Hứa Đại Mi rất tức giận, nàng ta nhìn qua, là Tiết Cảnh Nguyên, nàng ta hơi giật mình nuốt câu nói hung ác xuống.
Hứa gia ỷ vào Hứa quý phi sinh con trai, Tư Đồ Cảnh lại được hoàng thượng trọng dụng, nên nở mặt nở mày ở kinh thành. Nhưng Tiết gia không phải gia đình bình thường, Tiết lão gia trải qua ba triều không ngã, cháu gái trưởng gả cho Tư Đồ Dập, đa số quan viên triều đình đều ủng hộ Tư Đồ Dập, cả Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Dập đều có cơ hội làm thái tử, hai người bọn họ qua lại với nhau rất cẩn thận, Tiết Cảnh Nguyên này là trưởng tử của Tiết lão gia, hai bên ở thế không đội trời chung.
Bên ngoài hai nhà vẫn tỏ vẻ nước sông không phạm nước giếng, vì vậy Hứa Đại Mi mới kiêng kỵ, nàng ta sợ gây ra rắc rối làm phụ thân mắng. Nàng ta thản nhiên nói: "Tiết công tử, sao lại rãnh xen vào việc nhỏ này vậy?"
Tiết Cảnh Nguyên cười nói: "Hôm nay ta định chọn quà sinh nhật cho muội muội, Chu phu nhân, oan gia nên giải không nên kết, phu nhân nể mặt mũi ta mà nhường cây trâm này cho tam cô nương đi, nó vốn là một bộ mà." Hắn nhìn sang cổ tay Bùi Ngọc Họa, trên cổ tay trắng tuyết là chiếc vòng san hô rất đẹp.
Nếu là người khác thì có lẽ nàng ta sẽ nhường, nhưng Hứa Đại Mi rất để ý chuyện giữa Chu Dịch và Bùi Ngọc Anh, mặc dù Chu Dịch bỗng nhiên đối xử tốt với nàng ta, cầu xin nàng ta gả cho hắn thì nàng ta cũng chưa từng quên đoạn chuyện cũ kia. Vì vậy khi thấy tỷ muội Bùi gia, nàng ta coi như kẻ thù không thể buông tha. Hứa Đại Mi cười lạnh một tiếng: "Ta không nhường thì sao? Tiết gia quản quá nhiều rồi."
Tiết Cảnh Nguyên ung dung nhìn về phía chưởng quỹ, "Tam cô nương đã đặt trước với ông rồi?"
Chưởng quỹ chịu hai mặt giáp công, mồ hôi lạnh chảy ròng, một người là tiểu cữu (Em vợ) của Tư Đồ Dập, một người là biểu muội của Tư Đồ Cảnh, hắn phải làm sao đây? Hắn hận không thể té xỉu xuống đất không đứng dậy nổi, mắt thấy dáng vẻ đau khổ của hắn, Bùi Ngọc Họa nhướng mày nói: "Bỏ đi, ta không lấy trâm san hô này nữa."
Bùi Ngọc Họa rút trâm đặt ở trên quầy, sau đó đi chọn trang sức với Bùi Ngọc Kiều, "Đại tỷ, tỷ xem cái này đi, trâm này không tệ đâu, tính tình nhị tỷ mạnh mẽ, cài trâm này sẽ rất nổi bật, cũng sẽ tỏa ra khí thế của chủ nhà." Giọng nói nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo ý cười, dường như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì hết, các nàng cũng không gặp Hứa Đại Mi.
Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên, nhưng nàng rất nhanh hiểu được tam muội không muốn làm chưởng quỹ khó xử, nàng cũng là người thức thời, không thích để tâm vào chuyện vụn vặt, hơn nữa nhị muội và tam muội làm việc gì cũng có ý kiến của riêng mình, nàng nên học nhiều hơn, nàng cười nói: "Ừ, trâm này khảm hồng ngọc, có không khí vui mừng, còn có chim hỉ thước đậu cành mai mang ý nghĩa tốt lành, tỷ mua cây trâm này." Nàng đẩy đẩy Bùi Ngọc Họa, "Muội định mua gì tặng nhị muội làm của hồi môn, nói cho tỷ nghe đi."
Toàn nói chuyện ngày thường, Hứa Đại Mi thầm bực bội, nhưng lần này thắng, nàng ta rất đắc ý mua cây trâm rồi đi.
Chưởng quỹ thở ra một hơi, tự mình chọn một cây trâm tốt đưa Bùi Ngọc Họa
"Tam cô nương, xin ngài đừng tức giận, ngài nhìn cái này đi."
"Sao không tức được, bây giờ ông có bán cái gì ta cũng không mua." Bùi Ngọc Họa hừ một tiếng.
Cô nương nổi nóng lên, cái miệng nhỏ vểnh vểnh, giống như là làm nũng, lúc này nàng ấy xinh đẹp hơn ngày thường mấy phần. Tiết Cảnh Nguyên thấy có hứng thú nhiều hơn vài phần so với lần gặp ở Bạch Hà, "Chưởng quỹ không ngại thì tính rẻ cho Bùi cô nương một ít, coi như là xin lội."
"Phải, phải." Chưởng quỹ nói liên tục, nửa bán nửa cho Bùi Ngọc Họa, dù sao nàng ấy cũng là khách hàng lớn.
Chưỡng quỹ nhượng bộ như vậy làm Bùi Ngọc Họa thoải mái hơn một ít, nàng ấy quay đầu nhìn Tiết Cảnh Nguyên.
Nam nhân trẻ tuổi ngũ quan anh tuấn, xử lý chuyện thành thạo, quan trọng nhất là mới vừa rồi hắn giúp nàng ấy, nàng ấy nhìn hắn cười: "Cám ơn Tiết công tử."
Tiết Cảnh Nguyên nói: "Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, hơn nữa nàng cài trâm này rất đẹp."
Hắn mỉm cười, không hề che giấu thiện cảm với nàng.
Bùi Ngọc Họa đỏ mặt, quay đầu tiếp tục chọn trang sức.
Tiết Cảnh Nguyên nói: "Vừa rồi ta không phải mượn cớ, ta đúng là đến mua trang sức cho muội muội, không biết Bùi tam cô nương có thể chọn giúp ta không?"
"Ta không biết sở thích của muội muội huynh, đành chịu vậy." Bùi Ngọc Họa lại chọn trang sức.
Tiết Cảnh Nguyên cười rộ lên, không có làm khó nàng ấy nữa.
Thấy không khí giữa hai người có chút không đúng, Bùi Ngọc Kiều nhìn Bùi Ngọc Họa, suýt chút nữa là nói vị hôn phu tương lai của muội là Hoa công tử, muội không thể dính dáng tới Tiết công tử được, nàng lôi kéo tay muội muội, "Tam muội, tỷ không mua nữa, cây trâm này tốt rồi, chúng ta về thôi."
Lúc đầu nàng còn muốn mua thêm vài trang sức thường ngày, nhưng bây giờ Tiết Cảnh Nguyên có vẻ không đi, nàng không thể giữ muội muội lại được.
Bùi Ngọc Họa đồng ý, nàng ấy mua cây trâm chưởng quỹ chọn rồi về cùng nàng.
Trở lại bên trong kiệu, Bùi Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm, nàng nghĩ lần này là nàng giúp Hoa Tử Dương, không biết lần sau sẽ như thế nào, có điều tam muội sẽ gả cho hắn, sẽ không có thay đổi gì chứ? Nàng lấy cây trâm ra nhìn, bảo thạch rực rỡ, chim khách sống động, chạm trổ tinh tế, chắc chắn muội muội sẽ thích, nhưng túi tiền nàng xẹp rồi, may là phụ thân hay cho nàng bạc, vì vậy nàng không thiếu bạc.
Hai người trở về là giờ thân, Bùi Ngọc Kiều tới Vọng Xuân Uyển, cất cây trâm xong thì đi học số học, tiếng bàn tính vang lên lách cách, tuy nàng sắp gả cho Tư Đồ Tu, nhưng nàng phải học mọi thứ cho tốt, đến lúc vào vương phủ, nàng sẽ làm tốt chức vương phi, khi trở lại nhà mẹ đẻ, bọn họ sẽ không lo lắng cho nàng.
Giống như muội muội vậy.
Một người chỉ khi làm tốt mình lên thì mới có thể làm cho người nhà an lòng.
Còn chưa tới Trung thu mà hoa quế khắp kinh thành bắt đầu nở, toàn bộ kinh thành đều có hương thơm thoang thoảng của hoa quế. Tư Đồ Tu xem xong sách vàng năm năm chỉnh sửa một lần, từ hộ bộ trở về, vừa bước vào cửa vương phủ là cảm nhận được một hơi thở lạnh băng xen lẫn khí lạnh của mùa đông khắc nghiệt.
Giọng Mã Nghị vang lên: "Bùi đại nhân."
Sáng sớm hôm nay nghe nói phụ hoàng triệu kiến Bùi Trăn, đại khái là nói chuyện của Bùi Ngọc Kiều, chàng xoay người thì thấy khuôn mặt âm trầm của Bùi Trăn.
Dưới ánh mặt trời, ông mặc cẩm bào màu đen, giống như bóng ma ảm đạm, cũng giống như một ngọn lửa có thể cháy bất cứ lúc nào. Ông đứng thẳng người, toàn thân là sát khí.
Tư Đồ Tu tin tưởng, nếu chàng không phải là vương gia thì lúc này Bùi đã cầm kiếm chỉ thẳng vào chàng rồi. Đương nhiên, đời trước, lúc Bùi Ngọc Kiều qua đời, chàng trở lại kinh thành, Bùi Trăn đứng ngay đây, chàng có thể cảm nhận được đau khổ trong lòng ông, cho nên đời này, chàng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Chàng ra lệnh cho tất cả mọi người lui rồi nghiêm mặt nói: "Bùi đại nhân đến vì chuyện tứ hôn."
"Mời Vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Bùi Trăn lạnh lùng nói, "Kiều nhi không thích hợp làm vương phi."
"Bản vương biết." Tư Đồ Tu từ từ nói, "Nàng không thông minh, không xử lý được rất nhiều chuyện, nhưng ta không ngại, hôm nay ngay trước mặt Bùi đại nhân, bản vương nói thật, cho dù nàng không phải cô nương Bùi gia mà chỉ là cô nương nhà dân chúng bình thường, thì bản vương cũng muốn cưới nàng, không phải để nàng làm vương phi, mà để nàng làm thê tử của ta. Vì vậy nếu Bùi đại nhân muốn dùng Bùi gia để uy hiếp thì bản vương cũng không để bụng."
Bùi Trăn ngẩn người.
Ý của chàng rất rõ ràng, chàng chỉ đơn thuần thích Bùi Ngọc Kiều chứ không phải coi trọng gia thế Bùi gia.
Chàng biết tính Bùi Trăn, cũng biết ông muốn nói gì, chàng nói: "Xin Bùi đại nhân yên tâm, bản vương sẽ đối xử tốt với nàng, nếu Ngọc Kiều gả vào vương phủ rồi mà vẫn tìm Bùi đại nhân kể khổ thì Bùi đại nhân quay lại tìm bản vương tính sổ cũng không muộn."
"Gả cũng gả rồi, còn tính sổ gì nữa?" Bùi Trăn nhíu mày, "Ngài là vương gia, có khả năng hòa ly sao? Có khả năng đối xử với Kiều nhi như con rể do tự tay ta chọn sao?"
Ông tốn bao tâm tư để chọn con rể vừa ý cho nữ nhi, bây giờ phần tâm tư này bị Tư Đồ Tu phá hư, đương nhiên Bùi Trăn phải tức giận rồi.
"Làm sao Bùi đại nhân mới tin tưởng ta?" Tư Đồ Tu nhìn thẳng ông, "Muốn bản vương móc tim ra không?"
Một khắc kia, chàng bình bình thản thản, Bùi Trăn không ngờ Tư Đồ Tu có thể nói như vậy, thật ra nếu bỏ chuyện này qua một bên, không còn dính đến nữ nhi thì ông không ghét Tư Đồ Tu, thậm chí ông còn cảm thấy chàng tuổi trẻ tài cao, Bùi Trăn trầm ngâm chốc lát: "Ngài nói sẽ đối xử tốt với Kiều nhi, phải biết rằng Kiều nhi không phải là một lựa chọn tốt để gả vào vương phủ, ngài có thể đảm bảo tương lai của Kiều nhi không? Mấy vị vương gia đang có ý gì, không phải ngài không biết."
Nếu bị cuốn vào cuộc tranh đoạt vị trí thái tử thì ai có thể chỉ lo thân mình?
"Đúng, Bùi đại nhân nói rất đúng, cho nên sau này đành nhờ nhạc phụ đại nhân chỉ bảo rồi." Tư Đồ Tu nói, "Bản vương sẽ nghe theo tất cả."
Nghe ông? Bùi Trăn bị chàng làm cho nghẹn lời, có tức giận cũng không thể trút ra. Ông quan sát chàng từ trên xuống dưới một lần, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ lời ngài nói hôm nay, nếu nuốt lời thì ta để toàn bộ Sở vương phủ trả giá thật lớn!"
Tư Đồ Tu vuốt càm nói: "Được, bản vương nhớ kỹ."
Bùi Trăn xoay người đi.
Hai ngày sau, Thượng thư Lễ bộ Chung đại nhân và ba vị quan viên tới Bùi gia tuyên chỉ, mọi người quỳ xuống tiếp chỉ, Chung đại nhân mở thánh chỉ đọc: "Trưởng tôn nữ Bùi Ngọc Kiều của Đông Bình hầu phủ đoan chính hiểu lễ, dịu dàng hiền lành, ban cho Sở vương Tư Đồ Tu làm Sở vương phi, nay cho Thượng thư Lễ bộ, Tả thị lang Hô bộ, Phó giám Ty Thiên giám cùng bàn hôn sự."
Trừ ba người Bùi Mạnh Kiên, thái phu nhân và Bùi Trăn ra thì ai cũng hoảng sợ, Bùi Ngọc Anh không kìm được đỏ mắt lên, nàng ấy không ngờ tỷ tỷ phải gả vào vương phủ, nàng nghĩ Sở vương hành động nhanh thật, làm người ta trở tay không kịp.
Bùi gia nhận chiếu chỉ, Chung đại nhân cười nói: "Bởi vì Hoài vương điện hạ thành thân vào tháng mười một nên hôn sự của Sở vương điện hạ bị dời sang năm sau, qua tháng mười một chúng ta sẽ bàn công việc cụ thể."
Bùi Trăn đi gặp Tư Đồ Tu về là nói chuyện này với phụ mẫu, bụi bậm lắng xuống, tuy thái phu nhân không nỡ, nhưng cả đời bà đã trải qua nhiều sóng gió, bà biết được cuộc sống luôn thay đổi, Tư Đồ Tu đã hứa sẽ đối xử tốt với Bùi Ngọc Kiều trước mặt Bùi Trăn, vậy coi như là an ủi rồi, chuyện tương lai, hãy để tương lai tính.
Bà cười cám ơn với mấy vị đại nhân, lệnh Bùi Trăn tự mình đưa người đi.
Bùi Ngọc Anh kéo tay Bùi Ngọc Kiều, vạn phần lo lắng, không biết tỷ tỷ phải làm sao, Bùi Ngọc Kiều cười hì hì nói: "Không sao, muội muội, sau này tỷ là vương phi, ai dám ức hiếp tỷ? Sở vương sẽ không như vậy, đến lúc đó tỷ mời muội sang vương phủ chơi."
Thấy tỷ tỷ không đau lòng chút nào, Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên, "Không phải trước kia tỷ muốn ở nhà sao?"
Bùi Ngọc Kiều nói: "Đúng vậy. Có điều Sở vương phủ không xa nhà, hơn nữa chàng đồng ý cho tỷ thường về nhà."
Thấy tỷ tỷ nói như thế, Bùi Ngọc Anh không biết phải nói gì nữa, có điều thấy tỷ tỷ không đau buồn gì thì nàng ấy cũng bớt lo lắng, nàng ấy sờ đầu tỷ tỷ, "Thật không ngờ có một ngày tỷ sẽ làm vương phi, sợ rằng không có ai ngờ tới, có điều chuyện đã định rồi là không có cách nào sửa lại, tỷ phải học nhiều hơn nữa, rất khó để quản lý một vương phủ to lớn."
"Tỷ biết mà, muội muội." Bùi Ngọc Kiều nói, "Sau này chúng ta đều gả ra ngoài, nhất định phải thường gặp nhau mới được."
Không thể ít gặp giống như đời trước được.
"Được, được, mỗi tháng muội gặp tỷ một lần, được không?" Hai tỷ muội cười cười nói nói, người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, lúc gặp phải chuyện khó khăn thì luôn cảm thấy đằng trước là hi vọng.
Ngày hội Trung thu, các cửa hàng bán bánh trung thu ở kinh thành đông nghẹt, tất cả đều là người đến mua bánh, mua để nhà ăn, mua để tặng người khác. Hạ nhân Đông Bình hầu phủ cũng bận rộn, mấy ngày vừa chuẩn bị quà tặng cho các gia tộc vào ngày lễ, vừa chớp mắt là đến Trung thu, mà mấy ngày nữa là ngày nhị cô nương thành thân, đúng là chân không chạm đất.
Trúc Linh và Đinh Hương ở trong sân giục bọn hạ nhân quét tước, rồi lau thư phòng và nhà chính sạch sẽ không một hạt bụi, Bùi Ngọc Kiều nói: "Để họ làm đi. Các em theo ta tới chỗ muội muội, nghe nói người ta vừa đưa áo cưới qua, muội muội xấu hổ không muốn gọi ta."
Nàng vừa nói vừa bước ra cửa, kết quả xém đụng một người, nàng ngước mắt lên, đối diện là một nam nhân tuấn tú, chàng mặc áo thêu hoa văn quân tử, ánh mặt trời rơi vào người chàng tựa như toát ra kim quang, tựa như người bước ra từ mộng.
Nàng suýt thì dụi dụi mắt, giật mình nói: "Huynh, sao huynh ở nhà của ta?"
Còn ở cửa viện của nàng.
"Ở nhạc gia gặp thê tử là chuyện bình thường, đúng không?" Tư Đồ Tu mỉm cười, chàng nghĩ có thể quang minh chính đại đến gặp nàng là chuyện sảng khoái nhất trên đời.
Nàng không có cách nào phản bác những lời này, thấy nụ cười đắc ý của chàng, nàng không tiện đuổi chàng đi, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Vương gia tới gặp ta làm cái gì? Hôm nay là tết trung thu, vương gia nên ở trong cung."
"Đúng vậy, nhưng bản vương muốn ghé ngang tặng nàng một thứ." Chàng lấy hộp thức ăn từ tay Mã Nghị rồi đưa tới trước mặt nàng, "Đầu bếp Tưởng làm bánh trung thu bát bảo."
Đó là bánh ngon nhất nha, Bùi Ngọc Kiều nuốt từng ngụm nước bọt.