Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Trương tam cô nương là nữ nhi duy nhất đang đợi gả trong Lục An hầu phủ, hôm nay Tư Đồ Dụ nhìn thấy nàng ta cảm thấy ngày thường nàng ta như hoa nhường nguyệt thẹn, hơi thở thiếu nữ phả vào mặt thật muốn hắn thay lòng đổi dạ.

Hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, vả lại chưa bao giờ là người chung tình, cho nên xưa nay vương phủ mới có không ít tiểu thiếp, chỉ là Thường Bội qua đời khiến hăn đau lòng không ít, dù sao tình cảm giữa hai người tuy nói không dây dưa triền miên nhưng cũng là vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, mấy ngày nay hắn không đụng đến nữ nhân, nhưng thỉnh thoảng có tiểu thiếp làm bộ làm tịch muốn hầu hạ hắn khiến hắn vô cùng phản cảm.

Hắn hơi hối hận lúc trước không thường xuyên ở bên cạnh Thường Bội, nhưng thời gian trôi qua lâu khiến hắn không chịu nổi, Trương tam cô nương này làm hai mắt người ta tỏa sáng, lại khiến hắn nhớ đến Tưởng Lâm. Chỉ tiếc là tuy dung mạo nàng ta hợp khẩu vị hắn, nhưng tính tình lại hồ đồ nên mới rơi vào kết cục hương tiêu ngọc nát.

Hứng thú được khơi gợi, hắn không khỏi cảm thấy dao động, lại nghe Tiết Quý Lan nói Lục An hầu phủ đang tìm tướng công thích hợp cho Trương tam cô nương, hắn liền có ý định cưới nàng ta, trong phủ không có nữ chủ nhân, rốt cuộc hắn cũng không phải là người bình thường trôi qua cứ một mình sống qua ngày.

Trở về Chu vương phủ, hắn uống rượu nên hơi say, nhưng vẫn giống như trước kia, mỗi ngày đều đến xem Tư Đồ Uyển. Trong khoảng thời gian này, hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, bởi vì Tư Đồ Dụ sơ ý không thích quản mọi chuyện trong phủ, nên tất cả việc trong nhà đều rơi vào người tiểu cô nương mười một tuổi, khiến một người phụ thân như hắn thật đau lòng.

Đến phòng trong, nhìn thấy Tư Đồ Uyển đang ngồi đối diện ánh nến tập trung tinh thần xem sổ sách, bởi vì hạ nhân không thông báo nên ngay cả hắn đến cũng không phát hiện ra, Tư Đồ Dụ liền nhẹ nhàng đến gần con bé, đoạt lấy sổ sách.

Tư Đồ Uyển giật mình, đến lúc thấy rõ là phụ thân, chân mày liền chau lại: "Cha lớn tuổi rồi mà còn nghịch ngợm, mau trả sổ sách lại cho con, năm trước có rất nhiều chuyện, mấy việc năm sau cũng không ít đâu!"

"Nghịch ngợm gì chứ?" Tư Đồ Dụ ném sổ sách ra xa: "Rõ ràng là cha muốn tốt cho con, con mới mấy tuổi đầu, mà đã nhìn chằm chằm sổ sách, đến lúc chưa đến ba mươi tuổi mắt đã bị mù rồi."

Cô bé vội vàng xoa đôi mắt, mẫu thân không còn, bé vì giữ đạo hiếu, bỏ hết tất cả chơi đùa, nhưng trong nhà không có chủ mẫu, các quản sự đều nghe theo nguyện vọng mẫu thân, tất cả mọi việc đều bẩm báo cho bé, trong lòng nóng nảy, lúc đầu bé không thích ứng được nhưng rồi dần dần cũng thuận tay.

Nháy mắt đã qua một năm.

Biết phụ thân quan tâm mình, bé cười một cái nói: "Vậy con không xem nữa, chờ đến ngày mai con xem tiếp." Rồi nói: "Hôm nay ở nhà Tam thúc rất náo nhiệt phải không?"

Phận làm con cái, việc giữ đạo hiếu cho phụ mẫu rất nghiêm ngặt, bé không tiện ra ngoài chơi, nhưng việc này đối với Tư Đồ Dụ thì không nghiêm khắc như vậy, với lại hắn đã ở nhà buồn bực mấy ngày, nay được Tư Đồ Dập khuyên nên mới ra ngoài giải sầu một chút.

Tư Đồ Dụ cười nói: "Đương nhiên náo nhiệt rồi, có rất nhiều người đến đó." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc con gái, nhìn mặt bé nhỏ nhắn xinh xắn, ôn nhu nói: "Nếu không qua hai ngày, cha dẫn con đến chùa Minh Quang dâng hương? Con cũng thuận tiện ra ngoài một chút, bây giờ thời tiết bên ngoài rất ấm áp."

Bé lắc đầu: "Không đi, chờ sau này rồi đi."

Thật là cố chấp, Tư Đồ Dụ thở dài, nhìn một đống sổ sách chất đầy trên thư án: "Uyển nhi, thật vất vả cho con, nếu Bội Bội còn sống thì tốt rồi, hay là cha...."

Tư Đồ Uyển rất mẫn cảm với việc này, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Cha muốn tái giá ư?"

Giọng nói hơi sắc bén, nhưng Tư Đồ Dụ thấy bé hỏi trước nên có ý muốn thăm dò, ánh mắt lóe sáng nói: "Tái giá có thể chia sẻ bớt việc trong nhà với con."

Thì ra cha nghĩ như vậy, Tư Đồ Uyển thất vọng, bàn tay nhỏ bé ở trong tay áo nhéo một cái: "Con không cần ai chia sẻ, có phải cha cảm thấy con không làm tốt mọi chuyện không?"

"Dĩ nhiên không phải." Tư Đồ Dụ vội vàng nói: "Nhưng dù sao con cũng là con gái, cũng nên có mẫu thân ở bên cạnh."

"Mẫu thân đã chết, đời nay con sẽ ở một mình." Giọng nói nàng hơi lạnh: "Phụ thân muốn tái giá, con không có cách nào ngăn cản, nhưng cô nương đó không phải là mẫu thân của con."

Tư Đồ Dụ bị bé làm nghẹn họng, khuôn mặt nóng lên, hắn hiểu tình cảm giữa Tư Đồ Uyển và Thường Bội, xem ra con bé không muốn hắn tái giá, hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh nói: "Cha sẽ không bắt buộc con kêu ai là mẫu thân, nhưng Uyển nhi, coi như bây giờ vi phụ không tái giá, nhưng tương lai chắc chắn sẽ có."

Tư Đồ Uyển phải lập gia đình, hắn không thể một mình cô đơn sống trong tòa vương phủ này.

Cô nương mười một tuổi đã không còn là tiểu hài tử, Tư Đồ Uyển biết rõ lời hắn, thản nhiên nói: "Con biết, nhưng mà phụ thân, người muốn lấy ai hả?"

Đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời, Tư Đồ Dụ bị bé nhìn càng tăng thêm cảm giác hổ thẹn, ho nhẹ một tiếng: "Sau này rồi nói." Hắn vỗ bả vai con gái: "Con nghỉ ngơi sớm đi."

Sau đó, Hắn quay người đi ra ngoài.

Chân mày của Tư Đồ Uyển hơi nhíu lại, nói với ma ma quản sự: "Hình như cha ở nhà Tam thúc gặp được cô nương nào đó, không phải trước kia chưa từng xảy ra, nhưng hôm nay lại nói chuyện này với ta."

Ma ma quản sự nói: "Cô nương muốn biết, cũng không phải là chuyện gì khó."

"Vậy ngươi đi điều tra một chút đi." Tư Đồ Uyển đứng lên, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài nói: "Mặc dù ta không muốn cha tái giá, nhưng sau khi nghĩ kĩ, ta không thể quản ông ấy cả đời. Nhưng người đó muốn làm mẹ kế của ta cũng không thể tùy tiện tiến vào cổng vương phủ chúng ta được."

Bà còn nhớ rõ chuyện nhà họ Thường đến đây ầm ĩ, cô nương còn có dáng vẻ luống cuống khóc thút thít, nhưng bây giờ chỉ lớn thêm một tuổi, cô nương như trở thành một người khác, ma ma quản sự vội vàng đáp ứng.

Ngày thứ hai, Bùi Ngọc Kiều nghĩ đến chó xồm, mới sáng sớm đã thức dậy, nàng vừa mới xuống giường đã nghe thấy tiếng Hi nhi hưng phấn bên ngoài, bình thường thằng bé không như vậy, nàng vội hỏi Đinh Hương.

Đinh Hương sai người đến trong sân xem thử, cười nói: "Lư quản gia mua chó, nhỏ chỉ bằng hai cái nắm đấm lớn thôi."

Nàng liền gọi Đinh Hương đến đỡ nàng ra ngoài.

Quả nhiên bên ngoài có một con chó con tuyết trắng, không thể so với con chó lớn có sắc lông đen kia của Tư Đồ Chương, con này toàn thân tuyết trắng, giống như ngọc được điêu khắc mà thành, nàng nhìn thấy Tư Đồ Tu liền vội vàng đi qua: "Tướng công, Lư Thành làm việc thật là nhanh, sớm như vậy đã có rồi."

"Còn không phải là vì nàng ư, trời vừa sáng bản vương đã gọi hắn đến thành Nam mua, đúng lúc đó có một con này." Tư Đồ Tu nắm tay nàng: "Tối hôm qua, trước khi ngủ cũng nói đến, bây giờ rất thỏa mãn phải không?"

"Thỏa mãn, cực kì thỏa mãn." Nàng cười nói: "Chàng nhìn Hi nhi vui vẻ biết mấy."

Tư Đồ Tu dặn tùy tùng: "Còn chưa huấn luyện đấy, coi chừng cắn nàng đó, nhìn nhiều một chút là được."

"Còn phải huấn luyện ư?" Bùi Ngọc Kiều kinh ngạc.

"Đương nhiên, nó cũng giống như người vậy." Chàng xoa mặt nàng: "Có không ít người không huấn luyện nên không nghe lời, đến lúc đó không phải chỉ đánh lòng bàn tay đâu, nếu là chuyện quan trọng phải đánh phải giết mới được."

Rồi cầm tay nàng nói đùa, Bùi Ngọc Kiều lườm chàng một cái, nhưng không biết phản bác thế nào, giống như mình bị chàng huấn luyện rất tốt. Nghĩ lại thật bi ai, nàng hừ hừ, không để ý đến chàng, đến chỗ con trai chơi đùa với chó con.

Đến tháng hai, liên tục có tin tức tốt truyền đến, một là Bùi Ngọc Anh có tin vui, rồi Bùi Ngọc Họa thuận lợi sinh được đứa con trai thứ hai mập mạp, với lại Hoa Tử Dương thuận lợi trúng cử nhân, khiến Hoa gia vui mừng gấp bội, cũng không biết đã bắn bao nhiêu pháo. Tẩy ba ngày, một nhà Tư Đồ Tu đến chúc mừng, bụng lớn của Bùi Ngọc Họa đã được gỡ xuống, cả người đều tỏa sáng, thấy Bùi Ngọc Kiều đến liền nói: "Muội sinh đủ rồi, dù sao cũng là con trai, rốt cuộc cũng sinh rồi!"

Bùi Ngọc Kiều phì cười: "Không cần phải nói, chắc chắc Tam muội phu sẽ đồng ý."

Nàng ấy vì sinh đứa nhỏ này chịu không ít cực khổ, làm sao Hoa Tử Dương lại không đau lòng cho nàng ấy được? Y còn hận không thể thay thế nàng ấy mang thai, bất quá đây chỉ là quyết định riêng của hai vợ chồng, nếu cho Hoa lão phu nhân biết, nhất định sẽ không chịu.

Bùi Ngọc Họa nắm tay nàng, nhìn thấy bụng nàng nói: "Muội đã sinh rồi, bây giờ đến tỷ sắp sinh, tiếp theo là Nhị tỷ, thật sự không có lúc nào rãnh rỗi, muội thấy phải đợi thêm bảy tám năm nữa, mới có thể yên tĩnh được." Muội ấy hỏi nàng: "Rốt cuộc tỷ muốn sinh mấy đứa?"

Bùi Ngọc Kiều thở dài: "Tỷ muốn sinh một đứa con gái." Vừa nói xong thì thấy vẻ mặt chế nhạo của Bùi Ngọc Họa, mặt nàng liền đỏ lên, khi đó nàng ngốc nghếch tin tưởng Tư Đồ Tu, quả nhiên bị mất thể diện, nàng cong khóe miệng: "Muội còn như vậy, về sau tỷ không để ý đến muội nữa."

Bùi Ngọc Họa cười phá lên: "Là trong lòng tỷ có quỷ thì có." Thấy Bùi Ngọc Kiều càng xấu hổ, nàng ấy liền đưa tay giữ chặt nàng: "Được, được, coi như muội không biết, cái gì muội cũng không biết."

Lúc này Bùi Ngọc Kiều mới nói chuyện với muội ấy.

Tháng ba Liễu An Tài vào tù, liên lụy rất rộng, trước và sau có hơn hai mươi quan viên lần lượt mất mũ ô sa, Tư Đồ Tu bẩm báo cụ thể việc lần này cho Tư Đồ Hằng Thành, không có một chút mơ hồ, đầu đuôi câu chuyện liếc qua một cái liền thấy, chàng trước nay làm việc một giọt nước cũng không lọt, đây là lí do vì sao Tư Đồ Hằng Thành xem trọng chàng.

Nghe đứa con nhỏ nhất nói xong, ngón tay ông gõ nhẹ trên thư án hai lần: "Trẫm nghe nói Dập nhi kết giao với Liễu An Tài, Trương đại nhân đảm nhiệm tuần tra một việc, Liễu An Tài nhận không ít hối lộ, chuẩn bị khắp nơi, mới để hắn toại nguyện."

Trương đại nhân là họ hàng với Tiết gia, Tư Đồ Tu trả lời: "Việc này không có quan hệ gì với Tam ca, phụ hoàng, Tam ca làm người thế nào, ngài là người rõ ràng nhất..."

"Trẫm là người rõ ràng nhất!" Tư Đồ Hằng Thành cười lạnh, lạnh lùng nói: "Hơn phân nửa quan viên trong kinh thành đều đến vương phủ của hắn, trẫm còn không biết rõ sao?"

Tư Đồ Tu gục đầu xuống, một lúc sau nói: "Tam ca và Liễu An Tài mới lui tới gần đây, nhưng cũng chỉ vì Liễu An Tài bị cách chức thôi, sau này chưa hề có quan hệ thân thiết."

Tư Đồ Hằng Thành chỉ nghe không nói câu nào, khoát tay để chàng ra ngoài.

Nửa canh giờ trôi qua, lại mời trọng thần đến Càn Thanh Cung, Vi thị nghe được tin này thì đứng ngồi không yên, bà chợt nhớ đến lời Thường Ninh công chúa nói, có lẽ là bà đoán sai, có lẽ Tư Đồ Hằng Thành muốn lập Thái tử.

Chính xác là như vậy, Tư Đồ Hằng Thành biết tuổi tác mình đã cao, trong khoảng thời gian này lúc nào cũng suy nghĩ nên lập Thái tử, ông đã bí mật viết chiếu chỉ, nhưng chưa từng hạ lệnh, ông gọi hai vị đại thần đến cũng là vì hỏi thăm ý kiến.

Gần tối, trời chiều chầm chậm rơi xuống, Vi thi đứng dậy đến Càn Thành Cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui