Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Bùi Ngọc Kiều không hiểu vì sao Tư Đồ Tu làm như vậy, muội muội gặp mặt Chu Dịch đã là phiền phức lắm rồi, bây giờ chàng lại làm lộ Từ Hàm, vì sao chàng làm thế?

Nàng ngẩng đầu nhìn về chàng.

Chàng nhìn nàng mỉm cười, đưa ngón tay đặt lên môi, ý bảo nàng đừng lên tiếng mà tiếp tục nhìn, giống như là sắp có trò hay.

Bùi Ngọc Kiều càng không hiểu, nhưng nàng không có cách nào, cũng không thể đi ra ngoài, vậy sẽ càng rối, nàng đưa mắt nhìn bọn họ qua lá cây.

Từ Hàm từ từ đi tới.

Nhìn thấy hắn, Bùi Ngọc Anh trợn mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Dưới ánh trăng, nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, khí chất trầm ổn, Chu Dịch nhìn một cái là biết hắn là ai. Trước đây hoàng thượng mở tiệc Lộc Minh chiêu đãi học trò khoa cử, hắn ta làm phó chỉ huy sứ bảo vệ an toàn, tất nhiên là có gặp hắn, chỉ là không ngờ hôm nay gặp lại dưới tình hướng này. Chu Dịch đỏ mặt, vừa rồi hắn ta đau khổ cầu xin Bùi Ngọc Anh, chắc là Từ Hàm đã nghe hết rồi? Hai người bọn họ đã đính hôn nên coi hắn ta thành trò cười?

Chu Dịch cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cứ đi thế này thì hắn ta không cam lòng.

Hắn ta nhìn Từ Hàm rồi lại nhìn Bùi Ngọc Anh, nhìn bọn họ trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, Chu Dịch nhíu mày hỏi Bùi Ngọc Anh: "Nàng muốn hẹn hắn thì sao lại hẹn ta nữa? Ta làm phiền nàng sao?"

Một lời trách móc mang theo ác ý.

Ngay trước mặt Từ Hàm, hắn ta hắt nước bẩn lên người Bùi Ngọc Anh, dù Bùi Ngọc Anh mạnh mẽ thì lúc này cũng tức giận đến run rẩy toàn thân.

Từ Hàm coi như đã thấy được bản lĩnh của Chu Dịch, hắn lạnh lùng nói: "Ngọc Anh không biết ta tới, nhưng người phụ bạc như ngươi có mặt mũi mở miệng ở đây sao?"

"Ai phụ bạc?" Chu Dịch cười lạnh nói, "Rõ ràng là nàng phụ bạc, ta và nàng đã nói sẽ bên nhau tới già, bây giờ chỉ mới gặp một chút đau khổ là nàng đã vội bám theo ngươi. Ngươi cho rằng nàng thật sự thích ngươi sao? Vì muốn buộc ta thuyết phục phụ mẫu nên nàng mới đính hôn với ngươi, Từ Hàm ngươi có là cái gì, ta nghe người ta nói mẹ con các ngươi bị Từ gia đuổi ra ngoài, chỉ là là chó nhà có tang mà thôi!"

Bùi Ngọc Anh không thể nhịn nữa, "Chu Dịch, huynh đừng ngậm máu phun người!"

"Thật hay giả, nàng tự mình biết." Chu Dịch thật sự nhẫn tâm, Bùi Ngọc Anh làm hắn ta không dễ chịu thì hắn ta cũng sẽ làm nàng ấy không dễ chịu.

Nam nhi cần gì làm khó một cô nương, lúc này Từ Hàm không tin là Chu Dịch thật sự thích Bùi Ngọc Anh.


Nếu thích thì sao làm nàng ấy khó chịu? Nếu thích thì hắn ta sẽ không nói những lời này.

Đại khái chỉ là tình cảm của một mình hắn ta thôi.

Từ Hàm lạnh lùng nói: "Dù ngươi nói như thế nào thì ta cũng tin tưởng Ngọc Anh, tiểu nhân vô sỉ như ngươi thật làm người ta chán ghét. Không biết Tào quốc công dạy dỗ nhi tử như thế nào nữa. Nếu ta nhớ không lầm thì năm đó hoàng thượng từng ban thưởng hoa sen vàng, khen Chu gia ngươi là trụ cột nước nhà, nhưng ngươi ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không biết thì sao tương lai gánh vác trách nhiệm lớn được? Phàm là trị quân, trước tiên phải dạy lễ nghĩa, khích lệ dùng lễ nghĩa để không thẹn lòng. Ngươi là phó chỉ huy sứ mà không biết liêm sỉ, vậy sao có mặt mũi thống lĩnh đại quân."

Mấy câu nói làm Chu Dịch thay đổi sắc mặt, chuyện của hắn ta làm liên lụy đến Chu gia, giọng điệu của Từ Hàm như người lớn, thậm chí hắn còn lấy mặt mũi phụ thân hắn ta ra nói, làm sao hắn ta có thể chịu được, hắn ta tức giận quát một tiếng, nắm tay thành đấm nhào lên.

Từ Hàm lắc mình một cái: "Ta không muốn tranh cãi với chó điên, đánh nhau với ngươi chỉ làm hạ thấp thân phận của ta." Hắn quát to "Người đâu." Rồi quay sang nhìn Bùi Ngọc Anh.

Bùi Ngọc Anh hiểu ý lớn tiếng nói: "Có chó điên, mau bắt đi."

Tùy tùng nàng ấy dẫn tới nghe lệnh đi ra.

Có khoảng hai mươi người bao vây Chu Dịch.

Chu Dịch ngẩn người, hắn ta biết mình sẽ không giành được ngon ngọt gì, nếu thật sự đánh nhau thì còn có Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân nữa, hắn ta không có khả năng thắng, cuối cùng truyền tới tai phụ mẫu thì càng tệ hơn nữa, hắn ta trừng mắt nhìn hai người rồi bước đi.

Trong bóng đêm, bóng lưng vội vội vàng vàng, hoàn toàn giống chó nuôi trong nhà.

Thấy hắn ta đi rồi, Bùi Ngọc Anh dường như không còn sức lực mà khoát khoát tay cho tùy tùng lui ra, nàng ấy ngồi xuống thềm đá trước nhà tranh.

Im lặng một lát, Từ Hàm nói: "Ta muốn nói chuyện với nàng, lại thấy nàng đi thẳng về phía trước, ta sợ nàng gặp nguy hiểm."

Hắn đang giải thích tại sao ở có mặt ở đây.

Bùi Ngọc Anh gật đầu, không nói gì.

Nàng ấy vẫn còn đắm chìm trong chuyện của Chu Dịch, nàng ấy thật sự không ngờ mình đã từng thích một nam nhân như vậy, sao trước đây nàng ấy không nhìn ra? Thật sự là nực cười, từ trước tới nay vẫn tự coi mình thông minh, thì ra mình lại ngốc như thế, may là mình chưa gả cho hắn.

Thấy nàng ấy xót xa, Từ Hàm vén áo bào ngồi bên cạnh nàng ấy.


Hai người không nói gì.

Vạn vật yên tĩnh, chỉ ánh sao soi sáng.

Bùi Ngọc Kiều không thể nói chuyện với Tư Đồ Tu, hai người trốn trong bụi cây, chỉ nhích một bước là làm phiền bọn họ ngay. Thân thể dần lung lay, Bùi Ngọc Kiều bắt đầu đứng không vững. Tư Đồ Tu đưa tay ôm nàng, để cả người nàng dựa vào người chàng, coi chàng là trụ chống, như vậy mới có thể miễn cưỡng chống đỡ một lát.

May mà Bùi Ngọc Anh lên tiếng, nàng ấy đưa thư trong tay áo cho Từ Hàm xem: "Ta không có ý muốn gặp mặt hắn."

Chuyện đã đến nước này thì nàng ấy phải giải thích.

Từ Hàm lấy thư xem, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Bùi Ngọc Anh phải tới gặp Chu Dịch, chút nghi ngờ ở đáy lòng cũng biến mất.

Bùi Ngọc Anh thở dài: "Nếu huynh để ý..."

"Không có." Từ Hàm nói, "Ta không để ý, nàng đã từ chối hắn, ta không có gì phải để ý."

Trước đó hắn đã biết Chu Dịch có dây dưa với Bùi Ngọc Anh, lần gặp mặt này Bùi Ngọc Anh dẫn nhiều tùy tùng tới, từ đó có thể thấy được sự quyết đoán của nàng ấy, vì vậy nàng ấy sẽ không làm chuyện dây dưa như thế, mà bây giờ hắn đã thấy rõ Chu Dịch, hắn ta có tốt lành gì đâu. Lúc hắn muốn cưới nàng ấy là hắn đã biết chuyện của nàng ấy và Chu Dịch.

Mọi chuyện rõ ràng như bây giờ sẽ yên tâm hơn.

"Đi thôi." Từ Hàm đỡ Bùi Ngọc Anh dậy, "Nên về thôi, mắc công lát nữa Bùi đại công tử sẽ tìm nàng."

Nàng ấy ừ một tiếng, ngẩng đầu hỏi hắn: "Huynh tìm ta muốn nói gì?"

Từ Hàm nói: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn nàng nhiều hơn một chút."

Bùi Ngọc Anh cúi đầu đỏ mặt.

Hắn đứng sóng vai với nàng ấy, không biết nói mà nàng ấy cười khẽ.


Dần dần không thấy bóng dáng.

Lúc này Bùi Ngọc Kiều mới thở ra một hơi, dường như tình cảm của muội muội và Từ Hàm tăng thêm một bậc, nàng không biết phải nghĩ gì nữa nên quay đầu trừng Tư Đồ Tu, "Sao lúc nãy huynh làm cho Từ công tử đi ra? Hắn đi ra là Chu Dịch như phát điên vậy."

Nói lời ác độc làm người ta đau khổ.

Nhưng Tư Đồ Tu có lý do của chàng.

Từ Hàm là người không dễ để lộ suy nghĩ của mình, nếu hắn không đi ra thì Bùi Ngọc Anh vẫn có thể giải quyết Chu Dịch, nhưng nếu vậy thì hắn sẽ để chuyện này ở trong lòng, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra, chàng làm vậy là vì mong qua chuyện này, hai người họ có thể hoàn toàn vứt Chu Dịch ra khỏi cuộc sống của bọn họ.

Chàng cười nói: "Như bây giờ không phải rất tốt sao? Muội muội nàng và Từ công tử vẫn muốn thành thân với nhau."

Bùi Ngọc Kiều bất mãn cắn môi, không biết vì sao đời này Tư Đồ Tu lại coi trọng Từ Hàm như vậy, lúc xe ngựa gặp chuyện không may chàng để Từ Hàm nhúng tay vào, lúc này chàng lại xen vào chuyện này, nàng tức giận nói: "Sao huynh biết Từ công tử là người tốt? Ta...ta mơ thấy hắn nạp thiếp."

Khuôn mặt đầy vẻ chán ghét.

Tư Đồ Tu nghe nàng nói mới nghĩ đến một chuyện, không trách được Bùi Ngọc Kiều chán ghét Từ Hàm, đời trước hắn có nạp thiếp, hai người họ thành thân hơn ba năm mà Bùi Ngọc Anh vẫn không có con, thiếp của hắn là nha hoàn trong phòng, chuyện này đã làm cho Bùi Trăn nổi giận tới Từ gia đánh Từ Hàm, sau đó Chu Dịch thò một chân vào.

Sau này chàng mới biết chuyện là do Bùi Ngọc Anh bắt đầu, bởi vì nàng ấy thấy thẹn với Từ gia và vì Từ lão phu nhân vô cùng tốt với nàng ấy, nhưng Từ Hàm lại nghĩ rằng Bùi Ngọc Anh không tin tưởng hắn, không thích hắn, hai người vốn đã có khoảng cách, vì chuyện này lại càng căng thẳng hơn, cuối cùng dẫn đến chuyện nạp thiếp.

Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Chuyện trong mơ không thể tin được. Ai biết lần sau nàng nằm mơ lại thấy Từ Hàm bỏ thiếp. "

Bùi Ngọc Kiều không tin, nàng vẫn còn không vui.

Nàng dẩu môi tỏ vẻ không vừa lòng, Tư Đồ Tu cười nói: "Như vậy đi, nếu Từ Hàm phụ lòng muội muội nàng thì bản vương sẽ tự mình dạy dỗ hắn, nàng thấy sao?"

Nàng ngạc nhiên, "Dạy dỗ như thế nào?"

"Giáng chức, đuổi ra khỏi kinh thành. Tìm tướng công tốt hơn cho muội muội nàng."

Lời này rất hợp ý nàng, Bùi Ngọc Kiều nói: "Huynh không thể nuốt lời, chuyện này hơn phân nửa là do huynh thúc đẩy."

"Bản vương nhất ngôn cửu đỉnh (*)." Tư Đồ Tu nghiêm mặt, "Ánh trăng sẽ làm chứng cho lời của ta."

(*) Một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi (vi.wikiquote.org).


Thái độ của chàng nghiêm túc hơn nhiều so với lần hứa chuyện của nàng, Bùi Ngọc Kiều nghĩ cứ tạm thời tin chàng một lần, nàng nói: "Ta phải đi về."

"Được, bản vương đưa nàng về."

Bùi Ngọc Kiều vốn không chịu, nhưng Trúc Linh không đi cùng, nàng không có đèn lồng, dù cho có ánh trăng thì trên đường vẫn tối đen, nàng có chút sợ nên không từ chối.

Hai người vai kề vai đi tới, xung quanh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ.

Tư Đồ Tu bỗng nhiên hỏi: "Nàng muốn ở Vân huyện tới khi nào?"

Giọng nói chàng rất dịu dàng, Bùi Ngọc Kiều nói: "Đến tháng sau sẽ đi."

"Mỗi ngày nàng làm gì?"

"Không khác gì ở kinh thành, chỉ là không phải học tập cùng nữ phu tử nên có thời gian chơi đùa, ở đây mát mẻ, có thể đi dạo xung quanh." Bùi Ngọc Kiều nói từng chữ, "Còn có điều tra chuyện của thôn trang, ta không biết điều tra từ đâu."

"Nàng nghi ngờ người đứng đầu thôn trang?" Tư Đồ Tu hỏi.

"Còn chưa chắc chắn." Bùi Ngọc Kiều lắc đầu, "Tạm thời không thấy có gì đáng nghi."

Đúng là làm khó nàng rồi, đời trước ngay cả một nô tỳ nàng cũng không quản được, sao lại bảo nàng điều tra chuyện này. Tư Đồ Tu cười nói: "Giống như thôn trang, núi cao hoàng đế xa, không có chủ tử bên cạnh nên xảy ra chuyện như thế. Nàng nên điều tra từ người bên cạnh hắn. Lại coi mấy năm nay hắn có mượn cớ đuổi quản sự lâu năm không? Hắn có dùng người nào không? Có phải ở thôn trang bây giờ đều là người của hắn không? Nếu tìm được manh mối nào thì điều tra kĩ hơn ở chỗ đó..."

Chàng nói từ từ, từng câu từng lời đều là châu ngọc.

Nghĩ kĩ lại thì câu nào chàng nói cũng ngay mấu chốt, Bùi Ngọc Kiều vừa nghe vừa gật đầu liên tục, bất tri bất giác đã đến trước cửa chính thôn trang, hai cái đèn lồng đỏ rực treo trước cửa chiếu sáng lối đi.

Nàng không chạy nhanh như trước mà là dừng bước.

Tư Đồ Tu cảm thấy thoải mái, bỏ nhiều công sức như vậy, bây giờ đã có tác dụng rồi.

Chàng trêu chọc, "Không nỡ xa bản vương?"

Nàng buồn bực nói: "Cám ơn vương gia. Ta cám ơn vì chuyện vừa rồi chứ không phải vì những chuyện khác." Nàng nói xong thì xoay người đi.

Chàng nhìn bóng lưng nàng cười cười rồi đi theo đường cũ trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận