Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Vừa thi đấu xong, Tư Đồ Hằng Thành đứng dậy, Tư Đồ Uyên thấy mẫu thân ra hiệu mây lần, bất đắc dĩ đành đi đến chỗ phụ thân.

Người đó, từng khiến mình ao ước vô tận, cũng khiến hắn khát vọng rất lớn, chỉ tiếc chí khí chưa thành người đã chết trước, đến cuối cùng bởi vì ông mà tất thảy đều bị bóp chết.

"Phụ hoàng." Giọng nói hắn vừa xuất hiện hơi có chút rung động.

Tư Đồ Hằng Thành quan sát hắn một chút, khẽ cười nói: "Con ở đây chơi một chút đi, không cần gấp gáp trở về."

Một người miễn cưỡng tìm lời nói, một người lại tân lực né tránh, nói xong liền quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Tư Đồ Uyên lộ ra mấy phần cười khổ, chỉ sợ tâm nguyện của mẫu thân về hắn đã thất bại, dù sao vết rách lớn như vậy, làm sao có thể vá lại được? Hắn chỉ muốn quên hết tất cả, mà nhất định phụ hoàng cũng không muốn nghĩ đến, hắn đi ra ngoài đi về phía bờ sông.

Thời gian bảy năm qua đi, hắn lại được nhìn thấy Bạch Hà một lần nữa, cảnh còn người mất, chỉ có nơi đây không thay đổi chút nào.

Tiếng động ồn ào rơi vào tai, hắn lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

Tư Đồ Hằng Thành nhanh chân rời khỏi Lâm Thủy, lúc bước lên xe ngựa, thân hình liền lảo đảo, hộ vệ liền đỡ ông, ông vẫn còn lắc lư, sau đó mới chậm rãi ngồi vào trong. Trong xe hơi ảm đạm, giống như cái lồng trong kí ức, bây giờ ông không thể không nghĩ đến mấy chuyện kia.

Ông nhớ ông tự tay dạy dỗ Tư Đồ Uyên thế nào, nhớ ông yêu thích đứa con trai này thế nào, nghĩ đến bản thân ông mong chờ vào nó thế nào, mong nó có thể kế tục mình. Nhưng mà, thời gian thật tàn khốc, đem nhi tử này gọt giũa càng ngày càng sắc bén, lòng của ông cũng lớn hơn, muốn ở cùng nó chỉ bảo về giang sơn, muốn chia sẽ với nó về lãnh thổ này. Không nghĩ đến ông chỉ mời rời khỏi kinh thành mười ngày, nó liền thay đổi hết điều lệ mà ông quyết định, mặc dù trước đó ông ngầm đồng ý, nhưng cũng không nghĩ đến Tư Đồ Uyên lại có lá gan này.

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, là ông dung túng nó, nó dần trưởng thành như đại thụ phá trời, anh dũng có đi không về, thậm chí không quy đầu nhìn tổ tông. Ông bắt đầu kiêng kị đứa con trai này, sợ nó quá tự đại, tương lai sẽ hủy mất cơ nghiệp Hoa quốc, về sau liền xảy ra chuyện Yếm Thắng.

Ông nghĩ, ở trong lòng Tư Đồ Uyên thật sự rất mong mình chết sớm, bởi vì khi đó ông bắt đầu giam giữ đứa con này.

Ông nhốt nó hết bảy năm.

Tư Đồ Hằng Thành ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt lại, ông đột nhiên nhớ đến khi mình làm Thái tử, không phải là không dám nghĩ dám làm, không e ngại ai? Chỉ là phụ thân mệnh ngắn, ông ngồi lên hoàng vị rất nhanh, bây giờ đã hai mươi lăm năm trôi qua, dường như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt ông co quắp lại, thở dài một cái.

Sau khi Tư Đồ Hằng Thành rời đi, Tư Đồ Tu cũng mang thê tử và nhi tử trở về vương phủ, bây gì Bùi Ngọc Kiều và huynh đệ tỷ muội thường xuyên gặp mặt, loại địa phương chen chúc này cũng không gấp gặp gỡ, ba người đi đến cửa sân, Bùi Ngọc Kiều ôm nhi tử vào phòng trong, Tư Đồ Tu thấy Mã Nghị dường như có chuyện cần bẩm báo nên dừng bước.

Hắn vội vàng đi đến nói khẽ: "Nghe nói Hoàng hậu nương nương đang bố trí mọi việc."

Hạ Phương Bình vừa nhận được mấy tin tức kia, không phải do thủ hạ dưới tay hắn tìm được mà là do Tư Đồ Tu đã sắp xếp người vào Cẩm Y Vệ cung cấp đầu mối cho hắn, kết quả là đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua. Vừa nghe được tin tức này, khóe miệng chàng lộ a chút ý cười, phất tay áo nói: "Vậy thì chúng ta đợi xe kịch vui thôi."

Tiết đoạn ngọ qua đi, rất nhanh đã đến tháng sáu, Lâm Sơ Tuyết bình an sinh hạ một đứa con trai, đây chính là chắt trai đích tôn đó, Nhị lão gia cực kì vui vẻ, Bùi gia náo nhiệt một trận, hiển nhiên Bùi Ngọc Kiều cũng đến chúc mừng, nhìn đứa bé nho nhỏ liền nhớ đến dáng vẻ Hi nhi lúc mới sinh, quả nhiên tiểu hài tử đều giống nhau. Chẳng qua nhi tử càng ngày trưởng thành, có thể nói ngắn gọn thế này, ngay cả sữa cũng không thích uống, nhũ mẫu đưa sữa đến, nhóc liên tực khoát tay, thích ăn tôm thịt sủi cảo nhất, còn có mì sợi.

Nhưng mà mì sợi bình thường quá dài, toàn thân nhóc dốc hết sức lực, cũng chưa chắc có thể hút hết nguyên một cọng, cho nên Bùi Ngọc Kiều nói Tưởng đầu bếp làm mì sợi ngắn một chút, gần bằng ngón tay, mì như vậy Hi nhi một ngụm liền ăn hết. Ngày hôm đó Tư Đồ Tu trở về, liền thấy mì sợi này, nấu rất mềm, bên trong có tôm bóc vỏ, nấm hương, cây cải dầu, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn liền muốn ăn.

Bùi Ngọc Kiều đắc ý nói: "Thiếp rất thông minh phải không, cố ý kêu Tưởng đầu bếp làm đấy, Tưởng đầu bếp còn không nghĩ đến nữa đó, Hi nhi nhìn thấy liền ăn rất vui vẻ."

Miệng nhỏ khẽ nhấp, cọng mì liền tiến vào.

Cơ mà bản thân còn chưa cầm đũa vững, nên Đinh Hương gắp cho nhóc ăn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền, thì biết nhóc rất hài lòng.

Tư Đồ Tu cười nói: "Làm khó nàng còn có thể nghĩ ra được, lần sau có phải sủi cảo cũng làm nhỏ một chút không?" Chàng khoa tay một chút, ngón tay cái lớn như vậy, Bùi Ngọc Kiều thổi phù một cái: "Nếu vậy thì Tưởng đầu bếp sầu muốn chết rồi, sủi cảo nhỏ như vậy còn phải bọc nhân bánh bên trong, rất phiền phức."

Tư Đồ Tu không đề cập đến nữa, ngồi xuống ăn cơm, bây giờ chàng đi nha môn, thời gian hơn nửa ngày đều ở bên ngoài, chỉ có gần tối mới trở về, cho nên sau khi dùng cơm đa số thời gian đa số thời gian chàng đều ở cùng Bùi Ngọc Kiều, nếu như có chuyện thì đến thư phòng bàn bạc mọi việc. Bùi Ngọc Kiều ôm Hi nhi chơi cửu liên vòng (*), chàng đứng ở cửa ra vào, để Mã Nghị lấy cuốn sách từ thư phòng đến.

(*) cửu liên vòng:

Chính phòng có năm gian phòng, ở giữa là phòng khách, ở giữa phía đông chính là gian phòng họ thường xuyên ở, có thư án bàn đọc sách, giường, bình phong ngọc thạch, mà nơi đây chính là phòng ngủ phía đông. Còn phía tây, ở giữa phía tây chính là nơi dùng cơm, có bàn bát tiên, có bàn dài, phía tây có gian phòng sách sẽ đều thông nhau, hoặc dùng rèm châu để ngăn cách, hoặc dùng các cửa gỗ khắc hoa văn, bây giờ Bùi Ngọc Kiều đang chơi với Hi nhi ở phòng ngủ, Tư Đồ Tu thì giữa gian phòng phía Tây đọc sách.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm, hết lần này đến lần khác nhịn xuống, chàng đặt sách xuống đi vào trong, chỉ thấy nhi tử nằm trên giường, cũng không biết tìm thấy đai lưng ở đâu, cầm trong tay chơi. Mà cái người vốn giữ nhi tử lại hết sức chăm chú ghé vào gối phá giải cửu liên vòng.

Rõ ràng là tự mình đang chơi.

Tư Đồ Tu đi đến vỗ mông nàng một cái nói: "Nàng đang làm cái gì? Còn tưởng là do Hi nhi cầm cái này chơi làm ồn ào, thì ra nàng mới là người cầm đầu."

Bùi Ngọc Kiều biết chàng tới, mếu máo nói: "Lúc đầu là muốn Hi nhi nhìn thiếp chơi, nhưng thiếp làm thế nào cũng không giải được!"

Thật là khó, nàng còn tự cho mình thông minh, nhưng vì cái này mà lộ nguyên hình, trong lòng cảm thấy không cam tâm, nhất thời liền say đắm, không phá được thì càng nghĩ cách phá.

Tư Đồ Tu chế nhạo: "Đồ chơi nhỏ dễ như vậy nàng cũng không biết phá?"

"Dễ ư?" Bùi Ngọc Kiều kéo Bùi Ứng Lân xuống nước: "Đường đệ cũng không giải được, ngày đó đến nhà mẹ đẻ, muội muội dẫn A Ngạn đến, cũng chơi cái cửu liên vòng này, đường đệ rắm thúi dỗ dành nói muốn giải, sau đó trước khi chúng ta đi đệ ấy còn chưa phá ra."

Nàng thấy ngạc nhiên, cũng sai người mua một cái cửu liên vòng cho Hi nhi.

Ai nghĩ đến lại khó như vậy, khó trách đường đệ cũng không mở được.

Tư Đồ Tu khinh thường cướp mất, cũng khôn biết chàng di chuyển thế nào, chỉ hai ba lần mấy vòng nhỏ đều được tháo ra, Bùi Ngọc Kiều trợn tròn mắt, không thể tin được lấy cửu liên vòng tới, nhìn rồi nhìn, mới phát hiện mình không có hoa mắt, nàng chu chu mỏ nói, không muốn thừa nhận bản thân mình ngốc hơn Tư Đồ Tu, chớp mắt nói: "Chắc chắn chàng đã phá qua."

"Ừm phá rồi, lúc đó mới chín tuổi." Tư Đồ Tu cũng thừa nhận: "Khi đó phụ hoàng đưa cho ta, nói muốn kiểm tra ta, kết quả..." Chàng cười đắc ý: "Ta được một con tuấn mã."

Bùi Ngọc Kiều nhìn chàng càng thấy không vừa mắt, người ta chín tuổi đã biết phá, nàng mười chín tuổi còn không phá được, cơ mà con trai giống chàng, hiển nhiên rất thông minh, nàng đưa cửu liên vòng cho chàng: "Làm sao phá được? Chàng dạy thiếp đi, một hồi thiếp làm cho Hi nhi xem."

Tư Đồ Tu cười không trả lời.

"Dạy thiếp một chút đi." Nàng giữ chặt tay áo chàng: "Dạy cho thiếp, thiếp nói cho Hi nhi biết là cha nó thông minh nhất, thông minh nhất trên đời!"

Vuốt mông ngựa không ngừng, trong lòng chàn vô cùng hưởng thụ, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cầm cửu liên vòng, nắm tay nàng chỉ: "Thực ra cũng không khó, nàng phải biết bí quyết của nó."
Quả nhiên sau khi được chàng chỉ, nàng nhanh chóng mở được, đùa nghịch với nhi tử một trận: "Thấy nương lợi hại chưa? Sau này có ai hỏi thì con nói là nương dạy con."

Tư Đồ Tu nhíu mày: "Rốt cuộc là ai dạy nàng."

"Là thiếp tự mở được, vương gia chàng nhìn ta mở xem có được hay không, đây là bí quyết, thiếp dạy cho chàng." Nàng ở trước mặt chàng mở cho chàng xem.

Lúc này Tư Đồ Tu mới biết mình bị đùa giỡn, lập tức ép nàng lại, nhìn thấy đáy mắt nàng cất giấu nụ cười xấu xa, thực không ngờ đến nàng cũng có lúc giảo hoạt như vậy, cúi đầu hung hăng cắn môi nàng một cái. Một tay vừa thoát vạt áo của nàng, mới phát hiện nhi tử đang ngồi đầu giường, mở to đôi mắt nhìn bọn họ, thì vội vàng sai nhũ mẫu đến ôm nhi tử đi.

Nàng biết cũng do mình tự chuốc lấy, thừa cơ ngồi xuống, chỉnh lại vạt áo nói: "Tướng công, thiếp đi làm một cái áo lạnh cho chàng."

"Áo lạnh còn nhiều, với lại không cần đi làm bây giờ."

"Vớ."

"Tạm thời không cần." Chàng ngồi ở đầu giường, nhìn thấy đai lưng nhi tử vừa rồi chơi vẫn còn trên giường, trong lòng hơi động, nắm chặt hai tay nàng nói: "Bản vương nói cho nàng biết chuyện tâm đắc nhất khi còn bé, dù sao nàng cũng nên đáp tạ chứ?"

Nàng nói: "Thiếp làm áo lạnh, vớ, là chàng..." Vừa nói xong, liền thấy cổ tay mình bị đai lưng trói lại, nàng kinh ngạc nhìn Tư Đồ Tu, còn không biết tại sao: "Tại sao chàng trói thiếp?"

Chàng cột hai tay nàng vào thanh ngang trên đầu giường.

Nàng chưa từng bị đối xử như thế, thực sự hơi kinh hoàng, không khỏi uốn éo, cuối cùng chàng sợ nàng bị thương bèn nói nhỏ bên tai nàng: "Không phải còn muốn một nữ nhi sao, nếu làm vậy thì dễ dàng được hơn."

Nàng hơi giật mình: "Thật ư?"

"Đương nhiên, không phải trước kia chưa từng làm như vậy sao, cho nên mới sinh con trai." Chàng khẽ vuốt cánh tay nàng: "Cột hai tay lại, toàn thân nàng cảm giác cũng không giống trước phải không?"

Nàng gật gật đầu.

"Cho nên như vậy rất có ích." Chàng hàm hồ nói, bao phủ lên người nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui