"Từ trước đến nay chúng ta đều đón lễ chung, hôm nay muội đến sớm mà chúng ta vẫn chưa đi, mọi người đang đợi ai vậy?" Tưởng Lâm giả vờ không để ý tới ân oán với Bùi Ngọc Họa.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Đợi Thẩm cô nương."
Trước đây Bùi Ngọc Họa muốn đi mời, Bùi Ngọc Anh có chút lo lắng, nhưng nàng ấy muốn biết thái độ của Thẩm gia nên không ngăn cản, chỉ là không biết Thẩm Thời Quang có tới hay không.
Bốn người ngồi xuống.
Bùi Ngọc Họa nhìn sắc trời rồi nói: "Chắc là không tới, đốt hương đi."
Bùi Ngọc Họa cho người đi đốt hương.
Ngọn lửa sáng lên là có mùi thơm thoang thoảng bay ra.
"Mùi hoa mộc lan." Tưởng Lâm cười nói, "Muội rất thích mùi này, mấy ngày trước mẫu thân dẫn muội đi Dư Hương Các mua rất nhiều huân hương. Trên mặt muội là phấn mới nhất, mọi người có chưa?"
Hết khoe quần áo rồi tới khoe son phấn, cuối cùng nàng ta có biết thân biết phận của mình không vậy? Tưởng gia nổi lên nhờ Bùi gia, chức quan của Tưởng Thừa An không lớn, chỉ là một thiếu khanh của Đại Lý Tự mà thôi, còn kém xa đại bá, vậy nàng ta có cái gì để khoe khoang? Bùi Ngọc Họa không nhịn được nữa mà lắc lắc vòng tay san hô màu đỏ ở cổ tay mình, "Son phấn ở Dư Hương Các đáng giá mấy đồng tiền? Muội mới mua vòng tay này ở Châu Quang Các vào mấy ngày trước, nó được lấy từ đáy biển nam hải, tỷ chưa từng thấy nó đâu."
Sắc mặt Tưởng Lâm trắng bệch.
Bùi Ngọc Họa có gan, cái gì cũng dám nói.
Nhưng sự thật là vậy, Mã Thị thương Bùi Ngọc Họa, hận không thể mua hết đồ tốt nhất trên đời cho nàng ta dùng.
Nhìn thấy vòng tay màu đỏ chói mắt trên cổ tay trắng tuyết của Bùi Ngọc Họa, Tưởng Lâm đè xuống cơn tức dâng trào, hé miệng cười nói: "Tam biểu muội thật có tiền nha, chẳng lẽ muội còn giàu hơn đại biểu tỷ và nhị biểu tỷ sao? Tỷ không thấy hai người họ đeo vòng tay đẹp như vậy." Ý là nhị phòng phải dựa vào đại phòng.
Nếu tâm tính yếu một chút thì sẽ tức giận ngay, nhưng Bùi Ngọc Họa không phải vậy, hai người còn lại, Bùi Ngọc Anh thông minh, Bùi Ngọc Kiều không phải gà mờ, ai cũng không dính bẫy.
Hai người nhìn Tưởng Lâm, Bùi Ngọc Anh thản nhiên nói: "Tỷ không thích đeo vòng, với lại đeo vòng không tiện, khó xem sổ sách."
"Tỷ thích ngọc." Bùi Ngọc Kiều nói, "Tỷ có vài miếng dương chi ngọc do phụ thân đem về từ bên ngoài, muội muội cũng có."
Nói lên giàu sang, đại phòng không kém nhị phòng chút nào.
Sắc mặt Tưởng Lâm liên tục thay đổi.
Bùi Ngọc Họa cười rộ lên, càng phát ra sự thân thiết với hai tỷ tỷ, một tay nắm một người nói: "Đi thôi, chúng ta đi bái chức nữ."
Rõ ràng là không đặt Tưởng Lâm vào mắt.
Tưởng Lâm không biết đứng đâu mới tốt.
Lúc này Thẩm Thời Quang tới, nàng ta mặc váy màu xanh nhạt, nhìn giống như tiên nữ. Thẩm Thời Quang tới như là cọng rơm cứu mạng, Tưởng Lâm vội ra đón: "Chúng ta đang đợi cô đó."
Thẩm Thời Quang nhìn về phía Bùi Ngọc Anh: "Trong nhà có chút chuyện nên tới muộn."
"Không sao. Chúng ta vừa định đi." Bùi Ngọc Anh cười nói, "Mau lại đây."
Mọi người lần lượt lạy chức nữ.
Bởi vì chuyện này có liên quan với Bùi Ngọc Kiều, mà Bùi Ngọc Anh không tiện hỏi, nên lúc hai người nói chuyện, nàng ấy nháy mắt với Bùi Ngọc Kiều. Bùi Ngọc Kiều hiểu ý muội muội, mà nàng cũng muốn biết Thẩm Mộng Dung đã nghĩ thông suốt chưa nên vội bước đến trước mặt Thẩm Thời Quang hỏi: "Thẩm cô nương, Thẩm công tử hết bệnh chưa?"
Nàng ngồi trên ghế đá, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, chăm chú đợi câu trả lời.
Thẩm Thời Quang nhớ tới ngày đó Tư Đồ Tu tự tiện xông vào phủ, lúc nàng ta đi tới, ca ca có vẻ buồn bực, lại có chút thoải mái, sau đó ca ca nói không muốn nhắc tới việc này. Ngày hôm sau ca ca nói với phụ thân, ca ca không cưới Bùi Ngọc Kiều, còn cương quyết hy vọng phụ thân không nên nhúng tay vào chuyện hôn sự của ca ca. Hai cha con tranh cãi một hồi, phụ thân còn muốn đánh ca ca, nhưng đến cùng vẫn không nỡ.
Có lẽ ca ca sẽ nghĩ thông suốt, nàng ta đã nói chuyện Bùi Ngọc Kiều khuyên với phụ mẫu, vì vậy hai người không ngăn nàng ta tới đây vào hôm nay.
Chuyện này xem như không tiếng động bỏ qua.
Nhưng nàng ta có chút áy náy với Bùi Ngọc Kiều, "Ca ca đã tốt hơn rồi, cô đừng lo lắng." Lại nhỏ giọng nói tiếp, "Xin lỗi."
Bùi Ngọc Kiều nói: "Không có gì, cô vì muốn tốt cho ca ca của mình, nếu đổi thành ta, không chừng ta cũng làm vậy."
So với người khác giấu giếm tâm tư, Thẩm Thời Quang xem như thẳng thắn. Giả sử lúc đó nàng từ chối thì nàng ta nhất định sẽ không cưỡng cầu, cũng sẽ không cảm thấy có lỗi.
Hai người nhìn nhau cười.
Ngồi thêm một lát, các nàng chào người lớn rồi cùng Bùi Ứng Hồng, Bùi Ứng Lân, tùy tùng bà tử nha hoàn, tổng tổng mấy chục người đi đến Bạch Hà.
Mỗi năm có một đêm thất tịch, hiếm khi cửa thành được mở một lần, lúc này bên bờ Bạch Hà vô cùng náo nhiệt, tụ tập nhiều nhóm cô nương trẻ tuổi và công tử trẻ tuổi, nhóm cô nương thả đèn cầu mong tương lai có thể gả cho một người tốt, nhóm công tử tương đối thực tế, sẽ đứng bên bờ tìm cô nương vừa ý.
Thường thường ngày này sẽ kết được nhiều mối nhân duyên, cũng là ràng buộc trong cuộc đời. Đây là một trong số rất ít phong tục cởi mở.
Các cô nương xuống xe ngựa, thấy trên mặt sông đã có vô số hoa đăng trôi theo dòng nước, thật sự xinh đẹp như dòng chảy của ngân hà, mọi người không kìm được cười rộ lên. Bùi Ngọc Kiều nói: "Chúng ta nhanh đi thả đèn đi."
Có hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng mở đường, mấy người các nàng theo ở phía sau đi tới Bạch Hà.
Trong Lâm Thủy Đình, vốn được xây dựng để hoàng gia xem thuyền rồng, lúc này con cháu hoàng gia đang tụ tập lại một chỗ, bọn họ nhìn đi nhìn lại các cô nương, có người đội mũ che, có người không đội, để khuôn mặt tự nhiên. Tư Đồ Dụ trêu ghẹo Tư Đồ Lan: "Lão tứ mới thành thân, sao không ở trong nhà cùng kiều thê mà chạy tới chỗ này nhìn lén?"
Tư Đồ Lan vừa được thả ra, chân dài đặt trên lan can, miễn cưỡng nói: "Đã sớm chán rồi, lúc trước luôn ở nhà, các huynh đệ nói xem có thể làm gì? Ừm...có phải hay không?"
Hắn cười rộ lên.
Thấy Tư Đồ Lan nói thê tử của mình như vậy, Tư Đồ Dập nhíu mày, "Tứ đệ, đừng quá đáng."
Tuy Tư Đồ Dụ đứng thứ hai, nhưng hắn không có mưu mô gì nhiều nên ít người phục hắn, thời gian trôi qua, càng ra vẻ tự cao tự đại ăn chơi trác táng. Lão tam Tư Đồ Dập thành thục chững trạc, nhìn qua giống như ca ca lớn nhất. Tư Đồ Lan bị Tư Đồ Dập trách thì rút chân ngồi thẳng, sau đó nhìn Tư Đồ Cảnh hỏi: "Ngũ đệ, sao đệ ngồi ở đây? Ngũ đệ muội chưa tới sao?"
Tư Đồ Cảnh đỏ mặt, tằng hắng một cái, "Tứ ca đừng nói linh tinh, đệ đâu muốn gặp nàng."
"Ôi, còn xấu hổ kìa, sẽ thành thân ngay thôi mà. Thật không hiểu nổi đệ nghĩ gì nữa, Tết Nguyên Tiêu năm đó, đệ nhìn đèn rồi nhìn ngũ đệ muội, suýt nữa đụng phải quầy đèn lồng, ngã cháy cả quầy của người ta. Nếu không phải là tứ ca ta kéo đệ thì cả bàn tay đệ bị nấu chín luôn rồi. Sau này đệ nhớ kể chuyện này cho ngũ đệ muội nghe." Tư Đồ Lan trêu ghẹo.
Tất cả mọi người cười rộ lên, có thể tưởng tượng được dáng vẻ si tình lúc đó của Tư Đồ Cảnh.
Bình thường Tư Đồ Cảnh già dặn, nhưng cứ đến chuyện tình cảm là lóng ngóng, hắn lên nói: "Đệ đi vòng vòng."
Mọi người lại cười tiếp.
Tư Đồ Lan thở dài: "Không có gì thú vị, đệ về vương phủ trước, mọi người từ từ xem."
Nói thì nói như vậy, nhưng với bản tính phong lưu của hắn thì ai cũng biết chắc chắn là hắn đi đâu đó ôm cô nương vui vẻ. Bởi vì Chu Mai không phải do hắn chọn, đương nhiên, hắn tùy tiện cưới là vì xem gia thế. Chu Mai này một không quốc sắc thiên hương, hai không tài học, làm sao giữ được hắn.
Nhìn hắn đi về hướng Hoài Hương Các, Tư Đồ Dập lắc đầu, nhìn Tư Đồ Dụ nói: "Thân thể nhị tẩu không tốt sao? Đệ định gọi Qúy Lan đi xem, đáng ra là hôm nay đi, nhưng nàng phải ở nhà chăm sóc Chương nhi, không thì nàng đã đi cùng đệ rồi. Còn Uyển nhi nữa, nhị ca nhớ thường dẫn Uyển nhi tới nhà đệ chơi. Chương nhi thấy con bé là kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ liên tục, chỉ hận con bé không phải là tỷ tỷ ruột."
"Không có tỷ tỷ thì đệ cho Chương nhi thêm một muội muội." Tư Đồ Dụ cười nói, "Thân thể Bội Bội khá tốt, chỉ là không thể ra gió."
Hai huynh đệ nói xong, Tư Đồ Dập chào hai người khác về.
Trong mấy vị vương gia, tình cảm phu thê của Tư Đồ Dập là tốt nhất, cho tới bây giờ hắn cũng không có tiểu tam tiểu tứ, không giống như Tư Đồ Lan ngựa hoang mất cương, trong cung gieo họa cung nữ, ra khỏi phủ càng thêm càng rỡ, may mắn là không tạo ra đứa trẻ nào. Tư Đồ Tu nhìn hắn, mặc dù Tư Đồ Dập thành thật ở mặt này, nhưng mặt khác, hắn có bản lĩnh thông đồng người khác rất giỏi. Nhìn hắn nói chuyện với Tư Đồ Dụ, toàn là vẻ quan tâm.
Tư Đồ Tu cười nói với Tư Đồ Dụ: "Nhị ca, đệ cũng đi vòng vòng."
"Đi, chúng ta cùng đi." Tư Đồ Dụ vỗ bả vai chàng.
Tư Đồ Tu không vui, chàng muốn đi xem Bùi Ngọc Kiều, hắn theo làm chi?
Chỉ là không tiện đuổi hắn đi.
Các cô nương xung quanh nói nói cười cười, phảng phất như tiếng chuông bạc, từng người đứng bên bờ sông thả đèn, Tư Đồ Dụ bỗng nhiên chỉ về một hướng, "Đi đến đó đi."
Ở chỗ trồng một hàng đào, có bốn năm cô nương mặc váy áo xinh đẹp đứng dưới tàng cây, giống như hoa hồ điệp, làm mê hoặc người nhìn. gọi người nhìn mê nhãn. Một người trong số đó cầm nhánh hoa không biết ngắt từ đâu đuổi theo một người khác, tuy hoa đào vào ngày mùa thu đã héo tàn, nhưng nhìn mặt của nàng, tựa như thấy hoa đào rơi khắp nơi trên đất, nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh mắt của nàng còn trong suốt hơn nước Bạch Hà, Tư Đồ Tu dừng bước, "Được, đi tới đó đi."
Hai người sóng vai đi.
Nam nhi Tư Đồ gia ở tiền triều nổi danh dung mạo tuấn mỹ, năm đó Tư Đồ gia tạo phản đoạt được thiên hạ, thành lập Hoa quốc, chớp mắt đã hơn tám mươi năm, mà nay hai huynh đệ vừa xuất hiện, phục sức hoa mỹ, khí phách hiên ngang, làm mọi người nhao nhao nhìn. Cô nương muốn nhìn không dám nhìn, chỉ đành lén liếc qua, nam nhi thì ước ao lại kính nể.
Mắt thấy hai người họ đi về hướng này, tim Tưởng Lâm đập thình thịch, một bên vuốt lại vài sợi tóc bị gió thổi loạn, một bên sửa làn váy.
Dưới ánh trăng, gương mặt nàng ta khá là hấp dẫn người. Tư Đồ Tu hơi nhíu mày, đây là trắc phi của Tư Đồ Dụ mà, đời trước nàng ta thường đến thăm Bùi Ngọc Kiều, nhìn không đứng đắn, chàng không thích. Nhưng Tư Đồ Dụ xem nàng ta như bảo bối, sau đó Chu vương phi qua đời, Tư Đồ Dụ muốn cho nàng ta làm vương phi, đến cùng có được hay không thì chàng không biết.
Chàng vô ý thức cách xa nàng ta mấy bước, Tưởng Lâm ngẩn người, vừa rồi ở bờ sông có nhiều công tử nhìn nàng ta, sao Sở vương lại không như vậy?
Cách xa nàng, cách xa các cô nương đứng gần khác, nàng ta nhìn chàng thì thấy ánh mắt Tư Đồ Tu rơi trên mặt Bùi Ngọc Kiều, đôi mày như tranh vẽ hơi nhướng lên, phảng phất như đang thưởng thức loài hoa chàng yêu thích. Lòng nàng ta trầm xuống, sao đứa ngốc này có mệnh tốt như vậy? Rõ ràng là ngu ngốc làm người ta chán ghét, vậy mà ở Bùi gia lại được xem như châu như bảo, đáng lẽ lần trước nàng nên té chết luôn đi.
Nàng ta không cam lòng bại bởi Bùi Ngọc Kiều. Mẫu thân chịu đầu tư cho nàng ta làm nàng trở nên xinh đẹp hơn, không hề kém các cô nương nhà quyền quý. Ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, chẳng lẽ nàng ta không có mối nhân duyên tốt nào sao? Nàng ta bước lên hành lễ, giả vờ vấp phải tảng đá bên bờ, cả người té nhào về phía Tư Đồ Tu.