Bùi Ngọc Kiều nghe thấy mấy lời này cũng không biết an ủi thế nào, xác thực chuyện này Tư Đồ Cảnh làm không đúng, coi như gặp biến cố, trong lòng bi thống, cũng không thể không từ mà biệt chứ.
Mà Tiết Quý Lan lại không câu nệ, vỗ vỗ tay Viên Diệu Huệ nói: "Có lẽ là sợ muội sẽ thương tâm, nên mới đi xa, đây là quan tâm đến muội đây, Ngũ đệ này ta rõ ràng nhất, hắn là suy nghĩ cho muội. Muội hãy chăm sóc cho Quỳnh nhi thật tốt đi, không phải phụ hoàng cũng nói không cần đi tìm đệ ấy sao, nhất định chẳng mấy chốc sẽ trở về."
Viên Diệu Huệ nghĩ thầm chỉ hi vọng như thế vậy, nếu không thì một mình nàng trải qua tết xuân, khi về nhà ngoại, các trưởng bối hỏi tới nàng ta không biết trả lời thế nào.
Tiết Quý Lan lại nhìn về phía Bùi Ngọc Kiều: "Thất đệ không ở nhà, nếu muội có chuyện gì, thì nói chúng ta một tiếng, đừng sợ phiền phức mà không mở miệng."
Bùi Ngọc Kiều cười nói: "Tam tẩu có lòng rồi, nhưng mà muội mỗi ngày đều ở nhà, ăn ăn ngủ ngủ, bình thường cũng không có chuyện gì."
Nàng an tâm dưỡng thai, khuôn mặt càng trơn bóng như nước, Viên Diệu Huệ quan sát nàng một chút, không khỏi cảm khái người này mệnh tốt hơn nàng ta, ngay từ đầu đã như vậy, nàng ta không phục thì có thể như thế nào chứ? Trước kia nàng ta có Tư Đồ Cảnh, ỷ vào địa vị của hắn, tự cho là tiền đồ như sắc màu rực rỡ, bây giờ rơi vào cái hoàn cảnh này, mới biết thế sự khó lường.
Hiện tại nàng ta càng không thể so sánh với Bùi Ngọc Kiều, theo Tiết Quý Lan đến đây, tinh thần cũng không hơn được tí nào.
Tiết Quý Lan nghĩ trong nhà còn con trai nhỏ, lại biết Bùi Ngọc Kiều khi mang thai sẽ hay buồn ngủ thể, nên chỉ ngồi chơi một lát, liền cùng Viên Diệu Huệ dẫn hài tử ra về.
Trở lại Hoài vương phủ, Viên Diệu Huệ từ trong kiệu đi ra, nữ nhi còn đang ngủ thiếp đi trong ngực nàng ta, co lại như con mèo nhỏ, mặc dù nàng ta đã từng thất vọng khi sinh nữ nhi, nhưng mà nuôi nhiều ngày như, thịt từ trên người mình rơi xuống, nên mỗi ngày đều thích hơn. Nàng ta cúi đầu hôn gương mặt của con, bước vào cổng, lại nghe hạ nhân bẩm báo nói: "Nương nương, vương gia trở về."
Nàng ta hơi giật mình: "Ngươi nói cái gì?"
"Vương gia trở về, đang ở trong phòng."
Lông mày nàng ta nhướng lên, giao Tư Đồ Quỳnh cho nhũ mẫu ôm, nhanh chân bước vào.
Quả nhiên Tư Đồ Cảnh đang ngồi trên ghế gỗ, mặc bào phục màu xanh đậm, so với trong trí nhớ thì thon gầy hơn một chút, cái cằm còn lưu lại râu ria, không biết là cố ý không cạo hay là chán chường đến như vậy, nàng ta nhìn thấy hắn dáng vẻ này của hắn, lòng tràn đầy tức giận, sải bước tới lên giọng nói: "Chàng còn biết trở về?"
Nàng ta đứng ở cửa ra vào, quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt hơi mơ hồ, một bộ xiêm y màu đỏ rất xán lạn hơi bay bay.
Tư Đồ Cảnh đứng lên nói: "Ta trở về chỉ vì muốn nói cho nàng biết, ta còn chưa chết."
"Chàng có chết hay không không phải chuyện của thiếp?" Viên Diệu Huệ đến gần hắn, đôi mắt đỏ bừng: "Dù sao chàng cũng mặc kệ hai mẹ con thiếp! Chàng cần gì phải trở về?"
Lúc ấy chỉ cho là hắn nhất thời đau lòng, nên tránh đi nơi nào uống đó rượu, nhưng ai mà biết từ ngày đó, hắn vẫn không xuất hiện, trong nội tâm nàng ta làm sao không oán hận hắn chứ? Buồn bực hắn không có dáng vẻ nam nhân, buồn bực hắn vô tình vô nghĩa, buồn bực hắn giống như rùa đen rút đầu, cho nên vừa nhìn thấy hắn, trong miệng nàng ta cũng không có lời nào tốt đẹp.
Ngôn từ của nàng ta sắc nhọn, không có chút mềm mại.
Nhớ tới giấc mộng hôm qua, hắn mơ thấy nàng ta tưởng hắn chết rồi nên ôm nữ nhi đi tìm hắn, kết quả không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, khi tỉnh lại toàn thân đều toát mồ hôi lạnh. Hắn đột nhiên cảm thấy nên trở lại thăm nàng ta một chút, nhưng mà dáng vẻ của nàng ta không như tưởng tượng của hắn, khi nhìn thấy sẽ bổ nhào vào ngực hắn khóc.
Đúng vậy a, nàng nhìn thì rất mảnh mai, nhưng thực ra lại rất vô tình.
Tư Đồ Cảnh thản nhiên nói: "Xem ra ta không nên trở về đây."
Giọng nói lập tức băng lãnh, Viên Diệu Huệ ngẩn người, không thể tin nhìn hắn, đôi mắt ôn nhu của hắn giờ phút này giống như đang ngậm vụn băng, không có tình nghĩa như ngày thường, nàng ta không tự chủ được lùi lại một bước, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Chàng nói chàng không nên trở về đây? Vậy Chàng muốn đi đâu?"
"Đi đến nơi ta nên đi." Hắn trực tiếp đi ra bên ngoài.
Viên Diệu Huệ không ngờ tới hắn còn muốn đi, đứng sau lưng hắn quát: "Nơi này là Hoài vương phủ, chàng là Hoài vương, chàng không ở chỗ này, vậy thiếp là cái gì?"
Thì ra vẫn chỉ để ý đến thân phận của nàng ta, Tư Đồ Cảnh nói: "Nàng hiển nhiên vẫn là Hoài vương phi, kim sách ngọc điệp đều ở chỗ nnagf mà, người khác sẽ không hoài nghi nàng." Nói xong, nhìn thấy nhũ mẫu ôm Tư Đồ Quỳnh đi tới, hắn cúi đầu nhìn một chút, nữ nhi nhắm mắt lại ngủ rất ngon, làn da của bé đã sớm không hồng hồng như lúc trước, đã bắt đầu trợn mịn, khiến người khác ưa thích.
Hắn đưa tay đụng chạm vào mặt bé, mí mắt bé hơi lay động một chút, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.
Như động vật nhỏ yếu ớt.
Hắn nhếch miệng cười, trên mặt chứa đầy nhu tình cưng chiều, Viên Diệu Huệ nhìn hắn, nghĩ thầm rõ ràng hắn nhớ nữ nhi, làm sao vẫn muốn đi? Tay nàng ta nắm chặt thành nắm đấm, bước nhanh đến: "Vương gia, nơi này là nhà của chàng, chàng thật sự muốn vứt bỏ thiếp và Quỳnh nhi hả?" Nàng ta giữ chặt ống tay áo của hắn, "Tướng công, thiếp biết trong lòng chàng khổ sở, nhưng chàng có lời gì có thể nói với thiếp, làm sao phải lẫn trốn chứ? Không phải chàng chỉ có một mình, chàng còn có phụ thân huynh đệ nữa mà!"
Nàng ta sợ hắn lại đi, nhịn không được thỉnh cầu hắn.
Bên trong đôi mắt vẫn chứa nhiều chân tình, Tư Đồ Cảnh đưa tay phủ sờ lên gò má nàng ta, đã từng khiến hắn cảm thấy như linh hồn quấn qunah hắn, vẫn xinh đẹp như ngày nào, hắn nói: "Bây giờ nàng nói mấy lời này không phải đã chậm rồi sao?"
Nàng ta cảm thấy không hiểu lắm, đôi mi thanh tú nhíu lên.
Lúc trước thời điểm hắn mượn rượu giải sầu, không phải nàng ta chưa từng khuyên, đã chậm ư? Nàng ta chỉ là không thích nhìn một nam nhân mất chí khí như thế thôi.
Tư Đồ Cảnh khe khẽ thở dài: "Ta tạm thời chưa muốn ở vương phủ, nàng coi như ta đi xa đi."
"Đi xa." Viên Diệu Huệ nghe được câu này không biết nên khóc hay nên cười, Trong lúc mấu chốt, Hứa tiệp dư chết rồi, Hứa gia không còn, bây giờ chỉ còn lại hắn, mà trong triều đình đang nhiệt liết muốn lập thái tử, Tư Đồ Hằng Thành chẳng mấy chốc sẽ có quyết định, hắn phải nên nghĩ đến làm cái gì có thể ngóc đầu trở lại mới đúng, nhưng vậy mà hắn lại tránh né chuyện này? Hắn là người xuất gia sao, là những thiếu gia ăn chơi chỉ biết du sơn ngoạn thủy sao? Còn đi xa, nàng ta thật sự không biết hắn đang nghĩ gì! Chẳng lẽ cả một đời cứ lãng phí thời gian như vậyư, làm một nhàn vương hay sao?
Hoặc là coi như lùi một bước, hắn cũng nên ngồi đợi ở vương phủ, có dáng vẻ đứng đắn của vương gia.
Nhưng lại dễ dàng đánh bại như vậy.
Nàng ta không che dấu được vẻ thất vọng, Tư Đồ Cảnh đều nhìn ở trong mắt, trong lòng của hắn chua xót, nghĩ thầm mình quả nhiên không còn dùng được, nói chung nếu đổi lại là nam nhân khác, gặp phải những việc này, sẽ cố gắng tỉnh lại rất nhanh, nhưng hắn thì không làm được.
Hắn quay người đi.
Viên Diệu Huệ thất vọng thì thất vọng, nhưng cũng không muốn hắn không trở về nhà, bèn đuổi theo nói: "Vương gia, chàng muốn đi xa ở đâu, vậy mang theo thiếp và Quỳnh nhi đi, cả nhà chúng ta đều đi du ngoạn, tránh để một mình thiếp ở kinh thành bị người ta giễu cợt, chỉ có cái danh Vương phi, ngay cả vương gia đều không ở bên cạnh. . ." Nghĩ đến bởi vì cái này mà bị ủy khuất, nàng ta nhịn không được khóc lên, "Lúc trước vương gia ngài cưới ta đã nói thế nào? Quyết không phụ ta, nhưng bây giờ, lại vứt bỏ một mình thiếp ở vương phủ, những lời hứa hẹn của chàng đâu?"
Khi đó tuổi trẻ khinh cuồng, lại vừa lòng đắc chí, có cam kết gì mà hắn không đồng ý? Tư Đồ Cảnh không khỏi cảm thấy hơi khó xử, hắn thở dài một hơi nói: "Thôi được, dù sao bây giờ ta ở chỗ nào đều như nhau thôi."
Nghe hắn nói không đi, Viên Diệu Huệ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo tay hắn: "Kia vương gia, còn phải vào cung một chuyến?"
Hai cha con nhiều ngày không thấy, hắn đã hồi kinh, là muốn đến đó nói một tiếng, nhưng nàng ta chỉ là muốn hắn lộ mặt trước mặt phụ hoàng, có chỗ nào là quan tâm đến tình cảm của cha con bọn họ đâu? Tư Đồ Cảnh ừ một tiếng, buông tay, đi vào nội thất thay quần áo.
Tay của nàng ta lúng túng ngừng giữa không trung, nửa ngày sau mới vội vàng thu vào tay áo.
Tư Đồ Cảnh trở về Hoài vương phủ, Bùi Ngọc Kiều cũng yên tâm, nghĩ thầm nếu Tư Đồ Tu biết, nhất định sẽ rất vui, chỉ là không biết khi nào chàng mới trở về? Nàng muốn viết thư hỏi thăm chàng, nhưng đây là đánh trận, nên không thể khinh thường, nàng lại không dám quấy rầy đến chàng, vừa phân tâm không biết nên làm sao cho đúng, nên đành phải chịu đựng như vây.
Thời gian ngày ngày trôi qua, hài tử trong bụng nàng càng trưởng thành khỏe mạnh, lượng cơm ăn càng lúc càng lớn, cái bụng cũng bắt đầu nhô lên, Tư Đồ Tu ngồi trước bàn đều có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nàng, nhất định là vừa tròn vừa trắng, đáng tiếc không thể nhéo được, thật khiến tay chàng ngứa ngấy. Hắn hỏi Mã Nghị: "Vương phủ nơi đó không có gửi thư đến hả?"
"Chưa từng." Mã Nghị cười nói, "Có lẽ là nương nương sợ làm vương gia gặp phiền phức."
Tư Đồ Tu nhớ bây giờ nàng đã hiểu chuyện, có lẽ là nghĩ như vậy, chàng gọi tham tướng Lục đại nhân đến: "Ngươi lĩnh sáu nghìn kỵ binh đến mai phục ở Dương Giác đài đi, quân tóc đỏ đã hai ngày không ra khỏi cửa thành, nhất định là đang chờ viện binh, giết bọn hắn trở tay không kịp!"
Lục đại nhân lĩnh mệnh.
Tư Đồ Tu tính toán thời gian, nếu là chuyến này thành công, nhất định có thể trở về sớm hơn một tháng.
Rất nhanh đã đến tháng chạp, mùa xuân này Bùi Ngọc Kiều lại trôi qua một mình, may mắn nhà mẹ đẻ sợ nàng cô quạnh, dùng cơm tất niên xong, Bùi Trăn, hai vợ chồng Bùi Ứng Hồng, còn có một nhà ba người Bùi Ngọc Anh đều tới, ở với nàng đến giờ Tý (từ 11 giờ khuya đến 1 giờ sáng) đốt pháo xong mới trở về, nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ thương Tư Đồ Tu, chỉ tiếc đường xá xa xôi quá, trước đó không lâu có tin tức truyền tơi nói, đã vây quanh Hạc Thành, nhưng về sau vẫn chưa có tin chiến thắng, chắc là bởi vì tuyết trời, đường không dễ đi, nên việc đưa tin trên đường bị trì hoãn. Nhưng mắt thấy bụng nàng càng lúc càng lớn, khiến nàng càng bất an.
Thêm một tháng nữa, ẩn ẩn có không khí mùa xuân, ban đêm Bùi Ngọc Kiều tựa vào đầu giường kể chuyện cho Hi nhi nghe, dỗ dành nhóc đi ngủ, chính nàng cũng mệt mỏi, Đinh Hương hầu hạ nàng cởi quần áo ra, dịch góc chăn cho nàng thật tốt mới ngủ ở bên ngoài trực đêm. Kết quả vừa mới nằm xuống không bao lâu, liền nghe tiếng đẩy cửa, mở to mắt nhìn thì ra là Tư Đồ Tu trở về, nàng ta suýt nữa kêu lên.
Tư Đồ Tu duỗi ngón tay ra lắc lắc, nàng ta vội vàng nuốt xuống, nói khẽ: "Vương gia, nương nương vừa mới ngủ, nương nương ngày nào cũng ngóng trông ngài, ngài nhìn một chút đi, trên tường đều dán hai bức tranh."
Nhờ ánh trăng, chàng nhìn thấy trên hai bức tranh kia, một bức vẽ đầy cánh hoa, còn có một bức vẽ lên mười cánh, chàng phì cười, duỗi ngón tay sờ lên bức tranh, có thể tưởng tượng ra bộ dáng nàng phối màu sắc, hết sức chuyên chú vẽ tranh, nhất định là trong lòng tràn đầy nhớ thương.
Chàng đi đến bên giường, nàng quả nhiên đang ngủ.
Khuôn mặt tròn trịa tuyết trắng lộ ra một chút mảnh đỏ, giống y như quả đào mật, chàng cúi đầu hôn nàng một chút, hương thơm nhàn nhạt, vô cùng trơn mượt, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có, ngủ rất say, hắn lại hôn hôn môi nàng, dán bên tai nàng nói: "Kiều Kiều."
Giọng nói thật thấp, triền miên rơi vào lỗ tai, mi tâm Bùi Ngọc Kiều giật giật, tựa như mỹ nhân hôn mê bị người khác làm tỉnh lại, đột nhiên mở đôi mắt ra.
Trong mơ màng, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, che giấu gian nan vất vả, đen hơn trước một chút, nhưng vẫn là khuôn mặt mày, nàng a một tiếng muốn đứng lên, nhưng bụng quá lớn, suýt chút nữa đã lăn xuống đất, Tư Đồ Tu vội vàng đỡ nàng: "Gấp cái gì, sợ không nhìn thấy ta hả?"
"Ừm là sợ không nhìn thấy chàng." Nàng ôm cổ chàng, tham lam ngửi khí tức của chàng.
"Bản vương đi đường, cưỡi đến toàn thân đều mồ hôi, dễ ngửi không?" Chàng trêu chọc.
"Không dễ ngửi, xú nam nhân." Nàng giận, tay lại ôm càng chặt hơn, đem mặt cọ tới cọ lui trên mặt chàng, "Không phải thiếp đang nằm mơ chứ? Bây giờ đang là ban đêm đấy, chàng trở về trong đêm ư?" Nàng nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài là bao trùm bóng đêm.
"Vừa mới đến, đại quân còn ở phía sau, chỉ đáng tiếc vẫn không đuổi kịp trước giao thừa." Tay chàng vuốt ve sau lưng vuốt ve nàng, rồi từ từ chuyển đến phía trước, từ trên xuống dưới, không buông tha chỗ nào.
Quả nhiên không phải nằm mơ, động tác đều như nhau, Bùi Ngọc Kiều cười hì hì, đặt cằm trên bả vai chàng: "Chỉ cần chàng trở về là tốt rồi, bỏ qua lỡ giao thừa cũng không sao, trở về là được, Hi nhi còn suốt ngày hỏi thăm chàng, thiếp nói cha đi đánh quân tóc đỏ, con nói quân tóc đỏ là gà trống lớn, vì gà trống lớn có mọc long màu đỏ."
Tư Đồ Tu cười phá lên: "Con không thấy gà trống lớn còn có lông xanh rất dài sao? Quân tóc đỏ là cái gì, rốt cuộc nàng có biết không?"
Bùi Ngọc Kiều lắc đầu, một lát sau mới nói: "Dù sao đều là người xấu."
Chàng lại phì cười: "Cũng vậy thôi."
Hai người dính cùng một chỗ nói không ngừng, mắt thấy đêm đã khuya, Tư Đồ Tu nói: "Ta còn phải đi tắm, nàng ngủ trước đi."
"Thiếp ngủ không được." Nàng ôm lấy cánh tay chàng: "Chàng đừng đi, nằm với thiếp một lát đi."
Nàng nhìn thấy chàng tinh thần liền phấn khởi, nhưng mang thai hài tử sao có thể thức đêm? Tư Đồ Tu nhìn thấy đầu giường vừa vặn có sách, cầm lên xem là « Ấu học quỳnh lâm», ngay cả Hi nhi lớn như vậy còn nghe không hiểu đâu, chàng thì thầm: " Thủ thiện phụ nhân, giai tư bằng hữu; vãng lai giao tế, điệt vi chủ tân. Nhĩ ngã đồng tâm, viết kim lan; bằng hữu tương tư, viết lệ trạch."
Giọng nói chàng trầm thấp có lúc rất thuần hậu, Bùi Ngọc Kiều yên tĩnh lắng nghe, thoạt đầu cảm thấy êm tai, ai ngờ càng nghe mí mắt càng trầm, từ từ ngủ mất.
Tư Đồ Tu vỗ vỗ mặt của nàng, thầm nghĩ quả nhiên không phải hài tử hiếu học!
Chàng rút cánh tay dưới người nàng ra, đứng dậy đi tắm rửa.