Sáng sớm ngày thứ hai, trước cửa Chu vương phủ ngựa xe như nước, đều là người đến phúng viếng, Tư Đồ Tu và các vị vương gia khác đứng bên ngoài viện, Bùi Ngọc Kiều và các nữ quyến khác thì cùng nhau giúp đỡ Tư Đồ Uyển xử lý việc trong nhà, bé còn nhỏ tuổi, thấy mẹ đẻ qua đời bàng hoàng bất lực, làm sao có thể tiếp tục chống đỡ quản lý việc tang lễ chứ, đương nhiên sẽ có người khác làm thay. Hiển nhiên người đứng ra làm thay là các vị vương phi, ai có thể làm chứ, hiển nhiên là Tiết Quý Lan, cho nên các quản sự đều đến tìm nàng ta bẩm báo mọi việc, đa phần đều do nàng ta phân phó, có khi lại hỏi ý kiến các vị vương phi khác.
Viên Diệu Huệ cảm thấy không vừa mắt, nói nhỏ với Bùi Ngọc Kiều: "Nhị tẩu vừa chết, nàng ta còn tự coi mình là con dâu trưởng của Hoàng gia, nhưng ta nghe nói, lúc Nhị tỷ xảy ra chuyện còn không phải đến mời muội đầu tiên ư, cho nên mọi việc phải do muội xử lý mới đúng."
Nhưng cho đến bây giờ Bùi Ngọc Kiều không phải là người ham mê quyền lợi, lại không thích Viên Diệu Huệ, nên không để ý tới lời nàng ta, bèn thấp giọng nói: "Muội lại không biết gì hết, lỡ như làm hỏng việc thì không tốt." Rồi nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Uyển ở đằng kia, nàng đứng dậy nói: "Muội đi xem Uyển nhi một chút, muội cũng chỉ có thể làm những việc này."
Nàng rời khỏi chỗ Viên Diệu Huệ, nhanh chóng bước đi.
Viên Diệu Huệ liền chau mày.
Bởi vì sau khi Tư Đồ Lan vào tù, Yến vương phủ coi như xuống dốc, nên người quả phụ như Chu Mân một chút tưởng niệm với Thường Bội nàng ta cũng không có, chỉ đến đây làm lễ thôi, nàng ta ngồi một mình ở đằng kia không ai để ý đến. Ánh mắt Viên Diệu Huệ quét một vòng trên người Chu Mân, thầm nghĩ mình còn tốt hơn nàng ta nhiều, dù sao Tư Đồ Cảnh cũng có chút khởi sắc (chuyển biến tốt), ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, sau này còn không biết thế nào. Viêm Diệu Huệ đến chỗ Tiết Quý Lan, ngồi xuống nói: "Tam tẩu, hôm nay tẩu vất vả quá, thật là người tài giỏi thì lúc nào cũng phải xử lý nhiều việc."
"Sao có thể chứ, các muội cũng giống tỷ mà, chỉ là tỷ hơi lớn tuổi, nên trọng trách cũng nhiều hơn một tí."
"Hiểu biết cũng nhiều hơn chúng ta, muội á, chưa từng trải qua chuyện tang lễ, chỉ biết bó tay, Thất đệ muội còn giỏi hơn muội, còn biết quan tâm đến Uyển nhi." Viên Diệu Huệ cười nói: "Nhị ca và thất đệ cũng không tệ, lần trước cùng nhau đi Vân Huyền, người ta nói huynh đệ đồng tâm, kì lợi đoạn kim (*) đấy."
(*) Huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim: câu này được "biến thể" từ một câu trong "Chu Dịch" thời Tiên Tần: "Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim; đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan". Ý nghĩa nguyên thủy từ thời xưa là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại; nếu hai người hòa hợp về chí hướng, đồng tâm đồng đức thì sẽ tỏa hương như hoa lan.
Đôi mắt Tiết Quý Lan hơi chớp.
Thực ra Tư Đồ Dập luôn muốn lôi kéo Tư Đồ Dụ, Tiết Quý Lan đối với Thường Bội cũng không tệ, thường xuyên đến phủ thăm nàng ta, tặng cái này tặng cái kia, nhưng kết quả ngày Thường Bội ra đi, Tư Đồ Uyển lại đi mời Bùi Ngọc Kiều, bé chỉ là một cô bé thì biết cái gì chứ, rốt cuộc vẫn là do chủ ý của Thường Bội. Tiết Quý Lan thầm nghĩ, những năm này đối với Thường Bội quả thật là uổng phí, nhìn tình hình này, chẳng lẽ Tư Đồ Dụ lại muốn chuyển hướng sang Tư Đồ Tu ư?
Mà trước mắt cũng chỉ có tình trạng của đệ ấy là tốt nhất, bên nhà Nhạc gia (nhà cha mẹ vợ) càng ngày càng tiến, Bùi Trăn được Hoàng thượng coi trọng, hai bên thân gia, Hoa lão gia làm quan suôn sẻ, còn Tư Đồ Hàm lại là Thám hoa, tương lai tiền đồ vô tận, bản thân Tư Đồ Tu cũng không chịu thua kém, còn có một nhi tử đáng yêu, nếu không có nhà mẹ đẻ thì sao chứ? Ngay cả Hoàng hậu cũng muốn lôi kéo đệ ấy!
Nàng ta nghĩ đến đó bèn cười nói: "Thường ngày, các vương gia đều bề bộn giải quyết nhiều công việc quá nên hơi xa lánh, bọn họ phải thân thiết với nhau hơn một chút, thỉnh giáo lẫn nhau, có thể vì phụ hoàng phân ưu."
Lại là một miệng lưỡi nhà quan, Viên Diệu Huệ biết nàng ta là người khôn khéo, nên cũng không nói đến nữa.
Chu vương phủ làm tang sự, hiển nhiên Thường gia cũng đến phúng viếng, nhưng khi Tư Đồ Dụ nghe được chân tướng từ Tư Đồ Uyển, biết được hôm đó Thường Bội qua đời ít nhiều cũng có liên quan đến Thường lão phu nhân, nếu không phải bà ta vội vã muốn đưa nữ nhi vào vương phủ, thì chưa chắc Thường Bội sẽ tức giận đến ngất đi, làm sao có thể chết liền được, không chừng còn có thể kéo dài được mấy tháng nữa đấy.
Cho nên Tư Đồ Dụ không cho Thường gia vào cửa, suýt nữa làm rùm beng lên, về sau Tư Đồ Dập ra mặt hóa giải hai bên, mời một mình Thường lão gia vào, chuyện này coi như được giải quyết, bất quá theo tình hình này, về sau Thường gia đừng nghĩ đến qua lại Chu vương phủ.
Tang sự được giải quyết xong, tuân theo nguyện vọng của Thường Bội, nàng ta được chôn cất ở ngoại ô Linh Sơn, Tư Đồ Dụ giải quyết xong chuyện của mình thì tự mình hướng các thân thích cảm tạ từng người một, mọi người trấn an hắn mấy câu thì trở về, Tiết Quý Lan nói với Tư Đồ Dập: "Bây giờ Uyển nhi không có mẹ, thật đáng thương, cũng không biết nhị ca lấy vợ kế có dáng vẻ thế nào."
Tư Đồ Dập thở dài: "Trước mắt, huynh ấy làm sao có tâm tư này chứ."
Tiết Quý Lan xem thường.
Nàng ta thường đến Chu vương phủ, nhìn hình thức hai người kia ở chung, mọi chuyện trong phủ đều phải qua tay Thường Bội xử lý, muốn nói giữa vợ chồng có chút tình nghĩa chính là cái này, vả lại, nhiều người nam nhân còn bạc tình bạc nghĩa, nữ nhân vì nam nhân thủ tiết cả đời, còn phải trông cậy vào nam nhân, thật là nói chuyện viễn vông! Tư Đồ Dụ tái giá chỉ là chuyện sớm hay muộn, nàng ta ôn nhu nói: "Nếu không vì bản thân huynh ấy cũng phải cưới một cô vợ để trông coi vương phủ chứ, không thế thì sao người ta nói phải có một cô vợ có đức có tài chứ? Bây giờ Nhị ca thường xuyên ở bên ngoài, trong nhà không có nữ nhân coi sao được, Uyển nhi lại còn nhỏ, với lại, khi lớn lên cũng phải lập gia đình. Thiếp nghĩ chúng ta nên để ý giúp nhị ca một chút, có người thích hợp liền nói với Nhị ca, cũng coi như đã tận tâm."
Lời nói hữu ích này cũng có lý, một ngôi nhà, không có nữ nhân thì không thể lo mọi chuyện thỏa đáng được, Tư Đồ Dập cười nhìn Tiết Quý Lan: "Nói đến có tài có đức, thì chính là nàng, trên đời này ai cũng không bằng nàng."
Toàn tâm toàn ý đều suy nghĩ cho hắn, đây cũng là nguyên nhân Tư Đồ Dập ngưỡng mộ Tiết Quý Lan.
Hắn cúi đầu hôn gò má nàng ta, nàng ta thẹn thùng dựa sát vào ngực hắn.
Lúc này, Bùi Ngọc Kiều cũng trở về vương phủ, mặc dù là chủ tử nên nàng chưa từng làm nhiều việc tốn sức, nhưng nhìn đau khổ trong nhân gian thì lại tốn không ít tinh lực (tinh thần và sức lực), chỉ mới đến giờ Tuất (từ bảy giờ đến chín giờ tối) đã lên giường đi ngủ. Tư Đồ Tu đến xem nàng một chút, thấy nàng ngủ say, nữa bên mặt chôn trong chăn, bị hơi nóng làm đỏ bừng, chàng lập tức xốc chăn lên một góc, cho gió lùa vào, sau đó mới đi vào sân, triệu Mã Nghị và Hạ Tông Mộc đến thư phòng.
"Những người tố cáo bản vương, các ngươi đã tra rõ chưa?" Chàng ngồi xuống hỏi thăm.
"Ngoại trừ mấy tên lão luyện, còn những người khác thì thuộc hạ thấy là do có người xúi giục, đơn giản là không ưa vương gia nên muốn náo động."
Ngón tay Tư Đồ Tu gõ xuống bàn: "Chắc chắn có người của Tam ca, ngoài ra..."
"Hứa gia cũng có, dù sao năm đó Hứa lão gia có môn sinh trải rộng thiên hạ." Hạ Tông Mộc nhíu mày nói: "Chỉ là không muốn người biết, với lại, quan hệ giữa Hứa tiệp dư và vương gia người khác không biết rõ, còn tưởng là người nhà, cho nên ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ không hoài nghi Hứa gia sẽ mượn cơ hội này vạch tội vương gia."
"Đến nước này còn không chịu yên ổn." Nhưng đó cũng là lẽ tất nhiên, tính tình bà ấy vốn ngoan độc đến cùng, mặc kệ sống chết người khác, bây giờ thấy chàng phong quang đè bẹp Tư Đồ Cảnh xuống dưới làm sao có thể nhịn được? Chỉ sợ còn muốn làm con thiêu thân nữa đấy, Tư Đồ Tu suy tư một lát, phân phó Mã Nghị mấy câu, Mã Nghị vội vàng đáp ứng rời đi.
Thời gian trôi qua một lát, mắt thấy gần đến đoan ngọ, Hoa gia truyền đến tin vui nói Bùi Ngọc Họa có tin vui, Bùi Ngọc Kiều hơi giật mình, trong ấn tượng của nàng Bùi Ngọc Họa thích chơi đùa, lúc bắt đầu còn không muốn hài tử, nên sau này ly hôn với Hoa Tử Dương, qua nửa năm sau mới thành thân lại, nàng còn chưa nhìn thấy bọn họ sinh con đã qua đời. Ai nghĩ đến đời này, vậy mà Bùi Ngọc Họa lại mang thai, đúng là vô cùng kinh ngạc, nàng rất vui vẻ, vội vàng hẹn Bùi Ngọc Anh đến Hoa gia thăm muội ấy.
Bùi Ngọc Kiều tới trước, đến nội thất, chỉ thấy Bùi Ngọc Họa đang dựa vào giường, toàn thân ăn mặc lỏng lẻo tán loạn, một chút cũng không giống trước đây ăn mặc tỉ mỉ, nàng trợn tròn hai mắt: "Muội mới ngủ dậy hả?"
Bùi Ngọc Họa bĩu môi nói: "Cái gì mới chứ, sáng sớm muội đã dậy, bây giờ có hài tử rồi cần gì để ý đến cách ăn mặc, dù sao đều sẽ béo lên, biến dạng!"
Hơi có chút bực dọc, Bùi Ngọc Kiều nói với Hi nhi: "Nhìn dì ba con tức giận kìa, có thể sau khi sinh xong, cái gì cũng không nhớ, chỉ biết cưng chìu hài tử, giống như nương vậy."
"Sẽ không đâu." Bùi Ngọc Họa nói là nói như vậy, nhưng hai cánh tay đã vươn ra muốn ôm Hi nhi.
Hi nhi bi bô kêu lên: "Dì ba, tốt."
"Ai nha, nói chuyện đã lưu loát hơn rồi." Bùi Ngọc Họa điểm điểm cái mũi của nhóc, trong lòng lại âm thầm thở dài, nói thật nàng ấy cũng không muốn sinh sớm như vậy, nhưng bà và mẹ thúc giục quá, khi đó nàng ấy còn đến Sở vương phủ tìm Bùi Ngọc Kiều kể khổ, nhìn thấy cháu trai đáng yêu như vậy liền động lòng, về nhà nói với Hoa Tử Dương, biết nàng ấy cuối cùng đã dao động, liền dỗ đến lưỡi muốn nở thành hoa, không biết làm sao nàng ấy lại đồng ý. Về sau không uống canh tránh thai, hình như hắn cũng rất thích hài tử nên đặc biệt dùng sức, nàng ấy vốn đã bắt đầu thấy hối hận lại không ngờ liền có.
Trái lại Hoa phu nhân rất vui vẻ, liền phái hai ma ma đến hầu hạ, cái này không cho phép cái kia không cho phép, nàng ấy cảm giác như mình đang ngồi tù, càng ngày càng không vui vẻ, may mắn có hai tỷ tỷ đến nên tâm tình mới tốt hơn một chút.
"Nếu có thể sinh một đứa giống Hi nhi thì tốt quá, thông minh lanh lợi." Bùi Ngọc Họa nhéo khuôn mặt tuyết trắng tròn trịa, nhe răng trợn mắt nói: "Nếu như giống tướng công nhất định muội sẽ bóp chết nó."
Nghe thế liền biết chỉ nói cho hả giận, con của mình làm sao nỡ bóp chết chứ, Bùi Ngọc Kiều cười phá lên: "Tam muội phu đối với muội tốt bao nhiêu, muội còn nói như thế!"
"Tốt chỗ nào, khi hắn biết có hài tử, đều không để ý đến muội." Bùi Ngọc Họa uỷ khuất nói: "Biết muội phải dưỡng thai, mà mỗi ngày đều đến thư viện, không biết ở bên cạnh muội, muội đều buồn bực sắp chết rồi."
Bùi Ngọc Anh dẫn theo A Ngạn từ bên ngoài tiến vào, nghe vậy liền đứng ở cửa trêu chọc: "Nếu như muội phu không đọc sách, muội lại nói không biết vươn lên, có phải không?"
Một khi nữ nhi phát cáu đều không thể nói lý, nàng ấy xem như lí trí, nhưng lúc mang thai hài tử, còn không phải hung hăng càn quấy với Từ Hàm ư? Có lần nàng ấy muốn ăn quýt, nhưng hắn để nàng ăn hơi ít, nàng ấy lại nói hắn không nỡ bỏ tiền ra mua quýt, còn khóc một trận.
May là hắn biết tha thứ, không nói gì.
Tam muội vốn là người tùy hứng, chắc hẳn thời gian này muội phu sẽ không được dễ chịu.
Nhìn thấy một người nhỏ bé ở cửa, mặc áo choàng xanh trúc nhỏ, phía trên thuê hai con bạch hạc, đôi mắt Hi nhi sáng lên, phe phẩy tay nhỏ nói: "Ca ca, ca ca!"
Mặc dù bọn nhỏ không gặp mặt, nhưng Bùi Ngọc Kiều có nói chuyện với nhóc, ba ngày hai ngày đều nhắc đến dì hai dì ba, lưu lại ấn tượng khắc sâu trong đầu nhóc, nhìn thấy một người có dáng vẻ nho nhỏ giống mình cảm thấy rất thân thiết, liền mở miệng kêu lên.
Giọng nói tiểu hài tử non nớt không giống người khác, A Ngạn nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn.
Bùi Ngọc Anh cười nói: "Đó là biểu đệ Hi nhi, con còn nhớ không?"
Hi nhi mặc áo choàng màu xanh nước biển, phía trên thuê hai cái hồ lô lớn, A Ngạn gật gật đầu: "Hồ lô, đệ đệ, hồ lô."
Nhóc lạch bạch chạy đến, đến chỗ Bùi Ngọc Họa trước, vươn tay ra đưa cho Hi nhi một viên đường: "Hồ lô, cho!"
Hi nhi khoát khoát tay: "No bụng, no bụng."
Mọi người đều cười to.
Tác giả có lời muốn nói: Hi nhi: Nương, lần sau không được mặt quần áo thuê hồ lô trên người con, ca ca sẽ tưởng con là hồ lô!
Bùi Ngọc Kiều: Hồ lô không phải rất đáng yêu sao?
Hi nhi: Con muốn thật oai phong.
Bùi Ngọc Kiều: Được rồi, vậy lần sau sẽ thêu hai con thỏ.
Hi nhi: Con thỏ rất oai phong hả?
Bùi Ngọc Kiều: Con nhìn cha con một chút sẽ biết thôi.