Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Bùi Ngọc Kiều không kềm chế được mà quan sát thiếu niên kia tỉ mỉ, cao hơn nàng nửa cái đầu, sắc mặt có hơi tái nhợt, đôi mắt không tệ, trắng đen rõ ràng, chỉ thấy nàng nhìn hắn là hắn đỏ mặt, có vẻ rất ngại ngùng, Bùi Ngọc Kiều nghĩ sao mà giống cô nương như thế.

Tưởng phu nhân thấy vậy bèn cười giới thiệu: "Đây là cháu họ bà con xa của ta, tên là Đới Xuân Lâm, Ứng Hồng, Ứng Lân, các con tới làm quen đi."

Vốn là bà ta nhìn trúng Bùi Ngọc Kiều rồi, định cưới cho con trai Tưởng Luân của mình, ai ngờ chuyện đời khó đoán, bỗng nhiên bên này truyền ra lời đồn kén rể, Tưởng gia chỉ có một đứa con trai, để nó đi ở rể là chuyện không thể nào, cuối cùng chỉ đành bỏ ý định đó đi. Có lần bà ta nói chuyện này với ca ca Đới Tông, ông ta nói có một nhà bà con có sáu đứa con trai, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chọn một đứa đi ở rể là tốt nhất.

Đương nhiên bà ta rất vui, sau đó nói với Tưởng Thừa An, Tưởng Thừa An không phản đối.

Thứ nhất, chuyện này có lợi với Tưởng gia bọn họ. Thứ hai, cháu gái bên ngoại muốn kén rể, người làm cậu họ ra sức cũng không có gì quá đáng, cũng không phải ép mua buộc bán gì, thuận mắt thì được, chướng mắt cũng không có tổn thất gì.

Vì vậy hôm nay Tưởng gia quang minh chánh đại tới.

Đám tiểu bối chào hỏi Đới Xuân Lâm.

Thiếu niên nho nhã lễ độ, tuy còn ngượng ngùng nhưng không làm người ta ghét bỏ.

Thái phu nhân nghe Tưởng phu nhân nói nhà Đới Xuân Lâm nghèo nên hắn ta chưa từng đi học, nhưng hắn ta có phụ thân là tú tài, từ nhỏ theo phụ thân đi học nên có thể hiểu biết chữ nghĩa. Hễ là kén rể thì đa số là dạng người như thế đến tìm, mặc dù thái phu nhân biết được lợi ích dính dáng trong đó nhưng bà không vạch trần.

Dù sao thì Bùi Ngọc Kiều cũng thật sự muốn kén rể, mà Bùi Trăn lại đồng ý.

Phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị cơm xong, cá trích nấu canh, cá trắm xắt lát xào nấm mèo, cá khác vò viên nấu cải thìa, cá vền kho tàu, hơn phân nữa bàn thức ăn là cá, có thể nói là tiệc cá.

Các cô nương ngồi chung với nhau, Tưởng Lâm cười hỏi Bùi Ngọc Kiều: "Sắp đến đoan ngọ rồi, lúc đó tỷ có đi xem thuyền rồng không?"

Đây là việc quan trọng hàng năm, kể cả hoàng thượng và các vương gia cũng sẽ tới Thủy đình xem thuyền.

Ngày đó, trên Bạch Hà có thuyền du lịch, thuyền nhạc, thuyền rồng nhỏ, thuyền  đầu hổ, có đủ loại thuyền cho người dân thưởng thức, còn thuyền rồng lớn dùng để đua thuyền. Đến lúc đó, trên thuyền có hai mươi vị dũng sĩ mặc đồ có màu sắc tươi sáng, khi có hiệu lệnh bắt đầu, bọn họ sẽ dùng hết sức chèo, con thuyền giống như bay trên mặt nước, tiếng chiêng trống vang lên, rất nhiều người reo hò cổ vũ, toàn bộ kinh thành như sôi trào.


Bùi Ngọc Họa nói: "Còn phải nói sao? Chuyện vui như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ đi rồi, đến lúc đó sẽ thuê một chiếc thuyền hoa, đứng trên thuyền nhìn mới thú vị."

Năm nào đám tiểu bối Hầu phủ cũng đi.

Tưởng Lâm ngọt ngào nói: "Vậy ngày đó muội tới sớm đi với bọn tỷ nha!"

Muốn ngồi thuyền của bọn họ chứ gì? Bùi Ngọc Họa bĩu môi nói: "Sao cũng được. Nhớ tới sớm, nếu tới chậm thì bọn tỷ đi trước, muội sẽ không tìm thấy đâu."

Tưởng Lâm nói được.

Đến khi người nhà họ Tưởng đi, mọi người cũng lần lượt về phòng mình, Bùi Ngọc Anh đi cùng Bùi Ngọc Kiều, dưới ánh trăng, khuôn mặt tỷ tỷ trắng trắng hồng hồng như đóa phù dung nở rộ, xinh đẹp tươi non. Bùi Ngọc Anh bắt đầu thở dài.

Bùi Ngọc Kiều thấy lạ, "Muội muội sao vậy?"

"Tỷ đừng coi trọng Đới công tử." Bùi Ngọc Anh là ai chứ? Vừa nhìn thấy Đới Xuân Lâm là nàng ấy đã đoán được mục đích của Tưởng gia rồi, thấy Bùi Ngọc Kiều ngây thơ nên muốn nhét người trong nhà qua đây ở rể, tương lai Tưởng gia sẽ chiếm được không ít chỗ tốt. Tuy dung mạo Đới Xuân Lâm không tệ nhưng hắn ta không có tài hoa gì, lại còn có dáng vẻ sợ hãi ngại ngùng kia thì sao xứng đôi với tỷ tỷ.

Bùi Ngọc Kiều giật mình, thì ra muội muội biết.

"Làm sao coi trọng được? Tỷ mới gặp hắn ta có một lần." Bùi Ngọc Kiều cười hì hì, "Muội muội đừng lo lắng."

"Muội chỉ muốn nhắc tỷ tỷ thôi. Cho dù ở rể cũng phải chọn người tốt." Bùi Ngọc Anh cầm tay nàng, "Nếu không thì không sống với nhau được, tỷ hiểu không? Sau này muốn hối hận cũng khó." Nàng ấy thật sự sợ tỷ tỷ hồ đồ, "Phụ thân thương tỷ nên không ép buộc tỷ, vì vậy tỷ đừng vội, dù sao muốn làm phu thê..."

Đương nhiên Bùi Ngọc Kiều biết ý nghĩa của phu thê, đời trước nàng gả cho Tư Đồ Tu, ngoài chuyện chàng dạy nàng ra thì hai người còn ăn cơm cùng nhau, buổi ngủ chung với nhau, còn làm mấy chuyện mắc cỡ nữa, có lúc sáng sớm thức dậy lại quấn với nhau.

Nhớ tới những chuyện này, bỗng nhiên nàng đỏ mặt, nếu như nàng gả cho người khác, ví dụ như Đới Xuân Lâm thì có phải...

Nàng cố gắng đổi chỗ hai người đó với nhau, ai ngờ vừa bắt đầu có ý nghĩ này là trong lòng đã thấy chán ghét.


Thì ra nàng không thích Đới Xuân Lâm.

Nàng chau mày ngẩn người trong chốc lát, nàng vẫn luôn sợ Tư Đồ Tu, đời này nàng không muốn gả cho chàng, nhưng mà ngoại trừ sợ chàng thì nàng không có phản cảm gì với những chuyện khác.

Có lẽ là qua ba năm, nàng đã dần dần tiếp nhận chàng.

"Tỷ tỷ?" Thấy nàng thất thần, Bùi Ngọc Anh kéo tay nàng.

Bùi Ngọc Kiều nói: "Tỷ biết ý của muội, nhất định tỷ sẽ không qua loa chuyện kén rể."

Nhìn vẻ mặt thành thật của nàng, lúc này Bùi Ngọc Anh mới yên tâm.

Mấy ngày sau, Từ gia gửi thiệp mời, Từ lão phu nhân mời bọn họ đến phủ làm khách. Lần trước ở Đậu gia, thái phu nhân thấy Từ lão phu nhân không tệ, bây giờ người ta mời, bà không có lý do không đi.

Mã Thị chớp mắt: "Từ lão phu nhân coi trọng Ngọc Anh sao?"

Thái phu nhân cười nói: "Đúng vậy. Ở Đậu gia, bà ấy có hỏi vài chuyện của Anh Nhi." Bà ngừng một lát rồi nói tiếp: "Ta đã nói qua với Hầu gia rồi, Hầu gia nói là đệ tử của Trương đại nho thì được, lại nói nếp nhà Từ gia tương tự Bùi gia chúng ta, đều thích yên tĩnh, không thích qua lại với nhiều người."

Mã Thị nghĩ có ý kết thân thì tốt, nếu Bùi Ngọc Anh gả cho Từ Hàm thì Bùi Ngọc Họa dễ gả cho Thẩm Mộng Dung hơn rồi.

Bà ta cười nói: "Từ công tử từng cứu Ngọc Anh, đúng là có duyên."

Thái phu nhân gật đầu, Thẩm gia vẫn chưa có tin tức, có lẽ là không có ý gì, nghĩ lại cũng dễ hiểu, danh môn thế gia như bọn họ muốn kết thân thì cũng chọn gia tộc thanh quý tương đương, bọn họ không thích huân quý. Nếu Từ gia có ý này thì chỉ dựa vào việc Từ công tử là thám hoa là xứng đôi rồi, ngày mai đi xem thế nào.

Bà dặn dò Mã Thị chuẩn bị lễ vật ngày mai mang đi.

Tin tức truyền tới tai Bùi Ngọc Kiều, nàng rất lo lắng. Đời trước, Từ gia mời bọn họ tới nhà, sau đó nhanh chóng tới việc định thân, bởi vì thái phu nhân rất vừa ý Từ Hàm, hắn có tài hoa, lại có sư phụ là đại nho danh tiếng, thử hỏi có nhà nào trong thiên hạ không muốn? Nàng đi tới đi lui ở trong phòng như con thú bị nhốt.


Trúc Linh vẫn còn đang nghỉ dưỡng, bình thường nàng ấy không ra khỏi cửa mà vẫn luôn ở trong phòng với Bùi Ngọc Kiều. Nàng ấy thấy đôi mày Bùi Ngọc Kiều nhíu chặc lại thì không kềm được hỏi: "Cô nương sao vậy?"

Bùi Ngọc Kiều không thể nói.

Nàng chỉ có thể gánh bí mật động trời này một mình, bèn thở dài: "Không có gì, em chải tóc cho ta đi."

Đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy.

Bước ra cửa, Bùi Ngọc Anh tới đón nàng, nàng ấy cười tủm tỉm nói: "Hôm nay tỷ chuẩn bị nhanh thật."

Bùi Ngọc Kiều đang nhạy cảm, nàng thấy sắc mặt muội muội vui mừng thì tim đập lộp bộp một tiếng, nàng nghi ngờ hỏi: "Muội muội, xem ra muội rất vui vẻ?"

Đều là cô nương, dù bình thường Bùi Ngọc Anh có kiên cường mạnh mẽ như thế nào thì nàng ấy vẫn có tâm tư của các cô gái. Từ gia mời, tất nhiên là nàng ấy đoán được một hai. Vốn lúc ở Đậu gia, nàng ấy đã thấy ánh mắt Từ lão phu nhân nhìn mình.

Bị tỷ tỷ hỏi như vậy, khuôn mặt nàng ấy đỏ hồng nói: "Ra ngoài đi chơi thì phải vui vẻ. Lẽ nào tỷ không vui?"

Bùi Ngọc Kiều nghĩ tất nhiên là nàng không vui rồi, nàng đang rất lo lắng đó!

"Tỷ không thích Từ công tử." Nàng vểnh môi nói: "Nhìn sao cũng thấy hắn không tốt, vì vậy tỷ không thích đi Từ gia, chỉ là tổ mẫu nói không đi không được."

Rõ ràng mới gặp có vài lần, sao tỷ tỷ lại không thích hắn? Có điều nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, thấy đôi mắt không chút kiêng dè của hắn, khóe miệng nàng ấy giật giật, đúng là không dễ để lại ấn tượng tốt.

Nhưng mà lần đó xe ngựa gặp chuyện không may, hắn dìu mình đi ra, lời nói hành động cử chỉ lúc đó cho thấy hắn rất cẩn thận tỉ mỉ, bị mình tát một cái, hắn tức giận nhưng hiểu tình cảnh của mình.

Nàng ấy thấy người đàn ông như vậy không tệ, còn chưa nói tới hắn là thám hoa nữa.

Bùi Ngọc Anh là một người có lý trí, sau khi phân tích các mặt, nàng ấy nghĩ nếu có một mối nhân duyên như thế thì chắc chắn nàng ấy sẽ không từ chối.

Hai tỷ muội có cách nhìn, suy nghĩ khác nhau cùng đi theo thái phu nhân tới Từ gia.

Vừa tới cửa thuỳ hoa là có bà tử nha hoàn dẫn các nàng đi, Từ gia vừa đến kinh thành không lâu, bọn họ cũng không phải người kinh thành, vì vậy ngôi nhà này khá nhỏ, kém xa hầu phủ, nhưng bù lại chỗ sạch sẽ. Tảng đá bên đường được cọ rửa, sáng đến mức có thể soi gương, hai bên đường trồng vài cây hải đường và rất nhiều bụi trúc, nhìn lịch sự tao nhã.


Hạ nhân đi lại ít.

Tới phòng chính, Từ lão phu nhân và Từ Hàm đứng chờ ở cửa.

Đây là lần đầu tiên Thái phu nhân gặp Từ Hàm, bà thấy hắn mặc áo màu lục, dáng người cao ngất như trúc, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã toát ra vẻ uy phong. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đôi mắt nổi bật sự khôn khéo.

Là một người đàn ông không thể xem nhẹ.

Từ lão phu nhân ra đón, bà ta cười nói: "Ta gửi thiệp rồi mới thấy hối hận, hôm nay trời quá nóng, sợ là mọi người tới đây sẽ mệt. Mau vào nhà thôi, ta pha trà lạnh rồi."

Mọi người lần lượt đi vào, đến lượt Bùi Ngọc Anh, nàng ấy cảm giác được ánh mắt của Từ Hàm thì đưa mắt lên nhìn, quả nhiên thấy hắn đang nhìn mình.

Trong mắt chứa ý cười, đôi mắt vốn lạnh lẽo, thậm chí có chút âm trầm, vậy mà khi chứa ý cười lại thân thiết nồng nhiệt, vô cùng rung động lòng người.

Gò má Bùi Ngọc Anh hơi đỏ lên, nàng ấy đi lướt qua hắn

Nhìn bóng lưng yểu điệu của Bùi Ngọc Anh, Từ Hàm nhếch miệng cười, từ lúc hắn vào Hàn Lâm là có rất nhiều người muốn kết thân với Từ gia, nhưng mẫu thân nói tới ai thì hắn cũng nhớ tới Bùi Ngọc Anh. Trong hai mươi hai năm qua chưa từng xảy ra chuyện này, hắn biết hắn thích nàng rồi, tuy cảm giác này bỗng nhiên đến, nhưng dường như chỉ là trong nháy mắt là nàng ấy vào tim của hắn, sau đó khắc sâu ở đó.

Chúng nữ quyến lục tục đi vào, Từ Hàm không tiện đi theo nên nói với Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân: "Thư phòng ta có nhiều binh thư, Hồ Thành tướng quân..."

Vừa nghe tên là Bùi Ứng Hồng đã nói tiếp: "Chẳng lẽ là "Thao quân thực ký"?"

"Đúng vậy." Từ Hàm theo học Trương đại nho từ nhỏ, Trương đại nho rất thích sưu tầm sách, hắn là đệ tử đắc ý của ông ta nên tất nhiên có nhiều sách rồi.

Bùi Ứng Hồng hô lên: "Đệ có thể mượn xem không? Từ công tử, chúng ta đi liền đi."

Ba người nhanh chóng đi thư phòng.

Lúc này ở phòng chính, các nữ quyến vừa uống trà lạnh xong thì nghe tiếng cười lanh lảnh bên ngoài, "Dì, hôm nay trong nhà mời khách hả? Thật là rộn ràng quá!"

Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu nhìn lên, là Hà Thục Quỳnh tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận