Nhưng chàng nắm bàn chân nàng lại được.
Ngón tay cái chàng đè lên mu bàn chân nàng, hành động như đùa giỡn nàng.
Chàng không còn dáng vẻ nghiêm khắc nữa, lúc này nàng có cảm giác không mấy chân thật, quả là không thể tưởng tượng được đó là Tư Đồ Tu, sao tính tình chàng trở nên dễ dàng hơn nhiều vậy? Nàng xấu hổ nói: "Huynh nắm chân ta làm gì? Huynh là thân vương, phải biết lễ nghi..." Còn chưa nói xong thì thấy chàng mang giày vào cho nàng.
Nàng ngạc nhiên không nói nên lời, đôi mắt long lanh nước tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Khó trách nàng có thái độ như vậy, đời trước chàng chưa từng mang giày cho nàng. Lúc này nàng có bao nhiêu vinh dự đây?
Chàng dìu nàng đứng lên: "Lát nữa nói thế nào?"
Tư Đồ Tu không tiếp tục ôm nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng đứng yên cho vững rồi nhìn Mạnh Trinh cách đó không xa.
Hắn ta nằm như một con cá chết, Bùi Ngọc Kiều nhìn gương mặt tuấn tú của hắn ta mà cảm thấy khó hiểu. Đời trước Mạnh Trinh chưa từng làm như vậy với nàng, hơn nữa với sự thông minh của tổ mẫu và phụ thân mà hai người còn có ý gả nàng cho Mạnh Trinh, thì sao hắn ta lại xấu xa như vậy được? Nàng thở dài: "Ta không biết sự thật... Đúng là Mạnh biểu ca hại ta ư? "
"Khả năng cao là hắn ta, nếu không... Sẽ không xuất hiện đúng lúc như vậy." Chàng nắm tay nàng dẫn nàng đi lên, "Lát nữa đừng nhắc gì về ta, nàng cứ nói lúc Mạnh Trinh quấy rối nàng thì ta nghe được tiếng kêu cứu... Sau đó nàng tự mình trở về, bản vương sẽ không ra mặt, Mã Nghị sẽ mang người trở về."
Không muốn lấy thân phận ân nhân gặp mặt tổ mẫu ư?
Bùi Ngọc Kiều thấy lạ.
Trên thực tế, Tư Đồ Tu nghĩ chàng hết lần này đến lần khác cứu Bùi Ngọc Kiều, mục đích quá rõ ràng, chỉ sợ sẽ làm cho người nhà họ Bùi nghi ngờ, đến lúc đó Bùi Ngọc Kiều phải thành thân trước thời gian thì chàng khó có thể ngăn cản, cho nên phải cố gắng loại bỏ sự nghi ngờ này.
Hai người đi dọc theo sườn núi.
Đường đi xấu mà lại không được xây bậc thang, Tư Đồ Tu đi ở phía trước, nhảy lên tảng đá rồi quay lại vươn tay về phía nàng.
Bàn tay rộng lớn, ngón tay thon dài đang ở trước mặt nàng.
Bùi Ngọc Kiều né qua, "Tự ta đi được! "
Chàng rút tay về, thong dong dựa vào thân cây to: "Nàng đi cho bản vương xem."
Nàng bám vào thân cây bên cạnh dùng sức leo lên, vừa di chuyển một chút là cảm thấy đau cánh tay, trong chốc lát trên trán đổ đầy mồ hôi, cật lực leo lên, hoạt động một chút, cánh tay liền đau, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn nàng bướng bỉnh như vậy, Tư Đồ Tu không biết nên khen hay nên giận nàng nữa, chàng nói từ từ: "Bằng vào tốc độ của nàng thì nửa ngày sau mới lên được, đến lúc đó chắc cả núi đang tìm nàng mất."
Bùi Ngọc Kiều bị dọa cho giật mình, sau đó nàng lắc đầu: "Tổ mẫu sẽ không ngốc ngếch khua chiêng gõ trống đi tìm đâu, như vậy thì ta sẽ mất hết thanh danh, nhất định là bà cho người ngầm đi tìm."
Không gạt được.
Tư Đồ Tu cười một tiếng: "Ai cũng nói nàng ngốc, nhưng ta thấy nàng đâu có ngốc."
Nàng nhìn chàng, tâm tư phức tạp.
Không thể phủ nhận nàng có thể trở thành ngày hôm nay là nhờ công lao của chàng, nhưng nàng cũng ăn nhiều quả đắng. Có đôi khi, nàng không biết nên có thái độ gì với chàng mới được, ơn nghĩa hay oán hận? Chính nàng cũng không rõ, nàng thở dài: "Ta ngốc thật, rất nhiều chuyện ta không nghĩ ra."
"Sẽ ngày càng tốt hơn thôi. " Tư Đồ Tu thấy tinh thần nàng bỗng nhiên sa sút thì khuyên: "Không sợ ngốc, chỉ sợ không cố gắng. Người không sợ đần, chỉ sợ không nỗ lực, Khổng Tử còn mỗi ngày tự xét về mình ba điều nữa mà."
Những lời này đời trước chàng thường nói.
Nhưng làm cho người ta có cảm giác khác nhau, bây giờ lời này giống như của một người bạn đang an ủi nàng, khóe môi Bùi Ngọc Kiều nhếch lên.
Chàng lại đưa tay ra, "Nhanh đi, nếu mọi người đều biết thì không tốt lắm."
Nàng do dự một chút, cuối cùng đặt tay mình vào lòng bàn tay chàng.
Một khắc kia, chàng có cảm giác vui vẻ không rõ, chàng nắm chặt tay nàng kéo nàng đi lên.
Hai người nhanh chóng đến sườn núi, nhìn về phía trước có khách hành hương qua lại, tay nàng giật giật: "Đến rồi."
Nàng muốn đi.
Tư Đồ Tu nhớ tới mục đích hôm nay, hỏi: "Sao nàng lại nghĩ tới chuyện kén rể?"
Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên: "Làm sao chàng biết?"
"Khá nhiều người trong kinh thành biết, bản vương biết thì có gì không bình thường?" Chàng còn nghe được nhiều lời không hay.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Thật ra không có nguyên nhân gì, chỉ là ta muốn ở nhà, ta đến tuổi thì người nhà đều muốn ta gả ra ngoài, vì vậy ta nghĩ tới việc kén rể."
Không phải vì đối nghịch với chàng. Tư Đồ Tu nhướn mày, "Điểm tâm bản vương đưa ngon không à?"
Nàng ngẩn người, sao bỗng nhiên hỏi cái này?
Thật ra nàng chỉ ăn có hai cái, còn lại đều phân cho người làm, nhưng không thể nói cho chàng biết, nếu không... Chắc chắn chàng sẽ tức giận. Nàng vâng một tiếng, "Rất ngon."
Tư Đồ Tu cười rộ lên, nụ cười sạch sẽ như làn gió, làn gió thổi qua chỉ để lại dịu dàng nở rộ.
Bùi Ngọc Kiều giật mình, nếu đời trước chàng cũng cười như vậy thì chắc nàng sẽ không sợ chàng như vậy. Nang phất phất cánh tay, "Ta phải đi, lúc này tổ mẫu đã biết rồi, ta phải lập tức đi tìm bà, còn có muội muội nữa, bọn họ sẽ rất lo lắng."
Chàng buông tay ra: "Được, nhớ kỹ không được buông tha Mạnh Trinh, bản vương chưa có đánh chết hắn ta đâu."
Nàng gật đầu, bước nhanh đi.
Tư Đồ Tu nhìn bóng lưng nàng một lát rồi đi về hướng khác.
Lúc này thái phu nhân đã biết Bùi Ngọc Kiều mất tích, cũng đã phái người đi tìm, mắt thấy Bùi Ngọc Kiều tự mình trở về, bà kêu lên một tiếng rồi bước tới, "Kiều Nhi của ta, con đi đâu vậy? Làm ta lo muốn chết!" Đó là cháu gái bảo bối bà thương nhất, thái phu nhân đã lớn tuổi mà suýt chút nữa rơi nước mắt.
"Tổ mẫu, con không sao, người đừng lo lắng." Bùi Ngọc Kiều đỡ bà rồi nhìn muội muội cười cười, "Lúc con ra ngoài bị ngã xuống núi, sau đó leo lên."
"Không bị thương chứ?" Thái phu nhân hỏi.
Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Họa bước nhanh tới.
"Đã nói tỷ không được đi lung tung rồi, sao mới một chút mà không thấy bóng dáng đâu?" Bùi Ngọc Anh nhịn không được mắng nàng, nàng ấy rất lo lắng, nhưng càng tức giận tỷ tỷ không nghe lời.
"Không phải tỷ đi lung tung, tỷ vốn định đi nhà xí, ai ngờ gặp Trương bà tử, bà ấy nói muội muội ngã xuống..."
"Trương Thanh?" Thái phu nhân mở to mắt, bà khó mà tin được, bởi vì Trương Thanh là một bà tử thành thật, bà ta ở Bùi gia đã mấy chục năm, bởi vì ngốc nghếch nên thường được giao giữ cửa, bà ta được cái to lớn khỏe mạnh nên khi ra ngoài hay dẫn bà ta theo, sao bà ta có thể hại Bùi Ngọc Kiều được? Bà quát lên, "Đưa bà ta tới!"
Bùi Ngọc Kiều hỏi đám người Trúc Linh.
"Còn chưa tỉnh, bị đập vào đầu, những người đó ra tay rất ác độc." Thái phu nhân nghĩ mà sợ, thật không biết nếu cháu gái mình bị người ta bắt đi thì sẽ như thế nào, "May là có Sở vương điện hạ, nghe nói ngài ấy tới đây làm việc? " Lúc này bà mới nhìn thấy Mạnh Trinh, "Đây là..."
"Lúc con té xuống, Mạnh biểu ca muốn ôm con lên, con...con kêu cứu nên thất điện hạ nghe, sau đó đánh biểu ca ngất đi." Nàng nói theo lời Tư Đồ Tu.
"Cái gì!" Thái phu nhân không ngờ chẳng những hạ nhân phản bội mà cái người bà con xa này cũng phản bội.
Bà cảm thấy đầu nhức bưng bưng, cơn giận nổi lên.
Hồ ma ma vội lấy thuốc an thần cho bà uống, ba đứa cháu gái cũng khuyên bảo bà.
"May là không có chuyện gì, tổ mẫu đừng tức giận, nên dành tâm trí để thẩm vấn bọn họ." Bùi Ngọc Anh phân phó hạ nhân đi tìm Mã Nghị, lại bắt những người đó về nhà, "Đừng để người khác nhìn thấy, bịt miệng lại để bọn họ không lên tiếng. Đừng để lộ ra tin tức gì, các ngươi chú ý cẩn thận chút."
Đám hạ nhân dẫn người đi.
Thái phu nhân không đợi được nữa, bà nhanh chóng cùng cháu gái lên xe ngựa về hầu phủ.
Bùi Ngọc Họa hỏi Bùi Ngọc Kiều: "Không phải nói Sở vương cứu tỷ sao? Sao không thấy người?"
"Mau lên đi." Bùi Ngọc Kiều không dám nói thật.
Tuy thái độ bây giờ của chàng tốt lắm rồi nhưng nàng nào dám nói ra, người khác biết nhất định sẽ cảm thấy chàng có ý đồ.
Không đúng, chàng thật sự có ý đồ mà, hôm nay chàng nói muốn thành thân với nàng, Bùi Ngọc Kiều không rõ là thật hay giả, rốt cuộc thì chàng nhìn trúng nàng ở điểm nào? Xinh đẹp ư? Kinh thành rất nhiều cô nương xinh đẹp. Hơn nữa nàng còn không thông minh, nàng lắc đầu, có lẽ chàng nói đùa thôi.
Để tránh gặp những chuyện thế này, sau này nàng không nên gặp chàng nữa.
Bùi Ngọc Họa cười nói: "Lại nói, Sở vương rất có duyên với tỷ, đã cứu tỷ hai lần rồi đó."
"Không có duyên." Bùi Ngọc Kiều vội xua tay, "Lần thứ nhất là do ngựa của huynh ấy tốt nên đến đầu tiên, lần đó còn có những người khác đến nữa mà. Lần này là vừa đúng dịp huynh ấy có việc cần làm ở đây."
Thấy Bùi Ngọc Kiều vội vàng giải thích, Bùi Ngọc Anh chau mày nhìn nàng dò xét.
Bùi Ngọc Kiều gục đầu xuống làm bộ chỉnh sửa quần áo.
Nghiêm túc trốn tránh như vậy làm Bùi Ngọc Anh buồn cười, nhưng nàng ấy vẫn không hỏi, bởi vì nàng ấy không biết nên hỏi cái gì, tỷ tỷ muốn kén rể nên sẽ không có tư tình gì với Tư Đồ Tu, cho nên nếu muốn hỏi thì phải hỏi Tư Đồ Tu.
Trở lại hầu phủ, thái phu nhân nói liên tục không ngừng với Bùi Mạnh Kiên chuyện ở Minh Quang Tự, Bùi Mạnh Kiên giật mình, vội cho người đi thẩm tra hai người bịt mặt, còn Mạnh Trinh, thái phu nhân nghiến răng nghiến lợi: "Ta tự mình hỏi hắn."
Cho hắn ta ăn, cho hắn ta ở, kết quả nuôi thành một súc sinh lấy oán báo ân.
Đến khi Bùi Trăn trở về, hai lão đã điều tra ra, thì ra là Mạnh Trinh dùng tiền mướn hai tên lưu manh đánh ngất nha hoàn, sau đó hắn ta sẽ đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Còn bà tử kia là do bị người lợi dụng, bà ta vốn ngốc, Mạnh Trinh cho người mang mũ che tới, sau đó bảo bà ta đi nói với Bùi Ngọc Kiều là Bùi Ngọc Anh té ngã, bà ta không phân biệt rõ ai là ai, nhưng Bùi Ngọc Kiều biết bà tử nên tin tưởng.
Kết quả là bị người ta lừa.
Lại nói chuyện này được tính toán tỉ mỉ, thảo nào có thể thành công, nếu không phải gặp Tư Đồ Tu thì chắc là Mạnh Trinh đã thực hiện được, Bùi Trăn vô cùng tức giận đánh đứt gân tay gân chân Mạnh Trinh rồi ném hắn ta vào nha môn.
Lần này Mạnh Trinh không còn cách nào tự lo cho mình được, còn phải chịu lưu vong, có lẽ là không sống được, Bùi Ngọc Kiều không ngờ hậu quả nghiêm trọng như vậy, tai nàng nghe Trạch Lan nói, còn đầu thì tưởng tượng ra cảnh hắn ta máu thịt be bét. Nàng cảm thấy sợ hãi, thở dài nói: "Mạnh biểu ca thật là..." Nàng không biết đánh giá như thế nào.
Đang yên lành thì vì sao phải làm như vậy?
Trạch Lan bĩu môi nói: "Trước đây nô tỳ luôn nói hắn ta không phải là người tốt, chỉ biết nịnh hót cô nương, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, không biết tự soi gương coi lại mình. Bây giờ thấy cô nương muốn kén rể, trong lòng nóng vội nên mới nghĩ cách hại chứ gì?"
Thì ra là như thế, Bùi Ngọc Kiều bừng tỉnh đại ngộ, đời trước nàng chưa từng kén rể, nàng vẫn còn ngốc, chắc là Mạnh Trinh cảm thấy nắm chắc phần thắng nên luôn ung dung, đời này tình huống đã khác nên hành vi của hắn ta cũng khác.
Không ngờ lòng người lại hiểm ác như vậy, Bùi Ngọc Kiều bị dọa không ít, có phải sau này đều phải đề phòng người bên cạnh chăng? Nàng len lén nhìn Trạch Lan.
Hai nha hoàn đều bị thương, trên đầu bôi thuốc mỡ, Trúc Linh nghiêng đầu không còn sức để nói, mà Trạch Lan lại có tinh thần hăng hái tranh thủ cầm gương coi trái coi phải, vừa rồi nàng ta còn may quần áo, đó là cái quần sam nàng thích nhất, hôm nay bị đánh nên rách một đường, nàng ta vội vá lại.
Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng ta thoải mái, bỗng nhiên nghĩ đến việc sau này Yến vương thành thân, cả nhà bọn họ phải đi chúc mừng, ngày đó có nhiều hoàng thân quốc thích, đời trước nàng không đi, đời này có nên theo nhị thẩm đi không?