Tư Đồ Dụ thấy nàng bỏ chạy, nhịn không được cười ra tiếng.
Thật ra lúc đầu hắn cũng không muốn mở miệng, chờ hai tiểu phu thê giải quyết xong chuyện, hiển nhiên Tư Đồ Tu tất sẽ nói với đệ muội là hắn đến làm khách sự, nhưng hai người này cực kì dính nhau, khiến hắn nhớ đến mình lúc còn trẻ, khi vừa mới cưới Thường Bội. Lúc ấy nàng ta cũng còn trẻ, mặc dù không phải đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng dáng vẻ đó cũng là cây liễu trước gió, vô cùng thanh nhã.
Nhưng mà mười năm trôi qua, chỉ còn lại tình nghĩa lão phu lão thê, làm sao còn triền miên như vậy, nên hắn nạp thêm mấy người tiểu thiếp tư vị khác với vợ cả, hắn cảm thấy hơi ghen ghét, nói câu này cũng là vì nhạo báng.
Tư Đồ Tu quay đầu nói: "Ngọc Kiều da mặt mỏng, xin nhị ca chớ để trong lòng."
Tư Đồ Dụ sờ mũi một cái: "Đâu có đâu có, là so huynh hù dọa đệ muội. Nhất định là muội ấy không biết huynh sẽ đến, nên không có chuẩn bị trước."
Rõ ràng, trong lòng nàng chỉ có mình, hạ nhân chuyển lời nhất định nghe không hiểu, nên lúc nãy mới không để ý bổ nhào vào ngực chàng, Tư Đồ Tu nghĩ đến đó khóe môi cong lên, mời Tư Đồ Dụ đến phòng khách.
Bùi Ngọc Kiều vội vã trở về phòng, ngồi xuống sờ mặt, vẫn còn nóng, không khỏi quở trách Tư Đồ Tu trong lòng, chàng nên nhắc nhở nàng lúc nàng vừa ôm cổ chàng chứ, nói là Tư Đồ Dụ đang ở đây, kết quả nàng ở trước mặt nhị ca nói những lời này, còn không biết ở sau lưng nàng bị cười nhạo thế nào.
Không phải nói nữ tử nên thận trọng ư? Ngược lại chàng rất được, không biết ngăn cản nàng, hận không thể xuống nói Tưởng đầu bếp không cần nấu sủi cảo cho chàng ăn!
Nàng ngồi phụng phịu, dựa theo lễ tiết, nàng phải chào Tư Đồ Dụ, nhưng bây giờ làm sao đi được? Thật là mất mặt. May mắn Tư Đồ Tu không sai người mời nàng ra.
Ngồi được nửa ngày nàng mới hỏi Tố Hòa: "Bọn họ đang làm gì?"
"Đang ăn sủi cảo nương nương mới làm ạ." Tố Hòa cười nói: "Bây giờ Nương nương cũng đói bụng rồi phải không? Nếu không nô tỳ nói phòng bếp nấu một chút đồ ăn rồi bưng tới?"
Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu.
Hai nam nhân ở bên ngoài, hấp sủi cảo, thêm một chút ngư phiến, rồi thuận tiện uống thêm chút rượu, dưới ánh nến, Tư Đồ Dụ liếc nhìn vết máu trên ống tay áo của Tư Đồ Tu, nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra trong thôn. Nhắc tới cũng quỷ dị thật, ở cái nơi lụn bại này còn có thể xuất một một người bói toán, bấm ngón tay tính toán cho hai người, nói là dòng dõi hoàng gia, phúc tinh cao chiếu (nghĩa là có sao phúc chiếu vào, chỉ người may mắn có phúc khí), lại chỉ vào hắn nói, không tranh quyền thế, cái này thì coi như xong đi, lại chỉ vào Tư Đồ Tu nói "lông chủ".
Trong lòng hắn không nhịn được run lên một cái.
Tư Đồ Tu rấy quả quyết, sai người đánh người bói toán đó hai mươi cây gậy, đưa đến huyện Mật Vân ngồi tù, bởi vì chuyện này nên đến trời tối hai người mới trở về.
Hắn cúi đầu ăn cái sủi cảo, nói: "Chuyện này mặc dù huynh không nói ra, nhưng hôm nay còn có người khác ở đó, khó đảm bảo không truyền ra ngoài, Thất đệ phải cần thận đề phòng."
Nên nói ra trước, đến lúc đó xảy ra chuyện, hắn không muốn Tư Đồ Tu hoài nghi hắn, ai ngờ Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Bất quá chỉ là một người hồ ngôn loạn ngữ (ăn nói linh tinh), mấy tên đạo sĩ giang hồ dựa vào đó để lừa gạt kiếm cơm, chuyên mê hoặc người khác, thì có thể có chuyện gì? Huynh cũng biết từ trước đến này phụ hoàng chán ghét nhất là người kiểu này, đệ đã nói với tri huyện, nên sớm định tội tên đó."
"Như vậy rất thỏa đáng." Trong lòng Tư Đồ Dụ phát lạnh, càng càm thấy được Hoàng gia tranh đấu vô tình, bên ngoài thì huynh đệ, nhưng sau lưng thì thủ đoạn nào cũng có, chỉ bằng chút bản lĩnh đó của hắn, xác thật không thể ứng phó được, vừa đồng tình nhìn Tư Đồ Tu một chút: "Thất đệ, đệ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, huynh nghĩ đệ nên giải quyết hoàn tất sớm chuyện ở đây đi sớm đi, đem quyền lực trả lại cho phụ hoàng mới tốt."
Khó được một câu thật lòng, Tư Đồ Tu cười nói: "Đệ biết rồi, đệ sẽ xửa lý thật nhanh." Chàng tự tay châm một chung rượu cho Tư Đồ Dụ.
Lúc Bùi Ngọc Kiều ăn hơn phân nửa, Tư Đồ Tu mới về sương phòng, nàng nhìn thấy chàng cũng không đến chào đón, làm như không nhìn thấy chàng, gắp sủi cảo chấm vào dấm một chút, cắn một gốc sủi cảo. Nước từ bên trong chảy ra, nàng nhẹ nhàng hút một cái, phát ra tiếng than khẽ say mê.
Nhân bánh do Tưởng đầu bếp chế biến, chính là thịt cá bình thường và nước sốt thơm ngon, lộ ra hương thơm tươi mát, nàng hút xong nước, mới từ từ ăn sủi cảo.
Tư Đồ Tu bình tĩnh nhìn, cổ họng không khỏi nuốt lên nuốt xuống hai lần, tiến lên phía trước hai bước ngồi bên cạnh nàng.
Nàng vẫn không để ý tới chàng, hết sức chuyên chú ăn sủi cảo, bỗng nhiên đôi đũa bị cướp đi, người cũng bị ôm vào ngực chàng, bên tai là giọng nói trầm thấp của chàng: "Đang tức giận bản vương hả?"
"Thiếp nào dám, là do thiếp đang ăn sủi cảo. Chắc vương gia ăn no rồi, nhưng thiếp còn đói bụng." Nàng đoạt lại đôi đũa trong tay chàng.
Nhưng tay chàng dài, cầm ra xa, nàng làm sao cũng không vươn tới được, tức giận đến muốn nhảy ra khỏi chân của chàng, chàng lại cười gắp một cái đưa đến miệng của nàng: "Ta gắp cho nàng ăn? Coi như nhận lỗi vì chuyện vừa rồi."
Đôi mắt nàng mở to, thầm nghĩ không nghe lầm chứ, chàng cũng xin lỗi ư? Lại nghe chàng nói: "Vốn muốn nói còn có nhị ca, ai ngờ nàng vừa nhảy lê liền hôn ta, làm ta thần hồn điên đảo nên quên. Muốn nói ai sai, người đó chình là nàng, vừa thấy bản vương đã vội vã mê hoặc ta."
Cuối cùng lại đổ thừa cho nàng, Bùi Ngọc Kiều không nhận mình sai, nhưng nghe chàng nói thần hồn điên đảo, đôi mắt sáng xoay tròn nói: "Chàng mất hồn thật ư?"
"Đương nhiên, nếu không phải vậy sao lại làm trước mặt nhị ca." Chàng dùng sủi cảo đụng vào môi nàng: "Ăn."
Nàng vui vẻ trở lại, há miệng cắn sủi cảo, chàng nói ". Đừng nuốt xuống", đụng vào nửa cái sủi cảo lộ ra bên ngoài, chóp mũi hai người đụng nhau, nàng sợ nước chảy ra, hơi nghiêng đầu, cẩn thận ăn phần bên trong miệng.
Chàng cười: "Nhìn nàng ăn đã cảm thấy ngon miệng, quả nhiên như thế."
"Nói giống như chàng chưa ăn qua vậy."
"Vậy phải xem ăn với ai." Chàng lại gắp một cái đút nàng: "Ăn cùng nhị ca, còn nói đến những chuyện khác nên không có tâm tư hưởng thụ, bất quá nàng gói cũng không tệ, nhị ca cũng nói hình dáng rất đẹp mắt. Chờ đến khi trở về phủ, lúc nào rãnh thì gói cho ta ăn, hay là, học một chút cách ăn đi?" Rồi ngừng một lát lắc đầu: "Hơi khói nồng nặc, Tưởng đầu bếp cái gì cũng tốt, nhưng ông ấy vừa ra khỏi đó, toàn thân đều ám mùi khói dầu, nàng không thể giống vậy."
Nàng cười phá lên, chế nhạo nói: "Chàng còn nghe ra được mùi này hả, vậy ngày thường thiếp thế nào?"
Chàng cười tà nói: "Mặc quần áo, hay là không có mặc?"
Mặt nàng đỏ bừng lên, đưa tay gõ chàng, chỉ là hai nắm đấm trắng nhỏ không có chút sứclực, chàng coi như nàng đang đấm vai, tiếp tục không nhanh không chậm đút sủi cảo cho nàng, lại nói với nàng: "Hai ngày này, nhị ca sẽ tạm thời ở đây, chờ giải quyết xong chuyện này rồi cùng nhau trở về."
Nàng ngừng tay: "Ở chỗ này hả?"
"Huyện Mật Vân cũng không có trạch viện tốt."
Xem ra thật sự là không còn cách nào, nói chung tri huyện cũng không nghĩ tới sẽ có hai vị vương gia đến đây, nàng nói: "Được, vậy thiếp sẽ dặn hạ nhân quy củ một chút, nhị ca có thiếu cái gì không? Có cần đưa qua bây giờ không?"
"Có Tiểu Tư hầu hạ, những chuyện này nàng không cần quan tâm."
Bùi Ngọc Kiều gật đầu.
Bất quá ngày thứ hai nhìn thấy Tư Đồ Dụ, khuôn mặt nàng cũng đột nhiên đỏ lên, may mắn cũng không ở lâu, đợi xử lý thỏa đáng mọi việc, ba người lập tức ngồi xe ngựa về kinh thành.
Dĩ nhiên không phải trực tiếp về vương phủ, mà là về Bùi gia.
Thái phu nhân nghe nói, vội vàng sai hạ nhân đem Hi nhi đến, nhìn thấy phụ thân mẫu thân, tiểu hài nhi vui vẻ đi tới, cái đầu nhào vào đùi Bùi Ngọc Kiều, ôm chân nàng nói: "Nương, nương, về."
Xa nhau nửa tháng, Bùi Ngọc Kiều cũng rất nhở nhóc, liền cúi người ôm nhóc, nhi tử cao hơn, nặng hơn nhiều, nàng cười nói: "Đi càng ngày càng vững đấy, còn nói "Về", có phải hay không muốn nói nương trở về không?" Nàng hôn gương mặt nhóc: "Lần sau nương không rời khỏi con nữa, lúc đó đều tại cha con."
Khóe miệng Tư Đồ Tu co rút.
Thái phu nhân nói: "Ngọc Kiều, không phải tại con muốn đi theo, sao bây giờ lại trách vương gia rồi?"
Nàng hừ hừ, không thể giải thích, để nhi tử nhìn Tư Đồ Tu: "Đây là ai nha?"
"Cha." Nhi tử duỗi cánh tay nhỏ ra, muốn phụ thân ôm.
Tư Đồ Tu nhìn nhi tử vẫn nhớ rõ chàng, vô cùng vui vẻ, một tay nâng cái mông nhỏ của con ôm vào lòng, nói với Thái phu nhân: "Làm phiền người rồi."
"Chỗ nào chứ, Hi nhi rất ngoan ngoãn, không hề ầm ĩ, bắt chước lời nói cũng nhanh, ta thích còn không hết, còn muốn nó ở lâu một chút!" Thái phu nhân nhìn Bùi Mạnh Kiên: "Hầu gia cũng thương nó, mỗi ngày đều mang nó vào vườn chơi, bây giờ nó còn biết, sau khi cơm nước xong xuôi, đều muốn đi tìm Hầu gia."
Bùi Ngọc Kiều mỉm cười nói: "Con thật là ngoan, còn biết lấy lòng tổ phụ khiến người thích, việc đó khó khăn biết bao. Tổ phụ, nếu người nhớ Hi nhi, liền đến vương phủ ở, trong phủ chúng con rất lớn đấy."
Bùi Mạnh Kiên trừng mắt: "Ta đến đó làm gì, Hi nhi lớn lên tự nhiên sẽ nhớ đến ta, sẽ đến Bùi gia thăm ta."
Vẫn cái tính này, Bùi Ngọc Kiều phì cười.
Bởi vì không phải ngày nghỉ hưu mộc, nên mấy nam nhân đều không ở đây, chỉ có Mã thị, Lâm Sơ Tuyết tới đây, bây giờ bụng Lâm Sơ Tuyết đã rất lớn, nhìn thấy bọn họ liền cười: "Vương gia nương nương, cuối cùng đã trở về rồi, làm tất cả mọi người đều lo lắng, nói phòng ở nới đó đều sụp đổ, chỉ sợ các người ở không được, ăn không ngon."
"Cũng không nghiêm trọng như vậy." Bùi Ngọc Kiều nhìn bụng nàng ta, "Còn mấy tháng nữa là tỷ sinh rồi, phải cẩn thật một chút, chờ tỷ sinh xong, có A Ngạn, Hi nhi, một đám con nít sẽ rất vui."
Lâm Sơ Tuyết gật đầu.
Thái phu nhân lại dặn dò Lâm Sơ Tuyết: "Sai người thu dọn đồ vật của Hi nhi đi, còn có đồ chơi mới của nó, con nhớ dặn mọi người cẩn thận."
Mã thị vội nói: "Để con dâu đi làm."
"Không cần." Giọng nói Lâm Sơ Tuyết nhu hòa, "Lúc Hi nhi đến đây là do con phụ trách, mẫu thân đừng lo lắng."
Sắc mặt Mã thị liền tối lại, nhưng cũng không thể làm được gì, bây giờ Thái phu nhân hoàn toàn tước mất quyền lợi của bà, cơ hồ tất cả mọi chuyện đều giao cho Lâm Sơ Tuyết, con dâu này, lại bị bà thông gia dạy chỉ vâng lời Thái phu nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trong bông có kim, lại không giúp người mẫu thân bà. Bà chỉ nói với nhi tử nói, Bùi Ứng Hồng cũng không để ý tới, nói bà không cần quản lý chỉ cần chuyên tâm hưởng phúc, khiến bà tức chết.
Bà im lặng, lui ra đứng một bên.
Nói chuyện một lát, vợ chồng Tư Đồ Tu muốn cáo từ trở về vương phủ, Bùi Ngọc Kiều thấy Hi nhi chỉ mặc mỗi bộ màu vàng hơi đỏ, sợ con lạnh, sai người cầm thêm một cái áo khoác đến, nhưng bàn tay nhóc lại vẫy một cái.
Thái phu nhân cười nói: "Khoát tay chính là không muốn, có đôi khi cho nó ăn cái gì, nó cũng khoát tay, nó đều hiểu hết đấy."
"Ai nha, con thật thông minh." Nàng cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của con một cái: "Nhưng bên ngoài có gió lớn, con thật sự không muốn mặc ư? Vạn nhất cảm lạnh thì sao?"
Nhóc nghe thấy mẫu thân nói nhỏ nhẹ, đôi mắt như viên bi chớp chớp, không tiếp tục khoát tay, nàng tự tay mặc áo vào cho con, ôm con tạm biệt người nhà, rồi cùng Tư Đồ Tu ngồi lên xe ngựa.
Hi nhi lại gặp được mẫu thân, cũng thể hiện mấy phần thân mật, tay nhỏ sờ sờ trên mặt nàng, sờ sờ trên vạt áo, lại lấy dây chuyền hình con rắn nhỏ bằng ngọc thạch trong cổ nàng ra chơi, dường như không biết là cái gì, còn bỏ vào trong miệng cắn hai cái. Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng mở bờ môi nhi tử ra, kinh hỉ nói: "Tướng công, tướng công, con vừa mới mọc thêm răng."
Lúc rời đi có tám cái, bây giờ thì có chín cái.
Tư Đồ Tu lại gần nhìn một chút, đưa tay sờ sờ, Hi nhi hơi khép miệng lại, khoát khoát tay.
Bùi Ngọc Kiều bị bộ dáng nghiêm chỉnh của con chọc cười không ngừng, suy nghĩ một chút rồi móc khối điểm tâm từ trong tay áo ra cho con: "Cái này rất ngọt ăn rất ngon, con có muốn ăn hay không?"
Thật ra nhóc mới ăn cơm no, nên không đói, Hi nhi nhìn điểm tâm trước mắt, khoát khoát tay
Nàng cười đến đau bụng.
Lại lấy mấy cái khác ra đùa nhi tử khoát tay, sớm đã quên trượng phu bên cạnh, Tư Đồ Tu ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc xéo nàng một cái, nàng hoàn toàn không nhìn thấy, chàng thầm nghĩ, quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng cái tiểu biệt này lại dùng trên người con trai chàng!
Trở lại vương phủ, Tư Đồ Tu thay quần áo khác xong liền tiến cung, tự mình bẩm báo mọi chuyện ở huyện Mật Vân với Tư Đồ Hằng Thành, chàng nói rất tường tận, xử lý chu đáo chặt chẽ, được Tư Đồ Hằng Thành khen ngợi.
Tư Đồ Hằng Thành cười nói: "Chính là bởi vì cái này, trẫm mới phái Dụ nhi đến, để nó học hỏi con nhiều một chút, ra dáng ca ca bộ."
Thì ra là ý của ông? Tư Đồ Tu hơi kinh ngạc, dù sao trước giờ Tư Đồ Hằng Thành đều không quản Tư Đồ Dụ, chàng cũng không hiểu rõ lý do vì sao nên cười nói: "Thực ra Nhị ca rất thông minh, chỉ là không đặt tâm tư vào đó thôi."
"Là do trẫm quá dung túng cho nó, làm nó dưỡng thành cái tính tình này." Tư Đồ Hằng Thành xoa bóp mi tâm, Tứ nhi tử khiến ông thất vọng đau khổ không thể trông cậy vào, đại nhi tử lại bị ông oan uổng, nhìn lại thấy không có ai có thể đảm nhiệm trọng trách lớn, còn lại mấy người sao ông không coi chừng cho được? Cho dù là Tư Đồ Dụ, vẫn nên để nó làm chính sự mới được.
Đừng có từng người đều bỏ đi, thế thì tương lai sau này ông không còn mặt mũi nào để gặp tổ tông!
Hai cha con nói một hồi, Tư Đồ Hằng Thành nói: "Con vừa đi vừa về nên mệt nhọc, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi đến nha môn, trẫm thấy gần đây Cảnh nhi làm rất tốt, cũng nên để nó chia sẻ với con một chút. Con vốn là đệ đệ nhỏ nhất của bọn nó, lại thay bọn họ thu thập cục diện rối rắm khắp nơi, thật là bất công quá."
Tư Đồ Tu vội nói: "Đa tạ phụ hoàng thông cảm, ban đầu nhi thần cũng có ý này, dù sao các ca ca đều có kinh nghiệm phong phú, không giống nhi thần, còn phải học thêm nhiều thứ nữa."
Chàng biết, trải qua chuyện Tư Đồ Uyên, Tư Đồ Lan, thế lực Hoàng gia đã tạm thời cân bằng, nhưng đến khi nào gió lại bắt đầu thổi lên, ai cũng không nói chắc được.
Chàng cáo lui, lại đến thỉnh an Vi thị, không ngờ chỗ Vi thị lại có khách, thì ra là Vi phu nhân tới, Vi thị cười nói: "Con đi huyện Mật Vân, nhất định là không phụ sự mong đợi của mọi người, trước kia ta đã nghe Hoàng Thượng nói, việc này nhất định phải phái con đi." Lại hỏi: "Ngọc Kiều có khỏe không? Chờ sau khi nghỉ ngơi tốt, mau dẫn Hi nhi đến trong cung cho ta xem một chút."
Tư Đồ Tu nói: "Hết thảy đều mạnh khỏe, hai ngày sau chắc chắn sẽ đến thăm mẫu hậu."
Vi phu nhân ở bên cạnh, ánh mắt lại quan sát Tư Đồ Tu, tướng công nói, ngôi vị thái tử tương lai đại khái rơi vào trên người Tư Đồ Tu, nhưng Vi thị lại một lòng cảm thấy Tư Đồ Uyên còn có cơ hội. Bà nghĩ đến đó thì lắc đầu, vừa rồi bà đã gặp Tư Đồ Uyên, người này đã không còn là cháu trai tinh thần phấn chấn như trong trí nhớ.
Khó trách tướng công nói, hi vọng không lớn, còn không bằng đem tiền đặt cược trên người Tư Đồ Tu, như vậy bất luận bên nào đắc thế, sẽ luôn có hi vọng. Bà cười nói với Vi thị: "Chớp mắt lại đến đoan ngọ, năm nay nương nương cũng đi xem thuyền rồng, ta mang Lệ Quang tới để người nhìn một chút."
"Là biểu cháu gái đó hả?" Vi thị nghĩ đến cuối cùng đã có một ngày có thể cùng nhi tử Tư Đồ Uyên xuất cung du ngoạn, lòng tràn đầy vui vẻ, cười nói: "Cũng tốt, đều mang tất cả người nhà theo đi."
Hai người nói chuyện một lát, sau đó Vi phu nhân mới cáo từ.