Thanh Ninh cung, cũng là Đông cung, bên trong Đông hoa môn, nóc nhà đều trải ngói lưu ly màu xanh lục, ánh nắng chiếu xuống bên trên phản xạ ra ánh hào quang chói sáng, giống như thượng tầng đều phủ một màu xanh biếc.
Lần đầu tiên Bùi Ngọc Kiều đến đây, không phải khiếp sợ vì nơi đây rộng lớn, mà lúc đầu nàng tưởng rằng Sở vương phủ đã khá lớn, nhưng ai lại nghĩ đến nơi đây chỉ có hơn chứ không kém. Phía trước điện có ba gian rộng rãi, bên trong điện, sau điện đều có năm gian, không nói đến mấy cái điện bên cạnh kia, ở giữa mỗi điện còn được ngăn cách bằng một đình viện (sân) lớn, khó trách Tư Đồ Tu nói mấy cái rau cải đều tùy nàng.
Nàng vô cùng phấn khởi vừa đi vừa nhìn, đã muốn ở lại nơi này thì phải làm quen xung quanh một chút, vậy thì chút nữa sẽ bố trí đồ vật tốt hơn.
Mắt thấy trong viện trống rỗng, ngoại trừ mấy cây cối thường gặp, thì không có cái gì tô điểm, nàng liền để hạ nhân đi bày mấy chậu hoa đầu tiên, đây đều là từ vương phủ mang đến, hoa và cây cối nuôi ba năm, có mấy cây đã già, nàng không nỡ vứt bỏ, vừa vặn có thể trưng dụng.
Thấy nàng đã quên sầu, khóe miệng Tư Đồ Tu hơi giật, không như Bùi Ngọc Kiều thấy mới mẻ, Đông cung này khi còn nhỏ chàng đã từng đến, lúc đó còn phồn vinh, Tư Đồ Uyên được Tư Đồ Hằng Thành coi trọng, chính là thời điểm xuân phong đắc ý, cuộc sống cũng là sắc màu rực rỡ, vợ con hiền lành thông minh, nhưng làm sao có thể tính trước được số trời, đông cung này lại đổi chủ.
Cũng không biết, chàng có thể bình an đến cuối đời không?
Tuy chàng rất tự tin, chàng thật muốn tra hỏi đến cùng, chàng biết, trên đời này tuyệt không có gì có thể khống chế được vận mệnh. Có thể đi đến đây, chàng không có khả năng quay đầu nữa.
Đi đến chỗ mới, còn có một người cũng thấy mới mẻ, Hi nhi được Lam Vũ ôm, một đôi mắt ro không rời xung quanh, Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy, cười nói với nhóc: "Hi nhi, nơi này chính là nhà mới của chúng ta, về sau sẽ luôn ở đây, Hi nhi có thích không?"
Hi nhi gật gật đầu, nói với Lam Vũ: "Ta muốn xuống."
Lam Vũ đặt nhóc xuống, nhóc vô cùng vui vẻ chạy đến phía trước xem.
Năng lực thích ứng của đứa bé quả nhiên không tầm thường, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, làm hài tử thật hạnh phúc a, nàng đi đến nội điện, chỉ thấy bên trong trống không, chắc là biết bọn họ đến nên dọn hết đồ cũ kĩ trước kia. Như vậy cũng không tệ, có thể dùng đồ vật quen thuộc trong nhà thật tốt.
Mất trọn vẹn một ngày mới thu xếp ổn thỏa Đông cung, mấy con gà con kia cũng được nuôi dưỡng trong một viện, Lư Thành sai người dựng lều, lớn gần bằng chuồng ngựa. Không thể tưởng tượng nổi, có khi nào đến mấy năm sau, sẽ có nguyên một bầy gà thật lớn, Bùi Ngọc Kiều nói: "Sau này gà trống lớn sẽ kêu ầm ĩ suốt ngày, như vậy nuôi không tiện."
Hi nhi suy nghĩ một chút nói: "Đưa cho đại biểu ca."
Dù sao Từ gia nuôi gà nhiều thêm mấy con cũng không sao, nhóc vậy mà nghe hiểu, Bùi Ngọc Kiều cười nhéo mặt nhóc: "Con thật thông minh, biện pháp này rất tốt."
Hi nhi nhìn chằm chằm bụng nàng: "Sao đến giờ đệ đệ vẫn chưa chịu ra."
Kể từ khi nhóc biết mẫu thân có đệ đệ, ngày nào cũng nhìn bụng mẫu thân, nhưng bụng mẫu thân càng ngày càng lớn nhưng vẫn không thấy đệ đệ, không biết có cái gì trong đó.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Còn ba tháng nữa, con có thấy hồ nước kia không, bên trong có trồng hoa sen, khi nào hoa sen nở, con liền có thể nhìn thấy đệ đệ."
Cũng không biết ba tháng là bao lâu, Hi nhi cầm ngón tay đếm đếm: "Một, hai, ba, bốn..."
Bùi Ngọc Kiều buồn cười, hỏi: "Hi nhi năm nay mấy tuổi rồi?"
"Năm tuổi ạ." Nhóc chững chạc đường hoàng nói.
Nàng cười phá lên, rõ ràng Tam Tự Kinh còn có thể nhớ được, nhưng lại có tuổi của mình thì không nhớ được, dường như đứa nhỏ này học toán không tốt.
Ban đêm, lúc Tư Đồ Tu ôm nàng nằm ngủ, lần đầu tiên ở Đông Cung, nàng cảm thấy không ngủ được, hỏi: "Tướng công, buổi sáng vẫn đến nha môn ư?"
"Không chỉ đi nha môn, mỗi khi đến ngày lẽ còn phải nghe nghi thức tiệc lễ, nhưng đến gần tối thì sẽ trở về." Chàng cúi đầu hôn gáy nàng, lại nhớ đến nàng đang mang thai nên sẽ dễ dàng mệt mỏi, nhưng vừa rồi còn lăn qua lộn lại, bèn cười nói: "Nàng dọn nhà còn chưa đủ mệt hả?"
"Không mệt, thiếp cũng chưa hề động tay."
"Xem ra nên làm thêm mấy việc khác mới có thể khiến nàng mệt rả rời." Chàng hôn dọc theo cổ nàng rồi tiếp tục xuống dưới.
Nàng vội vàng đẩy chàng ra: "Không được phép làm bậy."
Đã qua tháng an toàn, nhưng cũng không thể làm tổn thương đứa bé, nàng thấy ánh mắt chàng lấp lánh ánh sáng liền kéo mền quấn chặt người mình thành một đống rồi nói: "Ngủ, thiếp sẽ ngủ ngay bây giờ."
Đến đầu cũng giấu đi, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh, chàng cười nói: "Ngủ ngon, không cần lo lắng, nàng nhớ kĩ giống như trước kia là được rồi."
Nói thì nói như vậy, nhưng về sau Bùi Ngọc Kiều mới phát hiện, mỗi khi dùng cơm đều có cung nhân thử đồ ăn giúp nàng, từ trong ra ngoài Đông cung có rất nhiều hộ vệ, như Mã Nghị, trước kia đều lui ra, nhưng từ khi dọn nhà, lúc nào cũng ở lại Đông cung, có thể thấy được chàng rất quan tâm đến nàng.
Bùi Ngọc Kiều thầm nghĩ, mặc dù nàng không khôn khéo lắm, nhưng cũng không thể khiến chàng phân tâm, nàng dần dần khôi phục lại trạng thái ban đầu an tâm dưỡng thai.
Ngày xuân tháng tư còn dài, cỏ mọc én bay, trong vườn trăm hoa đua nở, nhưng mà Vi thị đứng ở trước đình lại không có tâm tư thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ này. Trước đó, bà đã thăm dò hành tung của Tư Đồ Uyên từ sớm, bà gửi thư cho nhi tử, hi vọng nó nhanh chóng hồi kinh, nhưng đến bây giờ vẫn không có hồi âm.
Có lẽ là do lộ trình khá xa, Vi thị ngẩng đầu nhìn Đông cung cách đó không xa, nơi đó vốn là chỗ của Tư Đồ Uyên, cũng chỉ mới qua mấy năm, sớm muộn gì cũng phải trở về tay nó, nhưng mà lại bị Tư Đồ Tu chiếm mất! Tất cả đều do một tay nam nhân vô tình vô nghĩa kia tạo thành, không để ý đến một chút ân tình mấy năm qua, ra quyết định như vậy!"
Thu hồi ánh mắt, sắc mặt Vi thị âm trầm, nói với Vi phu nhân: "Hôm nay, ta triệu ngươi vào cung, ngươi nên biết là vì sao."
Trong lòng Vi phu nhân run lên, nói khẽ: "Nương nương lại lo lắng chuyện gì?"
"Lo lắng chuyện gì ư?" Vi thị nhếch môi cười một tiếng: "Trước kia, các người nghĩ muốn lôi kéo Bùi gia, nhưng được toại nguyện ư? Bây giờ, ta mới phát hiện, Hứa tiệp dư thì có là gì chứ, Tu nhi mới là người khó đối phó nhất, còn tưởng nó chẳng hay biết gì, kết quả kết quả thế nào, nó ngồi đó ngư ông đắc lợi. Bây giờ, lên làm Thái tử, tương lai sau này, Vi gia chúng ta còn có thể có được tiền đồ gì tốt chứ?"
Qua nhiều thế hệ mới hiếm có Hoàng đế nhân hậu, Tư Đồ Tu âm thầm lên ngồi ngôi vị Thái tử, tục ngữ nói hung ác không phải là chó, chắc nó chính là kiểu người như vậy, nói đến tâm tư kín đáo, e rằng mấy vị vương gia khác không thể sánh bằng, cho nên mới có thể thuận tâm ý Tư Đồ Hằng Thành. Móng tay trong lòng bàn tay Vi thị vạch một đường, nhớ đến hôm đó làm nó bị thương, bây giờ nghĩ lại thật hi vọng hôm đó không phải chỉ khiến nó bị thương nhẹ như vậy.
Vi phu nhân bĩu môi, sắc mặt hơi tái nhợt nói: "Tướng công nói, Vi gia được phú quý như vậy đều là nhờ phúc của nương nương, đương nhiên là đợi sự phân công của người."
"Như vậy cũng tốt." Vi thị nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi trở về đi." Bà lại nghĩ đến một chuyện: "Biểu cháu gái kia của ngươi còn chưa tìm được hả?"
"Dạ chưa." Vi phu nhân khinh thường nói: "Bất quá chỉ là cô nương không hiểu quy củ, không cần nhắc đến."
Có lẽ đã trà trộn vào đội xe gì đó rồi ra khỏi thành cũng không biết chừng, đã mấy tháng rồi vẫn chưa tìm được người, Đặng thị khóc lóc cầu xin bà tiếp tục tìm nữ nhi, nhưng bây giờ bà làm sao có thời gian rãnh chứ? Bà cáo từ, quay người rời đi.
Vi thị đứng đó một lát, sai người đưa mấy khúc tơ lụa đến Đông cung, nói là cho Bùi Ngọc Kiều, đã mấy ngày trôi qua, làm mẫu hậu, làm sao lại không quan tâm đến con dâu chứ?
Trong khoảng thời gian này, Vi thị khỏi bệnh, tiếp tục quản mọi việc trong lục cung.
Dường như bây giờ đã gió êm sóng lặng, Bùi Ngọc Kiều thừa dịp rãnh rỗi làm hai cái túi thơm, nhi tử một cái, Tư Đồ Tu một cái, đến tiết Đoan Ngọ, cho hai người họ đeo lên, nàng bĩu môi nói: "Thiếp không thể đi được, trái lại hai người các chàng có thể đi chơi vui vẻ với nhau."
"Chờ nàng sinh xong, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi một chuyến." Tư Đồ Tu hứa hẹn.
Nàng không tin tưởng lắm: "Bây giờ chàng đã trở thành Thái tử rồi, còn có thể đi chơi khắp nơi được sao?"
Tư Đồ Tu cười nói: "Ở Đông cung chứ không phải ngồi tù, sợ cái gì chứ? Đợi đến mùa thu, dẫn nàng đi săn." Chàng nhéo mặt con trai: "Chúng ta đi cưỡi ngựa có được không?"
Hi nhi gật đầu liên tục: "Dạ được."
Bùi Ngọc Kiều nghe thấy có thể ra ngoài đi săn, trong lòng cũng hơi vui vẻ, lôi kéo tay Tư Đồ Tu: "Vừa rồi, ta đã dặn phòng bếp nấu món gà gói lá sen, còn có bánh chưng bên trong là gạo nếp, chờ hai người trở về cùng nhau ăn, hai người sớm trở về nha."
Tư Đồ Tu nói được: "Trễ nhất là giờ Thân."
Chàng dẫn Hi nhi đến Bạch Hà.
Đến Lâm Thủy, đám quan chức hành lễ với Tư Đồ Hằng Thành, rồi đến Tư Đồ Tu, lúc trước không có Thái tử, nhưng bây giờ chàng đã làm Thái tử, liền có sự chênh lệch, các vương gia khác đều phai mờ. Tiết Quý Lan thấy tình cảnh này, trong lòng thầm hận, không ngờ mắt Tư Đồ Hằng Thành thực sự bị mù, cuối cùng lại chọn Tư Đồ Tu.
Cũng không biết ông suy nghĩ thế nào?
Đáng thương cho phu quân ngày đêm lao lực vì Hoa quốc, nhưng lại không được hồi báo ngang nhau, Tư Đồ Tu mới ra sức có mây năm gần đây, cũng xứng ư? Tiết Quý Lan cắn chặt bờ môi, trái lại Tư Đồ Dập lại khuyên bảo: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì trở về trước đi."
Hắn vốn là người được chọn tốt nhất, cũng có mấy người đi theo nhiều năm, bây giờ bị bỏ quên, ít nhiều gì cũng phải chịu chút đùa cợt, nếu nói đến, Tư Đồ Dập không thể dễ chịu hơn Tiết Quý Lan, nhưng mà hắn lại bình tĩnh hơn nhiều.
Tiết Quý Lan không chịu đi, trong mắt có ánh lệ, nắm chặt bàn tay rộng lớn của hắn nói: "Không cần, thiếp giúp chàng."
Mặc kệ hắn có được làm Thái tử hay không, nhưng trong lòng nàng ta, Tư Đồ Dập vẫn là người tốt nhất.
Hắn phì cười, ôm bả vai nàng ta nói: "Hôm nay hãy nhìn Bạch Hà thật kĩ, nó rất xinh đẹp, nàng còn nhớ không, ta và nàng lần đầu tiên gặp mặt là ở đây, lúc đó nàng mặc một thân váy hoa sen màu hồng." Hắn nhìn Tiết Quý Lan: "Xinh đep giống như bây giờ vậy."
Mỗi lần đến Bạch Hà, đều đi cùng phụ hoàng, các huynh đệ ở cũng nhau, hắn đặt quá nhiều tâm tư vào đó, đã rất lâu rồi chưa từng yên tĩnh nhìn phong cảnh, đột nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi, nháy mắt mười mấy năm đã trôi qua, hắn từng thấy mất mát, hắn từng kì vọng sau khi Tư Đồ Uyên bị phế, nghĩ mình có thể đạt được vị trí đó. Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu, có rất nhiều việc mình muốn nhưng lại không được, có lẽ, hắn cũng nên thử buông tay.
Mà mấy việc này phải cần thời gian, đến cuối cùng thời gian sẽ dẫn hắn đi đến đâu hắn cũng không biết, chỉ là giờ phút này đây, có vợ con bên cạnh lại cảm thấy trong lòng bình an.
Nước mắt Tiết Quý Lan rơi xuống, nói khẽ: "Thiếp già rồi, có chỗ nào đẹp để nhìn chứ?"
"Trong mắt ta, nàng không có gì thay đổi." Tư Đồ Dập lau nước mắt giúp nàng ta, ôn nhu nói: "Không nên đau lòng vì ta, bây giờ chúng ta cũng không tệ."
Tiết Quý Lan càng khóc dữ dội hơn, bất bình thay hắn.
Hắn vội vàng kéo nàng vào lòng, dáng vẻ này bị người khác nhìn thấy, sẽ nói hai người họ không còn trẻ mà còn ân ái như vậy, ôm ôm ấp ấp trước mặt người khác.
Lúc này Tư Đồ Cảnh đang ngồi bên cạnh Tư Đồ Tu, cười hỏi: "Thái tử phi ổn chứ?"
"Ăn được ngủ được, trước khi đi còn dặn ta và Hi nhi sớm trở về cùng nàng ăn gà gói lá sen." Tư Đồ Tu liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh, hình như huynh ấy cũng dần bình phục, chỉ có hai đầu chân mày dường như không vui không buồn, chẳng lẽ còn chưa làm hòa với Viên Diệu Huệ ư? Chàng lại nhìn sang Tư Đồ Dập, mặc dù chàng trở thành Thái tử, đối với Tư Đồ Dập là đả kích rất lớn, nhưng may mắn là tình cảm vợ chồng huynh ấy thắm thiết, luôn có người bên cạnh an ủi.
Nhưng còn Tư Đồ Cảnh...
Chàng hỏi: "Sao hôm nay Ngũ tẩu không đến?"
Sắc mặt Tư Đồ Cảnh hơi xấu hổ: "Thân thể không được dễ chịu."
Xem ra vẫn chưa tốt, Tư Đồ Tu hơi nhíu mày, đang định nói gì đó, lại nghe bên trên Bạch Hà có người ra lệnh, thuyền rồng bắt đầu thi đấu.
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, Tư Đồ Tu thấy trong đình nhiều người, bèn ôm Hi nhi nói với Tư Đồ Cảnh: "Ngũ ca, hay là chúng ta đến phía trước, ngồi xa như vậy không có ý nghĩa gì hết, lần trước đệ và nương tử đến xem ở phía trước, còn có thể nhìn thấy đuôi thuyền."
Tư Đồ Cảnh thấy chàng phấn khởi như vậy, lập tức đi theo.
Ai ngờ hai người chưa đi được mấy bước, chỉ thấy đối diện có mấy vị cô nương và nha hoàn đến, cũng không biết là nhà nào, có che dù, còn có mang theo mũ, tuy nói đều che mặt, nhưng ở cùng một con đường, làm sao có thể không gặp lại? Tư Đồ Cảnh nhìn Tư Đồ Tu, chế nhạo nói: "Không cần phải nói, nhất định là đến chiêm ngưỡng phong thái của Thái tử điện hạ."
Khóe miệng Tư Đồ Tu hơi co quắp, bước chân cũng không dừng lại, mắt nhìn thẳng đi qua.
Kết quả trong đó có một cô nương bị gió lớn thổi bay mũ lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, Tư Đồ Cảnh nhìn thấy hơi sửng sốt, đẩy Tư Đồ Tu một cái nói: "Hình như kia là kinh thành đệ nhất mỹ nhân Lục cô nương?"
Còn có danh hào như vậy sao? Tư Đồ Tu nhìn lên phía trước, quả nhiên thấy một người mỹ nhân, khoảng chừng mười sáu tuổi, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, trước mắt mọi người ném mũ đi rất hào phóng, một tia hoảng hốt cũng không có.
Đến khi phát hiện ánh mắt Tư Đồ Tu, nàng ta mới lộ ra một chút ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, càng tăng thêm nét kiều mị.
Đúng lúc này, có một người đi vào, mặc áo bào màu xanh đậm, chân đi giày đen, cao lớn uy vũ, khí thế hiên ngang, Tư Đồ Tu nhìn thấy ông, vội vàng đến nghênh đón cung kính nói: "Nhạc phụ."