta lại luyện được tuyệt chiêu lấy mạng người ta trong vòng một trăm bước."

          Dõng dạc, hắn xoa bóp mi tâm, sải bước đi đến bên người nàng, tịch thu toàn bộ phi tiêu: "Bây giờ là giờ nào? Ngày mai tay không nhấc lên nổi, có phải sẽ muốn bản vương bóp tay cho nàng?" Nói xong ôm nàng lên đi về phía phòng tắm: "Tắm rửa trước đã, rửa sạch mặt mũi đi!"

          "Tại sao? Không phải chàng bảo ta dịch dung à?" Nàng nhíu mày nói: "Thật phiền phức, rửa sạch xong, đến mai đi ra ngoài lại phải dịch dung."

          Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Bản vương cũng không muốn nằm cạnh một tên nam nhân."

          Nàng cười ha ha, hóa ra là vì nguyên nhân này, một ý nghĩ xấu xa đột nhiên xuất hiện, nàng lập tức hôn lên mặt hắn: "Chủ tử, tiểu nhân xin hầu hạ người." Nàng còn kìm giọng lại cho thật giống giọng của một thiếu niên. Tư Đồ Tu nghe xong, suýt nữa thì ném nàng xuống đất.

          Nàng ôm cổ hắn, cắn miệng hắn: "Chủ tử, tiểu nhân phục vụ ngài được không? Chủ tử, người có thể thăng chức cho tiểu nhân thành quản gia được không? Tiểu nhân muốn kiếm thêm chút tiền về lấy vợ sinh con, còn xin chủ tử ân điển..." Nàng đưa tay mở đai lưng của hắn, chơi đến cực kỳ hào hứng, học cách nói của mấy gã sai vặt, không ngừng gọi chủ tử, chủ tử.

          Tư Đồ Tu vừa bế nàng vào đến phòng tắm, bỗng nhiên xoay người đặt nàng lên trên thùng gỗ, dùng giọng nói khàn khàn: "Tiếp tục gọi chủ tử, đừng ngừng lại, ta muốn xem xem nàng có thể gọi bao lâu."

          Lúc này, nàng không nhìn thấy mặt hắn vì tay đang bị đè trên thùng tắm, kêu lên: "Người phải để cho ta xoay người lại đã chứ." Nếu không, nàng làm sao có thể dùng khuôn mặt này đùa giỡn hắn nha!

          Có điều sức lực của Tư Đồ Tu quá lớn, ghì chặt lấy lưng nàng, khiến cho nàng  xoay sở đủ kiểu nhưng vẫn không thể nào quay lại được. Nàng tức giận đến nỗi giơ chân lên đạp về phía sau, hắn tháo giầy, lập tức làm nàng đi chân trần dù có đạp lên người hắn cũng không đau. Giầy đã không cần giữ lại, tất nhiên quần áo cũng không cần luôn, đến cuối cùng, hắn vẫn không để cho nàng quay người lại. Còn nàng thì sao, lúc đầu chưa chịu khuất phục liên tục gọi hắn là chủ tử, nhưng theo thời gian dần trôi qua, ngay cả một tiếng đầy đủ cũng không nói ra được, dục sinh dục tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui