Mấy ngày nay, Bùi Ngọc Kiều hay bị chóng mặt, nàng chưa từng nghĩ đến có ngày Tư Đồ Tu sẽ trở thành Thái tử, dù ngày đó nàng nhìn thấy chàng đội mũ, đeo thắt lưng ngọc, dù ngày đó chính tai nàng nghe thấy trống nhạc vang khắp hoàng thành, cho dù ngày đó chàng nhận ngọc ấn, bái tông miếu, kính báo tổ tiên (*), dân chúng đứng dọc hai bên đường nhìn chàng được sắc phong làm Thái tử.
(*) Kính báo tổ tiên: Thường là Thái tử mới được sắc phong phải làm lễ bái để báo cho tổ tiên biết.
Dường như đến giờ nàng vẫn không thể tin được chàng là Thái tử Hoa quốc, mà nàng, cũng đã trở thành Thái tử phi.
Nằm nghiêng trên giường, mặc dù hai mắt hạnh mở to, nhưng hồn vẫn chưa trở về, Hi nhi dắt chó con lượn xung quanh nàng mấy vòng, nàng cũng không nhìn thấy.
Đinh Hương sai người thu dọn hành lý, bởi vì hôm nay phải chuyển đến Đông cung ở, từ trước đến nay Thái tử và Thái tử phi đều như vậy, không thể ở bên ngoài. Thứ nhất, Thái tử vừa sắc phong đều phải tiếp nhận sự dạy bảo nghiêm khắc, thứ hai, đương nhiên làm Thái tử phải sinh hoạt dưới mắt của Hoàng thượng, lúc nào cũng phải chịu giám sát, quan sát xem người đó có thể đảm nhiệm vị trí đó không.
Cho nên từ trước đến nay, cuộc sống của Thái tử thường không tốt lắm.
Mặc dù Bùi Ngọc Kiều không được thông minh, đối với việc dọn vào cung sống thì nàng rất bài xích, đối với việc thân phận của mình được tăng lên nàng cảm thấy không có gì vui vẻ.
"Nương nương, không biết đồ trong hậu viện nên xử lý thế nào ạ?" Lư Thành đến hỏi.
Bọn nha hoàn dọn mấy đồ nhỏ bé lặt vặt, còn Lư Thành thì chịu trách nhiệm toàn bộ Vương phủ, hậu viện là nơi Tư Đồ Tu luyện võ, ngoài một số vũ khí còn có một vườn rau xanh lớn nữa.
Bùi Ngọc Kiều mơ hồ không rõ, hỏi lại Lư Thành: "Vương gia trở thành Thái tử thật hả? Chúng ta phải dọn đến Đông cung ư?"
Nếu đây là mộng thì tốt biết mấy! Ai có thể đến đây đánh thức nàng thì tốt quá!
Lư Thành ho nhẹ một tiếng, đáy mắt chứa ý cười, nghĩ thầm đã trôi qua mấy ngày, mà bây giờ Thái tử phi chưa thích ứng được, nếu người khác là Vương phi thì không biết bây giờ đã vui vẻ thế nào đâu! Giống như Tấn vương phi không được làm Thái tử phi, chắc là đang cảm thấy mất mát đấy, hắn hơi nghi ngờ Vương phi, không lẽ người không ao ước ư?
Hắn vừa muốn mở miệng thì ngoài cửa có người nói: "Thật không thể giả được, con dấu bằng ngọc khảm cánh hoa của Thái tử phi nàng được đặt trong hộp đâu."
Nghe thấy giọng nói đó, Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu nhìn lại, Tư Đồ Tư mặc cẩm bào màu vàng hơi đỏ được thêu ba con rồng, đầu đội mũ ngọc, đứng dưới ánh nắng thật chói mắt rực rỡ, khí thế bức người, cái này sao có thể là mộng được? Nếu là Vương gia chỉ có thể mặc mãng bào (*)
(*) mãng bào: lễ phục thứ phẩm nhà Thanh. Hơi giống hình này.
Nàng vẫn chưa tỉnh táo lại, ngẩn người nhìn chàng.
Tư Đồ Tu sai Đinh Hương dẫn Hi nhi rời khỏi đây rồi thuận tay đóng cửa lại.
Lúc này, nàng mới lấy lại tinh thần, nói khẽ: "Thái tử điện hạ."
Tư Đồ Tu nghe nàng xưng hô như vậy thì nhíu mày: "Không gọi ta bằng tương công à?"
Nàng thở dài.
Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng: "Xem ra nàng cũng không muốn dọn đến Đông cung."
Nàng gật đầu: "Chúng ta có thể không dời đi được không?" Đôi mắt nàng trong trẻo, giống sống nước di động, bởi vì nàng nhớ kĩ lúc trước chàng đã đồng ý với nàng, bất cứ lúc nào nàng muốn đều có thể trở về nhà mẹ đẻ, lúc nào cũng có thể đi ra ngoài chơi, mặc dù nàng không nhớ nhà đến vậy, nếu bây giờ nàng vào cung, tất cả đều thay đổi, dường như cuộc đời của nàng lại long trời lở đất.
Chỉ bằng nàng có thể ứng phó được ư?
Đối với tương lai này, nàng cực kì lo lắng.
Tư Đồ Tu ôm nàng vào ngực, ôn nhu vuốt tóc nàng: "Ta biết chuyện này đối với nàng hơi đường đột, khó tiếp nhận được, nhưng đối với ta thì không phải vậy."
Mặc kệ là đời này hay đời trước, Tư Đồ Dập đều phạm vào kiêng kị của Tư Đồ Hằng Thành, về phần Tư Đồ Dụ thì không có khả năng, mà Tư Đồ Cảnh bởi vì liên quan đến mẹ đẻ huynh ấy, sớm đã mất tư cách, nếu trong khoảng thời gian này Tư Đồ Hằng Thành muốn lập Thái tử thì ngoại trừ chàng ra thì có thể là ai được.
Chàng chỉ cần làm tốt mọi việc, không để xảy ra chuyện xấu là được.
Có thể nói, việc này đều nằm trong dự liệu của chàng.
Bùi Ngọc Kiều kinh ngạc: "Chàng biết trước ư?"
"Chỉ là không biết sớm hay muộn mà thôi." Tư Đồ Tu nhéo mặt nàng: "Cũng chỉ có nàng ngốc nghếch, một chút cũng không nghĩ đến."
"Nhưng đời trước phụ hoàng cũng không lập nhanh như vậy mà." Bùi Ngọc Kiều nói: "Thiếp nhớ kiếp trước, tháng tư năm nay..." Đang nói thì Tư Đồ Tu che miệng nàng: "Đừng nói đến chuyện này, năm nay tuyệt đối sẽ không có chuyện gì! Cả hai kiếp này đều khác nhau, thứ nhất đại ca chưa hề qua đời, thứ hai tứ ca thì chết, hơi khác biệt một chút. Đương nhiên, vị trí Thái tử này vốn là của Ngũ ca, chỉ là kiếp này ta không thể không đoạt lại."
Bùi Ngọc Kiều hít vào một ngụm khí lạnh, mọi chuyện đều theo dự tính của chàng, mà nàng thì mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không biết gì cả, thật không biết nàng làm thê tử thế nào, mà còn được ba năm nữa chứ.
Nàng cúi đầu xoa nắn ngón tay mình, lúng ta lúng túng nói: "Thì ra là chàng vẫn muốn làm Thái tử?"
"Ừm, nếu không phải vậy thì ta cần gì phải cực khổ như thế?" Lần này ở trước mặt nàng, Tư Đồ Tu không chút giấu diếm, bởi vì sợ nàng sợ hãi, sợ nàng không biết tương lai sau này thế nào, nên nói rõ ràng mọi chuyện, chàng nâng mặt nàng lên, chăm chú nói: "Từ khi khởi tử hoàn sinh, ta đã hạ quyết tâm muốn leo lên vị trí này, bởi vì như thế, mới có thể bảo vệ tốt cho nàng, bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ Bùi gia nàng, thậm chí những người mà ta và nàng quan tâm! Nàng hiểu chưa?"
Lòng nàng chấn động, nửa ngày sau mới nói khẽ: "Nhưng đại ca đã từng làm Thái tử."
Thái tử chưa chắc đã an toàn, không phải vẫn có thể bị phế bỏ ư? Nàng chưa từng khát vọng quyền lợi, hoặc có thể nói, ngốc đến mức, ... nàng chỉ muốn cùng chàng sống yên ổn đến cuối đời, sinh mấy đứa con, có trai có gái, vậy là đủ.
Làm sao có thể nghĩ đến chàng là Thái tử, trong tương lai sẽ có một ngày trở thành Hoàng đế, thật khiến nàng sợ hãi.
Nhưng sinh hoạt thường ngày không thể khinh địch như vậy, nhất là hoàng tử hoàng tôn, nàng có thể hiểu không? Tư Đồ Tu cúi đầu hôn lên khóe môi nàng: "Giả sử, nếu có ngày ta bị phế, nhất định sẽ thỉnh cầu phụ hoàng bỏ qua cho nàng, để nàng rời xa ta, rời xa hoàng thành này..."
Đột nhiên nói lời này khiến chóp mũi nàng chua xót, vội vàng lắc đầu nói: "Nếu như có ngày giống đại ca, thiếp sẽ giam cùng một chỗ với chàng, thiếp giúp chàng. Chúng ta không rời xa nhau."
Như vậy không phải rất tốt sao? Chàng cười nói: "Nếu nàng đã nguyện ý cùng ta đồng sinh cộng tử thì còn sợ gì nữa?"
Nàng khẽ giật mình.
Chàng ôm nàng, nói khẽ: "Nàng gả cho ta, thì nhất định theo giúp ta cả đời, mặc kệ là núi đao biển lửa, hay là lên thiên đường, đều không thể rút lui."
Xem như chàng thiếu nàng đi, thế nào cũng phải kéo nàng vào hố sâu này.
Đến giờ phút này, Bùi Ngọc Kiều mới hiểu được tâm tư của chàng, tựa như chim yến biết được thiên nga, nhưng nàng vẫn chỉ là chim yến, cơ mà nếu nàng có là chim ngạn, dù không bay cao được, nàng cũng chỉ có thể tận lực đi theo.
Nàng khẽ thở dài một cái, chôn đầu nhỏ vào ngực chàng: "Đồ ăn thiếp trồng có thể đưa vào Đông cung được không? Còn có, gà con Hi nhi nuôi nữa? Đều là mấy con đã lớn, có hay không sẽ khiến người khác thấy ồn ào không?"
"Còn có người nào nữa chứ? Đông cung là của bản Thái tử, nàng là Thái tử phi, mọi chuyện trong Đông cung không ai có thể xen vào được." Chàng xoa xoa tóc nàng: "Hậu viện vẫn là của nàng."
Nàng hừ hừ: "Nói mạnh miệng thật, nếu mẫu hậu quản thì sao?"
Vị trí Thái tử này vốn là của Tư Đồ Uyên, bây giờ bị Tư Đồ Tu chiếm được, không biết Vi thị sẽ nghĩ thế nào, nàng nghĩ đến đó thì hơi sợ hãi, sợ Vi thị tức giận.
Nhưng bà sao có thể không tức giận được chứ? Ngày chàng được sắc phong Thái tử, Vi thị lợi dụng thân thể khó chịu chưa từng có mặt, có thể thấy căm hận rất nhiều, nhưng mà kẻ thù lớn nhất của bà không phải là chàng, mà là phụ hoàng Tư Đồ Hằng Thành của chàng, dù sao cùng do tự tay ông ấy lập Thái tử, mà chàng tự hỏi, đối với Vi thị chàng không có trở ngại gì.
Vi thì cũng có ưu điểm, sẽ không tức giận với người vô tội, chàng cúi đầu nhìn Bùi Ngọc Kiều, chắc sẽ không làm khó nàng đâu? Chàng nói: "Nàng có thai, nên không cần đi thỉnh an, từ trước đến nay mẫu hậu thích thanh tịnh, nếu ngày nào đó đột nhiên triệu nàng, thì dẫn Tố Hòa theo." Ngừng một lát rồi nói: "Không thì giả bệnh, biết không? Dù sao thì cũng không đến mức cưỡng ép triệu kiến, nàng chỉ là Thái tử phi, nếu bà ấy thực sự muốn tìm người tính sổ thì sẽ đến tìm ta."
Nói đến đây, đôi mắt chàng nheo lại, khí lạnh bức người, nếu như Vi thị không biết điều, muốn động thủ với hai người họ, chàng cũng không để ý khiến Vi gia gặp chút phiền phức.
Còn chưa tiến cung, đã có hương vị tàn khốc, Bùi Ngọc Kiều sờ bụng: "Vậy thì thiếp sẽ không ra khỏi cửa, chờ sinh hạ hài tử, thiếp sẽ học võ công thật tốt, ai đụng đến thiếp, thiếp liền..." Nàng lấy ra một thanh kiếm nhỏ: "Đâm!"
"Trong cung không cần phải đích thân nàng đả thương người khác." Chàng tịch thu kiếm: "Có Tố Hòa ở đó, nếu nàng ấy giết người thì người rơi đầu cũng là nàng ấy."
Khóe miệng nàng giật một cái, thầm nghĩ người này thật xấu tính, Tố Hòa toàn tâm toàn ý che chở cho nàng, vậy mà để người ta đi chịu chết.
"Bất quá, bình thường cũng không xảy ra chuyện như vậy." Chàng nhéo mặt nàng: "Đừng có suy nghĩ lung tung, tướng công không chịu thua kém người khác cho nàng làm Thái tử phi, lại khiến nàng rầu rĩ không vui. Không lẽ đi theo bản Thái tử được ăn ngon uống say không tốt ư?"
"Nếu có ăn thì tốt rồi!" Nàng hừ một tiếng: "Chỉ là phải lao tâm khổ trí!"
Tư Đồ Tu kéo nàng dậy: "Làm sao lại không có ăn? Bây giờ đi liền, lần sau muốn ra ngoài thì rất phiền phức, đi, đến một tửu lâu, rồi một tửu lâu nếm thử đi?"
Nàng nghĩ đến đó liền cảm thấy đói bụng, vội nói: "Ăn hết một nhà luôn!"
Chàng cười phá lên: "Được, ăn hết một nhà."
Hai người tranh thủ bây giờ rãnh rỗi, đi đến Bát Bảo lâu ăn xong món vịt bát bảo, lại khiến trong kinh thành nổi lên một trận sóng gió, đây là lần thứ hai Tư Đồ Tu dẫn nàng xuất đầu lộ diện nếm món ăn, người này truyền người kia, cho nên mọi người nghe đồn Thái tử và Thái tử phi đến xem Bát Bảo lâu, khiến danh tiếng Bát Bảo lâu vàng xa.
Đến buổi chiều, bọn hạ nhân lần lượt đem đồ trong phủ chuyển lên xe ngựa, tất cả khoảng chừng ba mươi chiếc, giống như một đội xe, từ Sở vương phủ ra ngoài, một đường thẳng tiến của cung.
Bởi vì là dời đến chỗ tốt hơn, còn đốt pháo khắp nơi nên khiến bách tính đi theo nhìn.
Bùi Ngọc Kiều rúc vào ngực Tư Đồ Tu, mặc dù hai người đã nói rõ, nhưng trong lòng nàng vẫn đập thình thịch, không biết Thái tử phi sinh hoạt như thế nào.
Trong cung bình thường sẽ như thế nào?
Nhưng mà ngẩng đầu nhìn chàng một cái, sắc mặt chàng vẫn bình tĩnh, giống như không phải đang dọn nhà, mà là trở về nhà, lúc này nàng mới nhớ đến, thật ra nơi đó chính là nơi Tư Đồ Tu sống hồi nhỏ.
Chàng vẫn luôn ở đó đến mười lăm tuổi mới ra ngoài.
Nghĩ như vậy, dường như cũng không đáng sợ quá, nàng cười nói: "Thiếp muốn đến cung điện trước kia xem thử, cho đến bây giờ thiếp chưa từng nhìn thấy."
Nhìn đôi mắt nàng ẩn chứa ánh sáng, chàng nói được.
Ở chỗ đó, mặc dù có thời điểm khiến chàng không vui, nhưng nơi đó lại tạo ra chàng hôm nay, mà bây giờ thì chàng đã trở về rồi.