Bùi Ngọc Kiều vừa bị bắt đã muốn giãy dụa, sức lực lớn của chàng làm sao mạnh như vậy, thoát thế nào cũng không được.
Hi nhi nhìn thấy phụ thân, lập tức chạy tới, kéo áo bào dưới chân chàng, ngửa đầu gọi cha.
Tư Đồ Tu vui sướng cúi người ôm nhóc, nghĩ thầm vẫn là con trai ngoan nhất, không có rời nhà mấy ngày liền không biết đến lão tử, còn biết nhớ chàng.
Một tay chàng ôm nhi tử, một tay nắm tay Bùi Ngọc Kiều, Từ lão phu nhân cảm thấy chuyện này cũng nên dừng ở đây, lập tức sai người dẫn A ngạn đi, cười nói: "Lão bà tử ta không quấy rầy vương gia và nương nương nói chuyện."
Làm sao lại quấy rầy chứ? Bùi Ngọc Kiều kêu lên: "Lão phu nhân, người đừng đi." Suýt chút đã gọi Từ lão phu nhân cứu mạng, nhìn bốn phíaxung quanh một chút, qua một lát, trong sân việc không còn một ai, bao gồm cả Đinh Hương và Tố Hòa, nàng cảm thấy chán nản, trước mắt chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Trấn định xong, nàng đứng thẳng người, hừ một tiếng nói: "Hồi phủ gì chứ? Chẳng lẽ hồi phủ để chàng lừa gạt lần nữa hả?"
Giương cằm lên, ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác, ám chỉ nàng vẫm còn tức giận, Tư Đồ Tu hiển nhiên biết lý do nàng rời nhà, cũng hiểu rõ bây giờ phải dỗ dành nàng, dù sao cũng là do mình lừa gạt nàng, mặc dù việc đó không xấu, nhưng cũng tạo thành kết cục không thể cứu vãn, làm nàng mất mặt trước hai vị muội muội.
Nương tử bị xấu hổ, mặt mũi của chàng cũng bị ảnh hưởng theo, nhưng nam nhân thì co được dãn được, hắn đưa tay ôm nàng vào ngực, trịnh trọng nói: "Sau này sẽ không lừa gạt nàng nữa, chuyện đó là do bản vương làm sai."
Thừa nhận thẳng thắn như vậy khiến Bùi Ngọc Kiều không thể trút được cơn giận này!
Miệng nàng nhếch lên, cảm thấy hình như mình cần phải nói gì đó.
Tư Đồ Tu cúi đầu ngửi tóc nàng, có hương hoa nhài nhàn nhạt, mỗi lần nàng gội đầu đều dùng hương hoa khác nhau, không cố định, bên cạnh thiếu đi những mùi thơm này khiến giấc ngủ chàng không được thoải mái. Thấy thân thể nàng còn cứng đờ, rõ ràng còn chưa tha thứ cho chàng, bèn nói: "Vậy nàng còn muốn bản vương làm gì nữa? Nhưng mà chuyện thú vị trên giường, cũng không phải chỉ có mình ta dễ chịu."
Mặt của nàng ửng đỏ: "Chàng cái người sắc phôi này, thiếp không có. . . Dù sao đều là chàng sai."
"Là ta không đúng, không phải ta đã thừa nhận rồi sao? Còn đến tận đây đón nàng về." Tư Đồ Tu nhéo mặt nàng, "Cũng để nàng ở lâu như vậy, chẳng lẽ nàng còn chưa nguôi giận ư? Nếu đổi lại là trượng phu khác, nàng dẫn theo theo nhi tử rời khỏi nhà, nàng thử nghĩ một chút xem có dễ nói chuyện như ta không?"
Chuyện này ngay cả Từ lão phu nhân cũng nói không ổn, dù sao Hi nhi cũng là thế tử, nàng bĩu môi, thầm nghĩ bản thân nàng không thể nói lại chàng, nếu đổi lại là Bùi Ngọc Họa, có lẽ là còn có thể chất vấn lại một chuỗi dài nữa đấy, nhưng đến lượt nàng thì lại làm không được.
"Mấy ngày nữa là đến Trung thu, vương phủ còn chờ nàng trở về chủ trì mọi việc, không có nữ chủ nhân làm sao được?" Chàng giữ chặt tay nàng, "Hiện tại theo ta trở về ngay lập tức, nàng quấy rầy Nhị muội nàng như vậy, không sợ bị người Từ gia nói xấu ư?"
"Mới không đâu, muội muội nói thiếp muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, lão phu nhân cũng rất thích thiếp, thiếp ở chỗ này còn vui vẻ hơn ở vương phủ!" Có người nhà, chính là có niềm tin.
Tư Đồ Tu mỉm cười, lạnh lùng nói: "Nàng không sợ nàng không ở vương phủ, bản vương sẽ đi tìm cô nương khác hả?"
"Cái gì?" Trong lòng nàng liền vang lên tiếng lộp bộp.
Thấy đôi mắt nàng liếc tới liếc lui thì biết nàng vẫn để tâm, Tư Đồ Tu nói: "Có đi hay không? Hay vẫn ở nhà muội muội nàng?"
"Không ở, thiếp trở về với chàng, nhưng mà. . ." Nàng một tay đẩy chàng ra thuận thế sờ ngực chàng: "Không cho phép chàng đụng ta, bắt đầu từ bây giờ."
Chàng nhướng mày, có thể nhìn thấy nhưng không được sờ, so với việc nàng không ở nhà còn khó chịu hơn, bất quá vì muốn dỗ dành nàng trở về, có cái gì mà không đồng ý chứ? Chàng thu tay lại, ra vẻ bộ dáng quân tử nghiêm chỉnh: "Được, không động vào thì không động vào." Chàng đi nhéo mặt con trai, "Hi nhi, con phải thông minh một chút, không được học mẹ con, có chuyện gì cũng kể cho người bên ngoài biết."
Không phải chàng không ngại, mà sao Bùi Ngọc Kiều lại đơn thuần như thế nói toạt ra hết, hiện tại chàng chỉ cảm thấy may mắn vì không có nhiều người nghe, giả sử hai muội phu biết chuyện này, chàng tin rằng bọn họ có thể hiểu chàng, nam nhân mà có người nào trong lòng lại không nghĩ đến chuyện đó chứ?
Bùi Ngọc Kiều hơi cúi đầu, đá cục đá dưới chân.
Nghe nói Bùi Ngọc Kiều chịu trở về, Bùi Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sai hạ nhân đi thu dọn quần áo, Từ lão phu nhân còn sai người bắt mấy con gà con cho bọn họ mang về nói là để Hi nhi nuôi chơi.
Trong Vương phủ lại khôi phục như ngày thường, nhưng mà tâm tình Tư Đồ Tu không được tốt, nương tử trở về thì trở về, nhưng lại không cho đụng, buổi tối hôm qua ngủ, bàn tay chàng bất tri bất giác đưa tới, sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy có một cái gối chắn giữa hai người, Bùi Ngọc Kiều ngủ say sưa.
Nhìn nàng ngủ ngon, rốt cuộc không thể chịu được.
Lúc đang ăn sáng chàng hỏi Mã Nghị, đã tìm được Tư Đồ Cảnh chưa, thì vẫn chưa tìm được, ngược lại nhận được một tin, nói Tư Đồ Cảnh quả thực đã rời khỏi thành, nhưng ngoại thành rất rộng lớn, làm sao biết huynh ấy đi đâu chứ?
Tháng tám hương hoa quế bay khắp nơi, bên cạnh nhà cũng trồng một ít hoa quế, hương hoa theo gió thu bay khắp bốn phía.
Trong thành muốn xây một tòa Ung vương phủ, nhưng trước khi khai xây thì Tư Đồ uyên cầu kiến, đưa ra thỉnh cầu với Tư Đồ Hằng Thành, nói là muốn đi Ký Châu tham gia trị thủy, bởi vì năm nay lũ lụt triền miên, ruộng đồng bị nước lũ bao phủ đếm không hết, hắn nói muốn cống hiến một chút sức lực.
Đây là thỉnh cầu đầu tiên từ khi hắn ra khỏi Hòa Quang cung, Tư Đồ Hằng Thành hơi vui vẻ, suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Việc này truyền đến tai Vi thị, khiến bà giật nảy cả mình, vội vàng muốn đi gặp Tư Đồ Uyên, muốn khuyên hắn không được đi, dù sao ở ven hồ thưởng trước ánh trăng còn tốt hơn, nó đi đến nơi khác, mọi chuyện ngoài kinh thành đều không nắm trong tầm kiểm soát của bà, bà lo lắng sợi xảy ra chuyện gì, với lại bà không nỡ để nhi tử rời xa bà.
Tư Đồ Uyên biết suy nghĩ của bà nên đã sớm chờ bên ngoài, nhìn thấy mẫu thân liền cười nói: "Có câu nói là vô công bất thụ lộc, hài nhi bị giam giữ nhiều năm ở Quang Hòa cung, ngoại trừ có một số quan viên vẫn nhớ kỹ nhi tử, e rằng số còn lại đều quên." Hắn trấn an bà, "Mẫu hậu yên tâm, trước kia hài nhi rất hứng thú với việc trị thủy, vả lại chín năm trước đã từng đi qua Hà Châu, xây dựng đập nước với Tần đại nhân, lần này hài nhi nghĩ muốn lập một chút công danh."
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào bờ vai hắn, khoảnh khắc này, dường như bà nhìn thấy nhi tử trước đây, lúc nào cũng nghĩ cách xây dựng nghiệp lừng lẫy.
Bà đột nhiên hiểu rõ tâm tư nhi tử, quả thực mặc dù hắn bị oan uổng, nhưng con người vốn mắc bệnh hay quên, nó đã biến mất mấy năm, sẽ còn ai nhớ đến nó chứ? Nó muốn tranh chấp với mấy vị vương gia khác một lần nữa, đầu tiên là lập công danh, việc trị thủy quả thực là một biện pháp tốt.
Cuối cùng nhi tử đã phấn chấn trở lại, vẻ mặt Vi thị tươi cười, ân cần nói: "Con đi đến chỗ nào, nhất định phải biết tự chăm sóc chính mình. Không cần lo lắng cho ta, trên người ta chỉ mắc một số bệnh vặt thôi."
Tư Đồ Uyên gật gật đầu: "Mẫu hậu bảo trọng."
Mấy ngày sau, tết Trung thu trôi qua, Vi thị tiễn hắn đến cửa cung, nhìn mẫu thân đứng thẳng người đằng kia, trong lòng Tư Đồ Uyên chua xót, nhưng cũng chỉ có thể làm như thế, hắn còn ở kinh thành một ngày, mẫu thân sẽ càng lo lắng, thân thể cũng ngày càng kém. Hắn rời khỏi kinh thành, có hành động này, mẫu thân sẽ vui vẻ trở lại.
Còn về chuyện sau này, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Hắn rời khỏi chỗ này, đối với ai cũng tốt.
Ba vị vương gia và hai vị Vương phi đến đưa tiễn, đi thẳng đến cửa thành mới quay trở lại, Tư Đồ Dập thở dài: "Lần này Đại ca đi Ký Châu, nhất định là rất vất vả."
"Đây là do đại ca tự chọn, dù sao huynh ấy ở trong cung cũng không vui, bây giờ đi xa, chưa chắc không tốt." Tư Đồ Dụ cười nói, " Tam đệ không cần lo lắng, có đại ca dẫn đầu, không chừng có thể ngăn cản được trận lũ lụt lần này!" Rồi quay đầu hỏi Tư Đồ Tu, "Ngũ đệ còn chưa có tin tức hả? Đệ ấy sao lại hồ đồ đến vậy, ngay cả nhà cũng không trở về? Vợ con đều không cần nữa hả?"
"Có lẽ là chưa nghĩ thông suốt." Tư Đồ Tu nói, "Huynh ấy không muốn bị người khác tìm thấy, chúng ta không còn cách nào khác."
"Trái lại ta hiểu rõ suy nghĩ của đệ ấy, đại ca bởi vì Hứa tiệp dư nên bị nhốt bảy năm, đệ ấy không biết đối mặt thế nào, nên mới chốn tránh một chút." Tư Đồ Dập nói: "Đệ ấy sẽ trở về."
Mọi người đều im lặng.
Vừa đến tháng chín, thời tiết bắt đầu trở lạnh, lá trên ngọn cây rơi xuống, trải dài trên mặt đất, dường như hồ điệp màu vàng cũng đi ẩn núp, Giả Lệ Quang mới đi được nửa đường, phía sau lưng đã xuất mồ hôi. Đặng thị lại thúc giục nàng ta: "Mau lên, hôm nay cầu cho con một quẻ xâm nhân duyên, có được hay không, nếu là thượng thượng, con lập tức gả cho Bạch gia."
Trước kia bọn họ muốn đem nàng ta gả cho Bùi Trăn, nhưng mà giữa đường xảy ra chuyện Hứa tiệp dư, Vi thị bị bệnh, quan hệ với Tư Đồ Hằng Thành càng căng thẳng, nên bị chậm trễ, hiển nhiên cũng không thành công, Vi phu nhân lại tìm hôn sự khác cho nàng ta, vẫn là làm vợ kế cho người khác. Hôn sự này, mặc dù Bạch đại nhân nhỏ tuổi hơn Bùi Trăn một chút, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, Giả Lệ Quang càng không thích, nhưng Bạch đại nhân kia nhìn nàng một chút hình như liền coi trọng.
Đặng thị cảm thấy tuy tuổi tác hơi chênh lệch, nhưng người cũng khá, lại nghe Vi phu nhân nói còn nắm giữ một chút binh quyền, nhìn nữ nhi ngày nào cũng như ngày nào, nên bà muốn đến miếu xin một quẻ xâm.
Giả Lệ Quang lại bắt đầu bất mãn, bị mẫu thân bắt ép, còn theo chân tới đây, mắt thấy Đặng thị liều mạng thúc giục nàng, nàng ta đột nhiên cảm thấy ủy khuất nước mắt như sóng biển vọt tới, khóc nói: "Nương, con không muốn gả tí nào, chúng ta không thể về nhà sao? Dù đi tìm một bất kì tú tài nào đều tốt hơn cái này. . ."
"Người đều hướng đến chỗ cao, Lệ Quang, bây giờ đã đến kinh thành, con nói mê sảng gì đó?" Đặng thị thở dài: "Biểu di cũng chỉ muốn tốt cho con, dạng nam nhân nào bà ấy cũng đều nhìn qua? Đợi đến khi con gần bằng tuổi vi nương thì con sẽ biết, cái nào là việc đáng giá nhất."
"Nhưng con vẫn chưa tới tuổi của nương mà!" Giả Lệ Quang nói: " Sao có thể giống nương và biểu di chứ?"
Đặng thị nhíu mày, muốn đi kéo nàng: "Đứa nhỏ này làm sao quật cường đến vậy? Chuyện này không cần để nói nữa, di xin một quẻ xâm nhân duyên, nếu như không tốt, vi nương sẽ không ép buộc con"
Nhưng Giả Lệ Quang không tin mấy quẻ xâm này, lúc phụ thân bệnh nặng, không phải nương cũng đi xin một quẻ ư? Còn là xâm thượng thượng đấy, nhưng cuối cùng phụ thân cũng chết, mắt thấy tay của mẫu thân lại vươn đến, nàng ta quay người lại, chạy vào trong rừng. Nàng ta vốn lớn lên hoang dã, động tác cũng linh hoạt, chỉ mới qua một lát, trong bụi cây đã không còn ai.
Đặng thị sốt ruột đến độ ngồi dưới đất khóc lên.
Giả Lệ Quang vừa trốn, cũng không biết chạy trong rừng bao lâu, thấy trên đầu một mảnh sáng ngời, nàng ta ngẩng đầu, thì ra khu rừng này đi đến vách núi.
Trước mắt một mảnh trống trải, nàng ta đứng bên cạnh đỉnh núi quan sát vạn vật phía dưới, chỉ cảm thấy bản thân mình nhỏ bé như hạt bụi, hận không thể nhảy xuống thật nhẹ nhàng, nhưng đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên đặt trên vai nàng ta.