Bùi Ngọc Kiều vâng lời, bằng lòng lập gia đình.
Tất cả mọi người ở nhà họ Bùi nghe tin đều vui mừng, Mã thị cười nói: "Không còn gì tốt hơn là chọn người trong doanh trại, đều là người dưới trướng anh cả, nhất định sẽ không ai dám bắt nạt Kiều nhi."
Thái phu nhân bèn nói thêm. "Đúng vậy, Trăn nhi đã chu đáo đến như thế, luôn chăm lo cho con gái, lại không để ý đến bản thân." Sau đó lại thương lượng với Mã thị về chuyện hôn lễ của Bùi Ngọc Anh, "Ta đã suy nghĩ mấy hôm nay, cứ kéo dài như vậy không tốt, bên nhà trai đã đồng ý rồi, vẫn nên chọn ngày lành cử hành hôn lễ sớm một chút sẽ tốt hơn. Bây giờ đồ cưới đã được chuẩn bị đầy đủ, bên phía nhà họ Từ cũng đã thu xếp ổn thoả, con sai người đi nói một tiếng đi."
"Vậy còn Ngọc Kiều?" Mã thị hỏi.
Thái phu cân nhắc nói: "Kiều nhi không cần vội vàng, có người phù hợp thì định ngày trước, sang năm sau thành thân cũng được."
Mặc dù chủ ý của Bùi Trăn không tệ nhưng vẫn khiến Thái phu nhân cảm thấy kỳ lạ, còn nóng nảy nhanh chóng muốn tìm chồng cho con gái nữa. Ngay cả Bùi Mạnh Kiên còn nói thằng cả kỳ lạ, bảo bà lần sau hỏi cho rõ ràng.
Mã thị dạ một tiếng, rồi sai người đến nhà họ Từ.
Từ lão phu nhân vô cùng vui vẻ, lúc rảnh rỗi đã chọn được ngày lành tháng tốt từ lâu, sau đó hai nhà lại thương nghị một phen, quyết định chọn ngày 20/8 vào tháng sau.
Thật không biết ngày nào Bùi Ngọc Kiều mới được gả đi, một mình nàng chắc cũng cô đơn lắm.
Ân ân oán oán lúc trước đã tiêu tan từ lâu, bây giờ chỉ còn nỗi buồn ly biệt. Ngọc Hoạ thấy Bùi Ngọc Kiều chăm chú nghe giảng, bèn vươn tay khều khều nàng: "Aida, tỷ muốn gả cho người làm lính thật sao?"
Bùi Ngọc Kiều đáp: "Ừm."
"Binh lính có chỗ nào tốt chứ?" Bùi Ngọc Hoạ nhẹ giọng nói, "Sao tỷ không suy xét những người khác một phen? Bọn họ đều là người dưới trướng bác cả, không phải muội có ý nói bác cả là người thô lỗ, nhưng muội không thích người đàn ông hay đi đánh trận."
Bùi Ngọc Kiều trả lời: "Biết đánh trận có gì không tốt chứ? Đều rất tuấn tú, lại còn có võ công nữa."
Bùi Ngọc Hoạ bật cười vài tiếng: "Thế đấy là tốt rồi sao? Tỷ thật dễ thoả mãn."
"Biết thoả mãn mới thấy hạnh phúc."
Dù sao những người phụ thân nàng chọn rất tốt, nàng lại chọn từ đó, chắc chắn sẽ không tệ. Thế này thì ai cũng có thể yên tâm, muội muội bảo sau sẽ mua nhà gần Hầu phủ, không thể một ngày về một lần thì hai-ba ngày về một chuyến cũng được. Thật ra chuyện này cũng tương đương với mong muốn trước đây của nàng, chỉ là nàng lùi một bước mà thôi.
Nhưng Thái phu nhân, phụ thân, muội muội đâu chỉ lùi một bước vì nàng?
Bọn họ đã tốn hết tâm tư vì nàng.
Bùi Ngọc Kiều mỉm cười nói: "Tam muội à, đến lúc đó tỷ cũng lập gia đình, một mình muội chắc sẽ đáng thương lắm đây, không tìm được người bàn chuyện bỏ trốn với muội!"
Còn giễu cợt người ta sao, Bùi Ngọc Hoạ trừng mắt nhìn nàng, khẽ nói: "Vậy muội cũng phải tranh thủ."
Song các nàng đều lần lượt phải gả đi, sớm muộn gì cũng đến phiền nàng. Bùi Ngọc Hoạ nghĩ đến Mã thị đang nôn nóng tìm nhà chồng cho mình liền tê dại cả da đầu một lúc. Hai người đã nhỏ giọng nói chuyện, chợt có nha hoàn gõ cửa nói: "Làm phiền phu tử dạy học, nhà họ Thẩm vừa đưa thiệp đến, mời các cô nương sang đó làm khách."
"Lại có thể giết thời gian rồi!" Bùi Ngọc Hoạ nghe thấy vậy liền cười to, "Có lẽ là Thẩm cô nương nhớ mong chúng ta đó, mau đi thôi." Nàng kéo Bùi Ngọc Kiều đứng dậy.
Nha hoàn còn nói thêm: "Còn đặc biệt mời Nhị cô nương."
Bùi Ngọc Hoạ bĩu môi: "Hoá ra là nhớ tỷ ấy nhất, nhưng cũng được. Tỷ ấy sắp phải gả đến nhà họ Từ, sau này gặp mặt không dễ dàng như bây giờ nữa."
Hai người họ tạm biệt phu tử rồi đến Long Thuý uyển của Bùi Ngọc Anh.
Cách bài trí trong viện vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái, xung quanh rải rác vài cây hoa. Không giống với Bùi Ngọc Kiều, chỗ của Bùi Ngọc Anh(*) vô cùng rực rỡ và tưng bừng.
(*) Chỗ này nguyên văn là Bùi Ngọc Hoạ, nhưng mình nghĩ là do tác giả nhầm lẫn nên mạn phép sửa lại.
"Các muội đến rồi." Bùi Ngọc Anh thả chiếc giày trong tay xuống, cười này: "Hôm nay nữ phu tử có chuyện gì sao?"
"Thẩm cô nương nhớ tỷ muốn gặp tỷ, còn bọn muội chỉ là thuận tiện thôi." Giọng điệu của Bùi Ngọc Hoạ nồng nặc mùi dấm chua.
Bùi Ngọc Anh bật cười: "Thật sao?"
"Đúng vậy, tỷ mau sửa soạn đi, để bọn muội nói một tiếng với tổ mẫu rồi đi. Hiếm hoi lắm mới được một ngày có thời tiết đẹp thế này, muội nghe phụ thân bảo hình như hai ngày nữa sẽ có mưa." Bùi Ngọc Hoạ thở dài, "Phụ thân muội thích đọc sách, gần đây lại mê mẩn thiên văn gì đấy, vẽ nguệch ngoạc như gà bới, muội cũng không đọc được."
"Chắc là nó thuộc học vấn cao siêu lắm!" Bùi Ngọc Anh nói, "Khâm Thiên Giám quản lý chuyện này, học giỏi có thể đoán được mặt trăng mặt trời, sét đánh mưa rơi..."
Bùi Ngọc Hoạ thấy nàng khoe văn chương như thế bèn kêu lên: "Được rồi cô nương chúng ta hiểu những thứ này để làm gì chứ? Tỷ mau mau thay quần áo đi."
Nàng thúc giục như thế, Bùi Ngọc Anh liền đi trang điểm.
Một lát sau, ba người bọn họ cùng đi đến phòng chính.
Thái phu nhân cười nói: "Thẩm cô nương trọng tình trọng nghĩa, nhất định là biết các cháu sắp lập gia đình nên muốn tụ họp một phen. Các cháu đừng để chậm trễ, nhanh chóng đi đi." Lại sai người chuẩn bị quà tặng, nước ép trái cây tươi và thêm chút bánh ngọt. Tuy không phải là thứ to tát gì, nhưng các gia tộc quyền quý kết giao với nhau xem trọng lễ nhẹ nhưng tình nặng, tặng thứ quá quý giá lại không tốt, khiến người khác cảm thấy có gánh nặng.
Các cô nương dạ một tiếng.
Lúc ra ngoài, Mã thị từ đường nhỏ đi đến, kéo Bùi Ngọc Hoạ ra một góc nói chuyện, vừa mở miệng là buông lời bất mãn: "Bình thường chẳng phải con thích ăn mặc xinh đẹp sao, hôm nay thế nào lại ăn mặc mộc mạc như thế, còn không bằng Ngọc Kiều nữa."
Bà nhớ hôm nay là ngày hưu mộc, tuy mời nữ quyến đến nhưng Thẩm Mộng Dung đương nhiên cũng ở nhà, nên bà hi vọng con gái có thể thúc đẩy mối quan hệ tiến tới một chút.
Bùi Ngọc Hoạ đã bị tổn thương bởi sự lạnh lùng của Thẩm Mộng Dung, dù nàng biết tấm lòng của mẫu thân nhưng nàng không muốn đi lấy lòng hắn, hấp dẫn ánh mắt của hắn chút nào, bèn thản nhiên nói: "Thân quen với Thẩm cô nương như vậy, lại không phải là lần đầu tiên gặp mặt, con cũng lười phí công sức. Aida, nương à, không thể để người khá chờ đợi, con không nói nữa."
Nàng vội vàng giãy khỏi tay Mã thị rồi rời đi.
Mã thị tức giận đến suýt ngã ngửa.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên bọn họ đến nhà họ Thẩm, dù phủ Đông Bình Hầu đang tiếng tăm lẫy lừng ở kinh thành, nhà họ Thẩm cũng là danh gia vọng tộc nhưng trước đây chỉ là sơ giao, hôm nay cuối cùng bọn họ cũng được nhìn thấy phủ đệ của nhà họ Thẩm. Không được xem là lớn lắm, tường trắng ngói đen, rừng trúc um tùm, trên đường đi rất ít thấy những hoa cỏ, cảnh tượng đậm nhạt trước mắt đều là màu xanh, thanh tịnh và đẹp một cách lạ thường.
Thẩm Thời Quang đã đứng ở cửa nghênh đón từ sớm, cười nói: "Vốn dĩ ba tháng trước định mời mọi người đến, không ngờ mọi người lại đi huyện Vân, khiến mình hâm mộ không thôi, đáng tiếc mẫu thân không cho mình đi."
Nhà họ Thẩm nhiều quy củ, không như con gái nhà tướng bọn họ.
Bùi Ngọc Hoạ nói: "Thế thì thật đáng tiếc, huyện Vân có nhiều chỗ chơi lắm đó, như suối nước nóng nè, lần sau tỷ nhất định phải thử một chút."
Thẩm Thời Quang thở dài, lại nhìn Bùi Ngọc Anh rồi thân thiết kéo tay nàng ta: "Muội vừa biết từ mấy ngày trước, đã định ngày lành tháng tốt rồi, chúc mừng tỷ nha, lúc đó muội nhất định sẽ đến thêm trang(*) cho tỷ."
(*) Ý là những món quà tặng thêm cho tân nương bổ sung vào của hồi môn.
Bùi Ngọc Anh đỏ ửng cả mặt: "Đa tạ."
"Giữa tỷ muội chúng ta cần nói mấy lời khách sáo ấy làm gì chứ!" Thẩm Thời Quang biết nàng xấu hổ nên bỏ qua đề tài này không đề cập đến nữa, "Chúng ta đến vườn ngồi chơi một chút, sau đó chơi bài diệp tử, ta bảo mọi người đến vào giờ này để mời mọi người ở lại ăn cơm trưa luôn, phòng bếp đang chuẩn bị rồi."
"Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân có ở nhà không?" Bùi Ngọc Anh hỏi, "Còn chưa bái kiến nữa đó."
"Không cần đâu." Thẩm Thời Quang cười nói, "Chẳng qua bọn họ chỉ hỏi về chuyện của tiểu bối thôi."
Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân đều là người khiêm tốn, nhưng có thanh cao hay không thì còn chưa nói được. Tuy Bùi Ngọc Hoạ cảm thấy Thẩm Thời Quang và Thẩm Mộng Dung không tệ nhưng dù thế nào cũng cảm giác như thiếu sự thân thiết. Không giống với người khác dễ để lộ khuyết điểm, bọn họ lại vô cùng hoàn hảo.
Bùi Ngọc Anh sai người dọn thức ăn lên, "Một chút tấm lòng, vừa ăn vừa ngắm hoa."
Bùi Ngọc Hoạ cười nói: "Nào có hoa chứ, đây là ngắm cây. Muội không nghĩ đến nhà họ Thẩm của tỷ đều là cây cối, Thẩm phu nhân không thích ngắm hoa sao?"
"Không phải không thích, phụ thân muội dị ứng với phấn hoa, nên trong nhà không trồng hoa nữa. Bình thường phụ thân cũng không hay ra ngoài thăm nhà bạn bè." Thẩm Thời Quang sai người đi rửa mớ trái cây các nàng tặng, lại dẫn bọn họ đến đình trong vườn để nghỉ mát.
Nàng ta đi dẫn đầu phía trước, toả ra phong thái trác tuyệt, chỉ riêng là bóng lưng thôi cũng khiến người khác cảm thấy nàng vừa quay đầu sẽ là một người phong nhã tài hoa. Bùi Ngọc Kiều chợt thắc mắc tại sao trong trí nhớ của mình không hề có chút ấn tượng gì khi Thẩm Thời Quang xuất giá, Thẩm Mộng Dung cưới vợ cũng không có nốt. Theo lý là sao lại như thế được, nên có vài tiếng gió chứ.
Đáng tiếc kiếp trước nàng không quen biết bọn họ, không thì bây giờ đã biết được vài ba tin tức rồi.
Vừa đi vừa nghĩ nên nàng bị tụt lại phía sau, sau đó bên tai liền nghe một giọng cười khẽ: "Bùi đại cô nương."
Nàng gần như là thả hồn lên mây, nên vừa nghe thấy liền run rẩy cả người, mở to mắt, rất giống với con thỏ vừa bị doạ chết khiếp. Thẩm Mộng Dung lại bật cười: "Hù doạ muội rồi à?"
"À, hoá ra là huynh." Bùi Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa tay vỗ ngực, "Sao huynh lại ở đây?"
"Huynh đến thăm muội." Thẩm Mộng Dung nháy mắt với nàng, "Nghe nói muội đang chọn rể à?"
"Ừm." Nàng gật đầu.
Vậy mà lại là thật cơ à!
Thẩm Mộng Dung quan sát nàng, nghiêm mặt hỏi: "Không phải lúc trước còn bảo khôg vội sao, còn nói muốn đi khám phá chân trời góc biển mà?"
"Vâng, vốn dĩ là thế đấy." Bùi Ngọc Kiều vừa nói vừa nhìn ra ngoài một chút, Bùi Ngọc Anh đang trò chuyện cùng Thẩm Thời Quang, hai người họ cực kỳ thân thiết, còn Bùi Ngọc Hoạ đứng phía sau, cũng đang nhìn nàng. Thấy nàng đang đứng chung với Thẩm Mộng Dung thì hơi kinh ngạc, nhưng không nói tiếng nào, cười một tiếng rồi bỏ đi, hoàn toàn không có ý ở lại đợi nàng.
Vậy nàng nên đi theo hay vẫn ở đây?
Bùi Ngọc Kiều hơi lúng túng.
Thẩm Mộng Dung cười nói: "Ngồi đây chơi một chút đi, huynh sai người đi nói với muội muội một tiếng cho."
Nơi này có một bậc thềm, hai bên trồng hai cây ngân hạnh, không biết đã bao nhiêu năm tuổi, thân cây to đến mức hai người ôm mới được. Nàng ngẩng đầu nhìn, nói: "Trong viện của muội có trồng một cây đã 20 năm tuổi, mới to được bằng thế." Nàng khoa tay múa chân ra dấu, "Cây này đã bao nhiêu năm tuổi rồi?"
Nàng vừa vui vừa sợ, thậm chí còn lấy tay ôm thân cây.
Thẩm Mộng Dung cười nói: "Đã 600 năm rồi, muội biết nước Hồ không? Cây này được trồng ở kinh thành lúc dựng nước, đã trải qua mười mấy triều đại rồi. Trước đây còn có người muốn chặt nó, nhưng lại sét đánh xuống, tất cả mọi người đều bảo là động đến thiên uy nên mới giữ lại." Hắn vươn tay chạm vào thân cây, "Người người đều mải mê quyền thế, kết quả là công dã tràng, bao mùa mưa gió trôi qua được ngàn năm, cũng chỉ còn lại bọn nó thôi."
Thời khắc này, ánh mắt trong veo của hắn y hệt như hồ nước sạch sẽ tinh khiết nhất trên thế gian này.
Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu hắn, cảm thấy nhịp tim như dừng lại, giống như từ cây này mà nhìn thấy gió tanh mưa máu vào năm trước.
Có một dòng suy nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu nàng, sau này hắn sẽ xuất gia sao?
Có lẽ, trần thế này vốn dĩ không nên trói buộc hắn như thế này.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn khiến hắn bật cười, "Chọn được ai làm vị hôn phu của muội chưa?"
Nàng lắc đầu: "Vẫn chưa chọn được."
Hắn khẽ cong khoé miệng, vén áo lên, tuỳ tiện ngồi lên bậc thềm, có vài chiếc lá ngân hạnh bị gió cuốn đi, rơi xuống mái tóc như ổ quạ của hắn.
Ngọc quan dưới ánh mắt trời toả ra ánh sáng trơn bóng.
Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."
Nàng liền ngồi xuống, nhưng ngồi rồi, nàng lại thở dài.
Hắn cười nói: "Lẽ nào không phải thật tâm thật ý sao?"
"Nửa là thật lòng." Nàng yếu ớt nói, "Nhưng mấy người đó cũng không tệ, dáng dấp rất tốt, dung mạo anh tuấn, còn tốt hơn người mà cậu dẫn đến nữa, mà là do phụ thân tự mình chọn, sẽ biết gốc biết rễ, nên muội nghĩ sẽ không tệ lắm, huynh nói có đúng không?"
Thẩm Mộng Dung ừ một tiếng: "Vẫn được, nhưng xuất giá không phải là chuyện đùa."
Cưới vợ càng không phải.
Năm nay hắn đã 19, là con một đời thứ ba, gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Mẫu thân cho hắn lựa chọn rất nhiều cô nương, hắn đã xem qua, nếu chấp nhận để sinh con nối dõi tông đường cũng được nhưng trong lòng hắn lại kháng cực. Đã kéo dài hơn một tháng, chắc chắn không thể kéo đến năm sau nữa rồi.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu hiếm thấy của hắn, Bùi Ngọc Kiều kinh ngạc nói: "Huynh cũng có phiền não sao?"
"Đúng vậy, phải lấy vợ." Hai tay của hắn gối sau ót mà nằm xuống.
Bùi Ngọc Kiều hiếu kỳ: "Huynh muốn cưới ai?"
Nàng cúi đầu nhìn hắn.
Vì thế nên hắn nhìn rõ được làn da trong suốt trắng hồng, mềm mại như nước, đôi mắt vừa to vừa tròn, giống như nho chín khi đến hè, tâm trạng dần tốt hơn. Thẩm Mộng Dung nghĩ thầm, không phải muốn hắn cưới vợ sao, chi bằng hắn cười người con gái trước mắt này còn hơn.
Nhớ đến các cô nương lúc trước, tâm trạng liền thông suốt. Hắn cười nói: "Huynh cưới muội được không?"
Nàng nghe dứt lời liền ngây dại, tựa như không hề nghe thấy câu nói vừa nãy, loay hoay ngồi dậy.
Hắn cũng ngồi dậy, biết mình đường đột nên thấp giọng nói: "Có lẽ là do huynh nói sớm, huynh nên nói một tiếng với phụ mẫu, sau đó mới đến cầu thân." Hắn ngừng một lúc mới nói tiếp, "Không phải muội bảo chưa chọn ai sao, có thể tiếp tục đợi à?" Hồi lâu sau, hắn vẫn không nghe câu trả lời liền đưa mắt nhìn, liền thấy Bùi Ngọc Kiều đã đỏ bừng cả mặt, như một trái anh đào chín mọng.
Nhịp tim của nàng đang đập thình thịch, hoá ra vừa rồi nàng không nghe lầm, hắn đang cầu hôn.
Nhưng chuyện này sao giống như mơ vậy nhỉ?
. . .