Trong vườn, Tư Đồ Tu còn đang cùng hai muội phu nói chuyện phiếm, một lát sau thấy hạ nhân đến bẩm báo nói là Vương phi nương nương muốn tiễn khách, chàng hơi kinh ngạc, bởi vì tình cảm giữa Bùi Ngọc Kiều và hai người kia rất tốt, nếu đã mời đến ít nhất còn phải ở lại dùng cơm, nhưng khi nghe hạ nhân nói chàng cũng không biết tại sao, nhưng vẫn đưa Từ Hàm và Hoa Tử Dương đến nhị môn.
Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Họa đều đang chờ ở đó, mắt thấy Tư Đồ Tu đến, Bùi Ngọc Anh hơi nghiêng người, tính tình Bùi Ngọc Họa hướng ngoại nên phì cười.
Tư Đồ Tu nhìn Bùi Ngọc Anh nhưng muội ấy lại né tránh.
Quả thực không giống ngày thường, chàng rốt cuộc thấy kì quái hỏi: "Có phải Bùi Ngọc Kiều thấy không thoải mái không?"
Nếu không phải thì tại sao để hai muội ấy về sớm như vậy?
Bùi Ngọc Anh ho nhẹ một tiếng: "Hình như là vậy, vương gia vẫn nên đi xem đi, chúng ta không quấy rầy nữa."
Mặc dù tỷ tỷ ngu ngốc, nhưng vừa rồi Bùi Ngọc Họa cười rất quá đáng, nàng nghĩ một chút thì biết mình bị Tư Đồ Tu lừa gạt, cảm thấy mất mặt trước hai người muội muội, đỏ mặt trốn đằng sau tấm bình phong không chịu ra. Bùi Ngọc Họa còn khuyên vài câu, nói đó là thú vui giữa phu thê nên không có gì, nhưng Bùi Ngọc Kiều càng không muốn gặp ai, nên các nàng đành phải rời đi?
Người tỷ phu này thiệt là, Bùi Ngọc Anh không có ý tứ nhìn chàng, nhìn người lúc trước thì cao quý, sau lưng thế nhưng lại có bộ mặt khác, bất quá đây là chuyện riêng người bên ngoài không tiện xen vào, mặc dù tỷ tỷ bị lừa, nhưng đây cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng.
Mọi người lần lượt cáo từ.
Tư Đồ Tu lo lắng cho Bùi Ngọc Kiều, liền nhấc chân đi vào phòng.
Ai ngờ không nhìn thấy nàng, trong phòng không có ai, chàng nhướng mày hỏi Lam Vũ: "Nương nương đâu?"
"Nương nương không ở đây sao?" Lam Vũ sững sờ: "Vừa rồi, nương nương không muốn chúng nô tỳ quấy rầy, còn kêu chúng ta đi xa một chút, chỉ giữ lại Đinh Hương và Tố Hòa tỷ tỷ."
Đây là ý gì?
Tư Đồ Tu nói: "Có phải đến hậu viện hay không, ngươi có nhìn thấy không?"
Lam Vũ lắc đầu, hỏi nha hoàn khác đứng bên ngoài: "Ngươi có nhìn thấy không?"
Nha hoàn quét rác nghe vậy vội nói: "Nô tỳ vừa mới nhìn thấy Đinh Hương và Tố Hòa tỷ tỷ hình như đi về hướng kia." Nàng ta chỉ tay về một hướng, chính là sương phòng của Hi nhi.
Tư Đồ Tu đi qua nhìn, cũng không thấy Tư Đồ Hi, trong lòng chàng ẩn ẩn xuất hiện một ý nghĩ, nhưng vẫn không xác định được, vội vàng kêu nha hoàn đến nơi khác tìm, kết quả mọi người lục soát hết một vòng trở về đều không nhìn thấy hai mẹ con nàng. Ngay lúc này Lư Thành đến, giao cho Tư Đồ Tu một tờ giấy, phía trên viết một câu: "Nương nương đang rất tức giận, xin vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ bảo vệ tốt nương nương và thế tử, chờ tìm được điểm dừng chân sẽ tự báo cho vương gia biết."
Chữ viết thanh tú lại cứng cáp, hiển nhiên là của Tố Hòa, Tư Đồ Tu nhớ lại biểu tình kì quái của Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Họa, liền hiểu rõ mọi chuyện, khuôn mặt đột nhiên nóng lên, thầm mắng một câu đứa ngốc, đem giấy viết thư vò thành một cục.
Nàng thế mà lại đem nhi tử rời nhà ra ngoài.
Thật sự khiến chàng vừa bực mình vừa buồn cười.
Cơ mà kinh thành lớn như vậy, nàng có thể đi đâu chứ? Còn không phải đến Bùi gia sao?
Trái lại chàng không cảm thấy lo lắng, nhưng mà sợ trên đường nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng thân thể Bùi Ngọc Kiều khỏe mạnh, bình thường đều luyện công cùng chàng, đi mấy đoạn cũng không sao, với lại còn có Tố Hòa mà, chàng hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn phái người đi Bùi gia thăm dò.
Nói đến Bùi Ngọc Kiều sau khi rời khỏi vương phủ, vẫn còn không được vui, khi đó Trương thái y đến nàng đã hoài nghi Tư Đồ Tu, ai ngờ bị chàng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, kết quả tự làm mình xấu hổ, còn nói cho hai muội muội, cũng bởi vì tin tưởng chàng, mặt mũi nàng cũng không còn!
Cái gì bí phương chứ, thì ra chỉ là chuyện phòng the, thế mà nàng lại nói cho người khác biết, nếu là người bình thường chỉ xấu hổ khi mở miệng, cho nên bây giờ nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy Tư Đồ Tu, vì vậy chỉ có thể rời đi, dù sao vương phủ đó cũng là của chàng.
Đinh Hương ôm Hi nhi, tận tình khuyên: "Nương nương, hay là trở về đi."
"Không trở về." Bùi Ngọc Kiều chém đinh chặt sắt, còn cảnh cáo Đinh Hương: "Không cho phép ngươi ôm Hi nhi trở về, nếu không nghe lời ta, ta sẽ phạt ngươi."
Đinh Hương thầm nghĩ, coi như bây giờ không quay về, không phải ban đêm cũng trở về sao? Nên cũng không khuyên giải nữa, chủ tử đang tức giận, chỉ muốn người bớt giận.
Tố Hòa tâm tư kín đáo, cười nói: "Vương gia làm sai chuyện gì, nương nương cũng có thể thông cảm, nhưng mà nương nương, chúng ta ra ngoài đã lâu, coi như nương nương không đói thì thế tử cũng phải ăn cơm chứ, không thể bị đói được? Mấy tửu lâu này tuy mỹ vị nhưng không thể sạch sẽ bằng vương phủ."
Nói những lời đẹp đẽ này so với khuyên còn hiệu quả hơn, Đinh Hương nhìn nàng một chút, nói: "Tố Hòa nói đúng đó nương nương, nếu không chúng ta trở về Bùi gia?"
Đi Bùi gia, đó là vẹn toàn cả đôi bên, nương nương lại có thể nguôi giận, lại an toàn.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Không đi."
Đến Bùi gia, tất nhiên Tư Đồ Tu sẽ nhanh chóng tìm tới, đến lúc đó có nhiều trưởng bối như vậy, nàng làm sao có thể nói ra chuyệ xấu xa của Tư Đồ Tu. Nghĩ một chút, nàng nói: "Chúng ta đến Từ gia." Mặc dù mất mặt trước mặt Bùi Ngọc Anh, nhưng đó là người thân nhất của nàng, muốn nói tránh ở đâu thì nàng vẫn nguyện ý đến chỗ Bùi Ngọc Anh.
Bởi vì nàng biết, tại sao mình lại đến, thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện tức giận với Tư Đồ Tu.
Bốn người liền đi đến Từ gia.
Nghe nói tỷ tỷ dẫn theo nhi tử đến, Bùi Ngọc Anh kinh ngạc vô cùng: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ..." Nàng ấy nhìn nàng một chút, thấy trong tay Tố Hòa còn có bọc quần áo, trong lòng liền lộp bộp một tiếng: "Chẳng lẽ tỷ cải nhau với vương gì hả? Tỷ đang làm gì vậy chứ?"
"Ồn ào cái gì, tỷ còn chưa gặp chàng." Bùi Ngọc Kiều thở phì phò nói: "Tỷ không muốn gặp chàng, cho nên mới đến đây."
Nếu là người bình thường sẽ không dễ bị Tư Đồ Tu lừa gạt chỉ có nàng vẫn tin chàng, nhưng chính là cái người thẳng thắn này một khi đã tức giận đều rất gay gắt, nhìn xem, liền mang theo hài tử xuất phủ rồi, Bùi Ngọc Anh vội vàng đỡ nàng vào trong, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chuyện này là vương gia làm không đúng, bất quá nể tình mới vi phạm lần đầu, nếu tỷ phu nói xin lỗi tỷ thì coi như xong đi, chúng ta làm thê tử nhất định phải đại nhân đại lượng."
'Muội còn chưa biết hết, rất nhiều chuyện tỷ còn chưa nói hết." Mặt Bùi Ngọc Kiều đỏ lên, chàng ỷ vào lý do đó, lúc đầu nàng không chịu đều phải nghe theo, nhịn không được dậm chân một cái: "Bây giờ tỷ không muốn gặp chàng, chàng rất biết nói chuyện, tỷ nói không lại chàng."
Bùi Ngọc Anh sợ nàng kích động, vội nói: "Được được được, theo ý tỷ, dù sao tỷ đã đến đây, muội còn rất vui đây, A Ngạn còn có bạn chơi cùng không phải sao?"
Đầu tiên là phải xoa dịu cơn tức giận của nàng.
An bày cho nàng ở phòng khách, lại kêu phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn, bởi vì trong nhà có con trai làm thế nào để chăm sóc tiểu hài tử, hiển nhiên Bùi Ngọc Anh rất có kinh nghiệm, chuyện này không đáng là gì, nhưng lúc nàng ấy làm mấy việc này, còn sai người truyền lời cho Tư Đồ Tu. Dù sao Bùi Ngọc Kiều cũng là vương phi, lặng lẽ mang nhi tử ra ngoài không chừng sẽ khiến vương phủ đại loạn? Vẫn nên gọi người gây ra chuyện này mới tốt.
Chu lão phu nhân nghe nói, đến nói chuyện với nàng ấy: "Ai nha, sao lại vậy, Vương phi còn phải ở nhà chúng ta ư? Cái này thì hơi kì lạ, thường ngày nàng không phải đều đến Bùi gia hả?"
Bùi Ngọc Anh hé miệng cười: "Mẫu thân, tỷ ấy đang tức giận với vương gia."
"Vậy thì có sao đâu? Giữa phu thê, đầu giường không hợp thì cuối giường hợp, làm sao có thể cả đời đều không cãi nhau chứ?" Chu lão phu nhân hiểu ý, cười nói: "Con khuyên nhiều một chút đi, ở một hai ngày còn được, nếu ở lâu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, chưa nói còn dẫn theo cả nhi tử, vương gia đâu thể không được gặp con trai? Cái này không hợp tình hợp lý."
Bùi Ngọc Anh nói vâng.
Biết tung tích Bùi Ngọc Kiều, Tư Đồ Tu mới an tâm, bất quá nghĩ đến nàng ở Từ gia, bây giờ Bùi Ngọc Anh đã biết chuyện kia, đến lúc đó chàng đến nhà liền có cảm giác như dời sông lấp biển, tự nhiên có cảm giác khiêng đá nện lên chân mình, chàng nghĩ thầm không chừng qua hai ngày nữa nàng sẽ tự trở về.
Nhưng ý nghĩ này rất sai lầm, Bùi Ngọc Kiều mất hứng, đã kéo dài mấy ngày, mỗi ngày ở Từ gia đều cùng Bùi Ngọc Anh nói giỡn, nhi tử lại có A Ngạn làm bạn, thời gian trôi qua đều tự do vui vẻ, quả thực vui đến quên cả đất trời. Ngày hôm đó lại cùng Chu lão phu nhân ở hậu viện cho gà ăn, vung một nắm gạo kê, khoảng chừng hai mươi con gà cái và mười con gà trống đều xông đến, nhìn tình cảnh vui vẻ đó, Hi nhi cũng quen biết, vung tay nhỏ nói: "Gà mái, gà trống, gà con!"
A Ngạn thích nhất là gà trống lớn uy mãnh, kêu lên: "Đại Hoa, đại hoa, ăn nhiều một chút." Còn học mấy âm thanh gà gáy: "Ò ó o." Kết quả dẫn đến một đám gà máy đều cùng nhau gáy.
Hi nhi cao hứng khoa tay múa chân.
Chu lão phu nhân cười nói: "Hai cái tiểu hài nhi thật là ồn ào, không biết Bùi Ngọc Anh chừng nào mới có thể mang thai nữa."
"Có lẽ chẳng mẫy chốc nữa sẽ có thôi, nhất định muội muội cũng muốn sinh đến bốn năm đứa." Bùi Ngọc Kiều chỉ vào chuồng gà: "Lão phu nhân người nhìn này, lại có trứng gà nữa kìa, mỗi ngày đều có bảy tám trứng nha!" Nàng kích động muốn đi nhặt, Chu lão phu nhân vội vàng nói: "Cẩn thận một chút, kêu A Ngạn nhặt, con đừng ngồi xổm xuống."
A Ngạn nghe thấy, vội vàng đi, Hi nhi đi theo phía sau cái mông, hai người ngồi xổm nhìn trứng gà.
"Một, hai." A Ngạn dạy Hi nhi đếm số: "Trứng gà, một, hai."
Hi nhi cũng nói: "Một, hai."
Được rồi, chỉ biết đếm mấy số thôi, Bùi Ngọc Kiều đứng ở bên cạnh vui mừng nói: "Một hai ba bốn năm sáu bảy."
A Ngạn nhớ kĩ một chút: "Ba."
Hi nhi cũng nói: "Ba."
Chu lão phu nhân nhìn mỉm cười, đúng lúc này, Bùi Ngọc Anh sai người đến truyền lời nói Tư Đồ Tu đã đến, Bùi Ngọc Kiều nghe thấy liền bĩu môi, làm nũng với Chu lão phu nhân: "Lão phu nhân, con không muốn đi gặp chàng, người nói con đang ngủ, có được hay không?"
Đúng lúc Hi nhi nghe được hai chữ "Vương gia", bỗng nhiên đứng dậy kêu: "Cha!"
Thì ra nhi tử cũng nhớ phụ thân rồi, tính toán thời gian cũng được bảy tám ngày rồi, Bùi Ngọc Kiều hơi mềm lòng, đang lúc do dự thì có người bước nhanh từ xa đến, mặc một thân áo mãng bào màu xanh, vừa nhìn đã biết mới từ nha môn trở về.
Ngược ánh sáng, khuôn mặt chàng tuấn mỹ như ngọc thụ lâm phong, đã trải qua tuổi trẻ bồng bột, tích lũy theo ngày tháng càng phát ra hơi thử nam nhân trầm ổn dày đặc, Bùi Ngọc Kiều nhìn một chút, trong lòng liền đập liên hồi, quay người muốn đi, nhưng làm sao có thể sánh kịp tốc độ của chàng, cánh tay ấm áp đã bị chàng bắt lấy.
"Nàng định ở đây đến khi nào mới chịu hồi phủ?" Chàng hỏi.
Vốn còn tưởng nàng sẽ chủ động trở về, ai nghĩ đến ngày qua ngày, nàng chưa hề nghĩ đến điều này, trái lại chàng ngủ trên giường, bên cạnh trống không, ruốt cuộc không thể nhẫn nại nổi đành phải kiên trì đến Từ phủ.