Tư Đồ Hằng Thành có bốn tỷ muội, trưởng công chúa Khánh Dương là một trong số đó, năm đó bà ta gả cho trưởng tử Diêu gia Diêu Mẫn Trung, sinh được hai đứa con trai, còn vị cô nương này là trưởng nữ Diêu Trân của Diêu Mẫn An, đệ đệ Diêu Mẫn Trung. Tiểu cô nương trời sinh miệng ngọt lại thích cười. Lúc hoàng thái hậu còn sống, công chúa Khánh Dương dẫn nàng ta vào cung, hoàng thái hậu rất thích, vì vậy khi nàng ta còn bé thường tới cung chơi, nên quen thuộc với mấy vị vương gia, chỉ là sau hoàng thái hậu qua đời, tới nay mới gặp lại.
Nếu chàng không trọng sinh thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên giống như trước.
Tiểu cô nương luôn miệng gọi chàng thất ca ca năm đó đã lớn như vậy, suýt nữa không nhận ra, mà bây giờ, chàng thản nhiên nói: "Diêu cô nương."
Không vui không buồn, đôi mắt bình tĩnh như nước, thậm chí còn có chút lạnh lẽo. Diêu Trân nhớ tới khi còn bé, nàng ta thấy không ai chơi với Tư Đồ Tu thì mang maracas (Một nhạc cụ gõ khô làm từ quả bầu, vỏ dừa và được làm đầy với đậu khô hoặc hạt) tới lắc lắc chọc chàng, sau đó chàng sẽ nở nụ cười.
Khi đó chàng mới mười tuổi mà đã rất tuấn tú, nàng ta cảm thấy chàng là thiếu niên đẹp nhất trên đời.
Nhưng hôm nay gặp lại, chàng không còn thân thiện như xưa nữa, hắn không có trong ngày thường thân thiện, Diêu Trân vốn tưởng rằng trong lòng chàng vẫn còn chút gì đó với nàng ta, bây giờ thấy chàng như vậy thì thất vọng, nàng ta đánh cuộc chu mỏ nói: "Thất ca ca, ca ca quên muội rồi sao? Trước đây muội có tặng ca ca vài món đồ chơi đó."
Tư Đồ Tu nói: "Không phải bản vương nhận ra cô sao? Sao lại nói là quên?"
Chàng chỉ muốn giữ khoảng cách với nàng ta mà thôi.
Đời trước sau khi Bùi Ngọc Kiều qua đời, Hứa quý phi từng muốn cho Diêu Trân làm kế thất của chàng, nhưng chàng không đồng ý.
Giọng nói sang sảng của trưởng công chúa Khánh Dương Tư Đồ Óanh vang lên:"Hai đứa các con còn ôn chuyện à? Mau lại đây."
Diêu Trân nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu, nàng ta giậm chân giành vào trước.
"Tham kiến nương nương, cô." Tư Đồ Tu vào trong điện cười nói: "Không ngờ là cô tới, sao không dẫn theo bọn Lâm Mậu?"
Đó là hai đứa con trai của Tư Đồ Óanh.
"Bọn nó đi chơi rồi, bây giờ đang ở Sơn Đông với tướng công, trời vừa sáng là la hét đòi đi xem mặt trời mọc." Tư Đồ Óanh có tướng công thích du sơn ngoạn thủy, con trai bà ta cũng giống y như tướng công, sau khi lớn lên liền theo phụ thân đi khắp nơi, ít khi ở nhà, đứa con lớn còn có chí hướng rộng lớn hơn, nó muốn viết du ký truyền lại đời sau.
Thấy bà ta có vẻ bực bội, Hứa quý phi cười nói: "Đó là phúc mà, người bình thường muốn như vậy còn không được, chỉ cần bọn họ tốt với tỷ là được."
Tư Đồ Óanh thở dài.
Cũng đành chịu vậy thôi. Mỗi lần Diêu Mẫn Trung từ xa về đều đem các vật không quá lạ về nhà, còn có tiểu biệt thắng tân hôn, cũng là một loại tình thú.
Hứa quý phi phân phó cung nhân dọn đũa, ra ý bảo Tư Đồ Tu ngồi xuống: "Hôm nay định mời con tới dùng bữa, đúng lúc cô con dẫn theo Trân nhi tới, chỉ là nam nữ khác nhau nên Trân nhi đã ăn trước rồi." Trong lúc bà ta nói chuyện, cung nhân đã dọn đầy bàn thức ăn, tất cả đều là món Tư Đồ Tu thích ăn.
Hứa quý phi chưa từng nhớ sai sở thích của chàng.
Tư Đồ Óanh than thở: "Nương nương đối với con thật tốt, ta thấy Cảnh nhi còn chưa được như vậy."
Tư Đồ Tu cười cười ăn cơm trước mặt bọn họ. Diêu Trân đứng ở bên cạnh hay nhìn lén chàng, nàng ta từng gặp chàng bên ngoài, chỉ là luôn đứng ở xa, chàng ca hơn trong trí nhớ nhiều, dường như thoải mái hơn, chàng trước kia hay bị người khi dễ, không bao giờ cười.
Nàng ta nhớ nàng ta từng hỏi chàng, chàng nói là nhìn qua giống như người khác không để ý chàng, nhưng sự thật là chàng không để ý người khác.
Diêu Trân càng nghĩ càng thấy buồn, bây giờ chàng nhìn cũng không nhìn nàng ta.
Nói vài chuyện bình thường rồi Tư Đồ Óanh dẫn Diêu Trân đi.
Vừa rồi Hứa quý phi đã quan sát lời nói sắc mặt, bà ta hiểu Tư Đồ Tu không hứng thú gì với Diêu Trân. Đây là ngoài dự liệu của bà ta, bà ta từng cho người đi tìm hiểu thì biết Bùi Ngọc Kiều có tính tình như thế này, thậm chí còn ngốc hơn Diêu Trân nữa, hơn nữa hai đứa nó còn có giao tình thời bé, làm sao lại như vậy được?
Đúng là không thể hiểu được.
Tư Đồ Tu rõ như lòng bàn tay tâm tư của Hứa quý phi, muốn dùng Diêu Trân thử chàng, đâu có dễ dàng như vậy? Chàng bỗng đứng lên thi lễ với Hứa quý phi.
Hứa quý phi ngạc nhiên, "Đang yên đang lành, con làm gì vậy?"
"Là con làm khó nương nương rồi." Tư Đồ Tu cúi thấp đầu, "Vào Tết Đoan Ngọ, con có nói với ngũ ca chuyện đại cô nương Bùi gia, mấy ngày qua con đã nghĩ kĩ, con không nên có ý nghĩ này, phận làm con sao có thể tự làm chủ chuyện nhân duyên, tất cả phải do phụ hoàng đồng ý. Nếu ngũ ca có nói với nương nương thì xin nương nương đừng để ở trong lòng."
Chàng bỗng nhiên nói rõ, Hứa quý phi không tiện giả vờ không biết: "Cảnh nhi từng nói qua, có điều ta nghe nói Bùi đại cô nương muốn kén rể, có lẽ là Bùi gia có tính toán của riêng mình."
Ý là Bùi Ngọc Kiều không chịu thành thân, bà ta không thể ngang ngược nhúng tay vào. Lời nói uyển chuyển làm người ta không tìm ra kẻ hở.
Trong mắt Tư Đồ Tu lộ ra vài phần buồn bã, "Con sớm biết những chuyện này rồi, vì vậy mới muốn nhờ nương nương giúp đỡ, dù sao nương nương cũng có chút phân lượng trước mặt phụ hoàng. Nếu không...thì không thể định ra hôn sự cho ngũ ca được. Chỉ là nương nương đã ra mặt một lần rồi, bây giờ nói nữa sẽ rất khó xử, bản vương cũng hiểu mà. " Giọng nói chàng càng lúc càng nhỏ nhỏ, nghe không rõ, "Con nên từ mình đi cầu xin phụ hoàng. Mẫu hậu, tam ca còn nói với con..."
Hứa quý phi càng nghe càng hoảng hốt.
Mấy năm nay bà ta đổ bao nhiêu tâm huyết vào người Tư Đồ Tu, bây giờ chỉ có một chuyện thành thân mà thôi, nếu chàng cho rằng bà ta đưa chén nước cuối cùng cho Tư Đồ Cảnh thì sợ rằng chàng sẽ nảy sinh bất mãn, chậm chí chàng vừa nhắc tới Tư Đồ Dập.
Tư Đồ Dập và Tư Đồ Lan là hai con hồ ly nhỏ, hai người này có quan hệ thân thiết, mà hoàng thượng có vẻ thích Tư Đồ Dập, nếu lúc đó Tư Đồ Tu rút lui, thậm chí phản chiến thì Tư Đồ Cảnh con bà ta phải làm sao? Thế đơn lực bạc, sợ là khó mà chống cự được. Hai tay Hứa quý phi nắm chặc trong tay áo, trong đầu lại nghĩ đến Bùi Ngọc Kiều, đầu óc như Bùi Ngọc Kiều, dù có gả cho Tư Đồ Tu thì bà ta cũng dễ khống chế, chỉ cần lôi kéo đôi phu thê này, hoặc là Bùi gia ra sức vì con bà ta.
Chuyện trên đời luôn là như vậy, không đen thì trắng, không có con đường này thì có con đường khác. Hứa quý phi từng bước đi tới ngày hôm nay, tất nhiên là có con đường sinh tồn của mình.
Bà ta thở dài một cái, "Trước đây ta không biết con có tình sâu với Bùi đại cô nương như thế, nếu đã biết thì...Tu nhi, tất nhiên ta sẽ hết lòng nói với phụ hoàng con, lòng cha mẹ trong thiên hạ, dù cho ở hoàng gia thì ai lại không hy vọng con cái mình vui vẻ chứ?"
Bà ta đồng ý rồi hứa hẹn.
Tư Đồ Tu nhíu mày, có phải bà ta đấu tranh vài lần mới ra được quyết định này?
Chỉ là bà ta ý chí sắt đá, mưu kế chồng chất, có gì có thể làm khó bà ta? Chàng cười nhẹ, "Tạ ơn nương nương."
Tháng sáu trời nóng như thiêu. Trong ngày đầu hạ, ve sầu kêu ầm ĩ.
Bùi Ngọc Kiều ngồi bên cạnh đỉnh băng mà vẫn cảm giác được từng luồng hơi nóng tràn từ cửa sổ vào. Lúc này Trúc Linh đã hoàn toàn hồi phục, nàng ấy gọi người lấy gậy trúc bắt ve sầu trên cây xuống. Ve sầu kêu làm ảnh hưởng tới giấc ngủ trưa của cô nương, vừa nhắm mắt đã bị đánh thức.
Đinh Hương bưng tới bát nước tới: "Phòng bếp làm nước ô mai, cô nương uống để giải nhiệt."
Nước ô mai vừa chua vừa ngọt, Bùi Ngọc Kiều uống một hơi là hết.
Trời nóng đã nhiều ngày làm nàng không đi luyện võ được, nàng đã học vài chiêu từ phụ thân, nàng ở trong phòng ôn lại, mồ hôi chảy ròng ròng, nàng nói với Trúc Linh: "Em tiếp tục bắt ve sầu đi. Lát nữa tắm xong thì đưa đi phòng bếp, đại ca và đệ đệ đều thích ăn nó."
Ve sầu béo béo mập mập, chiên lên nhìn rất ngon, nhưng mà Bùi Ngọc Kiều không dám ăn.
Trúc Linh dạ một tiếng.
Bùi Ngọc Kiều gọi vài nha hoàn cùng đi phòng chính.
Trên đường đi gặp Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Họa vẫy tay với nàng, "Đại tỷ, tới đây, muội thương lượng với tỷ một chuyện."
"Chuyện gì?" Bùi Ngọc Kiều hỏi.
"Lát nữa tới chỗ tổ mẫu, chúng ta nói với tổ mẫu đến thôn trang nghỉ mát được không?" Bùi Ngọc Họa nắm cánh tay nhỏ của nàng, cười như hoa nở, nàng ta dụ dỗ: "Tổ mẫu thương tỷ nhất, chỉ cần tỷ nói thì chắc chắn tổ mẫu sẽ đồng ý, vậy là chúng ta có thể đi rồi. Thôn trang có gió to rất mát, còn không có người quản nữa, chúng ta đi câu cá, đi leo núi, đi xem mọi người làm ruộng, rất là thú vị đó. Một năm chẳng có mấy lần như vậy, tỷ nghĩ kĩ xem, không bao lâu nữa nhị tỷ sẽ gả đi, chúng ta còn được đi cùng nhau sao?"
Ba vị cô nương Bùi gia, ngoại trừ Bùi Ngọc Anh thì hai cô nương còn lại đều không thành thục chính chắn, nhưng vì vậy mà hợp với nhau, Bùi Ngọc Kiều liên tục gật đầu: "Được, được, mau đi thôi."
Hai người vội đến phòng chính.
Thái phu nhân vừa đứng lên thì nghe nói có hai cô nương tới, bà cười nói: "Không ngủ trưa sao? Trời nóng như thế này ngủ nhiều cho khỏe."
"Ngủ rồi, lại thức rồi." Bùi Ngọc Kiều nói, "Có băng cũng nóng, ve sầu kêu ầm ĩ, Trúc Linh cho người đi bắt rồi, lát nữa mọi người có món chiên để ăn."
"Trời nóng mà còn ăn món chiên." Thái phu nhân cười.
Bùi Ngọc Họa nói: "Ca ca thích ăn, hơn nữa bắt không được nhiều đâu, con không tin bọn họ có thể trèo lên cao quá, nhiều lắm là mấy chục con à." Nàng ta bắt đầu than nóng, "Tổ mẫu, hôm nay trời nóng quá, con cảm giác nóng hơn năm trước nữa."
Thái phu nhân trách trời thương dân, "Có lẽ bên ngoài đang gặp họa hạn hán, lại chết bao nhiêu người đây?"
Hai vị cô nương nhìn nhau, Bùi Ngọc Kiều nghĩ đến phụ thân, ca ca và đệ đệ, nàng nói: "Làm xong thủy lợi là không dễ xảy ra họa hạn hán đâu, có thể dẫn nước tới nơi không có nước, hoặc là dự trữ nước."
Nghe kiến thức nửa vời của nàng, thái phu nhân cười rộ lên: "Đúng vậy, đành phải dựa vào quan viên thì dân chúng mới có cuộc sống tốt."
Thấy hai bà cháu nói ngày càng xa chủ đề, Bùi Ngọc Họa nháy mắt với Bùi Ngọc Kiều, Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy, vội nói: "Tổ mẫu, kinh thành nóng quá, hay là chúng ta đến thôn trang nghỉ mát đi, ở đó có suối nước nóng ngâm rất thoải mái, còn có món ăn dân dã nữa, lần trước Lương đại thúc đưa tới hai con hươu, tổ mẫu cũng nói ăn rất ngon mà."
Hai tiểu nha đầu này!
Thật ra thái phu nhân đã sớm nhìn thấu ý đồ của các nàng, chỉ là bà muốn đùa các nàng chút mà thôi. Nhìn dáng vẻ không chờ được của các nàng, thái phu nhân cười nói: "Các con muốn đi chơi cũng được, ta thấy các con bị trời nóng đến gầy rồi, cằm đều nhọn như nhau, không cần trở về sớm, ta có chuyện cho các con làm."
Thái phu nhân thừa nước đục thả câu, đến lúc Bùi Ngọc Anh cùng đi mới nói các nàng đến thôn trang học chuyện quản lý, tính thu nhập trên dưới thôn trang, trồng cây gì, trong một năm lời hay lỗ, nuôi con gì...Bà dặn các nàng chú ý tất cả. Bởi vì quyền quý ở kinh thành đều có thôn trang, sau khi các nàng thành thân là phải giúp người lớn quản, không có người lớn là càng mệt mỏi.
Ba người dạ một tiếng.
Mã Thị sợ Bùi Ngọc Họa ham chơi, bà ta ngàn căn dặn vạn căn dặn, lại phái sáu bà tử, sáu nha hoàn trông coi, lúc này mới tạm yên tâm. Còn hai tỷ muội Bùi Ngọc Kiều, xưa nay thái phu nhân rất tin tưởng Bùi Ngọc Anh, có nàng ấy ở đó là coi như có một nửa chủ mẫu rồi, vì vậy bà chỉ phái một quản sự ma ma đi, chứ không phải bà không lo lắng.
Một ngày trôi qua, thu dọn đồ đạc xong là các nàng đi thôn trang.
Trên xe ngựa, ba vị cô nương ríu ra ríu rít, không hề cảm thấy nóng nực, kể cả Bùi Ngọc Anh chưa từng có ý tới thôn trang cũng thấy vui vẻ, dù sao nàng ấy vẫn còn trẻ, sao lại không thích ra ngoài được? Nhưng nàng ấy vẫn luôn nhớ lời thái phu nhân dặn: "Đừng ham chơi quá, hết tháng sáu chúng ta sẽ về."
"Ôi, nhị tỷ, tỷ đừng làm mất hứng được không?" Bùi Ngọc Họa bĩu môi, "Hiếm khi được ra ngoài, muội không muốn về đâu." Nàng ta kéo tay Bùi Ngọc Kiều, "Chúng ta đến thôn trang thì ăn một bữa món ăn dân dã trước, ngày thứ hai lên núi hái trái cây, ngày thứ ba đi câu cá, ngày thứ tư lên trấn trên chơi, sau đó đến ngày ngày nghỉ là ca ca và Ứng Lân sẽ tới."
Nghe giọng nói vui vẻ của Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Anh cười rộ lên.
Đúng vậy, suy nghĩ nhiều làm gì, chẳng bao lâu nữa mình sẽ thành thân, giúp chồng dạy con, sẽ không còn cuộc sống cô nương như bây giờ, nàng ấy chỉ lo lắng cho tỷ tỷ, lúc tới thôn trang phải tìm cơ hội hỏi tỷ tỷ mới được, để phụ thân nghĩ cách tìm một tướng công hợp ý cho tỷ tỷ.
Xe ngựa trên đường lớn chạy nhanh như gió, tạo nên từng trận bụi mịt mù, sau nửa ngày mới tới thôn trang ở Vân Huyện.
Thôn trang đã biết tin từ sáng, bọn họ đã quét dọn sân xong rồi. Đến lúc ra đón người thì thấy có nhiều nha hoàn bà tử, gã sai vặt, tổng cộng khoảng mấy chục người, nhìn có chút giật mình, bọn họ nghĩ dù sao cũng là cô nương, lại không có chủ mẫu cùng tới, nên phải chuẩn bị nhiều người.
Người đứng đầu thôn trang Hồ Khởi Cao và thê tử Lý thị bước đến cười nói: "Không biết khẩu vị của các cô nương như thế nào, chúng ta đành làm một ít đồ ăn thanh đạm. Nước đã chuẩn bị xong, các cô nương có thể tắm rửa trước."
Bùi Ngọc Anh cười nói: "Khổ cực mọi người rồi. Không cần quá gò bó, chúng ta không kén chọn, vừa miệng là được rồi."
Hai phu thê liên tục nói dạ.
Chờ bọn họ đi, Bùi Ngọc Họa hỏi: "Sao không nói chuyện sổ sách luôn?"
"Không vội." Bùi Ngọc Anh có khả năng, cũng có đủ bình tĩnh, "Chúng ta quan sát mấy ngày đã." Nàng ấy nhìn sang quản sự ma ma, "Ngài cũng đừng nói gì, bỗng nhiên tổ mẫu muốn chúng ta điều tra, tất nhiên không phải là không có gì cả."
Nàng ấy nghi ngờ có mờ ám gì đó nên tổ mẫu mượn cớ kiểm tra bọn họ.
Quản sự ma ma gật đầu, bà ta họ Trần, bà ta đã theo thái phu nhân hơn nửa đời người rồi, đương nhiên lần đi này là để giúp đỡ ba vị cô nương.
Trên đường đi Bùi Ngọc Kiều đổ nhiều mồ hôi, lúc này nàng đi tắm cùng Bùi Ngọc Họa. Bùi Ngọc Anh đi nhìn xung quanh xem ổn chưa, sau đó gọi gã sai vặt tới dặn dò chuyện tuần tra ban đêm, không có một chỗ sai sót, phu thê đứng đầu thôn trang nhìn mà chắc lưỡi hít hà, bọn họ nghĩ Bùi nhị cô nương này thật lợi hại, thảo nào ai nhắc tới nàng ấy đều có sự kính nể.
Ba người ăn xong rồi ngủ, nhiều ngày không cần theo phu tử học tập, mỗi ngày thức dậy luyện chữ một lát là đi ra ngoài chơi, không khí thôn trang thoáng mát, đồng ruộng mênh mông thẳng cánh cò bay, dê bò thành đàn, xa xa có núi, gần bên có sông, giống như cõi bồng lai tiên cảnh.
Các nàng vui đến quên cả trời đất.
Ngày hôm đó Bùi Ngọc Kiều muốn đi suối nước nóng, hai người kia cũng vui vẻ đồng ý, bọn họ dậy thật sớm chuẩn bị quần áo này nọ, người đứng đầu trang cho người dẫn đường, đi qua giữa hai dãy cỏ lau rất cao là hiện ra suối nước nóng giống như ngọc bích khảm trên mặt đất.
Ba vị cô nương vui vẻ reo lên, tiếng reo hò như tiếng chuông bạc truyền đến xa xa.
Tiếng của Bùi Ngọc Kiều là véo von nhất, vui vẻ nhất. Tư Đồ Tu nhíu mày, định bước ra khỏi dãy cỏ lau đi về phía trước, Mã Nghị vội nói: "Bùi nhị cô nương rất chu toàn, nàng ấy sắp xếp người canh chừng xung quanh, sợ là vương gia..."
Tư Đồ Tu đau đầu, chàng nhỏ giọng mắng: "Ngươi cảm thấy bản vương sẽ đi nhìn lén?"
Cho dù muốn nhìn lén thì chàng cũng chỉ nhìn lén Bùi Ngọc Kiều mà thôi, lúc này có ba người lận đó.