Hai huynh đệ Tư Đồ Tu và Tư Đồ Dụ sau khi cơm nước no nê, liền giục ngựa đến thôn Hạt Hạ.
Tuy nói vị Chu vương gia phụng mệnh đến đây hiệp trợ Tư Đồ Tu, nhưng tới đây, chỉ xem sông ngắm hoa, nhàn rỗi tản bộ, không giống Tư Đồ Tu tuần tra tình hình tai nạn xung quanh, lại muốn đúng bệnh hốt thuốc, sao có thể thanh nhàn đến vậy.
Cho nên thủ hạ rất bực tức.
Tư Đồ Dụ xem thường, vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Tu: "Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, huynh không muốn liên lụy đệ, giống như trước kia đi Hồ Châu với lão Tam, suýt chút nữa huynh đã hại đệ ấy bị phụ hoàng răn dạy, vẫn nên làm một người nhàn rỗi là tốt rồi. Con người huynh, ngay cả muốn nghĩ kế cũng biến khéo thành vụng, đệ không cần để ý tới."
Quả nhiên là một điểm cũng không muốn dính đến chuyện này, Tư Đồ Tu cười nói: "Nhị ca không cần quá khiêm tốn."
Là một nhị vương gia bình thường, trên đỉnh có Thái tử chống đỡ, phía dưới có một đám đệ đẹ kiệt xuất, Tư Đồ Dụ tư chất bình thường, nhất là lúng ta lúng túng, may mà những năm hắn đã dưỡng thành thói quen, cũng nghĩ ra một cách sống, dù sao hắn cũng không muốn làm Hoàng thượng, ai muốn làm thì tranh đi, hắn làm một vương gia tiêu dao tự tại là tốt rồi.
Bất quá gần đây chính là thời buổi rối loạn, nỗi oan của Tư Đồ Uyên đã được rửa sạch, Tư Đồ Lan bị giam trong thiên lao, hắn là người đứng xem cũng có thể cảm giác được một tia lạnh đến đìu hiu. Hắn đứng trước một nhà tranh sụp đổ, nghĩ đến lời nói của Thường Bội trước khi đến, đắn đo một lát nói: "Sau khi Thất đệ về kinh thành phải cẩn thận một chút."
Không đầu không đuôi, Tư Đồ Tu dò hỏi: "Nhị ca lời này là ý gì?"
"Gần đây có người vạch tội đệ thích làm việc lớn thích công to, nói đệ nắm quyền lớn, diệt trừ phe đối lập, thuận theo đệ thì hưng thịnh, nghịch ý đệ thì suy sụp, cái gì cũng có."
Cây cao chịu gió lớn, chàng chỉ mới lộ cái đầu, thì đã có người để mắt tới.
Chàng nói lời cảm tạ vói Tư Đồ Dụ: "Đa tạ nhị ca, đệ không ở kinh thành nên cũng không biết có chuyện này."
"Cũng là do nương tử nhắc đến, nói làm ca ca, cần phải nhắc nhở một chút, đệ biết đấy, huynh luôn là người rất sơ ý..."
Tư Đồ Tu cười nói: "Nhị tẩu có lòng, phần ân tình này đệ ghi tạc trong lòng." Không giống Tư Đồ Dụ không quan tâm đến ai, Thường Bội lại người có suy tính trước, để nữ nhi thân mật với Bùi Ngọc Kiều, nghĩ đến chắc là xem trọng chàng, chắc nàng ta muốn tương lai sau này có người coi chừng Tuần vương phủ.
Hai huynh đệ nói chuyện một lát, rồi tiếp tục bận bịu.
Đến xế chiều Bùi Ngọc Kiều mới nhìn gương trang điểm, gọi Tố Hòa ăn mặc cho nàng đẹp một chút, lại không muốn trang điểm, dù sao cũng không ra khỏi cửa.
Tố Hòa cười tủm tỉm chải phi tiên kế (*) cho nàng, cười nói: "Dung mạo Nương nương vốn đã xinh đẹp, không cần trang điễm cũng khiến vương gia khuynh đảo, chỉ cần tô lại chân mày là được rồi, hơi nhạt một chút."
(*) phi tiên kế:
Nàng nghe thế mỉm cười: "Vương gia sẽ khuynh đảo ư?"
Ngủ đến nửa ngày, không phải khuynh đảo thì là gì, Tố Hòa nói: "Đương nhiên, nô tỳ đã quen biết vương gia bảy tám năm, nhưng chưa từng thấy qua vương gia đối xử đặc biệt với cô nương nào như vậy." Đều không phân rõ công và tư, nhưng tác phong bình thường của người không như vậy, nếu không phải thì sao người ta lại nói vương gia mặt lạnh không có tình người chứ.
Bùi Ngọc Kiều nghe thấy liền vui rạo rực, nói với nàng ta: "Không biết khi nào vương gia trở về, ngươi nói phòng bếp chuẩn bị thêm chút đồ ăn ngon."
Tố Hòa đáp ứng, sau đó liền đi ra ngoài.
Nàng cúi đầu nhìn cổ tay trơn bóng, hơi ảo não vì mình không mang đồ trang sức đến, đều do chàng không nói rõ tình hình cho nàng biết, khiến nàng chỉ lo đề phòng ám sát, chỗ nào còn muốn lấy thêm trang sức chứ, nàng chu chu mỏ, kéo tay áo xuống. Nhìn ra ngoài, sắc trời còn sớm, dù sao thì bình thường chàng làm việc cũng phải muốn đến chạng vạng tối mới có thể trở về, bây giờ bất quá chỉ mới giờ Thân thôi.
Nàng thở dài, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nàng cũng không thể thiêu thùa may vá, cũng không có nhi tử chơi đùa, nghĩ tới nghĩ lui, bèn đi thong thả đến phòng bếp.
Bởi vì hai người đều rời khỏi, nên cũng mang theo đầu bếp, Tưởng đầu bếp nhìn thấy nàng liền vội vàng hành lễ, Bùi Ngọc Kiều nói: "Không cần câu thúc, ta đến xem các ngươi chuẩn bị thế nào."
Kỳ thật ở bên ngoài, từ trước đến nay Tư Đồ Tu không chú trọng đến đồ ăn, lại ở huyện Mật Vân, tình hình tai nạn nghiêm trọng, không có gì tốt để nấu, chỉ có thể đối phó. Tưởng đầu bếp nói: "Hôm nay đi chợ mua được hai đuôi cá, làm một chút ngư phiến (cá lát)."
Bùi ngọc Kiều nói: "Ngư phiến cũng không tệ lắm, còn cái khác không?"
"Cái khác thì không có gì tốt, có chút thịt, rau cải" Tưởng đầu bếp giải thích nói: "Nơi đây có rất nhiều người bị thương, đều chờ đợi phát cháo ăn, ruộng đều bỏ hoang không ít."
Bùi Ngọc Kiều như có điều suy nghĩ, sau đó nhẹ gật đầu: "Cũng đứng thôi, không giống kinh thành chúng ta vật tư phong phú, từ nam đến bắc đồ gì cũng có, nếu đã như thế, thì làm đơn giản chút, chắc vương gia sẽ không trách tội."
Tưởng đầu bếp cười nói: "Làm đơn giản, thì dễ dàng, làm sủi cảo, sủi cảo nhân thịt cá, sủi cảo nhân rau thịt."
"Được đó, hấp hay luộc đều đươc." Bùi Ngọc Kiều mỉm cười.
Âm thanh thanh thúy như chuông bạc, đám hạ nhân trong phòng bếp đều vụng trộm nhìn một chút, chỉ thấy mặt nàng hồng như hoa đào, sóng mắt diễm lệ, xinh đẹp động lòng người, khiến mọi người nhìn ngây người, mới biết cái gì gọi là bồng tất sinh huy (vẻ vang cho kẻ hèn này).
Tố Hòa ở bên cạnh nhìn nói: "Ai không có chuyện gì để làm đều ra ngoài."
Thân phận hôm nay của nàng ta là đại nha hoàn, hiển nhiên so với mấy người trong phòng bếp thì cao hơn không ít, xưa nay lại uy nghiêm, những người kia nghe vậy toàn bộ đều lùi ra ngoài cửa.
Tưởng đầu bếp tự tay lau cán bột, Bùi Ngọc Kiều ở bên cạnh xem ríu rít cảm thấy kỳ lạ, bởi vì ở Bùi gia, hay ở vương phủ lúc nào cũng phải chú trọng quy củ, không giống ở nơi này, sân viện nhỏ, phòng bếp cách cũng gần, hạ nhân cũng không nhiều, cho nên hôm nay nàng mới có thể đến phòng bếp chơi. Mắt thấy Tưởng đầu bếp lau cán bột xong, lại làm nhân bánh, tiện tay đem sủi cảo bóp lại, bày biện xinh đẹp, nàng nhịn không được nói: "Tưởng đầu bếp, ngươi có thể dạy ta một chút không?"
Tố Hòa nói: "Nương nương, việc nặng như vậy sao có thể để người ra tay chứ."
"Bây giờ ta rất rãnh rỗi không có chuyện gì để làm, làm cái này có thể giết thời gian nha?"
Thấy nàng vui vẻ, Tố Hòa nghĩ thầm dù sao hiếm khi được ra ngoài, vốn tính tình của nàng cũng ngang bướng, nhân tiện nói: "Thôi được rồi, nương nương làm đi."
Bùi Ngọc Kiều rửa sạch tay, rồi học Tưởng đầu bếp, thứ này muốn nói cũng không khó, gia đình bình thường vào ngày lễ ngày tết gì đều thích ăn sủi cảo, chỉ là Tưởng đầu bếp làm, giống như một cái khuôn mẫu vậy rất đẹp mắt, nhưng Bùi Ngọc Kiều lại không học được công phu này, nhưng có thể làm cẩn thận, nắn nót cũng không tệ rồi.
Nàng đem mấy cái nàng gói đặt bên trong khung trúc, chỉ vào nói: "Chờ vương gia trở về, liền làm cái này cho chàng ăn."
Tố Hòa hé miệng cười một tiếng, nguyên lai còn có ý định này, khó trách nàng học rất nghiêm túc.
Tưởng đầu bếp cũng cười: "Nương nương yên tâm, kẻ hầu này sẽ không làm sai."
Mặc dù Vương phi đã có con trai, nhưng một cái nhăn mày một nụ cười vẫn giống như tiểu cô nương, vừa rồi Tưởng đầu bếp dạy nàng, đều cảm thấy giống như đang dạy một vãn bối, nàng dùng lời nhỏ nhẹ hỏi, kiên nhẫn học, có chỗ nào giống Vương phi chứ? Cái tính tình này là của nữ nhi gia, sao không khiến người khác ưa thích chú? Khó trách vương gia luôn ưa thích không rời.
Bùi Ngọc Kiều gói kỹ sủi cảo xong rời đi, rửa bột mì đi dính trên, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, đã có chút tối rồi, không biết chàng đang ở đâu? Lại nói, thôn kia gần nơi này, chẳng mấy chốc nữa sẽ về thôi?
Nàng trở lại trong phòng, lại gọi Tố Hòa đến chải tóc một lần nữa, sau đó an vị bên cạnh cửa sổ, nhìn từ đây ra, có thể nhìn thấy hành lang ở đây.
Nhưng mà, Tư Đồ Tu vẫn chưa trở về.
Rốt cục nàng có hơi sốt ruột, hỏi Tố Hòa: "Có cần phải sai người đi hỏi một chút không?"
Tố Hòa rất trấn định: "Bên người Vương gia có nhiều hộ vệ như vậy, giả sử xảy ra chuyện, sao lại không sai người đến nói với người? Nương nương chờ một chút đi, chỉ là chậm hơn ngày thường nửa canh giờ thôi mà."
"Nửa canh giờ có thể phát sinh rất nhiều chuyện!" Bùi Ngọc Kiều lập tức đứng lê: "Ta phải đi xem một chút."
Có phải hay không vận mệnh lại phát sinh biến hóa, dù là nàng biết, chàng cũng biết, cuối cùng vẫn gặp nguy hiểm mai phục ở phía trước? Nàng không rõ ràng, cũng ngồi không yên, ai ngờ đúng vào lúc này, thủ vệ gã sai vặt như một làn khói chạy tới, đứng cửa ra vào bẩm báo: "Nương nương, vương gia về..."
Còn chưa nói xong, Bùi Ngọc Kiều liền từ trong nhà đi ra, nhấc mép váy lên xông về cửa sân.
Trong bóng đêm, chàng từ từ đi tới, nhìn thấy một bóng người màu xanh lục, như ánh sao, bước nhanh chạy tới, ngay lập tức đã đến trước mặt chàng. Chàng còn chưa kịp lên tiếng, cả người nàng đã bổ nhào vào chàng, nhón chân lên ôm cổ của chàng: "Tướng công, chàng cuối cùng cũng về rồi, thiếp còn tưởng rằng..." Giống như cảm thấy chỉ nói không cách nào biểu đạt tưởng niệm của nàng, đôi môi hồng nhuận đụng vào môi chàng, gương mặt tươi cười.
Nhiệt tình như vậy, so với trước kia chỉ cầm theo đèn lồng tới còn nhiệt liệt hơn, chàng ôm eo nàng: "Nhớ ta muốn chết rồi hả? Ta bảo nàng cho ta một đáp án, đã nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi." Nàng tiến đến bên tai chàng nói: "Đều thích, đều cực kỳ thích, không phân ra cái nào thì càng thích."
Chàng cười vang: "Ừm, cái đáp án này không tệ, cũng đủ giảo hoạt, hôm nay cả ngày sốt ruột chờ ta hả?"
Nàng đắc ý nói: "Cũng bình thường, lúc đầu rất gấp, nhưng về sau thiếp đến phòng gói sủi cảo, gói hết một đống lớn đấy, có nhân bánh thịt cá, còn có nhân thịt rau, một lát nữa nói phòng bếp làm cho chàng ăn."
Bất thình có một giọng nói vang lên: "Xem ra huynh rất có có lộc ăn."
Nàng giật mình, chần chừ một lúc, vụng trộm lộ cái đầu từ trong ngực Tư Đồ Tu ra xem, thì ra Tư Đồ Dụ cũng đi theo, đứng cách đây khoảng nửa trượng. Mặt của nàng đều đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Tu một cái, giống như đang hỏi, tại sao chàng không nói cho thiếp biết, huynh ấy đang ở đây? Càng nghĩ càng thấy mất mặt, nàng xấu hổ ngay cả nhị ca không dám nhìn nhị ca, nghiêng đầu sang chỗ khác chạy trốn như thỏ.