Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Lúc này Trúc Linh vẫn còn ở rừng hạnh, Bùi Ngọc Kiều vội kêu Đinh Hương tìm nàng ấy. Một khắc sau, hai người mới về.

Trúc Linh vỗ ngực nói: "Vừa rồi nô tỳ thật sợ hãi, cô nương không gặp chuyện gì chứ? Nhị cô nương..."

"Muội muội không sao." Bùi Ngọc Kiều nhớ tới dáng vẻ chật vật lúc đi của Chu Dịch thì cảm thấy rất sảng khoái, chắc chắn sau này hắn sẽ không dám làm phiền muội muội nữa, cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện. Còn Từ Hàm, nếu Tư Đồ Tu đã bảo đảm thì chuyện trong tương lai, tương lai lại nói tiếp. Nàng cho người đi lấy nước, vừa mở cửa đã nghe ầm ĩ bên ngoài.

Có tiếng phì phì trong mũi của ngựa, đã hơn nửa đêm, có người muốn đi hay có người tới?

Đinh Hương ra ngoài nghe ngóng, "Là Từ công tử phải về kinh thành."

Không thể so với Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân không có chức vụ gì, Từ Hàm làm biên tu ở Hàn Lâm Viện, không thể tùy ý nghỉ, vì vậy nửa đêm phải chạy về. Bùi Ngọc Kiều nghĩ bận rộn vậy mà vẫn đến thăm muội muội, đúng là có lòng. Nàng không đi tiễn, vẫn đi tắm như bình thường. Tắm xong lên giường nằm trò chuyện với Trúc Linh và Đinh Hương. Một lát sau, Bùi Ngọc Anh tới.

Nàng mặc áo ngắn màu xanh lam viền cành hoa lê, tóc búi đơn giản, nàng ấy cười dịu dàng, Bùi Ngọc Kiều từ trên giường đứng lên, cười nói: "Muội muội!"

"Muội tới thăm tỷ, nghe nói lúc nãy tỷ ra ngoài."

Bùi Ngọc Kiều đi vào từ cửa, tất nhiên là có nô tỳ nhìn thấy rồi bẩm báo với Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều gật đầu: "Đúng vậy. Tỷ đi dạo một lát."

Bùi Ngọc Anh nói: "Vậy tỷ ngủ sớm đi, mấy ngay này đi nhiều nên mệt. Muội thấy tới lúc rồi, vài ngày nữa sẽ nói chuyện với người đứng đầu thôn trang."

Muội muội đã tìm được đầu mối rồi sao? Bùi Ngọc Kiều nhớ tới lời Tư Đồ Tu nói, nàng nóng lòng muốn thử. Khi Bùi Ngọc Anh đi, nàng nói với Trúc Linh, Đinh Hương: "Ta vẫn chưa làm được chuyện lớn gì, lần này ta muốn giúp muội muội, các em lấy sổ sách ở thôn trang đến."

Nàng xem hết một buổi tối rồi ngủ tới mặt trời lên cao mới dậy, Bùi Ngọc Họa cười trêu nói: "Càng ngày càng không có quy củ, bắt đầu béo lên rồi, nhìn mặt mũi tỷ kìa, toàn là thịt."


Mặt nàng mũm mĩm hơn hai muội muội, bởi vì nàng ăn nhiều hơn, nhưng nàng đâu mập như lời tam muội nói, Bùi Ngọc Kiều nói: "Gầy quá không tốt, sẽ không có sức lực, không cưỡi ngựa được, phụ thân bảo tỷ ăn nhiều một chút." Nàng hỏi hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng, "Sắp đi hả?"

"Đúng vậy. Còn lấy sườn lợn rừng về, không giữ lại cho chúng ta chút nào. Ăn mấy ngày mới hết đó." Bùi Ngọc Họa tựa vào giường trúc phe phẩy quạt lụa, nàng ta nhìn Bùi Ngọc Anh nói: "Đang yên đang lành gọi chúng ta tới, lại đóng kín cửa, không cho ai vào, muốn làm gì đây?"

"Muội quên chuyện chính rồi hả?" Bùi Ngọc Anh nói, "Tổ mẫu giao cho chúng ta xử lý."

"Aizz...Số tỷ thật vất vả, mới nghỉ ngơi có mấy ngày là phải làm việc rồi. Vậy tỷ nói đi, phải làm sao? Muội thấy người đứng đầu thôn cố gắng ra vẻ quy củ, thành thành thật thật, thê tử của ông ta cũng vậy, không tìm được một khuyết điểm nào. Nhưng người như vậy chỉ làm người ta nghi ngờ." Bùi Ngọc Họa vốn là một con hồ ly nhiều đầu óc, "Hơn phân nửa là giấu cái gì đó, có lẽ là tiền tài? Người vì tiền mà chết." Nàng ta bỗng nhớ tới cái gì đó, chậc lưỡi hai tiếng, "Bọn tỷ có thấy hai nữ nhi của Lý không? Làn da đó, nhất định là bôi cao trân châu, một đám nô tỳ mà dám dùng cao trân châu."

Bùi Ngọc Họa thích làm đẹp nhất, nên nàng ta phát hiện ra vấn đề ở mặt này.

Bùi Ngọc Anh trầm ngâm nói: "Hồ trang đầu hòa thuận với hai quản sự, mấy ngày nay không ầm ĩ cái gì, muội đã cho người dò xét rồi, ai cũng nói đối phương tốt."

Các nàng muội một câu tỷ một câu, Bùi Ngọc Kiều thầm ngạc nhiên, sao hai muội muội đều thông minh như vậy? Nàng vội nói: "Nhất định do Hồ trang đầu mua chuộc bọn họ, người trong thôn trang là một phe, tỷ coi sổ sách rồi, cách đây không lâu có người bị đuổi do phạm sau lầm, vì vậy chúng ta không tìm được chứng cớ xác thật."

Hai người kia ngẩn ra.

"Chúng ta chỉ cần tìm được người đó rồi tra hỏi cho rõ, lúc đó sẽ có câu trả lời." Bùi Ngọc Kiều lưu loát nói những lời Tư Đồ Tu dạy.

Bùi Ngọc Họa trợn mắt, "Ôi, tỷ thông minh như vậy lúc nào vậy?"

Bùi Ngọc Kiều đỏ mặt, "Tỷ, tỷ đoán mò thôi."


Bùi Ngọc Anh cũng ngạc nhiên.

Thấy hai muội muội đều nhìn mình chằm chằm, Bùi Ngọc Kiều càng thấy ngại ngùng, nàng nói: "Lúc ở chổ tổ mẫu, tỷ có nghe tổ mẫu xử lý vài chuyện."

So với Tư Đồ Tu, thái phu nhân ăn muối còn nhiều hơn chàng ăn đường, tất nhiên bà lợi hại hơn chàng trong chuyện nội trạch, chắc chắn thái phu nhân biết được cách giải quyết này.

"Thì ra là thế." Bùi Ngọc Họa nói, "Nhờ tỷ nói muội mới thấy có thể là vậy. Cho nên tổ mẫu mới để chúng ta quản chuyện này, bà muốn chúng ta tự phát hiện ra vấn đề. Muội nói đúng không, nhị tỷ? Muội thấy nên điều tra theo hướng đại tỷ nói, sau đó nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, lúc trở về Hầu phủ thì để tổ mẫu xử lý bọn họ, cho ăn ngon ở tốt mà còn dám hãm hại chủ tử."

Bùi Ngọc Họa giận dữ nói, Bùi Ngọc Anh cảm thấy nàng ta nói có lý: "Vậy chúng ta không thể để lộ ra ngoài, chúng ta ở chỗ này một tháng xem sổ sách rồi ghi lại chi tiết, để mấy con cáo già đó cho rằng chúng ta không hiểu chuyện, sau đó không đề phòng, đến lúc đó chúng ta sẽ bất ngờ đâm họ một nhát."

Ba vị cô nương xắn tay áo cùng nhau thương lượng.

Ngày ở thôn trang trôi qua một cách phong phú, thoáng cái một tháng đã qua, tới tháng bảy, mưa vài trận, trời ngày càng lạnh, các nàng lại nhớ kinh thành.

Mã Thị tự mình ra đón, bà ta nắm tay Bùi Ngọc Họa hỏi han, Bùi Ngọc Họa nói: "Rất thoải mái, về đến nhà là con lại thấy nóng bức."

Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều cười rộ lên, Mã Thị không kìm được trách nàng ta, "Đúng là lỗ mãng, đợi Ngọc Anh và Ngọc Kiều thành thân rồi, đến lượt con thì sẽ không còn ngày dễ chịu nữa đâu."

Mọi người vừa nói vừa đi lên phòng chính, thái phu nhân nhìn kĩ từng đứa cháu, thấy ai cũng khỏe mạnh mới yên tâm, Bùi Ngọc Anh nói đến chuyện ở thôn trang, "Mấy năm trước bọn họ bắt đầu mượn cớ đổi người, hai quản sự bây giờ có quan hệ khá sâu, một người có quan hệ họ hàng với Lý thị, một người là kẻ thù của Mã Cảnh, trước đây Mã Cảnh và Hồ trang đầu có thù riêng, bây giờ ông ta và quản sự mới có cùng một kẻ thù. Tiên sinh ghi chép ở thôn trang bị đánh gãy chân, trốn đến Lăng huyện, có lẽ là do Hồ trang đầu uy hiếp."

Thái phu nhân gật nhẹ đầu, bà biết những chuyện này, bà chỉ nghĩ là để các nàng học hỏi, không ngờ các nàng lại điều tra ra được, bà phân phó Hồ ma ma: "Đến thôn trang bắt người, sau đó lục soát cho kĩ, có lẽ bọn họ giấu tiền trong tiền trang ở Vân huyện, đi bắt Hồ Khởi Cao về. Nếu bọn họ thông đồng với nhau thì đi báo quan."


Tác phong mạnh mẽ vang dội, thái phu nhân làm việc đâu ra đó, ba vị cô nương đều vểnh tai lắng nghe. Trong tương lai, các nàng cũng muốn xử lý chuyện trong nhà như vậy.

Bùi Ngọc Anh khen ngợi tỷ tỷ: "Tỷ tỷ cũng có công nữa đó." Nàng ấy kể lại lời Bùi Ngọc Kiều nói cho thái phu nhân nghe.

Thái phu nhân vui không kể xiết, bà nắm tay nàng, "Cổ nhân nói ba ngày không gặp kẻ sĩ phải lau mắt mà nhìn, Kiều nhi, con có thể làm đại quản sự."

Bùi Mạnh Kiên ngạc nhiên, "Kiều nhi lợi hại như vậy rồi? Phu nhân, sau này trong nhà có chuyện gì thì giao cho Kiều nhi xử lý."

Bùi Ngọc Kiều được khen tới mơ màng, nàng nghĩ Tư Đồ Tu thật thông minh, chỉ trong nháy mắt là nghĩ ra cách có tác dụng. Đáng tiếc đường đi đêm đó ngắn, rất nhanh là tới chỗ, nếu không... chàng có thể dạy nàng nhiều hơn.

Nàng bỗng nhiên có chút tiếc nuối.

Đến khi Bùi Trăn trở về, phụ thân, nữ nhi tụ lại với nhau, Bùi Ngọc Kiều líu ríu nói với Bùi Trăn chuyện ở thôn trang, ông kiên nhẫn nghe, không hề thấy nàng phiền phức. Bùi Ngọc Anh nghĩ thầm, tuy tỷ tỷ hơi ngốc, nhưng người nhà thương tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không thấy ghen tị với người khác, mà cảm thấy vận mệnh rất công bằng.

Muốn hồ đồ rất khó, mà thông minh quá cũng không tốt, tỷ tỷ tự có phúc khí của mình.

Ở nhà được hai ngày, Bùi Ngọc Kiều vừa mới thức, nàng đang ăn cơm, Bùi Trăn đi tới cười nói: "Kiều nhi, hôm nay vi phụ dẫn con ra ngoài chơi."

Bùi Ngọc Kiều rất vui mừng.

Nhìn ra cửa, ánh mặt trời xán lạn rơi trên cành mai, lá cây lóe sáng, loang lổ màu, nàng cười nói: "Được đó, trời hôm nay rất đẹp. Phụ thân, chúng ta đi đâu? Muội muội đâu có đi không?"

"Ngọc Anh không đi, con ăn xong chưa?" Ông hỏi.

Bùi Ngọc Kiều lùa vội cơm vào miệng, nàng gật đầu nói: "Ăn xong rồi."

"Mau thay quần áo cưỡi ngựa, chúng ta cưỡi ngựa đi." Bùi Trăn cười khẽ.


Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên mở to hai mắt, nhưng phụ thân đã phân phó thì nàng sẽ nghe theo, nàng hiểu được đi chơi sẽ vui hơn ở nhà, nàng vô cùng vui vẻ thay quần áo cưỡi ngựa, Bùi Trăn lại gọi Trúc Linh đội mũ che cho nàng.

Phụ thân, nữ nhi đi ra chuồng dắt ngựa, đến cửa Bùi gia, leo lên ngựa, Bùi Trăn dẫn nàng đến ngoài thành.

Gió thổi nhẹ nhàng, tuấn mã bay nhanh, dường như trong đất trời bọn họ là những cánh chim tự do, Bùi Ngọc Kiều cười khanh khách không ngừng, nàng đuổi theo Bùi Trăn, Bùi Trăn thỉnh thoảng dừng lại đợi nàng rồi chạy đi, Bùi Ngọc Kiều vội gọi phụ thân, dùng sức lôi kéo cương ngựa. Khoảng chừng ba dặm đường, phía trước núi xanh chập chùng, rừng cây rậm rạp, hai người cách nhau rất gần, Bùi Trăn mới dừng lại.

Bên tai nàng nghe có tiếng người huyên náo, nàng tập trung nhìn kĩ, thì ra dưới tàng cây ở núi trước mặt có nhiều nam nhi trẻ tuổi, tầm mười sáu mười bảy tuổi, vóc người khá cao, trên lưng treo cung tiễn, giống như tới săn thú. Nàng thấy khó hiểu, bọn họ đều là nam nhi, phụ thân dẫn nàng tới đây làm gì?

Nàng ngẹo đầu nhìn Bùi Trăn: "Phụ thân?"

Cách mũ che vẫn có thể thấy đôi mắt hạnh sáng ngời của nàng, trong veo như bầu trời, không chút rối loạn nhân gian, Bùi Trăn yêu thương sờ sờ đầu nàng, "Nhiều nam nhi như vậy, con có thích người nào không?"

Bất cứ người phụ thân nào cũng sẽ không hỏi như vậy.

Chỉ có Bùi Trăn là đặc biệt.

Bùi Ngọc Kiều giật mình: "Thích?"

"Đúng vậy, lát nữa con nhìn cho kỹ, nếu thích ai thì nói với vi phụ." Hôm nay Bùi Trăn dẫn nam nhi trẻ tuổi tài cao trong quân tới săn bắn, ông muốn để Bùi Ngọc Kiều chọn.

Coi như nàng đã hiểu ý của phụ thân, nàng thấy hoảng sợ, phụ thân thật sự muốn nàng chọn tướng công? Nhưng nhiều người như vậy, chắc có khoảng ba mươi người, sao nàng chọn được?

Bùi Trăn nói: "Con đứng ở đây nhìn cho thật kỹ."

Ông cưỡi ngựa đi qua, Bùi Ngọc Kiều nhìn theo bóng lưng ông, lại nhìn qua đám nam nhi kia, có thể thấy rằng ông đã chọn qua một lượt, ai cũng có ngũ quan đoan chính, hai mắt có thần, rất là anh tuấn. Nhưng nàng vẫn thấy khó xử, chỉ dựa vào nhìn mặt là chọn được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận