Trên giường lớn bằng gỗ tử đàn nạm mẫu đơn phú quý bằng vàng, Thường Bội nhắm chặt hai mắt, vẫn chưa tỉnh lại.
Tư Đồ Uyển thấy mẫu thân như thế, bước mấy bước nhào tới, ngồi ở đầu giường khóc.
Nhiều ngày không thấy, người càng gầy hơn, Bùi Ngọc Kiều nhìn một chút cũng cảm thấy bi thương, đưa tay vỗ nhẹ lưng Tư Đồ Uyển, nhưng lại không biết an ủi bé thế nào, dù sao Thường Bội cũng sắp chết, chỉ có thể đồng tình tiểu cô nương này số khổ, cái này giống nàng, mất mẹ từ sớm.
Nàng đã vào trong ngồi, Thường lão phu nhân không muốn, cũng không có khả năng sai người lôi nàng ra, liền đứng ở bên cạnh nhìn. Thái y rất nhanh đã đến, bắt mạch cho Thường Bội một chút, khẽ lắc đầu, tất cả mọi người đều nhìn ra Thường Bội không thể qua khỏi, chỉ có Tư Đồ Uyển cầu thái y mau mau trị liệu cho mẫu thân.
Thái y cho Thường Bội một viên thuốc, cũng không biết là cái gì, đựng bên trong bình ngọc, lúc lấy ra hương vị nồng đậm, Thường Bội uống hết rồi từ từ tỉnh lại.
Tư Đồ Uyển cực kỳ vui vẻ, nắm lấy tay của nàng ta nói: "Nương, rốt cục người cũng tỉnh rồi, con mời Thất thẩm đến xem người đấy!"
Hai mẹ con nói chuyện, Thường lão phu nhân thì mời thái y qua, nhỏ giọng hỏi thăm: "Rốt cuộc như thế nào rồi?"
Thái y biết đây là mẫu thân Thường Bội, trước mặt người nhà hiển nhiên sẽ không dấu diếm, mà Thường Bội bị bệnh ai mà chẳng biết, đều biết nàng ta sống không được bao lâu, ông nói: "Có lời gì thì hãy nói hết đi." Chỉ có thể bàn giao lại di ngôn, e rằng không qua khỏi mấy ngày.
Tố Hòa thính tai, nghe được mấy lời này nên nói nhỏ cho Bùi Ngọc Kiều.
Bùi Ngọc Kiều cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, đây đều là chuyện sớm hay muộn, nàng gật gật đầu, đứng lên đi đến đầu giường: "Nhị tẩu."
Thường Bội nhìn thấy, khóe miệng hơi cong lên, khẽ cười nói: "Làm phiền muội rồi, vừa rồi tẩu nghe Uyển nhi nói..." Giọng nói nàng ta đứt quãng, lại rất nhẹ, có mấy lời nghe không rõ, Bùi Ngọc Kiều không thể không cúi người xuống, tiến đến bên tai nàng ta, mới biết nàng ta đang nói cái gì, nàng nắm chặt tay Thường Bội: "Tẩu yên tâm, Uyển nhi sẽ tốt thôi."
Tư Đồ Uyển nghe thấy câu này, con ngươi co rụt lại, thiếu chút nữa đã khóc lớn lên, nhưng bé nhịn được, thì ra mẫu thân muốn đi, bé không thể để cho mẫu thân thấy được dáng vẻ mất khống chế này, mẫu thân từng nói với bé, bé phải nên kiên cường hơn.
Tư Đồ Uyển cúi đầu rơi lệ, nắm chặt tay của mẫu thân.
Thường Bội lại gọi ma ma quản sự kia đến: "Ngươi là người trung thật, lại không biết biến thông (dựa theo tình huống mà ứng biến), lo trước lo sau, ta muốn nói với ngươi, về sau ngươi hãy nghe theo Uyển nhi, nó chính là chủ tử duy nhất của ngươi. Bất quá hôm nay ta hạ một mệnh lệnh cho ngươi, ngươi, ngươi sai người, đuổi toàn bộ mấy người đó ra khỏi vương phủ, sau này ta không có ở đây, cũng không cho phép mấy người đó lại đến vương phủ."
Ma ma quản sự giật mình, đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Thường.
Thật là không thể ngờ, dù sao phía trước vẫn giữ mặt mũi, Thường Bội và Thường gia vẫn hòa thuận, quà tặng hàng năm vào ngày lễ xưa nay đều chưa từng gián đoạn, nhưng nhìn thấy biểu tình quyết tuyện của Thường Bội, bà ta lên giọng, đi tới cửa bên ngoài sai tất cả nô bộc sai sử đến nói: "Đem Thường lão phu nhân còn có hai vị cô nương ra khỏi phủ."
Thường lão phu nhân kinh hãi: "Bội Nhi! Ngươi thế nhưng là nữ nhi của ta, sao có thể bất hiếu như vậy? Ta biết ngươi bệnh nặng, đặc biệt tới đây để nhìn ngươi, ngươi dám xua đuổi ta?"
Thường Bội không có đáp lời, nàng ta thực sự vô cùng thất vọng!
Thì ra cái mẫu thân này của nàng ta vẫn luôn chờ đợi mình chết đi, để cho muội muội cùng cha khác mẹ thay thế vị trí này của nàng ta, cũng mặc kệ có thích hợp hay không, ép buộc nàng ta đồng ý, xong đến nói với Tư Đồ Dụ nói. Buồn cười nàng còn ở vương phủ sao có thể muốn lấy Thường gia chứ, nghĩ đến người mẹ kế này mặc dù không phải mẹ ruột, nhưng bình thường cũng không kém quá, tốt xấu gì cũng có mấy phần ân tình dưỡng dục, nhưng lại nghĩ đến nàng ta chết rồi, muốn để Tư Đồ Dụ vẫn quan tâm đến Thường gia.
Nhưng hôm nay Thường lão phu nhân hành động như vậy, nếu không phải có phụ thân chống đỡ, bà ta làm sao có lá gan lớn vậy chứ.
Cũng được, nàng vừa chết, còn lại cái gì, chỉ còn lại nữ nhi nàng ta nhớ thương nhất, Thường gia cùng nàng lại có quan hệ gì? Tham lam như thế, vô tình như thế, còn không bằng ân đoạn nghĩa tuyệt đi!
Nàng ta không phát ra một chút âm thanh nào, Thường lão phu nhân bị người kéo ra ngoài, bà ta mang đến mấy cái bà tử cũng không dùng được, thời gian chỉ trôi qua một lát, bà và hai nữ nhi đã bị ném ra khỏi Chu vương phủ, bà vẫn không cam tâm ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ, công bố muốn để Thường lão gia bẩm báo Hoàng Thượng, khiến Chu vương phủ mang danh bất hiếu.
Nhưng Thường Bội không nghe thấy gì cả, lúc hấp hối, Tư Đồ Dụ mới trở về, bước nhanh vào phòng nói: "Có mấy con ngựa ở trong chùa cần phải xử lý nên ta đi chuồng ngựa ở vùng ngoại ô..." Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy tinh thần thê tử sáng láng, thì hơi kinh ngạc, vừa rồi người bẩm báo không phải nói là không qua được sao, nhưng bây giờ nhìn thê tử không tệ, có lẽ là thái y khám nhầm chăng? Hắn ngồi ở đầu giường: "Ta cảm thấy ta rất thích hợp cai quản cái này, vả lại cũng nhẹ nhõm, có thể giết thời gian."
Thường Bội cười khẽ, đưa tay sờ mặt hắn, mười năm vợ chồng, cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là khi hắn muốn, nàng ta lại mắc bệnh này khiến thân thể yếu ớt không thỏa mãn được hắn, may mắn hắn vẫn còn biết tôn trọng nàng.
"Tính tình Vương gia rất thích hợp du sơn ngoạn thủy, nhưng mà chờ sau khi thiếp đi, tương lại vương gia lại cưới vợ, nếu như sinh được con trai, thì phải làm một tấm gương tốt cho nhi tử noi theo, không thể học theo những cái không tốt. Vương gia đã nói ngựa ở chùa tốt, vậy thì thuận tiện làm mấy cái này cũng tốt..."
"Sao lại nói đến cưới vợ chứ, thê tử của ta không phải vẫn là nàng ư. A Bội, nàng không được suy nghĩ lung tung, mấy năm này nàng vẫn chống đỡ nổi, sẽ không có việc gì đâu." Tư Đồ Dụ nắm chặt tay nàng ta đặt trên một bên mặt mình, nhìn thấy nữ nhi ở bên cạnh đang nhỏ giọng nức nở, liền vỗ đầu bé nói: "Uyển nhi đừng khóc, không phải mẹ con vẫn còn tốt sao."
Tư Đồ Uyển đem đầu chôn trong ngực phụ thân.
Thường Bội nói: "Hôm nay thiếp và Thường gia xem như ân đoạt nghĩa tuyệt, vương gia, chàng ngàn vạn lần không được đáp ứng mẫu thân thiếp, cưới Nhị muội của thiếp, hoặc là Tam muội, bọn họ chắc hẳn sẽ liên lụy đến chàng. Vương gia, chàng là nhàn vân dã hạc (là người thích nhàn rỗi không quan tâm đến việc chính), tương lai phải cưới một cô nương con một có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ cần tính tình tốt, có thể thuận theo chàng là được, thiếp thấy..." Nàng ta lấy hơi nói tiếp: "Thiếp có một biểu muội bà con xa tên là Lư Tú Anh, đó là chi khác nhà mẹ đẻ của thiếp, nếu như chàng nhìn thấy thích, liền đi cầu hôn đi, thiếp chọn tới chọn lui cũng không thấy có người thích hợp hơn." Nàng cầm lấy tay Tư Đồ Dụ lắc lắc: "Thiếp chưa từng trông cậy vào chàng có thể làm nên đại sự gì, những năm này nhìn chàng trôi qua hoan hoan hỉ hỉ đã cảm thấy thỏa mãn... Vương gia, chờ khi thiếp đi, chàng đem ta an táng ở gần chỗ mẹ thiếp, nếu như chàng rảnh rỗi, thì hãy đến mộ phần hát một khúc cho thiếp nghe, thiếp..."
Sắc mặt nàng ta trở nên u ám, ngay lập tức tắt thở.
Tư Đồ Dụ ngơ ngác, tưởng mình ảo giác, vừa rồi người vẫn còn rất khỏe mà, đột nhiên liền không còn, bên tai là âm thanh nữ nhi khóc rống, hắn ngồi hồi lâu, sau đó mới tỉnh ngộ, Thường Bội thật sự đi rồi, thực sự rời khỏi hắn.
Hắn kéo Tư Đồ Uyển vào lòng, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
Vương phủ lớn như vậy vẫn luôn do Thường Bội quản lý, nàng ta không còn một tiếng động, giống như toàn bộ vương phủ cũng nối gót đi theo.
Hồi tưởng lại kí ức hơn mười năm, giật mình như mộng, hắn ngoái đầu liếc mắt nhìn thê tử, nàng ta đang an tĩnh ngủ, dưới ánh nến mờ tối, cũng không làm người ta sợ hãi, khiến hắn nhớ tới hôm đó, buổi sáng đầu tiên sau tân hôn, khi hắn tỉnh lại, cẩn thận tỉ mỉ quan sát dung nhan khi nàng ta ngủ, yên tĩnh giống như vậy.
Có lẽ như vậy cũng tốt, như thế nàng ta sẽ không tiếp tục bị đớn đau hành hạ!
Nàng ta có thể đi gặp gỡ mẹ ruột của nàng ta.
Nước mắt hắn rơi như mưa.
Bùi Ngọc Kiều ngồi ở bên ngoài, không nhịn được khóc lên.
Đột nhiên có một cánh tay đặt trên đầu vai nàng, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Đồ Tu, bất chợt đứng lên nhào vào ngực chàng, chàng cũng không biết nói cái gì, chỉ biết ôm eo nàng. Nàng ở trong ngực chàng khóc một lát, nức nở nói: "Nhị ca không biết cai quản, Uyển nhi cũng còn nhỏ, có phải chúng ta nên giúp đỡ nhị tẩu xử lý hậu sự hay không?"
Thật hiểu chuyện, còn biết thay người khác xử lý những chuyện này, Tư Đồ Tu nói: "Ta đến đây chính làm làm cái này, còn có, đại ca, tam ca, ngũ ca bọn họ cũng muốn đến."
Mặc dù ngày thường hay lục đục với nhau, nhưng bất luận có vương phủ nào xảy ra chuyện ma chạy cưới hỏi, mấy nhà còn lại đều tới giúp đỡ.
Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu: "Thiếp lại đi xem Uyển nhi một chút."
"Được." Tư Đồ Tu nói, tiễn nàng đi vào, rồi gọi tất cả quản sự ngoài viện đến, chàng biết lúc này Tư Đồ Dụ khẳng định sẽ không làm được việc gì, chàng để tay lên ngực, nếu là... Kí ức hiện lên, chàng nhớ tới kiếp trước từ Sơn Tây trở về kinh thành, nghe tin Bùi Ngọc Kiều chết, khi đó tình cảm vẫn chưa sâu đậm, cũng không thể thấy thân thể nàng, cảm giác đó là ngơ ngác, còn hơi chết lặng, nếu như kiếp này, lại xảy ra việc này, chàng không dám tưởng tượng, cho nên tâm tình của Tư Đồ Dụ, chàng có thể hiểu được.
Thời gian trôi qua một lát, quả nhiên mấy vị Vương gia, Vương phi lần lượt đến.
Chờ giao phó xong mọi chuyện, đã qua giờ Hợi.
Mọi người cùng nhau tạm biệt Tư Đồ Dụ rồi trở về, Bùi Ngọc Kiều ôm Tư Đồ Uyển nói: "Tẩu cũng phải đi, chờ đến ngày mai tẩu lại tới, con đừng thương tâm quá..." Sau đó không biết nói gì tiếp, nàng suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này qua đi nếu con nguyện ý, đến phủ của tẩu ở vài ngày cũng được."
"Con muốn giữ đạo hiếu cho mẫu thân." Tư Đồ Uyển nói: "Thất thẩm không cần lo lắng cho con."
Vậy mà nàng lại quên cái này, Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Tẩu sẽ dẫn Hi nhi tới thăm con."
Nàng theo Tư Đồ Tu rời khỏi Chu vương phủ.
Đến khi trở lại Sở vương phủ, đã là giờ Tý rồi.
Hai người sau khi vệ sinh sạch sẽ, nằm trên giường, Bùi Ngọc Kiều ngủ không được, nói với Tư Đồ Tu: "Không nghĩ đến Thường gia lão phu nhân là người như vậy, kiếp trước thiếp không biết, còn nữa, về sau nhị ca sẽ cưới ai? Vương gia có thấy không?"
"Chưa từng."
Thì ra cũng không bạc tình quá, không có hơn một năm đã lấy vợ, Bùi Ngọc Kiều thở dài, đem đầu chôn trong ngực Tư Đồ Tu: "Nhị tẩu thật đáng thương, mới chỉ qua ba mươi tuổi thôi."
"Mọi người ai cũng có mệnh, cưỡng ép yêu cầu sẽ không được." Tư Đồ Tu nghĩ, trên đời có bao nhiêu người có thể tốt số như vợ chồng bọn họ chứ, còn có cơ hội sống lại, chàng khẽ vuốt sống lưng nàng: "Sau này nàng không thể lười biếng, ta dạy cho nàng ám khí, gần đây lại không thấy nàng bắn bia ngắm. Từ ngày mai, bản vương luyện công, nàng cũng phải đi theo luyện tập một hồi, để thân thể khỏe mạnh."
Nàng cười lên: "Tướng công cũng sợ thân thể thiếp không tốt?"
"Nàng không tốt, cuối cùng vẫn không phải liên lụy đến ta ư?" Tư Đồ Tu nhéo cái mũi nàng: "Lại nói, nàng còn phải sinh con nữa, canh tránh thai cũng không được uống."
Nghĩ đến một điều, Bùi Ngọc Kiều nói: "Thiếp muốn có nữ nhi, chàng rảnh rỗi thì đi hỏi thái y một chút có biện pháp gì không."
Khóe miệng Tư Đồ Tu nhếch lên, cái này đều có thể khống chế, có nhà nào sẽ không lo lắng đến vấn đề đoạn tử tuyệt tôn chứ, nhưng nhìn khuôn mặt trắng noãn của nàng, trong đầu đã có xuất hiện không ít chủ ý xấu, gật đầu nói: "Được, ta sẽ đi hỏi." Để nàng trở mình dựa lưng vào ngực chàng: "Mau mau ngủ đi, sáng sớm mai còn phải đến chỗ nhị ca hỗ trợ đấy, từ trước đến nay nàng tham ngủ, còn phàn nàn với ta mà."
Nàng lại không chịu lật qua, quay lại đem hai cánh tay để trước bộ ngực chàng, lại đem đầu dán vào cổ chàng nói: "Thiếp muốn ngủ như vậy, chàng ôm thiếp."
Chàng cười một tiếng, đưa tay ôm eo nàng, đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: "Ngủ đi."
Từ xưa đến này đa tình thường bị tổn thương dẫn đến biệt ly, nhưng bọn họ sẽ không ly biệt, nàng ở trong ngực chàng co lại thành một đống, giống như một hài tử không muốn xa rời chỗ ấm áp. >