Thấy nàng lề mà lề mề, chỉ nhìn chằm chằm đĩa đậu tây cuốn trước mặt không ăn một miếng, Tư Đồ Tu nhíu mày nói: "Lúc nãy còn muốn bản vương mua cho nàng, bây giờ lại không thích?"
Bùi Ngọc Kiều có nỗi khổ không thể nói, thầm nghĩ vừa rồi nàng nên nhịn tí xíu chỉ ăn một cái đùi vịt, nhưng nó quá thơm, bất tri bất giác ăn thật nhiều, nhưng đây đều là món nàng chọn, không còn cách nào khác, nàng đành cầm lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, vẫn không quên kiếm cớ: "Cái này ăn một cái là được rồi, nên tiết chế một chút."
Tư Đồ Tu à một tiếng: "Được, vậy thì ăn một cái."
Nàng nhai kĩ nuốt chậm xong, sai người gói toàn bộ lại, chàng lại dẫn nàng đến Phúc Nguyên tửu lâu, nơi đó có món rau thơm mà nàng tâm tâm niệm niệm, nhưng trong bụng nàng bây giờ ngay cả một chút khe hở cũng không có, miễn cưỡng ăn vào một miếng liền muốn nôn ra. Nàng không thể chịu đựng được nữa, nước mắt lưng tròng nhìn chàng nói khẽ: "Thiếp, thiếp thực sự không ăn nổi."
"Ăn không nổi, khi đó không nên nói một lúc mười mấy món." Tư Đồ Tu uống một ngụm rượu: "Biết mình tham ăn chưa?"
"Tham ăn." Nàng vội vàng nhận lỗi: "Thiếp không nên để vương gia mua nhiều món như vậy, thực ra thiếp một chút cũng không ăn nổi, thiếp chỉ cần ăn vịt bát bảo là được rồi."
"Còn muốn bản vương học người khác không?" Chàng chậm rãi nói.
Đối với vấn đề này, nàng không có dễ nói như vậy, bĩu môi nói: "Nhưng hai vị muội phu đều mua qua."
Tư Đồ Tu nhíu mày: "Cái này thì tính là gì, bản vương còn dẫn nàng ra ngoài chơi nữa nha, sao nàng không biết đường đi khoe khoang với thiên hạ? Chỉ biết hâm mộ người khác?" Chàng vươn tay kéo nàng lại, lấy dây chuyền bằng ngọc thạch trên cổ nàng xuống: "Còn tặng cho nàng cái này, sao nàng không đi khoe khoang đi? Còn cho nàng ăn cơm, dạy nàng viết chữ, dạy nàng đọc sách nữa đấy! Những điều này đều không thể bù lại việc mua đồ ăn sao?"
Nàng hơi giật mình, ngơ ngác nhìn chàng.
Đôi mắt chàng híp lại, ánh sáng từ bên trong chiếu ra, như nước hồ lấp lánh rực rỡ.
Nàng cúi đầu, tay phải sờ vạt áo, nhỏ giọng nói: "Chàng nói cũng không sai!"
Hai vị muội phu có điểm tốt của hai người đó, chàng cũng có điểm tốt của mình.
"Lần sau không cho phép muốn bản vương học người khác, nếu còn như vậy ta sẽ để nàng học..." Chàng gõ gõ đầu nàng, chế nhạo nói: "Thê tử người khác sẽ cố gắng làm thơ cho phu quân, vẽ tranh, nàng làm sao bây giờ?"
Nàng liền ỉu xìu, nàng cũng học không được hiền lương thục đức, tài hoa hơn người như mấy nữ tử khác, rốt cuộc nàng đã hiểu ý tử của Tư Đồ Tu, ganh đua so sánh với người khác là không tốt, vội nói: "Chúng ta đều không cần học người khác, vương gia chính là tốt nhất! Nhưng mà, nhưng mà giống như hôm nay, dẫn thiếp ra ngoài ăn cái này, vẫn rất tốt."
Chàng nhéo mặt nàng: "Nếu là do bản thân nàng muốn, chỉ cần nói, chỉ là ăn cơm thôi mà, có là gì chứ?"
Nàng cười hì hì nói: "Ừm, vậy ngày mai chúng ta lại đến nữa nha!" Rời khỏi người chàng, kéo tay chàng chỉ: "Hôm nay đến nơi này trước, đi thôi tướng công, thiếp muốn trở về nhìn Hi nhi, không chừng con đã tỉnh rồi." Lại chỉ chỉ đồ ăn, nói với Mã Nghị: "Sai tiểu nhị bỏ vào hộp, để tối cùng ăn với đậu tây cuốn."
Giống như sợ Tư Đồ Tu đổi ý, kéo tay chàng vội vã đi ra ngoài.
Thật giống như bọn cướp, quả nhiên vẫn là lòng tham không đáy, trong lòng chàng nghĩ, bước chân càng chậm, nàng dùng lực kéo chàng, đi chưa được mấy bước, mồ hôi đều nhễ nhại, quay đầu ủy khuất nói: "Vương gia, làm sao chàng lại nặng như vậy, thiếp kéo nãy giờ cũng không nhúc nhích."
"Không phải là no quá muốn nôn ư? Cho nàng tiêu cơm một chút." Chàng đội mũ lên cho nàng nói: "Mau đội mũ vào."
Bùi Ngọc Kiều kéo chàng từ tửu lâu ra đến đường phố, chàng uể oải đi theo, khóe miệng chứa ý cười.
Chuyện này ngay cả trong cung cũng biết, cung nhân nói với Vi thị: "Hình như là Sở vương điện hạ dẫn vương phi đến tửu lâu nhà nào dùng bữa, không hề giấu giếm, nên mọi người xung quanh đều biết, sau khi ăn xong, hai người đi dạo phố khoảng một khắc, khiến rất nhiều người đều nhìn thấy, đều nói hai người họ rất ân ái."
Rốt cuộc vẫn không giống tính tình bình thường của nó, từ mặc kệ ánh mắt người khác, đến giống như vợ chồng Tư Đồ Dập tình thâm cũng chưa nghe nói có hành vi này, Vi thị đột nhiên nghĩ đến trước đó không lâu có người bẩm báo, nói là thuật sĩ trong giang hồ gọi Tư Đồ Tu là long chủ, đây là muốn làm Thái tử! Bà ta khẽ nhíu mày, nhắc đến đứa nhỏ này, từ nhỏ đã nhìn nó lớn lên, khi đó mẹ nó qua đời, Hứa tiệp dư giả vờ ôn nhu hào phóng đáng thương vì đứa nhỏ này, nên Tư Đồ Hằng Thành muốn bà ta nuôi nấng, mà khi đó bà đang muốn tuyển thê tử cho Tư Đồ Uyên, lại không thích mẹ đẻ của Tư Đồ Tu nên hiển nhiên rất vui mừng.
Nhưng muốn nói rõ Tư Đồ Tu là hạng người gì, Vi thị tự cho là hiểu rõ, dù sao ngay cả hạng người như Hứa tiệp dư cũng có thể lừa nó trung thành với mình, có thể thấy được tâm cơ đứa nhỏ này không sâu, ai đối tốt với nó, nó sẽ đối tốt lại, những hạng người này đều không khó thu phục. Cho nên bà mới hơi quan tâm đến Bùi Ngọc Kiều, lại để Vi gia gần với Bùi gia một chút, thậm chí còn vạch trần Hứa tiệp dư để Tư Đồ Tu nhìn, nhưng mà hình như hiệu quả không lớn lắm.
Hoặc là bà đoán sai? Vi thị khẽ nhíu mày, nghe nói thuật sĩ giang hồ kia có mấy phần bản lĩnh, giả sử tương lai Tư Đồ Tu làm Thái tử, đứa con kia của bà sẽ thế nào? Nó chính là Thái tử muôn người chú ý của Hoa quốc, cũng là vì, bị người khác hãm hại oan ức chỉ có thể bù đắp nhiều hơn, mới là công bằng trong nhân gian.
Nó làm sao có thể không trở thành Thái tử chứ?
Tinh thần bà không yên, đứng lên đi tới chỗ Tư Đồ Uyên ở tạm Cảnh Dương cung.
Cảnh Dương cung ánh nắng chiếu rất sáng, trước cửa cung trồng đầy hoa thược dược, từng đóa từng đóa hoa nở rộ như cái bát, giống như là ngưng kết tất cả nồng đậm thế gian, chỉ là Vi thị không thích loài hoa này lắm, nghĩ thầm Tư Đồ Uyên ở tạm nơi này, nó nên trồng mấy cây trúc xanh mới tốt, thẳng tắp ngạo nghễ đây mới là con trai của bà.
Bước vào trong cửa điện, đã nghe thấy tiếng sáo trúc du dương, Vi thị ngạc nhiên, khó trách có lúc bà hỏi cung nhân nói Tư Đồ Uyên đang thổi sáo, hoặc là đang gảy đàn, bây giờ bà đã đụng phải. Đi vào nhìn thì không chỉ có như vậy, có hai người trong cung đang đánh đàn, còn có hai người đang khiêu vũ, Tư Đồ Uyên cũng không tránh khi bị bà nhìn thấy, cười chào đón: "Mẫu hậu sao lại đến đây?"
Vi thị khoát tay ngăn lại, để mấy người kia lui ra, quan sát nhi tử một chút.
Hắn vẫn giống như trước đây cao lớn tuấn tú, không khác gì, bà ôn nhu nói: "Ta nhớ trước đây con không thích ca múa."
Tuy tửu lượng khá lớn cũng vì xã giao với người khác, nhi tử này của bà cực kì ưa thích vắng vẻ.
Tư Đồ Uyên cười một cái nói: "Mẫu hậu, đã rất nhiều năm con không nghe hát, không xem múa, cái này mẫu hậu không cho phép ư?"
"Không phải không cho phép." Vi thị kéo tay hắn ngồi xuống: "Uyên nhi, con..." Muốn nói ra, nhưng ánh sáng chiếu vào, vừa nghĩ đến cung điện này, Vi thị hơi ghét bỏ xê dịch, ngừng một chút nói: "Từ khi con ở Cảnh Dương cung, đã từng đến gặp phụ hoàng chưa?"
Sắc mặt Tư Đồ Uyên hờ hững.
Sinh ra từ Hoàng gia này, làm trưởng tử nên hắn bỏ ra tất cả tinh lực (tinh thần và nghị lực) của hắn để làm một Thái tử đúng quy cách, nhưng kết quả thì thế nào, phụ thân sợ hắn vượt quá chức phận, lại tin tưởng chuyện kia, đem nhốt hắn rất nhiều năm, dẫn đến ái thê hắn qua đời. Muốn nói hận, sao lại không có? Chỉ là hắn ở cung Hòa Quang cung, hàng đêm cắn răng nguyền rủa Tư Đồ Hằng Thành, nhưng mà có thể thế nào, ông vẫn là Hoàng thượng, hắn vẫn là con ông! Thời gian dần trôi qua, hắn bình tĩnh trở lại, hiểu rõ đây chính là vận mệnh, ai cũng không thể chống lại được.
Dựa vào ý nghĩ này, hắn chống đỡ được lúc gian nan nhất, bây giờ mẫu thân hỏi hắn có từng đến xem phụ hoàng không, khóe miệng của hắn vểnh lên một cái, rồi nở nụ cười: "Một ngày phụ hoàng bận trăm công nghìn việc, nhi tử sợ quấy rấy đến người."
Kì thực phụ thân làm sao có thể đến xem hắn chứ?
Có lẽ cũng do khó đối mặt thôi, cho nên muốn để hắn đi ra ngoài, nếu như có thể, thực ra hắn hi vọng có thể đi càng xa càng tốt, chỉ thương tiếc mẫu thân mấy năm nay vì hốt hoảng lo lắng cho hắn, nên mới nguyện ý ở lại đây.
Vi thị vỗ vỗ vào lưng hắn: "Làm sao lại quấy rầy chứ, hai người là cha con mà! Lúc con còn nhỏ, Hoàng thượng thích nhất là sau khi lâm triều trở về dạy bảo con, sợ đám đại thần giảng giải không chu đáo, ngay cả kỵ xạ cũng đích thân chỉ cho con, cho nên con mới có thể..."
Líu lo không ngừng, nói lúc trước yêu mến, nhưng những tình cảm đó càng sâu thì bị thương càng nặng.
Tư Đồ Uyên hơi nhắm hai mắt lại, nhíu mày nói: "Mẫu hậu, nhi tử biết, có cơ hội con sẽ đến bái kiến phụ hoàng."
Lúc này Vi thị mới mỉm cười, nhưng trong lòng tràn đầy đắng chát, bà biết bà làm khó nhi tử, trải qua những chuyện này, rất nhiều thứ đều thay đổi, nhưng Tư Đồ Uyên không chủ động đi một bước này, tình cảm của hai cha con làm sao trở lại như trước được? Làm sao nó có thể làm Thái tử được.
Hơi đắng chát, bà khẽ cắn môi đi qua, chờ đến ngày đó, cái gì cũng đáng giá.
Mẹ con hai người rảnh rỗi nói chuyện, Vi thị mới rời khỏi Cảnh Dương cung.
Lúc đi về Khôn Ninh cung, Hạ Phương Bình đã chờ ở đó, tiến lên nói khẽ: "Là chuyện liên quan đến Hứa tiệp dư..."
Vi thị nghe xong, vô cùng kinh ngạc: "Lại có việc này?"
Hạ Phương Bình nói: "Thuộc hạ đã xem Thanh Hà chân nhân bị bắt, nàng ta đã nói rõ, xác thực Hứa tiệp dư có giấu một cung nhân, mười mấy năm trước đại tuyển cung nữ, bàn bạc với Thanh Hà chân nhân, tốn bạc chọn người này vào cung, hầu hạ bên trong Trường Xuân điện của Hứa tiệp dư, mỗi ngày sử dụng mị hương, có lẽ là chuẩn bị trước bất cứ tình huống nào."
"Thật là một ả tiện nhân!" Vi thị nhịn không được quát mắng: "Có lẽ là muốn mê hoặc Hoàng thượng!"
Vẻ mặt Hạ Phương Bình kì lạ: "Nương nương nghĩ sai rồi, Hứa tiệp dư là muốn mê hoặc Thất vương gia, theo như lời Thanh Hà chân nhân nói, về sau bị Ngũ vương gia phát hiện liền mời nàng ta đến giải độc, bây giờ cung nhân đó còn ở trong Trường Xuân điện." Hắn ngừng một lát nói tiếp: "Nương nương còn nhớ đến đạo sĩ kia không? Lúc trước bị cung nhân đó mê hoặc mới có thể đi hãm hại Thái tử, thuộc hạ đã hỏi rõ cũng là do trúng mị hương đó."
Vi thị vỗ một cái thật mạnh lên bàn, lòng bàn tay đau nhứt, nhưng trái tim lại giống như đang bị thêu đốt, toàn thân nhịn không được run rẩy, thì ra thủ phạm thật sự đứng sau màn chính là Hứa tiệp dư! Lúc trước, bà mơ hồ cảm thấy hoài nghi nhưng lại không tìm được chứng cứ, những việc này đều do Tư Đồ Hằng Thành, mắt ông ấy bị mù nên mới tín nhiệm bà ta, cho bà ta quản lý nhiều chuyện để rồi hại đến con mình!
Bà đột nhiên đứng lên, hung ác nói: "Ta nhất định sẽ chém ả ta thành nghìn mảnh!"
Hạ Phương Bình nói: "Thuộc hạ tùy ý để nương nương sai bảo."
Đêm trước đoan ngọ, bận rộn, các nhà đều đưa quà tặng, Bùi Ngọc Kiều vừa mới dẫn Hi nhi đi nhìn Tư Đồ Uyển, mặc dù bé giữ đạo hiếu, nhưng danh mục quà tặng năm nay bé đều tự mình xem qua, bộ dáng nho nhỏ, trên mặt không giống như tuổi, trầm ổn. Bất quá chỉ mới ngắn ngủi, bé giống như trưởng thành rất nhanh, nhìn thấy Hi nhi, mới lộ ra một chút vẻ mặt ngây thơ.
Mẹ con hai người đợi nửa canh giờ mới trở về.
Tư Đồ Tu vẫn chưa đến nha môn, nói là chờ qua đoan ngọ, Bùi Ngọc Kiều nói: "Nhìn thì hình như rất tốt, cơ mà trong lòng nhất định rất đau khổ."
"Thời gian sau sẽ tốt hơn." Chàng trấn an nàng.
Bùi Ngọc Kiều dựa vào ngực chàng nói: "Lúc mẹ thiếp qua đời, thiếp còn chưa hiểu chuyện, cho nên thương tâm đương nhiên là có, nhưng trôi qua một hồi thì không còn nhớ nữa, ăn uống điểm tâm gì đều có thể dỗ dành thiếp vui vẻ. Bây giờ nhìn thấy Uyển nhi, cảm thấy thật xấu hổ, cũng may là thiếp có một muội muội tốt."
Tư Đồ Tu nói: "Người ngốc không thể cưỡng cầu, lại nói mẹ nàng trên trời có linh thiêng nhìn thấy nàng ăn được ngủ được càng yên tâm hơn."
Bùi Ngọc Kiều thở dài, không chừng nương sẽ trách nàng không làm tốt bổn phận tỷ tỷ, bất quá may mà đời này muội muội rất hạnh phúc, nghĩ đến đó ngẩng đầu hỏi Tư Đồ Tu: "Chàng có nhớ đến nương của chàng không? Thiếp cũng không biết, bà có hình dáng thế nào, thật đáng tiếc."
Vẻ mặt Tư Đồ Tu nhàn nhạt: "Không nhớ, ta đã không nhớ rõ bà."
Lúc đó chàng chỉ mới ba tuổi, bà liền vứt bỏ chàng mà đi, bà không xứng để chàng tưởng niệm.
Thậm chí, chàng còn cho rằng, chàng không nên có một người mẹ như vậy.
Trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, tay chàng khẽ vuốt tóc Bùi Ngọc Kiều: "Nàng không cần hiếu kì về bà ấy, bất quá chỉ là..." Chàng ngừng một lát, không biết hình dung như thế nào, thật là một người đáng thương, ân oán tình cừu gì, tại lúc bà rời đi trong nháy mắt đều không còn nữa.
Chàng hơi thở dài: "Coi như bà ta chưa từng tồn tại."
Sao lại thế này, nàng nghe được oán khí từ chàng, xem ra ở trong lòng chàng rất trách cứ người mẹ đẻ này, chẳng lẽ là bà có lỗi với chàng? Hài tử đáng thương, sau này bị Hứa tiệp dư nuôi, lại bị hại chết, Bùi Ngọc Kiều vươn tay ôm lấy khuôn mặt chàng: "Về sau thiếp không hỏi đến nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng không có mẹ ruột, cũng chỉ có thể thương yêu lẫn nhau."
Chàng khiêu khích mỉm cười: "Nàng định thương yêu ta thế nào?"
Nàng chớp mắt: "Gói bánh chưng cho chàng, có được hay không? Trước đó phòng bếp có hỏi đến, bây giờ nhân bánh đã được chuẩn bị xong, đi, nương gói bánh chưng cho con ăn."
Chàng gõ vào trán nàng: "Nói mò gì đó, nương có thể xưng loạn sao?"
"Thiếp là nương của Hi nhi nha, làm sao lại không được xưng mẹ?"
"Đó là mẹ của hài nhi!"
"Được, được, mẹ hài nhi, đi nha? Thật là, chỉ nói thiếu hai chữ thôi mà."
Bùi Ngọc Kiều cao giọng gọi hạ nhân đem lá bánh chưng, còn có các loại nhân bánh bày trong vườn.
Tháng năm lặng lẽ trôi qua, nhưng trong sân nhỏ phía đông trồng nhiều hoa và cây cảnh rất tươi tốt, giống như từng nhánh từng nhánh làm thành cây dù đứng giữa không trung, ba người bọn họ ngồi dưới tàng cây, Tưởng đầu bếp kiên nhẫn dạy Bùi Ngọc Kiều gói bánh chưng, Tư Đồ Tu ôm nhi tử ngồi bên cạnh nhìn, vừa châm biếm hai câu nói Bùi Ngọc Kiều ngốc, gói không được bánh chưng.
Kết quả Tưởng đầu bếp còn khích lệ Bùi Ngọc Kiều, nói nương nương học rất nhanh.
"Có nghe thấy không, có nghe thấy không hả?" Bùi Ngọc Kiều giơ lá bánh chưng lên: "Tưởng đầu bếp nói thiếp là thiên tài đầu bếp đấy, sủi cảo, bánh chưng đều chỉ cần một chút đã học được."
Tư Đồ Tu phì cười.
Hi nhi nghe không hiểu, cầm đống lá trong tay xé chơi, vừa cười khanh khách.
Bùi Ngọc Kiều rất nhanh đã gói được ba cái bánh chưng, dựa theo hình dạng kích cỡ chỉ tay vào nói: "Vương gia ăn cái này, thiếp ăn cái này, còn cái này là của Hi nhi, đây là nhân táo đỏ." Nàng quay đầu hỏi Tư Đồ Tu: "Tướng công, chàng còn muốn ăn nhân gì nữa không?"
Nàng mặc tạp dề trong phòng bếp, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xán lạn, so với bầu trời màu lam còn trong vắt hơn, chàng chỉ cảm thấy lòng mình như bị chạm vào, nói khẽ: "Ăn nhân bánh Kiều Kiều."
Nàng nhất thời nghe không hiểu, thấy hạ nhân đều đỏ mặt mới hiểu ra, liền đem đống lá trong tay ném qua Tư Đồ Tu.