Chàng vừa vặn tiếp được, trêu chọc nói: "Bản vương nghe nói có tộc nữ nhân nào đó nếu coi trọng nam nhân sẽ ném đồ vật về thân thể người đó, nam nhân tiếp được, chính là đồng ý..."
Chàng lắc lắc đống lá ý nói là chàng đồng ý.
Bùi Ngọc Kiều không ngờ da mặt chàng dày như vậy, còn bịa ra mấy chuyện này, liền cúi đầu gói bánh chưng, không để ý đến chàng, to to nhỏ nhỏ làm được mười hai cái mới dừng tay, đại khái có thể ăn được hai ngày. Nàng sai người đem đồ vật xuống phòng bếp cất kĩ, còn lại để hạ nhân làm.
Mọi việc xong xuôi, nàng muốn ôm Hi nhi đi, ai ngờ Tư Đồ Tu lại kêu nhũ mẫu ôm trở về: "Nhìn nó hơi mệt mỏi, để nó ngủ một lát."
Bùi Ngọc Kiều nói: "Thiếp còn muốn dẫn nó xuống sau viện chơi nữa."
Tư Đồ Tu nói: "Chơi cái gì? Nàng dẫn bản vương đi, là muốn hái đồ ăn hay là chơi bịt mắt trốn tìm?"
Hôm nay Bùi Ngọc Kiều bị chàng đùa giỡn liên tục, cảm thấy không thể chịu được, đi thẳng về phòng, chàng thừa dịp nàng không để ý liền ôm nàng vào lòng: "Vừa rồi ném tín vật đính ước cho bản vương, bây giờ chắc là muốn đổi ý hả? Nhưng muộn rồi, bản vương đã đồng ý, nhất định phải làm xong. Nàng đồng ý cũng phải làm xong."
Bùi Ngọc Kiều trợn tròn mắt nói: "Ai ném tín vật đính ước cho chàng, còn có, thiếp đồng ý khi nào chứ?"
Chàng cười tà: "Đem nàng trở thành nhân bánh."
Gò má nàng nóng lên, đưa tay đánh chàng, sẵng giọng: "Vừa rồi hạ nhân đều ở đó, chàng còn nói lung tung một trận."
"Ý của nàng là, nếu hạ nhân không có ở đó, thì được phải không?" Chàng cúi đầu cắn nàng một cái, á một tiếng: "Vừa thơm vừa trơn, có lẽ so với tất cả nhân bánh trên đời này thì cái này ngon nhất, chờ bản vương đến nếm thử." Vừa nói vừa buông nàng ra, cúi người mút hương thơm ngọt ngào trên người nàng, ngay lập tức nàng bị chàng lột sạch từ váy xanh bên ngoài cho đến bên trong.
Đến trưa, ánh sáng bắt đầu liều lĩnh lên cao.
Ngày thứ hai của tết Đoan ngọ, Giả Lệ Qung ngồi trước bàn trang điểm, hai nha hoàn mặc tỉ mỉ cho nàng ta, so với ngày thường thì tốn không ít công phu. Ngày thường, nàng ta đã xinh đẹp, lần này lại dùng phấn son nước tốt nhất, đồ trang sức lấp lánh, một thân tơ lụa lộng lẫy, Đặng thị đi đến suýt nữa nhận không ra.
Giả Lệ Quang lầm bầm: "Nương, chỉ là đi gặp Hoàng hậu nương nương, làm gì trang điểm như tân nương tử vậy."
Đặng thị ai nha một tiếng: "Nói bậy gì đó, đây là do biểu di con thương con. Hôm nay, có không ít người đi Bạch Hà xem thuyền rồng, mỗi cô nương đều ăn mặc rất xinh đẹp, con ngoan ngoãn nghe lời một chút, lát nữa gặp Hoàng hậu nương nương, không được nói tùy tiện như ở nhà, biết chưa?"
Giả Lệ Quang cắn môi một cái, đuổi nha hoàn xuống, nhỏ giọng nói với Đặng thị: "Nương, người định để con làm vợ kế của Bùi đại nhân hả, nữ nhi của ông ấy gần bằng tuổi con, làm sao con có ý đó được?"
Nàng ta quả thực không thể tình nguyện.
Tay Đặng thị nhéo nhéo khăn tay, tự nói với lòng, cô nương thanh xuân trẻ tuổi, nếu không vì bất đắc dĩ, làm sao có người nguyện ý làm vợ kế của nam nhân lớn tuổi chứ, cho dù Bùi Trăn xuất chúng như thế, nhưng người giống như Giả Lệ Quang này muốn gia thế không có gia thế, làm sao được chứ? Quý công tử tất nhiên không gả được, nhưng nếu kém một chút thì bà cảm thấy ủy khuất nử nhi. Còn nữa, Giả gia bọn họ vẫn luôn dựa vào Vi thị, lần này hai mẹ con chạy tới đây cũng là theo ý của lão phu nhân.
Vi gia cần dùng đến Giả Lệ Quang, Giả gia bọn họ hi sinh một cháu gái đổi lấy vinh hoa phú quý về sau cũng không sao, bất quá Đặng thị làm mẹ ruột không bỏ được con, chỉ là Bùi Trăn ngoại trừ lớn tuổi thì không có chỗ nào chê, bà nghĩ thầm như vậy cũng rất tốt.
"Hai nữ nhi Bùi gia đã sớm gả đi, ít khi trở về nhà, một năm có thể gặp mặt mấy lần chứ? Nếu mà nhìn thấy, nhịn một chút cũng không sao, với lại tính tình hai người đó không tệ, chắc hẳn sẽ không làm khó con, con hà tất gì lo sợ mấy cái này? Toàn lo sợ không đâu." Đặng thị trấn an nữ nhi: "Chỉ cần nghe lời biểu di là được rồi."
Giả Lệ Quang vô cũng căm phẫn, tuy nàng đến từ địa phương nhỏ, tính tình hơi hoang dã nhưng lại rất nghe lời mẫu thân, phất tay áo một cái nói: "Con không quan tâm mấy cái này, dù sao Bùi đại nhân không nhìn trúng con, chưa chắc đã chịu cưới con." Nàng ta đứng lên, nhanh chóng rời đi.
Đi ra ngoài, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thân là mẹ ruột cũng chỉ đến thế, thôi thì xem bà ấy cực khổ nuôi nấng mình đành nghe lời bà lần này, nhưng nếu là chuyện mất mặt nàng ta tuyệt đối sẽ không làm.
Đặng thị nhìn bóng lưng nàng ta, khẽ thở dài một cái.
Lại nói đến một nhà Tư Đồ Tu vào cung bái kiến phụ hoàng và mẫu hậu, sau đó đi theo đến Bạch Hà, hoàng thân quốc thích cộng thêm hộ vệ mấy trăm người nối đuôi nhau trùng trùng điệp điệp. Tay Bùi Ngọc Kiều ôm Hi nhi cảm thấy hơi mỏi, vừa định đưa cho Tư Đồ Tu ôm, thì phía trước bỗng có một cái tay vươn ra, ôm lấy nhóc: "Để nó đi theo ta chơi đi."
Giọng nói nhàn nhạt, lộ ra mấy phần tâm ý, chính là Tư Đồ Uên.
Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu, cười nói với Hi nhi: "Hi nhi, con phải nghe lời Đại bá nha!"
Hi nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn Tư Đồ Uyên một chút, cầm một con thỏ bằng sứ lên, Tư Đồ Uyên đón lấy, nhưng nhóc lại không buông tay mà đem thỏ con để sát bên mặt Tư Đồ Uyên.
Đồ sứ tản mát ra khí lạnh, để sát bên mặt khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu, Tư Đồ Uyên phì cười, sờ đầu nhóc, bên trong đôi mắt toát ra vẻ ôn nhu.
Hi nhi lại lấy con thỏ xuống, lắc một cái, giống như đang nói cái này chơi rất vui?
Tư Đồ Uyên liền lấy con thỏ nhỏ để sát trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: "Trừ bỏ cái nóng cho con nè."
Nhóc cười khanh khách, rất vui vẻ, hai cái chân giẫm tới giẫm lui trên đùi hắn.
Vi thị từ xa nhìn thấy, vành mắt đỏ lên, đúng lúc này, Vi phu nhân dẫn Giả Lệ Quang đến, Giả Lệ Quang tuân theo lời dạy của Vi phu nhân, quy củ thi lễ với Vi thị, không nói gì nhiều đỡ phải nói nhiều sẽ sai.
Nhìn điềm đạm nho nhã, Vi thị quan sát nàng ta, cảm thấy tiểu cô nương này nhìn cũng không tệ, liền để nàng ta ngồi ben cạnh, cười hỏi: "Ngươi từng học qua cái gì?"
"Chữ nghĩa đều biết, tới đây mấy tháng, thần đã mời nữ phu tử đặc biệt đến dạy bảo." Vi phu nhân cười nói: "Cũng thường xuyên theo thần ra ngoài, kết giao với các cô nương khác." Bà vừ nói vừa vỗ vỗ bả vai Giả Lệ Quang: "Con và Sở vương phi cũng coi như quen biết, hôm nay gặp được, không vui sao? Con đi chào hỏi đi."
Giả Lệ Quang không thể làm gì khác đành đứng lên, mắt thấy nàng ta rời đi, Vi thị nói: "Quan hệ giữa Lệ Quang và Ngọc Kiều rất tốt ư?"
"Sở vương phi tính tình tiểu cô nương, tất nhiên có thể ở cũng một chỗ với Giả Lệ Quang, nhưng mà Từ phu nhân thì không thích nó." Từ phu nhân đương nhiên ý chỉ là Bùi Ngọc Anh.
Nói đến đây, làm sao Vi thị có thể không hiểu rõ, thì ra Vi phu nhân muốn gả Giả Lệ Quang cho Bùi Trăn, nếu vậy thì cũng coi là một chuyện tốt, chỉ là Bùi Trăn nguyện ý cưới nó ư? Vi thị cũng nghe nhiều tin đồn, e rằng chuyện này không dễ, Vi phu nhân thấy bà do dự, thì cười nói: "Bùi đại nhân vì Hoa quốc lập đại công, nhưng lại lẻ loi cả đời, thực khiến người khác không đành lòng, Hoàng thượng và nương nương quan tâm một chút thì không có gì là không được."
Vi thị giật mình, nhưng vẫn không nói là có thể hay không.
Năm tháng cực khổ dạy cho bà cẩn thận, bà cũng không còn là cô nương xúc động trước kia, bà nói: "Việc này để sau rồi nói." Rồi nhắc nhở Vi phu nhân: "Mọi thứ không nên quá nóng vội."
Vi phu nhân không ngờ bà lập tức không đồng ý, nhưng cũng không nóng nảy, cười xác nhận.
Giả Lệ Quang đi đến trước đình phía Nam, nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều cách đó không xa, nàng đang ngồi cùng một chỗ với Tư Đồ Tu, hai người cách nhau rất gần, chàng cầm tay của nàng, nàng thỉnh thoảng hơi nghiêng đầu nói chuyện với chàng, khóe miệng cong lên giống như đầu ngày hạ, ngày lễ hôm nay tràn đầy vui vẻ.
Nàng ta đứng ở đó, không biết nên đi đâu, đến quấy rầy vợ chồng người ta ân ái làm gì chứ? Có ai không căm ghét hành vi này? Không lẽ lại về chỗ Vi phu nhân? Trong khoảnh khắc giống như không tìm thấy đường, nước mắt rơi xuống, nàng ta quay đầu vội vã đi về phía tây, nhưng không ngờ lại đụng phải Viên Diệu Huệ ở đối diện.
Tâm tình Viên Diệu Huệ không tốt, nàng ta cũng ôm nữ nhi đến, ai ngờ lại không có ai thích, Vi thị không nhìn lâu một chút, Tư Đồ Hằng Thành cũng thế. Trái lại là Tư Đồ Hi mỗi người đều muốn đùa hai câu với nó, cho dù là Tư Đồ Uyên cũng đến chơi với nó, nàng ta một tí cũng không muốn nhìn thấy thuyền rồng này, hàng năm đều như vậy có cái gì mà xem chứ?
Nàng ta lấy cớ rời đi, lại bị Giả Lệ Quang đụng vào, nhịn không được trách mắng: "Ngươi đi đường kiểu gì thế?" Một tay bảo vệ nữ nhi Tư Đồ Quỳnh: "Suýt nữa đã đụng vào hài nhi rồi."
Giả Lệ qung vội vàng xin lỗi: "Nương nương, là tiểu nữ không tốt, không nhìn rõ đường..." Đang nói chuyện, nước mắt liền rơi xuống.
Người kiểu gì vậy chứ, bản thân mình đụng vào người khác mà còn khóc? Viên Diệu HUệ cười lạnh: "Quả thật là diễn trò mà."
Trước mặt bất quá chỉ là cô nương mười mấy tuổi, nhìn rất sợ hãi, cúi đầu không dám phản bác, Tư Đồ Cảnh vội nói: "Nương tử, không cần so đo với nàng ta, Quỳnh nhi không bị gì mà."
Viên Diệu Huệ hung hăng trừng mắt nhìn Giả Lệ Quang một cái, đi về phía trước, Tư Đồ Cảnh nhìn về phía Giả Lệ Quang: "Nương tử ta nhất thời tức giận, người đừng để trong lòng."
Hắn nhìn thấy Giả Lệ Quang đi từ chỗ Vi phu nhân đến, có lẽ là thân thích nhà bọn họ, từ trước đến này hắn không thích đắc tội với người khác, thái độ nương tử nhà mình lạnh lùng cứng rắn, hắn cảm thấy không tốt, dù sao người ta cũng có quan hệ với Hoàng hậu, nên nghĩ muốn vãn hồi một chút.
Mà đương nhiên Giả Lệ Quang biết Tư Đồ Cảnh rồi, khi đó Tư Đồ Quỳnh làm lễ tắm ba lần, nàng ta cũng đến tận mắt nhìn thấy Tư Đồ Cảnh yêu thương Viên Diệu Huệ thế nào, hôm nay gặp lại, người vương phi kia ngang ngược càn rỡ, hắn vẫn như cũ ôn hòa dễ gần, vội nói: "Không có gì, là ta không tốt, nếu ta sớm biết phía trước có người..." Nhưng lúc đó nàng đang bàng hoàng luống cuống, không biết nên đi đâu, không biết nên làm gì? Đôi mắt nàng ta không nhịn được trùng xuống.
Tư Đồ Cảnh ngẩng đầu nhìn Viên Diệu Huệ một chút, nàng ta không chờ hắn, bước nhanh đến đình Lâm Thủy trước, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Chỉ là đụng vào người khác cũng không mắc sai lầm gì lớn, ngươi không cần như thế."
"Không phải vì cái này." Giả Lệ Quang lắc đầu: "Là, là biểu di ta muốn đem ta..." Nàng ta liền im bặt lại, giật mình, suýt nữa nàng ta đã nói ra mọi chuyện? Mặt nàng ta đột nhiên đỏ lên, thi lễ với hắn sau đó rời đi.
Tư Đồ Cảnh cau mày, nghe hình như là Vi phu nhân ép nàng ta làm cái gì đó, tiểu cô nương còn trẻ như vậy, hơn phân nửa là lập gia đình, có lẽ là muốn gả nàng ta cho người mà bản thân không thích? Nhưng mọi chuyện đều không liên quan đến hắn, hắn rời khỏi nơi đó.
Thấy bây giờ hắn mới đi đến, Viên Diệu Huệ cau mày nói: "Chắc là vừa rồi chàng nói chuyện với cô nương kia phải không?"
Tư Đồ Cảnh cười nói: "Còn không phải vì nàng dọa người khác ư, nàng ta là thân thích Vi gia, coi như có quan hệ thân thích với chúng ta, nàng vừa rồi làm gì thế..."
Giọng Viên Diệu Huệ sắc bén nói: "Chàng không thấy nàng ta đụng vào thiếp hả? Còn suýt đụng vào Quỳnh nhi nữa!" Nhất thời chân mày liền cau lại, lại chứa một chút dữ tợn: "Chẳng ra gì cả, nếu là thân thích Vi gia, thì cũng phải có quy củ một chút chứ, từ trong đình mạnh mẽ đi tới, không có dáng vẻ một cô nương gia giáo. Dạng người này chỉ sợ không có nhà nào muốn lấy."
Ngôn từ lạnh lùng cay nghiệt, từ bên trong đôi môi đỏ thắm của nàng phun ra.
Nhớ lúc trước, hắn vụng trộm nhìn lén nàng ta, nàng đứng ở dưới mái hiên, hất lên một thân áo lông chồn tuyết trắng, dáng vẻ thận trọng lại mềm mại, toàn thân lóe ra hào quang, Tư Đồ Cảnh đột nhiên cảm giác dường như mình không biết nàng ta.
Đúng vậy, từ khi Hứa gia suy sụp, từ ngày mẫu thân trở thành Hứa tiệp dư, lúc nàng ta đợi mình đã không còn giống trước.
Hắn không nói gì, dời mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, nói khẽ: "Thuyền rồng bắt đầu thi đấu nữa rồi."
Gió thổi uốn lượn trên mặt, lạnh lùng.