Sáng sớm hôm sau, Bùi Ngọc Kiều không cần đợi người đến đánh thức, đã tự mình dậy trước, chỉ thấy bên trên bàn trà bằng gỗ hoàng dương, bên trái bày mũ phượng hoàng, bên phải bày một chồng quan phục thật dày, trong lòng nàng cảm thấy hoang mang rối loạn, lớn tiếng gọi Đinh Hương đến chải tóc cho nàng.
Rốt cuộc mới nhớ đến trước đó không lâu Đinh Hương có tin vui nên trở về nhà chồng dưỡng thai.
Trúc Linh hé miệng cười nói: "Thế mà nương nương còn chưa tỉnh ngủ? Cơ mà cũng vừa kịp lúc, vốn là lúc này nên dậy, nhưng không cần sợ lỡ mất giờ lành."
Hôm qua Bùi Ngọc Kiều ngủ rất muộn, thực ra còn buồn ngủ, cái này là tinh thần hưng phấn thân thể mệt mỏi, nàng che miệng ngáp một cái hỏi: "Hoàng thượng đâu?"
Vừa hỏi xong, không biết âm thanh lễ nhạc từ đâu vang lên.
Lam Vũ vội vàng đi đến, bưng một bát cháo cá: "Hoàng thượng dặn các nô tì, để nương nương ngủ thêm một lát, cho nên nãy giờ vẫn không đánh thức nương nương, nhưng thật ra thời gian hơi cấp bách." Nàng ta đem cháo đặt lên bàn: "Thiện phòng đã chuẩn bị từ trước, nương nương mau ăn đi ạ."
Trúc Linh cười nói: "Không sao, ngươi không cần gấp, khiến nương nương bị nghẹn." Nàng ta bưng nước cho Bùi Ngọc Kiều rửa mặt, rồi trả lời các vấn đề: "Hoàng thượng thức dậy sớm hơn, trời còn chưa sáng liền đi ra ngoài, nghe Mã Nghị nói, tự mình đi xem xét, sợ lễ sắc phong có chỗ sơ suất."
Chàng thật là cẩn thận.
Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, đợi lát nữa không thể khiến chàng mất mặt, đây là lần đầu tiên nàng lộ diện trước mặt các quan viên trong triều, tuyệt không thể có bất kì sai lầm nào! Nghĩ đến việc này, mặt nàng liền nghiêm túc lại, uống hết cháo rồi lau miệng nói: "Các ngươi mặc cho ta thật tốt, làm như một người Hoàng hậu."
Lam Vũ cười nhạo nói: "Nương nương vốn chính là Hoàng hậu mà!"
"Không giống, không giống, một điểm cũng không giống." Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: "Các ngươi trang điểm cho ta trang nghiêm một chút."
Đại khái Trúc Linh cũng hiểu được ý tứ của nàng, gọi Tố Hòa tới.
So với các nàng, Tố Hòa đã thấy nhiều việc đời, công phu trang điểm xuất thần nhập hóa, chắc sẽ rất thích hợp.
Bùi Ngọc Kiều ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích, chỉ thấy bàn tay Tố Hòa hoạt động liên tục trên mặt nàng, trang điểm tỉ mỉ từ tráng cho đến cằm.
Chỉ thấy người trong gương từ từ thay đổi, chờ đến khi nàng mặc quan phục xong, đeo mũ phượng cửu long tứ phượng ngậm châu xong, khí thế hoàn toàn khác biệt so với ngày xưa, quả thực biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một đám cung nhân trong nhân trong điện đều trợn tròn mắt, giống như không biết nàng, miệng cũng há to.
Bùi Ngọc Kiều phất tay áo, nói: "Tố Hòa, quả nhiên ngươi rất lợi hại, nhìn ta như vậy quả nhiên rất giống Hoàng hậu."
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, không có một chút uy thế, lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần.
Bên ngoài, âm thanh lễ nhạc càng ngày càng lớn, truyền đi bao la hùng vĩ, từ một điểm dần dần ra bốn phía, giống như sóng biển bao phủ, trong khoảnh khắc này, toàn bộ hoàng thành đều được tắm rửa trong tiếng nhạc.
Bùi Ngọc Kiều vịn tay Trúc Linh từng bước đi ra ngoài, đuôi váy thật dài kéo trên mặt đất, đôn hậu mà trang nghiêm.
Vào lúc này, đương nhiên Hi nhi muốn phụng bồi mẫu thân, mặc dù không rõ ý đại điển phong hậu nghĩa là gì, nhưng nhân sớm đã nói đây là việc quan trọng, nhóc đã thức dậy từ sớm, đầu tiên là đến nhìn đệ đệ đang ngủ say một chút, bây giờ mới vội vàng đến đây, chỉ là sắp đến trước mặt mẫu thân liền giật nảy mình.
Nữ nhân trước mặt khắp người tỏa sáng lấp lánh này là ai? Đôi mắt nhóc trợn tròn, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt người kia, mới cảm thấy hơi quen thuộc, do dự nói: "Nương ư?"
"Hi nhi, con dậy thật sớm a, vừa vặn bồi vi nương ra ngoài." Nàng cười nắm bàn tay nhỏ bé của con kéo đi.
Giọng nói đó giúp nhóc xác định, người này thực sự là mẹ ruột nhóc, nhưng làm sao lại không giống chứ? Nhóc giơ bàn tay đang nắm chặt mấy ngón tay nàng lên.
Mẹ con hai người đi thẳng đến nghi môn (chỗ làm lễ), mới nhìn thấy rõ Tư Đồ Tu.
Chàng cũng ăn mặc rất trang trọng, đầu đội mũ, bên ngoài mặc áo cổn thêu nhật, nguyệt, rồng màu đen, bên trong mặc trường bào màu vàng, thắt lưng bạch ngọc, đứng bên cạnh trụ cột rồng, uy phong lẫm liệt.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, chỉ có hai mẹ con nàng ngẩn người nhìn chàng, Hi nhi âm thầm hô, sao ngay cả phụ thân và mẫu hậu đều có chút không giống vậy.
Tư Đồ Tu chăm chú nhìn thê tử của mình, không nghĩ đến nàng mặc bộ trang phục này, quả thực có chút thế gia vọng tộc, chắc khi nàng bước vào Phụng Thiên điện nhất định có thể được bách quan thừa nhận, chàng vươn cánh tay về phía nàng: "Vừa kịp lúc."
Ngón tay thon dài, dưới ánh mặt trời kia vô cùng ưu nhã, trái tim nàng nhịn không được nhảy nhót, bước nhanh đến đặt tay mình lên.
Chàng cầm rồi cười nói: "Bộ dạng hôm nay của nàng rất tốt, trẫm rất thích."
Đó là khẳng định nàng, chỉ là Bùi Ngọc Kiều chưa kịp nói, Hi nhi bên cạnh nghe được, nói với mẫu thân: "Nương, con cũng thích."
Hai tử hơn hai tuổi, đang lúc tuổi học nói, phụ thân nói cái gì nhóc cũng nói theo cái đó, Tư Đồ Tu gõ đầu nhóc: "Con thích cái gì? Nói như vẹt."
Nghe thấy không phải lời khen, Hi nhi hừ hừ, đong đưa tay áo mẫu thân: "Hi nhi cũng thích."
Bùi Ngọc Kiều cười nói: "Hi nhi ngoan, nương cũng thích Hi nhi."
Nhóc được mẫu thân khen, tiểu hài tử lại vui vẻ.
Tư Đồ Tu xiết chặt tay nàng: "Đến lúc đó không cần khẩn trương, có thừa chế quan, chưởng tiết quan chỉ dẫn, nàng chỉ cần làm theo là được." Dừng một chút rồi nói: "Nếu mà làm việc gì mất mặt cũng không sao."
Chàng nhớ rất rõ lần đầu tiên nàng tiến cung, đã làm ngã ly rượu, bề ngoài nhìn thì vẫn bình thường, nhưng không biết trong lòng nàng có bối rối hay không.
Bùi Ngọc Kiều la lên: "Mới không có đâu!"
Khó được kiên quyết, bởi vì nàng không muốn khiến chàng mất mặt.
"Nếu không thì tốt." Chàng phì cười, nắm tay nàng đến Phụng Thiên điện.
Nghi thức rất rườm rà, dưới ánh mắt mọi người, đứng đứng quỳ quỳ, tổng cộng mất hết một canh giờ mới hoàn tất, nàng nhận kim sách và kim ấn của Hoàng hậu, đến khi về Khôn Ninh cung hai cái đùi của nàng đã không còn khí lực. Quả nhiên, Hoàng hậu không phải dễ làm như thế, Bùi Ngọc Kiều vụng trộm đập lên chân một cái.
Thực ra, cổ nàng cũng rất mỏi, vừa muốn lấy mũ xuống, nhưng nhìn Tư Đồ Tu một chút, chàng cũng mặc rất dày nhưng lại không nhúc nhích tí nào.
Nàng đành phải nhẫn nhịn một tí, cuối cùng cũng đến nơi đến chốn, bây giờ vào Khôn Ninh cung, chưa đến bước cuối cùng, phong phạm Hoàng hậu kia cần phải giữ nguyên một chút.
May mắn đến đại điện, chưởng tiết quan liền cáo lui.
Bùi Ngọc Kiều thở một hơi dài, thế nhưng không có lấy mũ phượng xuống, mà kéo cánh tay Tư Đồ Tu hỏi: "Hoàng thượng, thiếp làm tốt không?"
Một điểm cũng không có sai phạm đâu!
Tư Đồ Tu nhìn trán nàng lấm tấm mồ hôi, sáng lấp lánh, vươn tay giúp nàng tháo mũ xuống, cười nói: "Tốt, không hổ là Hoàng hậu của trẫm."
Nàng nũng nịu dựa vào ngực chàng, tay gảy dải lụa ngũ sắc bên hông chàng: "May mắn đây là lần cuối cùng!"
"Cuối cùng ư?"
"Đúng vậy đó." Bùi Ngọc Kiều nói: "Thiếp đã leo tới đỉnh núi, không phải Hoàng hậu là lớn nhất sao, cuối cùng thiếp không cần lo lắng sau này còn có sắc phong gì đó."
Chàng mỉm cười, gõ đầu nàng nói: "Nàng a, cái gì cũng ngại nhiều, phía trên hoàng hậu còn có hoàng thái hậu nữa đấy..."
Nàng lập tức che miệng chàng lại: "Không được nói nhảm!" Làm Hoàng thái hậu, đa phần đều do Hoàng thượng chết rồi, nhi tử được lên làm Hoàng thượng, thì mới làm Hoàng thái hậu, nàng không dám tưởng tượng đến cảnh đó, mặt mũi nàng trắng bệch: "Thiếp không muốn làm Hoàng thái hậu, không làm, đến chết thiếp cũng chỉ làm Hoàng hậu thôi."
Trong phút chốc, ngón tay nàng đều lạnh buốt.
Chàng không nói tiếp, hai mắt sáng rực nhìn nàng, hơi thể từ giữa môi truyền ra phả vào da mặt nàng.
Nàng thả tay xuống, lầm bầm: "Dù sao cũng không cho phép nói đến cái này."
Chàng "A" một tiếng: "Thì không nói đến nữa." Bàn tay ôm lấy hông nàng, rút đai lưng màu đỏ ra: "Mau mau cởi ra rồi đi tắm đi, nhìn xem nàng bị ép thành như vậy rồi, hình như người còn bị lùn đi mấy phân."
Là đau lòng vì mình liên lụy đến nàng, nàng cười gật gật đầu.
Cung nhân đến hầu hạ nàng đi tắm.
Lúc này, Tố Hòa mới đến thi lễ với Tư Đồ Tu nói: "Bây giờ nương nương đã được an toàn, xin Hoàng thượng tuân thủ lời hứa hẹn năm xưa, để thuộc hạ tự do."
Trước kia, ở Vương phủ còn đỡ một chút, còn bây giờ trong cung, tuy nơi đậy rộng rãi, nhưng lại rất gò bó, làm sao nàng ta cũng không thể nguyện ý ở lại đây được, nàng ta vốn là dạng người cưỡi ngựa nơi hoang mạc. Nàng ta đợi đến khi Bùi Ngọc Kiều sắc phong thành công liền không chút do dự đề nghị rời cung.
Tư Đồ Tu nhìn nàng ta một chút nói: "Nếu ngươi lưu lại, bằng vào công lao trước giờ của ngươi thì vinh hoa phú quý thiếu gì, thật sự muốn đi ư?"
Nàng ta cười cười: "Những cái này đều nằm trong bản lĩnh của thuộc hạ, nếu muốn cũng không khó."
Có thể thấy đã quyết định chắc chắn, Tư Đồ Tu nói: "Đã như vậy, trẫm không ép buộc ngươi."
Tố Hòa tạ ơn, ngay cả lệnh bài cũng không mang theo, thì ra là muốn rời khỏi cung ngay lập tức, chân mày chàng nhướng lên: "Ngươi không đến từ biệt nàng sao?"
Nhớ đến mấy năm ở chung, Bùi Ngọc Kiều đáng yêu lương thiện, giống như muội muội nàng ta, không giống chủ tử chút nào, nàng ta lắc đầu: "Không được, xin Hoàng thượng hãy nói với nương nương một tiếng thay thần, nói thần sẽ rất nhớ người, nếu nương nương có rãnh rỗi đến Tây Lương, nếu có duyên sẽ gặp lại."
Nàng ta quay người đi, giống như phía trước phóng khoáng giỏi giang.
Đợi đến khi Bùi Ngọc Kiều tắm xong, Tư Đồ Tu đang ngồi trước thư án, cầm bút không biết vẽ cái gì đó, nàng nhẹ chân nhẹ tay đi tới, đứng sau lưng chàng, lén lút nhìn vào thì ra là một bức tranh.
Bên trong bức tranh có Phụng Thiên điện, chính giữa là một người đỏ tươi, hai tay dâng sắc lệnh hướng về phía trước, ngũ quan như họa, xinh đẹp phi phàm, đuôi váy màu đỏ kéo dài phía sau, lại có phong thái kiêu ngạo nhất thiên hạ.
Đây chẳng phải là nàng sao? Nhưng mà lại không giống nàng.
Bùi Ngọc Kiều kinh ngạc nói: "Đây là ai thế?"
Tư Đồ Tu gác bút, cười nhẹ.
Đó là nàng trong nháy mắt tỏa ra ánh hào quang, e là trong cuộc đời này sẽ không thể thấy nữa, nhưng mà chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn là đủ rồi, bởi vì đây là nàng vì chàng mà cố gắng.
"Đương nhiên là nàng rồi, nhưng không phải là nàng sau này." Tay chàng dài vươn ra ôm nàng đặt trên đùi.
Bùi Ngọc Kiều nghe không hiểu, có mà thấy chàng vẽ đẹp như vậy nên rất vui vẻ: "Vậy chàng thích thiếp như vậy sao? Nếu vậy thì để thiếp thường xuyên mặc quan phục cho chàng nhìn."
Chàng nhìn khuôn mặt thoải mái nhẹ nhàng của nàng, lắc đầu: "Không thích."
Nàng nhẹ nhàng thở ra, dù sao thì mặc y phục đó rất mệt mỏi, với lại trong cung không có phi tần, nên nàng không cần phải làm một hoàng hậu đường đường chính chính, chỉ mặc thường phục thôi được rồi.
"Nhưng mà thiếp lại thích chàng mặc như vậy." Nàng nhìn chằm chằm chàng đang mặc cổn miện (mũ và áo cổn), so với long bào bình thường, càng thêm uy vũ, mang theo hơi thở cữu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, nhưng khi ở trước mặt nàng chàng lại rất ôn hòa, dáng vẻ vừa nóng vừa lạnh này kết hợp với nhau khiến người khác không thể nói rõ cảm giác của mình.
Chàng nhíu mày: "Rất thích hả?"
"Ừm." Nàng ôm cổ chàng: "Mặc như vậy rất anh tuấn!"
Bởi vì mới tắm xong, nên nàng chỉ mặc quần áo trong, khoác thêm áo lông, làn da kết hợp với mùi xà phòng tươi mát, lại có hương thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi, chàng cúi đầu dán mũi vào cổ nàng, cười tà nói: "Trẫm hiếm khi mặc cổn miện, nếu nàng thích là được rồi."
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy dưới đùi hình như có cái gì chọc vào, liền đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Giữa ban ngày..."
"Giữa ban ngày chúng ta làm còn ít sao?" Chàng hôn vành tai nàng, bàn tay từ từ trượt xuống, cởi sạch nửa người của nàng.
Hai chân trắng mịn hạ xuống hai bên, mặt nàng còn đỏ hơn, chôn đầu vào ngực chàng, chỉ trong khoảnh khắc này giọng nói liền ngắt quãng.
Chàng chuyển động như cuồn phong, thấp giọng nói: "Không phải nói thích à, còn không gọi trẫm là Hoàng thượng."
Nàng khóc thút thít: "Hoàng thượng..."
"Hoàng thượng tha mạng..."
Trời thu tháng chín mát mẻ, gió trong đình viện nổi lên, lá đều chờ đến lúc này rời khỏi cây, theo gió thổi khắp nơi, đến khi rơi xuống đất mới chịu yên tĩnh lại.
Bùi Ngọc Kiều mệt mỏi đến mức không còn khí lực, bị Tư Đồ Tu ôm đi tắm lần nữa, rồi mới trở lại nằm trên giường.
Một cánh tay khoát lên ngực chàng, nàng trách cứ: "Lần sau không cho phép làm trên ghế nữa, đối diện chính là cửa sổ, cửa sổ đó khắc hoa, làm như vậy, lỡ có người đi ngang qua nhìn thì không tốt."
Thực ra là nàng sợ giọng nói của mình truyền ra ngoài.
Tư Đồ Tu liếc xéo nàng một cái: "Đi ngang qua thì đi ngang qua, đều là cung nhân, sợ cái gì chứ?"
"Còn có thị vệ nữa!"
"Hoảng cái gì chứ? Trước kia trẫm không cho phép thị vệ vào đây, đều canh giữ ngoài cửa."
Bùi Ngọc Kiều không lên tiếng, vừa rồi giọng nói lớn quá, nàng cảm thấy hơi mất mặt, nhưng người này một chút cũng không sợ mất mặt, chắc là từ nhỏ đã ở trong cung, bây giờ hoàng cung này là của một mình chàng, chàng càng không cần kiêng nể gì cả.
Tư Đồ Tu nói với nàng chuyện Tố Hòa: "Vừa mới đi, nghe nói muốn đi Tây Lương."
Bùi Ngọc Kiều kinh hãi: "Tại sao lại không đến từ biệt thiếp chứ?"
"Tính tình nàng ta giống con trai, mà con trai thì không dễ rơi lệ, có lẽ nàng ta sợ gặp rồi sẽ nhịn không được khóc." Tư Đồ Tu nói: "Nàng ta ở bên ngoài sinh sống thì tốt hơn, nàng không cần lo lắng."
Nàng vẫn nhớ kĩ dáng vẻ Tố Hòa cấm cành cây vào thân cây, là một nữ anh hùng chân chính, cái mũi nàng hơi chua xót: "Nàng ta đã từng vào nam ra bắc, thì phải sống như một nữ hiệp mới phải, nhưng mà nàng ta không nên không đến từ biệt thiếp, thiếp còn chưa tặng nàng ta một thành kiếm tốt nữa." Nàng lắc lắc tay Tư Đồ Tu: "Trong cung chắc có bảo kiếm chém vàng như bùn phải không?"
"Cái này thì rất dễ, ta sai Hạ Tông Môn đưa cho nàng ta."
Bùi Ngọc Kiều cười: "Được, nàng ta mang theo bảo kiếm sẽ an toàn hơn một chút." Vừa nói vừa nhớ tới một người, nàng than nhẹ: "Không biết phụ hoàng đi đâu, chàng có thể tìm được không?"
Thực ra chàng không cần tìm cũng biết, đương nhiên phụ thân đi tìm Tư Đồ Huyền Nguyệt rồi.
Có lẽ một mình đi đến đường cùng mới có thể bỏ hết tất cả, chỉ nguyện ý có người quan trọng bên cạnh, may mắn kiếp trước chàng đã hiểu được đạo lý này.
Chàng ôm Bùi Ngọc Kiều: "Mặc kệ phụ thân đi đâu, đều có lý do của ông."
Bùi Ngọc Kiều ồ một tiếng, cái hiểu cái không.
Thấy dáng vẻ mơ hồ rất đáng yêu của nàng, nhớ lại vừa rồi nàng nói Hoàng thượng tha mạng, liền cảm thấy kích thích, chàng lại rục rịch ngóc đầu dậy, quay người đặt nàng xuống dưới.
Lúc này mới bắt đầu chuyển động, Bùi Ngọc Kiều khóc xin tha mạng.