Chính là một chút sức mạnh kia đã ngăn cản nàng ta, trong đầu nàng ta tỉnh táo lại, lúc này mới giật mình, nàng ta còn chưa muốn chết!
Nàng ta mới mười sáu tuổi, chính là tuổi như trẻ như hoa như ngọc, làm sao có thể nghĩ quẩn muốn chết chứ, mẫu thân không thương nàng ta, nàng ta cũng không cần đến người này, nàng ta đã trốn ra ngoài! Muốn đi cảm tạ chủ nhân của cánh tay kia, nàng ta vui sướng xoay đầu lại thì thấy một khuôn mặt nam nhân.
Mặt mày anh tuấn dường như đã từng quen biết, nàng ta cẩn thận liếc nhìn, chợt kêu lên: "Ngài là Hoài Vương điện hạ?"
Nhưng làm sao lại tiều đến vậy? Ánh mắt nàng ta rơi vào trêm cằm mọc đầy râu ria của hắn, nhớ lúc còn ở Vi gia đã từng nghe nói, đã lâu không thấy Tư Đồ Cảnh, lúc đó nàng ta nghĩ thầm, mẹ đẻ hắn tự vẫn, ngoại gia lại rơi vào kết cục xét nhà, nam nhi không dễ rơi lệ, đa số sẽ trốn đi nơi khác để đau lòng, nàng ta nhịn không được lộ ra mấy phần đồng tình.
Tư Đồ Cảnh thản nhiên nói: "Thì ra là ngươi." Hắn thả tay xuống ngồi trên mặt đất, nàng ta đã nhận ra, hiển nhiên hắn sẽ thừa nhận, chỉ căn dặn: "Không được nói cho người bên ngoài."
Giả Lệ Quang gật gật đầu: "Được thôi, nhưng mà ngài ở chỗ này làm gì vậy?" Nàng ta nhìn vách núi một chút, trụi lủi, chỉ có khoảng mười cây đại thụ đã rơi sạch lá, mà hắn mặc y phục màu nâu bình thường, lại để râu ria, nếu không phải nàng ta đã từng gặp hắn thì sẽ không biết hắn là ai.
Tư Đồ Cảnh không trả lời: "Ngươi đi xuống đi, cô nương gia ở chỗ này rấtnguy hiểm."
Nhớ tới tình cảnh bản thân, Giả Lệ Quang thở dài nói: "Chỉ sợ xuống dưới còn nguy hiểm hơn, ta tình nguyện đợi ở đây, cho dù bị chết đói!"
Hắn liếc xéo nàng ta một chút, bỗng nhiên nhớ lại chuyện vào tiết Đoan Ngọ, hỏi: "Chắc là vừa rồi ngươi thật sự muốn tìm cái chết?"
"Không phải vậy, cũng không khác mấy." Giả Lệ Quang nhìn cách ăn mặc của hắn, lại sinh ra cảm giác gần gũi, giống như cảm giác lưu lạc chân trời, bèn tố khổ với hắn:"Mẹ ta muốn gả ta cho Bạch đại nhân, Bạch đại nhân kia ngày thường thô bỉ, nói chuyện hành động cũng giống vậy, giống y như bãi cỏ hoang vậy."
Đó là phó Tổng binh Bạch Chiêm, trời sinh mạnh mẽ, xuất thân nhà võ, trên chiến trường dũng mãnh vô song, nói đến phong thái tướng mạo thì cũng tạm được, Tư Đồ Cảnh nhìn Giả Lệ Quang, tiểu cô nương dung mạo tú lệ động lòng người, nếu gả cho kẻ hán tử thô lỗ kia thì quả thật là phung phí của trời.
Nhưng có thể làm gì chứ? Phụ mẫu đặt đâu thì phải ngồi đó, nàng ta có quyền lựa chọn ư? Vận mệnh con người không thể lựa chọn?
Hắn không tiếp tục nói, đứng lên đi xuống dưới núi.
Hắn đi, từng đợt gió từ trên sườn núi thổi tới, lạnh đến nỗi toàn thân nàng phát run, vừa rồi mạnh miệng nói tình nguyện chết đói, thực ra nàng ta nào có lá gan lớn như vậy? Nàng ta vội vàng đuổi theo hắn, Tư Đồ Cảnh đi được một đoạn đường, thì phát hiện có thân ảnh lén lén lút lút theo sau, hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy mép váy màu đỏ quả hạnh lộ ra khỏi cái cây, là thứ diễm sắc nhất trên núi này.
Chắc là Giả Lệ Quang, hắn cau mày, không ngờ nàng ta sẽ đi theo hắn.
Đột nhiên không có tiếng động nào, Giả Lệ Quang nhô đầu ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tư Đồ Cảnh.
Giống như kẻ trộm bị phát hiện, khuôn mặt của nàng ta đột nhiên đỏ bừng, nhưng nàng ta không có lùi bước, dứt khoát đi tới nói: "Ta không biết nên đi đâu."
"Đó là chuyện không liên quan đến ta." Tư Đồ cảnh nói, "Ngươi không được đi theo ta nữa."
Hắn đi về phía trước, nhưng Giả Lệ Quang vẫn đi theo, một bước không rời, hắn nói: "Ta là nam nhân, một cô nương gia như cô không sợ ảnh hưởng đến thanh danh hả?"
"Dù sao nếu không làm như vậy cũng không có thanh danh tốt." Giả Lệ Quang hơi muốn khóc, nếu không phải không còn biện pháp nào khác thì nàng ta sẽ không đi theo Tư Đồ Cảnh, nhưng bây giờ trên người nàng ta không có tiền, ở kinh thành cũng không có người quen biết, nàng ta không biết phải làm thế nào? Chẳng lẽ quay đầu đi tìm mẫu thân ư? Bà ấy sẽ chỉ biết mắng nàng ta, rồi chờ ở Vi gia đợi đến lúc gả cho Bạch đại nhân kia. Nàng ta càng nghĩ càng không cam lòng, chỉ có một cái suy nghĩ, đến chết cũng không trở về, bây giờ gặp được Tư Đồ Cảnh, đó chính là cây cỏ cứu mạng của nàng ta, hắn không phải vì muốn trốn tránh nên không có ai tìm được hắn sao, nàng ta đi theo hắn, vậy người khác cũng sẽ không tìm được.
Tư Đồ Cảnh nhìn nàng ta vậy mà mặt dày như vậy, cũng mặc kệ nàng ta, trực tiếp đi xuống Minh Quang tự trên sườn núi.
Thực ra hắn vẫn luôn ở trong miếu này, đổi tên đổi họ ở nhờ nơi đây, ở hậu viện Minh Quang tự có xây dựng hai hàng sương phòng, chính là nơi cho khách đ ingang qua ở, cho nên ở đây tốt xấu lẫn lộn, thi khoa cử có, khách lữ hành có, thương nhân cũng có, Tư Đồ Cảnh liền giả mạo khách lữ hành. Hắn đi đến gian phòng của mình, Giả Lệ Quang cũng tiến vào theo, hắn dở khóc dở cười, lạnh lùng nói: "Cô nam quả nữ, Ngươi không sợ hả?"
"Người là người tốt, sẽ không làm cái gì." Giả Lệ Quang cầu hắn, "Ta ở đây tránh một thời gian có được hay không? Mẫu thân của ta tìm không được ta, sẽ đi nơi khác."
"Vậy sau này ngươi cũng không định gặp mẫu thân ngươi hả?"
Nàng do dự một lát, cắn răng nói: "Không gặp!"
Một khắc này trên mặt có bi thương dứt khoát, hắn nhìn nàng ta, trong đầu nhớ tới Hứa tiệp dư, hắn tôn kính mẫu thân, nhưng không ngờ tính tình mẫu thân trời sinh ác độc đến vậy, bà thế nhưng lại vu oan hãm hại Tư Đồ Uyên, mặc dù huynh đệ bọn họ thường xuyên tranh chấp, nhưng mà ngoại trừ Tư Đồ Lan thì không có người nào dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, hèn chi sau này khi bà ra tay với Tư Đồ Tu lại rất gọn gàng linh hoạt. Trái tim hắn không khỏi băng giá, nhưng hắn biết bà làm tất cả mọi chuyện đều là vì hắn, tình cảm mẹ con hai mươi mấy năm, bà đối với hắn quan tâm yêu thương đến khắc cốt ghi tâm, loại cảm tình này giày vò hắn, bủa vậy hắn làm hắn không được thoải mái.
Hắn đau lòng vì mẫu thân qua đời, lại áy náy vị chuyện bà đã gây ra, để hắn lăn lộn khó ngủ.
Hắn rốt cục chịu không nổi rời khỏi kinh thành - cái nơi làm hắn vô cùng khó chịu.
Nhưng cũng không cách xa quá, vợ con của hắn, phụ thân của hắn huynh đệ cua hắn vẫn còn ở kinh thành.
Đó là những người hắn lo lắng.
Hiện tại, trước mắt cái cô nương này bởi vì bị ép buộc, nói muốn cắt đứt quan hệ với mẫu thân nàng ta, hắn trầm mặt chốc lát nói: "Vậy thì ở một thời gian đi."
Nàng ta thấy hắn đáp ứng, liền vui mừng hớn hở, quan sát xung quanh một lát thì phát hiện ở đầu giường của hắn đặt hai bộ y phục, chớp mắt nói: "Cái này là quần áo nam nhân, người mượn một bộ cho ta mặc được không? Đến lúc đó ta nữ giả nam trang, còn có thể tìm được việc làm, chờ sau khi kiếm được tiền ta trả lại cho người."
Nhìn khuôn mặt nàng ta trắng bóc, Tư Đồ Cảnh nhíu mày nói: "Ngươi mặc vào, lẽ nào người khác không nhận ra ngươi là nữ nhân ư?"
"Vậy ta phải làm sao bây giờ? Trên người của ta không có tiền thì biết sống bằng cách nào chứ?" Một văn tiền cũng không có, Giả Lệ Quang cũng biết tiền chính là thứ quan trọng nhất, nếu sớm biết mình nghĩ đến chuyện trốn đi, nàng ta sẽ lấy túi tiền để dưới gối đầu đi, bây giờ cũng không thể trở về Vi gia, chỉ có thể dựa vào đôi tay của mình kiếm tiền.
Tư Đồ Cảnh không nói gì, vẫn là tiểu cô nương, làm việc không có kế hoạch, không có mang theo gì mà còn trốn tới đâu, chính là chờ chết đói mà.
Hắn mặc kệ nàng ta.
Giả Lệ Quang thấy hắn trầm mặt, liền biết là do mình ồn ào, nàng ta dựa vào góc tường ngồi xổm xuống, sợ bị đuổi đi nên không dám nói gì nữa.
Nửa ngày cũng không có động tĩnh, bàn tay lật sách của hắn dừng lại, ngoái đầu nhìn nàng ta, vậy mà nàng ta ngồi ngủ thiếp đi, đầu hơi hơi ngước, bên trên lông mi thấp thoáng nước mắt, bờ môi hơi mở, lộ ra hàm răng trắng bên trong, mới vừa rồi còn la hét muốn đi kiếm tiền, muốn tránh né mẫu thân, bây giờ thì yên tĩnh ngủ.
Quả thực, chưa từng thấy qua loại người người như vậy, hắn nhịn không được phì cười.
"Đã đến giờ." Hắn đánh thức nàng, "Ngươi cần phải đi rồi"
Nàng dụi dụi mắt, hơi mơ hồ nói: "Ta ngủ thiếp đi sao?"
Hắn tức giận: "Ngủ y như heo, mau mau đi, đợi lát nữa tiểu sa di đem cơm trưa đến, có lẽ sẽ phát hiện ra ngươi."
Cho chùa miếu tiền, hiển nhiên sẽ cung cấp cơm canh, Giả Lệ Quang nghe thấy cơm trưa, mới phát giác đã qua rất lâu, nàng ta cũng đói bụng rồi, nhưng lại không có ý muốn ăn, bởi vì mới vừa rồi là chính nàng ta nói đợi một lát sẽ rời đi, lúc này khẳng định mẫu thân không tìm được nàng ta nên trở về Vi gia rồi.
Nàng ta lề mà lề mề đứng lên, nói tiếng cám ơn, ai biết cái bụng lại không hợp tác kêu lên "Cô cô cô".
Mặt của nàng ta lại đỏ lên.
Mặc dù xuất thân hoang dã, nhưng mà nàng ta cũng học được quy củ của cô nương khuê các, biết điều này không lễ phép nhất, còn ở trước mặt một người đàn ông, nàng ta sờ sờ, Tư Đồ Cảnh buồn cười, nhớ tới nàng ta nói trên người không có tiền, chắc hẳn ra ngoài cũng sẽ chịu đói, nghĩ nghĩ rồi ném thỏi bạc cho nàng ta: "Coi như cho ngươi mượn."
Thật sự là bánh từ trên trời rớt xuống, Giả Lệ Quang nhặt lên ước lượng khoảng mười lượng, luôn miệng nói cảm ơn: "Ta có thể mua y phục nam nhân mặc, còn có thể tìm được một chỗ ở, tạ ơn vương gia!"
"Đừng gọi ta là vương gia, chuyện của ta ngươi nhớ kỹ không được tiết lộ." Tư Đồ Cảnh nói: "Đi đi."
Nàng ta không quấy rầy hắn nữa, cười tủm tỉm, cám ơn lần nữa rồi mới rời đi. Hắn từ cửa sổ nhìn ra, rất nhanh đã không thấy thân ảnh nàng ta.
Trời đất bao la, một cô nương gia không dựa vào nhà mẹ đẻ không biết sẽ sống thế nào, hắn lắc đầu, cầm sách trên bàn lên xem. Xem một lát, nhớ tới nữ nhi, e là đã lớn hơn một chút, cũng không biết dung mạo sau này giống ai? Chắc là sẽ giống nàng? Nhớ tới Viên Diệu Huệ, trong lòng hắn đau xót, hắn rời khỏi vương phủ, nàng ta sẽ đi tìm hắn khắp nơi, sẽ nhớ hắn ư? Hoặc là, hắn không có trong phủ còn tốt hơn.
Nàng ta không cần làm bộ an ủi, cũng không cần che giấu những thất vọng đó.
Bởi vì sau này tất nhiên hắn sẽ không được làm Thái tử, ngay cả Tư Đồ Dụ có thể còn kém hơn.
Hắn không cho nàng ta được mấy cái kia, có lẽ nàng ta chỉ muốn mấy thứ đó thôi.
Khép sách lại, hắn thở thật dài một cái, cảm thấy trái tim mình đã không còn như trước, chỉ có trống rỗng.
Tiết trời ngày càng lạnh, ngày hôm đó lại có mưa phùn, khí lạnh từ tù xâm lấn, Hi nhi ngày càng hiểu chuyện, đã biết hài nhi trong bụng Bùi Ngọc Kiều là đệ đệ, mỗi ngày đều muốn đến kêu mấy câu, nhưng mỗi ngày Bùi Ngọc Kiều nghe được câu này, sẽ nhớ tới chuyện xấu Tư Đồ Tu làm, cho nên chàng vừa về đến, bàn tay không thể sờ Bùi Ngọc Kiều, đành phải ôm lấy nhi tử đùa giỡn.
Hi nhi ghét bỏ tay chàng lạnh, tay nhỏ vươn về hướng Bùi Ngọc Kiều: "Nương, nương ôm."
Tư Đồ Tu ôm chặt nhóc, thầm nghĩ có hai người chàng cũng nên bắt một người, Hi nhi giãy dụa không được, sốt ruột đến nỗi suýt nữa đã dùng chân đạp chàng, bất quá xưa nay nhóc vẫn luôn ngoan ngoãn, không thể thoát được, bình vỡ không cần giữ gìn, mặc cho cha nhóc khi dễ, chỉ có đôi mắt đen láy đáng thương nhìn Bùi Ngọc Kiều.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Mặt Hi nhi đều bị chàng sờ lạnh."
"Vậy thì lấy mặt của nàng đến đổi?" Tư Đồ Tu nói: "Có đổi hay không?"
Đây chính con người đích thực của Sở vương gia khi ở nhà mình, Bùi Ngọc Kiều tức giận đến mức muốn cắn chàng một cái, đành phải vươn tay mình ra cho chàng nắm, chàng cười nắm chặt lấy, nắm từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, vừa nói chuyện Tư Đồ Cảnh: "Bởi vì huynh ấy rời đi đã lâu, nên sai người gửi thư cho phụ hoàng, nói mình không có chuyện gì, cũng không biết trong đó viết cái gì mà phụ hoàng nói chúng ta không cần tìm huynh ấy nữa."
Bùi Ngọc Kiều à một tiếng: "Vương gia thật sự không định đi tìm nữa hả?"
"Không tìm, ta nghĩ ta biết huynh ấy ở đâu." Tư Đồ Tu mỉm cười, "Cách không xa." Trải qua những việc này, nhất định huynh ấy khó mà bình tĩnh được, mà thực ra chàng chỉ muốn biết Tư Đồ Cảnh có bình an không, huynh ấy có thể viết thư thì trong lòng huynh ấy đã tốt hơn trước rồi: "Có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở về, cho nên phụ hoàng mới phân phó như thế."Đối với Tư Đồ Cảnh, mặc dù Tư Đồ Hằng Thành thống hận Hứa tiệp dư, nhưng Hứa gia bị xét nhà, ít nhiều gì trong lòng ông vẫn còn thương đứa con trai này, cho nên dù huynh ấy không bẩm báo trước mà đã rời khỏi kinh đô, Tư Đồ Hằng Thành cũng không trách.
Bàn tay của chàng được bàn tay nhỏ của Bùi Ngọc Kiều sưởi ấm, nhanh chống nóng lên, thuận thế sờ lên mặt nàng, nàng vừa muốn đẩy ra liền nghe chàng nói: "Hai ngày sau, ta sẽ đi Hạc Thành, trước kia cũng là vào lúc này, mười chín tháng chín, nàng còn nhớ không?"
Chàng đi Hạc Thành, đi đến năm tháng mới trở về, lập được đại công, đươc Tư Đồ Hằng Thành khen ngợi, binh bộ giao cho chàng quản lý, bắt đầu từ khi đó, dường như chàng càng ngày được Tư Đồ Hằng Thành nhìn trúng, về sau lại phái chàng đi Giang Tây, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, thời gian trôi qua thật nhanh a, vậy mà đã đến ngày này.
Đây không phải là muốn ly biệt sao?