Bùi Trăn đến đây vốn là có chuyện cần thương lượng, nhưng không ngờ đúng lúc nhìn thấy một màn này, ông nghĩ thầm Tư Đồ Tu làm Thái tử thì giá trị bản thân tăng lên gấp đôi, nhà nào cũng phí hết tâm tư lấy lòng.
Lục cô nương này đến từ Hạ gia ở Kim Lăng, năm ngoái mới theo cha chuyển đến kinh thành, lộ diện một lần vào tết Nguyên Tiêu khiến mọi người ngạc nhiên như gặp tiên nữ, từ đó danh tiếng truyền xa, không cần hỏi ông làm sao biết được, binh sĩ dưới tay ông đều là nam nhi trẻ tuổi, lúc rãnh rỗi làm sao lại không nói về nữ nhân chứ? Nghe được mấy câu linh tinh, ông liền biết đại khái.
Xem ra Hạ gia cũng không ngoại lệ, nghĩ muốn cho thứ nữ nhập Đông Cung!
Cơ mà không biết con rễ nghĩ thế nào?
Nhớ đến ngày đó, nó muốn cưới Bùi Ngọc Kiều, lời thề son sắt, nói muốn mổ trái tim ra, đến ngày hôm nay, còn có thể làm được sao?
Ông nhìn kĩ Tư Đồ Tu từ trên xuống dưới, rồi nói với Tư Đồ Cảnh: "Xin vương gia thứ lỗi, Bùi mỗ có lời muốn nói với Thái tử điện hạ."
Cha vợ người ta muốn gặp nhau nói chuyện, đương nhiên Tư Đồ Cảnh không tiện quấy rầy, vội vàng cáo từ trước.
Lúc này, thuyền rồng còn đang thi đấu, người đến người đi, khắp nơi ồn ào, Tư Đồ Tu quan sát xung quanh một chút, chỉ về phía trước: "Nhạc phụ, phía trước có trà liêu, nếu không ngại thì chúng ta đến đó nói chuyện?"
Bùi Trăn gật đầu.
Thái tử giá lâm, người trong trà liêu đều rút lui, Hi nhi đang được Hạ Tông Mộc ôm chơi ở bên ngoài, chỉ có hai người bọn họ ngồi ở đây, Tư Đồ Tu biết Bùi Trăn quan tâm đến Bùi Ngọc Kiều, nên cười nói: "Lát nữa, nhạc phụ theo ta vào cung, Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy sẽ rất vui vẻ, hôm nay nàng sai người làm gá gói lá sen, còn dặn ta và Hi nhi về sớm dùng cơm với nàng."
Nghe thấy nữ nhi, sắc mặc Bùi Trăn liền nhu hòa: "Xem ra khẩu vị của nó cũng không tệ, thai nhi có tốt không?"
"Rất tốt, nó thường ở bên trong động tay động chân, cực kì hoạt bát." Tư Đồ Tu nhìn con mình chơi bên ngoài: "Không kém Hi nhi là mấy."
Bùi Trăn cười nói: "Vậy là tốt rồi." Ông cũng không nói có vào cung dùng cơm hay không, hai người mặt đối mặt uống xong một chung trà, ông nói tiếp: "Bây giờ người đã là Thái tử, rất dễ trở thành mục tiêu công kích, không nói chuyện sau này, nói chuyện gần đây." Ông ngừng một lát: "Gần đây, Binh bộ hơi có biến động, không biết người có để ý hay không, ta đã nói qua với phụ thân người, hôm nay mới nói cho người biết."
Vẻ mặt chàng nghiêm túc.
Tư Đồ Tu trầm ngâm một lát rồi nói: "Đa tạ nhạc phụ nhắc nhở, ta ngồi lên vị trí này, đương nhiên sẽ có người nhìn chằm chằm, giống như đại ca năm đó, hiển nhiên sẽ không có một ngày được lười biếng."
Bùi Trăn nói: "Đã ngồi, thì phải ngồi vào đầu nguồn."
Trước kia, Bùi gia bọn họ không xen vào việc tranh đấu giành ngôi vị Thái tử, nhưng mà Tư Đồ Tu đi đến bước này, Bùi gia cũng không còn đường lui, bị cuốn vào mưa gió, biện pháp duy nhất là liên thủ cùng tiến, cho nên ông nói chuyện cũng khác trước đây, trong giọng nói đầy kiên quyết.
Điều này khiến Tư Đồ Tu rất vui, chàng cười nói: "Có nhạc phụ ủng hộ, nếu về sau có chuyện gì, trên vai ta gánh vác cũng nhẹ một chút."
Bùi Trăn tức giận: "Việc này không phải ta muốn."
"Nhạc phụ, người sắp có hai ngoại tôn, còn nghĩ đến mấy chuyện trước kia ư?"Tư Đồ Tu nói: "Mời người theo ta đến Đông cung, ta mời người uống hai chén."
Bùi Trăn thưởng thức hai chén trà, thản nhiên nói: "Ngươi bây giờ thân là Thái tử, người đến nịnh nọt ngươi chắc là tầng tầng lớp lớp, tựa như Hạ gia kia..."
Không đợi ông nói hết, Tư Đồ Tu phì cười một tiếng nói: "Nhạc phụ, người nghĩ ta là tiểu tử vắt mũi chưa sạch ư, bị một cô nương quyến rũ thì bị trúng kế sao? Lại nói, chưa chắc nàng ta xinh đẹp hơn nương tử."
"Nếu như xinh đẹp, không lẽ ngươi lại muốn động tâm?" Bùi Trăn nhíu mày.
Ông không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ thương tâm của nữ nhi, chỉ sợ nếu xảy ra việc này, nó sẽ không biết ứng phó thế nào. Lại nghĩ đến thận phận của Tư Đồ Tu, vị trí kia ngồi vào đầu nguồn sẽ từ từ đến làm Hoàng thượng, Hoàng Thượng có tam cung lục viện, đến lúc đó nữ nhi sẽ xử lý thế nào đây?
Nghĩ như vậy, ông hận không thể không cần giúp nó, để nó làm vương gia cả đời thì tốt rồi.
Ngay lúc lòng ông hơi rối loạn, Tư Đồ Tu nghiêm mặt nói: "Có lúc lời nói chỉ là thứ vô dụng, nếu nhạc phụ không tin tưởng ta, thì nhìn biểu hiện sau này của ta đi."
Câu này là lời nói thật, hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) không thể thay thế hành động.
Bùi Trăn nhìn chàng rất thẳng thắn, ba năm nay cũng chưa từng nạp thiếp, lập tức đứng lên nói: "Đi đi, đến Đông cung."
Tư Đồ Tu cười gật đầu.
Nói đến Tư Đồ Cảnh một mình chậm rãi đi dọc theo bờ sông, đi đến cuối đường, định quay trở về thì có một thiếu niên mặc vải thô màu nâu không biết từ nơi nào chui ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Hộ vệ đang định rút đao, hắn ngước mắt quan sát người phía trước, thấy đôi mắt người này trong suốt, trong đầu bỗng lóe ra một người, hắn lệnh bọn hộ vệ lui ra, cau mày nói: "Thì ra là ngươi, ngươi còn ở kinh thành hả?"
Người đến chính là Giả Lệ Quang, nàng ta cười hì hì nói: "Trả bạc lại cho người, từ trước đến nay ta không thích thiếu nợ người khác." Nói xong liền ném một thỏi bạc ra.
Hắn đưa tay ra lấy, trọng lượng cũng không khác bạc trước kia hắn đưa cho nàng ta, không nghĩ đến một cô nương như nàng ta có thể đặt chân ở kinh thành, hắn hơi hiếu kì, dò hỏi: "Ngươi tìm việc ở đâu thế? Nhìn cách ăn mặc này, sẽ không phải làm tiểu nhị đấy chứ?"
"Quán rượu người đến người đi, sẽ dễ bị người ta phát giác." Giả Lệ Quang cười đắc ý: "Ta bái sư học nghề, nếu tương lai ngươi..." Nàng ta như nghĩ đến cái gì, vội vàng ngừng lại: "Vương gia không cần quan tâm đến việc làm ăn của ta, ta học làm giấy đốt (*), ta ở đầu đường đi dạo thì thấy cái này nên rất hứng thú, sư phụ thấy ta hợp ý nên thu làm đồ đệ. Bao ăn bao ở, còn trả tiền công nữa, chẳng mấy chốc ta còn có thể trở thành sư tỷ nữa đó."
(*) Giấy đốt: là một loại giấy đốt được làm thành hình ngôi nhà đốt cho người đã khuất.
Tư Đồ Cảnh rất ngạc nhiên: "Ngươi thật sự không trở về ư?"
"Về rồi." Nàng ta nháy mắt mấy cái: "Ta có đi gặp mặt mẹ ta, hôm nay bà cũng đến ta nói rõ với bà, tránh để bà tưởng ta đã chết."
"Ngươi không sợ bà ấy bắt ngươi về hả?"
"Không sợ, có thể qua mấy ngày này, ít nhiều gì bà cũng nghĩ thông suốt, có nữ nhi với không có nữ nhi thì cái nào tốt?" Nàng ta nhìn Bạch Hà: "Dù sao ta cũng không muốn bị bà ấy ép buộc." Nàng ta quay đầu lại cười một tiếng: "Hôm nay đến đây cũng vì từ biệt vương gia, có lẽ đây là lần cuối cùng, tạ ơn người lúc trước cho ta mượn bạc, người là người tốt."
Tư Đồ Cảnh tự giễu nói: "Từ trước đến nay, người tốt thường không được báo đáp tốt."
Nàng ta giật mình, nhớ đến vẻ mặt u sầu của Tư Đồ Cảnh vừa rồi, biết được trong lòng hắn đau khổ, nhất thời cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vương gia vẫn còn an khang lắm, từ khi ta học làm giấy đốt này không biết đã gặp qua bao nhiêu người chết, dù sao còn sống vẫn tốt hơn chết."
Hắn kinh ngạc.
Nàng ta thi lễ với hắn, rồi quay người đi.
Dáng người kia đúng là rất vui sướng, giống nai con trong rừng núi, nàng ta giải trừ trói buộc trên người sống tự do, Tư Đồ Cảnh thầm nghĩ, nhưng vì sao hắn lại trôi qua trong hối hận như thế chứ.
Rõ ràng tất cả đều không phải là lỗi của hắn, làm Vương gia, hắn tự hỏi chưa từng có lỗi với huynh đệ, chí ít không có dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi làm nhi tử mẹ đẻ qua đời hắn biết bà ấy bị trừng phạt đúng tội nên cũng chưa từng oán hận phụ thân, làm trượng phu hắn đối với thê tử tận tâm tận lực quan tâm đủ kiểu, thế hắn làm sai ở chỗ nào chứ?
Hay là, bây giờ nên để mình trôi qua nhẹ nhàng một chút, dù sao thì đời người ngắn ngủi.
Khóe miệng hắn cong lên, sải bước đi.
Nhìn thấy Bùi Trăn đến đây, Bùi Ngọc Kiều cực kì vui vẻ, liền bổ nhào vào ngực ông, ngọt ngào nói: "Cha người đã tới a, con chưa hề nghĩ rằng người sẽ tới đây."
"Là ta mời nhạc phụ đến." Tư Đồ Tu khoe thành tích: "Như vậy dùng cơm sẽ càng vui vẻ hơn."
Nàng cười một cái với Tư Đồ Tu, kéo tay Bùi Trăn: "Cha đã tới đây một lần, vậy về sau phải thường xuyên đến đây, tổ phụ và tổ mẫu có khỏe không?"
Bùi Trăn gật đầu: "Thân thể đều rất khỏe mạnh, chỉ là tổ mẫu rất nhớ con, cha nói chờ con sinh xong nhi tử sẽ mời con đến nhà ngồi chơi."
"Được, được, sinh xong con nhất định sẽ về nhà một chuyến." Bùi Ngọc Kiều dẫn Bùi Trăn nhìn khắp nơi: "Bây giờ đổi đến đây, còn lớn hơn vương phủ trước kia, có cái đình viện kia con toàn trông đồ ăn, ngự thiện phòng còn sai người đến đây hái nữa, phụ hoàng cũng có nếm qua nữa đó!"
Nữ nhi líu ríu, đều giống như lúc còn trẻ.
Bùi Trăn cười nghe.
Gần tối, ở lại ăn một bữa gà gói lá sen, Tư Đồ Tu cùng ông uống hết một vò rượu, nhìn phụ thân hiếm khi say, Bùi Ngọc Kiều sai người đưa ông đến của cung, dặn dò liên tục mấy lần mới quay người đi vào.
Tư Đồ Tu cũng không khá hơn chút nào, bàn tay nàng vuốt nhẹ trên mặt chàng chỉ cảm thấy thật nóng, liền bưng trà giải rượu cho chàng uống.
Đút từng muỗng từng muỗng cho chàng, chàng giống như tiểu hài tử há mồm uống, Hi nhi đứng bên cạnh nhìn thấy, miệng cũng mở ra, muốn ăn.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Cái này rất khó uống, nương cũng không uống được."
Hi nhi ngẩn người im lặng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc, nếu đã khó ăn, vậy sao cha còn muốn ăn chứ?
Dưới ánh đèn, vẻ mặt nàng dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn đút chàng uống, Tư Đồ Tu nhớ đến chuyện ban ngày, cười nói: "Hôm nay ở Bạch Hà ta gặp được kinh thành đệ nhất mĩ nhân."
Tay nàng dừng lại, liền bĩu môi.
"Thấy bản Thái tử, mũ kia liền rơi mất, nàng nói có phải cố ý không?"
Nàng hừ một tiếng, đem trà giải rượu để trên bàn, chỉ quan tâm đến dung mạo nàng ta có đẹp hay không: "Chắc là Thái tử điện hạ được nhìn thấy mặt người ta rồi? Nếu là đệ nhất mỹ nhân, thì chắc là dung mạo rất đẹp rồi."
"Không xinh đẹp bằng nàng." Chàng nói tiếp, giọng nói trầm thấp, nhưng lại rất ôn nhu: "Nhạc phụ còn sợ ta bị quyến rũ, nên cảnh cáo ta, nhưng ta nói, nàng ta không xinh đẹp bằng nàng."
Thực ra, nữ nhân là một động vật rất hư vinh, nghe thấy lời nói tâm tình như vậy, lòng của nàng như được rót đầy mật, cười hì hì nói: "Chàng biết thế thì tốt!"
Thật là một đứa ngốc dễ dỗ dành, không giống phụ thân Bùi Trăn nàng truy hỏi hết đầu đuôi, Tư Đồ Tu cười phá lên, đem trà giải rượu uống sạch, nắm tay nàng đi vào nội thất.
Tháng năm thoáng qua, đến tháng sáu, dựa theo lời thái y, Bùi Ngọc Kiều sắp chuyển dạ, cho nên Tư Đồ Tu thỉnh cầu với Tư Đồ Hằng Thành, việc trong tay cũng ít đi, nhưng không ngờ đến, không tới hai ngày, vậy mà Tư Đồ Hằng Thành lại ngã bệnh, bệnh này đột nhiên tới, giống như núi đổ, một chút tinh thần cũng không có, thái y nói là do mệt nhọc quá độ, quả thực trước đó tấu chương trong triều rất nhiều, lúc nào ông cũng xem đến nửa đêm.
Mấy vị vương gia nghe vậy đều rối rít chạy đến Càn Thanh cung.