Trong tay Tư Đồ Hằng Thành đang cầm chính là ngọc tỷ, ngọc tỷ này là của cha ruột ông, cũng là Hoàng thượng đời trước, Hoàng thượng Minh Đức tự tay trao lại cho ông, khi đó ông đã bị bệnh nguy kịch nên đặt hi vọng rất nhiều vào ông, ông còn nhớ rất rõ lời phụ thân nói bên tai ông.
Cơ nghiệp Hoa quốc phải được truyền lại qua nhiều thế hệ.
Mặc dù bây giờ thân thể ông vẫn còn khỏe, nhưng không biết đến một ngày nào đó đột nhiên suy yếu, các hạ thần luôn thúc giục, vì tranh giành chư vị Thái tử này, Tư Đồ Uyên bị phế, Tư Đồ Lan chết, nếu định ra ngôi vị Thái tử thì có thể yên ổn một chút.
Nghe thấy Vi thị cầu kiến, ông đặt ngọc tỷ sang một bên.
Ngọc thạch vàng nhạt nằm trên án thư cực kì dễ thấy, ánh mắt Vi thị rơi vào đấy, bà nghĩ chính là thứ này có thể nắm trong tay vận mệnh của tất cả người trong thiên hạ.
Bà tiến lên hành lễ.
Tư Đồ Hằng Thành thấy bà bày ra vẻ mặt trang nghiêm, tư thế hoàng hậu, chân mày ông hơi nhíu lại, từ trước đến nay ông không thích tính cách này của Vi thị, năm đó lấy bà cùng là vì thuận theo ý của phụ mẫu, vả lại bà xử sự mọi chuyện luôn rất tốt, nên ngôi vị hoàng hậu này ông luôn để bà ngồi, với lại có liên quan đến chuyện Tư Đồ Uyên khiến trong lòng ông hơi áy náy, sau đó ông liền lập tức cười nói: "Nàng đã đến thì tốt rồi, nói chung chuyện này ta cũng muốn thương lượng với nàng."
Vi thị không ngờ đến bà còn chưa mở miệng, ông đã chủ động đề cập trước nên không khỏi hoảng hốt, bởi vì Tư Đồ Uyên không ở kinh thành, nếu ông ấy muốn lập thái tử, tất nhiên sẽ không phải con trai bà.
Khóe miệng bà hơi run rẩy, cố gắng bình tĩnh lại nói: "Không biết Hoàng thượng muốn thương lượng chuyện gì với thiếp?"
"Lập thái tử, trẫm biết mình đã có tuổi, cùng nên đến lúc lập Thái tử thôi." Tư Đồ Hằng Thành nhìn Vi thị, hết sức ôn hòa nói: "Mặc dù Uyên nhi là một ứng cử rất tốt, nhưng nó lại không để ý đến ngôi vị Thái tử."
Lời còn chưa dứt, đã khiến toàn thân Vi thị chấn động, buột miệng xen vào: "Ngài nói cái gì?"
"Uyên nhi từng viết thư cho trẫm, muốn ở bên ngoài giúp mọi người." Đường nhiên Tư Đồ Hằng Thành biết rõ tâm trạng của Vi thị, bà một lòng muốn Tư Đồ Uyên ngồi ngôi vị Thái tử, nhưng đại nhi tử đã bí mật nói rõ quyết định của mình với ông, cũng không muốn trở lại kinh thành, ông khẽ thở dài: "Trẫm đã phụ Uyên nhi, bây giờ nó muốn cái gì, trẫm đều nguyện ý tác thành cho nó, nếu nó muốn ở bên ngoài vui vẻ thì sợ gì không được sống tự do cả đời."
Trong lòng Vi thị buồn bực, suýt nữa nôn ra máu.
Tư Đồ Hằng Thành tiến lên hai bước, đỡ bà: "Ta thay nó giấu diếm, cũng là không muốn nàng thương tâm, nhưng cuối cùng cùng không thể gạt được, Thục Quân." Ông gọi tên của bà: "Nàng không nên để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, Uyên nhi chịu khổ mấy năm nay, cuối cùng biến thành người khác, nàng đừng bó buộc nó nữa."
Trái tim Vi thị đau nhứt, đẩy Tư Đồ Hằng Thành ra, trợn mắt tức giận: "Còn không phải do ngài tạo nghiệt? Nếu không phải do ngài thì sao trở thành như vậy? Uyên nhi, từ trước đến này Uyên nhi đều tài năng xuất chúng, hoàng tử nào cũng kém xa nó, nếu không phải tại ngài oan uổng nó, thì sao nó trở thành như vậy? Đều do ngài..." Tay bà chỉ vào Tư Đồ Hằng Thành: "Bây giờ cũng là do ngài để nó rời khỏi kinh thành, nên nó mới không muốn làm Thái tử!"
Thấy bà như một người điên, lừa mình dối người, Tư Đồ Hằng Thành nói: "Chuyện đã xảy ra không thể rút lại được, năm đó trẫm làm sai, nên bây giờ muốn bù đắp lại."
Giọng bà sắc nhọn: "Ngài có thể bù đắp cái gì chứ?"
Ngón tay bà xẹt qua, để lại trên mặt Tư Đồ Hằng Thành một vệt máu.
Ông duỗi tay sờ lên, rồi để trước mắt nhìn, có vết máu nhạn nhạt dính vào đầu ngón tay, vô cùng chướng mắt.
Lúc này Vi thị mới thanh tĩnh lại, người đối diện chính là cữu ngũ chí tôn, không phải một trượng phu bình thường, không phải là vợ chồng bình thường ầm ĩ, động tay động chân với nhau, nhưng bà hận Tư Đồ Hằng Thành thấu xương, làm sao nhận lỗi được, nắm chặt tay thành nấm đấm lạnh lùng nói: "Nếu Uyên nhi không làm Thái tử, vậy Hoành thượng muốn lập ai, không cần thương lượng với thiếp, thiếp xin cáo lui!"
Bà quay người bước thật nhanh.
Tư Đồ Hằng Thành nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của bà, thở dài.
Muốn hỏi cả đời này ông hối hận chuyện gì nhất, chính là trách oan Tư Đồ Uyên, nhưng ván đã đóng thuyền, trong lòng ông rất rõ, Tư Đồ Uyên không thích hợp làm Thái tử lần nữa, trước mặt triều đình, nếu để nó đảm nhiệm, không có tâm chí mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng sụp đổ, vì nghĩ cho toàn Hoa quốc, ông không thể vì muốn bù đắp mà khôi phục ngôi vị Thái tử cho Uyên nhi.
Nhéo mi tâm, vô tình nhìn một đống tấu chương kia, Tư Đồ Hằng Thành rời khỏi đại điện, ngồi xe ngựa thẳng đến vườn lan.
Tư Đồ Huyền Nguyệt không ngờ ông đến lúc này, hơi dừng tay một chút, rồi tiếp tục cầm bình nước tưới hoa.
Bà ít khi lộ diện trong cung, nếu không phải Tư Đồ Hằng Thành hiểu rõ bà, quanh năm bà đều ở vườn lan, ông muốn gặp bà còn phải đích thân đến đây, cho nên trong một năm rất ít gặp nhau, nhìn bà đặt bình nước xuống, Tư Đồ Hằng Thành thản nhiên nói: "Trong thiên hạ này, đợi trẫm như thế chỉ có mình nàng."
Tư Đồ Huyền Nguyệt cười nói: "Nếu không phải ngài là Hoàng thượng, chưa chắc đã vào được cửa này."
Chân máy Tư Đồ Hằng Thành nhíu lại, từ chối cho ý kiến.
Tư Đồ Huyền Nguyệt vãy tay mời ông ngồi xuống, tự tay châm trà nói: "Hôm nay cũng không phải là ngày đặc biệt gì, thời tiết cũng không tốt, sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến đây?"
"Tâm tình không tốt." Ông nói.
Bà quan sát ông một chút, thấy trên mặt ông có vết máu thì hơi ngạc nhiên.
Trong thiên hạ có thể khiến Hoàng thượng bị thương, e rằng chỉ có tính tình nóng nảy của Vi thị.
Nhưng chuyện giữa vợ chồng họ bà không muốn tham dự, Tư Đồ Huyền Nguyệt nói: "Hay là thiếp đàn cho Hoàng thượng nghe một khúc?"
Bà ngồi trên ghế ngồi tròn bên cạnh, ngón tay hơi động, liền có tiếng đàn du dương phát ra, ở vườn lan vắng vẻ này như có tiếng vọng lại. Bà chính là tài nữ, tinh thông mọi thứ, cầm nghệ cũng phải luyện tập vượt qua ngàn thử thách mới được, không thua kém bất kì nhạc sĩ trong cung nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Đàn xong một khúc, quả đúng là được khen ba ngày.
Một lát sau, Tư Đồ Hằng Thành mở mắt ra, nâng chung trà lên uống một ngụm, hương thơm xông vào mũi, lá trà đó là do chính tay bà làm ra. Nhìn người đối diện, mấy chục năm giống như một ngày, vẫn là tư thái lúc còn trẻ, thanh thản ưu nhã, dường như trong thế gian này không có đồ vật gì khiến bà hao tâm tổn chí, nếu là lúc trước ông có thể từ bỏ tất cả dẫn bà rời khỏi kinh thành, thì hôm nay ông cũng có thể vô ưu vô lo, dưới ánh trời chiều cùng nàng trò chuyện vui vẻ!
Ánh mắt lóe lên chút nghi hoặc, ông khó có thể đoán được chuyện chưa xảy ra, đặt chung trà xuống, ông nói: "Trẫm nghĩ lập Tu nhi làm Thái tử!"
Tư Đồ Huyền Nguyệt bừng tĩnh đại ngộ.
Khó trách Vi thị sẽ tức giận như vậy.
Nhưng mọi chuyện đã quyết định rồi, bà có thể xen vào chỗ nào?
Nhưng Tư Đồ Hằng Thành lại nhìn bà nói: "Nàng cảm thấy thế nào?"
Trong mấy vị Hoàng tử, thì Tư Đồ Tu quan hệ thân thiết với bà nhất, mặc dù bà trời sinh lãnh cảm, nhưng bởi vì có quan hệ với mẹ đẻ Tư Đồ Tu, nên khi nó còn bé, bà thường quan tâm đến nó, lui tới thường xuyên, so vói người khác thì hơi nhiều một chút, đứng ở góc độ của bà đương nhiên sẽ không có cảm giác không tốt.
Tư Đồ Huyền Nguyệt nói: "Lúc trước, đứa nhỏ này luôn tín nhiệm Hứa tiệp dư, chỉ là thiếp chưa từng nghĩ đến Hứa tiệp dư lại là người như vậy, lúc đầu còn muốn Hoàng thượng lập Cảnh nhi, bây giờ là Tu nhi, thiếp nghĩ cũng là một chuyện tốt."
Thẳng thắn, đây là cảm giác vui sướng nhất mà ông ở bên bà.
Tư Đồ Hằng Thành nói: "Nếu nàng cũng đồng ý, thì trẫm lập Tu nhi, mấy ngày nữa sẽ hạ chiếu chỉ."
Bà kinh ngạc: "Hoàng thượng không suy nghĩ lại một chút sao?"
"Không cần." Tư Đồ Hằng Thành nhàn nhạt nói: "Lúc đầu trẫm sợ nó chính trực quá, không để ý đến tình nghĩa huynh đệ..."
Bà phì cười: "Nó đối với Cảnh nhi, không thể không để ý đến tình nghĩa."
"Còn có người khác đấy!" Tư Đồ Hằng Thành nói: "Nàng không nhớ Long Thành đế tiền triều ư?"
Long Thành đế kia là người lòng dạ ác độc, vừa đăng cơ đã tàn sát hầu hết huynh đệ, cơ hồ không còn một ai, nếu không thì cũng đưa đến vùng đất nghèo nàn, làm sao lại không khiến người khác thất vọng đau khổ? Trong mấy nhi tử của ông, Tư Đồ Lan chính là kiểu người này, may mắn ông chưa hề nương tay, ít nhiều cũng hơi hối hận không dạy tốt cho nó.
Nghe ông nhắc đến chuyện kiêng kị này, Tư Đồ Huyền Nguyệt nhíu mày nói: "Còn Dập thì sao?"
Ông lắc đầu.
Tư Đồ Huyền Nguyệt không nói gì, hai người uống hết bình trà, bà nhìn bầu trời đêm dần xuất hiện: "Thường An, thiếp muốn rời khỏi kinh thành."
Tên tự của ông là Thường An.
Xưng hô như vậy, tựa như mấy năm trước, bà gọi ông như vậy, dây cung trên người Tư Đồ Hằng Thành run lên, chung trà trong tay rơi xuống trên bàn: "Nàng muốn rời xa trẫm?"
"Thiếp phải đi." Tư Đồ Huyền Nguyệt nói: "Thiếp đã rất ngán ở lại kinh thành rồi, thiếp nghĩ muốn đi khắp nơi xem một chút." Bà đưa tay đặt trên mua bàn tay ông: "Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta tách ra, không phải người không biết, nếu không phải hôm nay, thì cũng là tương lai, hay là..." Bà hơi dừng lại: "Người có nguyện ý đi cùng ta không?"
Tư Đồ Hằng Thành khó trả lời, ông nhìn đôi mắt bà, nhớ đến lúc ở trong cung năm đó, ông mời bà ở lại.
Bà cũng từng nói qua, ông có nguyện ý rời khỏi cung không?
Ông chưa từng, cuối cùng ông cũng không buông quyền lợi trong tay, dù trơ mắt nhìn bà gả cho người khác.
Sau này bà ly hôn, ông mới có thể đoạt lại bà lần nữa.
Khi đó, dường như bà bị tổn thương không nhẹ, những năm này, như gần như xa, cho đến hôm nay, rốt cuộc bà lại muốn rời đi.
Thời gian trôi qua thật lâu mà ông vẫn không đáp, ánh mắt Tư Đồ Huyền Nguyệt tỏ vẻ thất vọng, cơ mà bà chưa từng hi vọng chờ đợi được gì từ ông, ông nghĩ đến giang sơn và mỹ nhân, đây chính là bản tính của con người, sao bà lại để ý đến, bà chỉ cần nghe theo bản thân mình là được, bà thu tay lại: "Ngày mai thiếp sẽ rời đi, Hoàng thượng không cần đến tiễn."
Giọng Tư Đồ Hằng Thành khàn khàn: "Khi nào nàng trở về?"
Tư Đồ Huyền Nguyệt cười một tiếng: "Không nghĩ đến ngày về, có thể hôm nay là ngay gặp nhau cuối cùng của thiếp và người."
Lời này sao mà tàn nhẫn như thế, Tư Đồ Hằng Thành nghĩ muốn bà ở lại, nhưng khi đó ông có thể mở miệng giữ bà lại là bởi vì lúc đó ông tuổi trẻ anh tuấn, rất đắc ý, bây giờ ông biết tuổi mình đã lớn, nhưng Tư Đồ Huyền Nguyệt mới ba mươi mấy tuổi, nhìn vẫn tài hoa phong nhã như năm nào, ông hơi hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Ông chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, ông nhìn ánh mắt bà sáng ngời, đứng dậy nói: "Bảo trọng."
Nói xong hai chữ này, ông quay người rời đi.
Tư Đồ Huyền Nguyệt nhìn bóng lưng biến mất ở xa, chỉ cảm thấy đời này như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, muốn nói tùy hứng thì cũng có, nhưng ai có thể đấu lại thiên ý trêu người chứ, bà phân phó hạ nhân thu thập hành lý.
Mới qua ba ngày, Tư Đồ Hằng Thành liền hạ chiếu chỉ lập Tư Đồ Tu làm Thái tử.
Ngày đó, chàng chính thức trở thành Thái tử Hoa quốc.
Lịch sử được viết lại một lần nữa.