Trong lòng nàng thương tiếc cho nàng ta, nét mặt phá lệ dịu dàng, "Tam biểu muội, nhìn muội gầy quá, cần phải ăn nhiều hơn mới được."
Lâm Sơ Tuyết biết nàng là một đứa ngốc, qua mấy năm mới gặp lại nàng, đôi mắt trong veo, nụ cười ngọt ngào, nhìn không ra dáng vẻ ngu ngốc, nàng ta nghĩ bởi vậy nàng mới được làm vương phi, nếu không... Giống như kiểu trước đây thì rất kì lạ.
Nàng ta cười nói: "Thức ăn ở kinh thành rất ngon, muội nhất định sẽ ăn nhiều."
"Tay nghề đầu bếp nhà chúng ta không tệ, mọi người phải thường xuyên tới." Bùi Ngọc Anh nói với thái phu nhân, "Hay là để tam biểu muội, tứ biểu muội ở Long Thúy Uyển đi tổ mẩu."
Nàng ấy đã gả ra ngoài, tạm thời sẽ không trở về nhà.
Trong trí nhớ, lúc mẫu thân đến kinh thành, bà hay nhắc tới ba vị cửu cửa, mà tuổi Lâm Thái gần bằng mẫu thân nên tình cảm rất tốt, vì vậy Bùi Ngọc Anh đối với bọn họ rất là thân thiết.
Thái phu nhân gật đầu: "Cứ như vậy đi."
Lâm Thái làm quan ở kinh thành, tất nhiên sẽ nhanh chóng đặt mua nhà cửa, làm thân gia, giữ bọn họ ở một thời gian cũng là chuyện bình thường, huống chi thái phu nhân vẫn luôn hổ thẹn với Lâm gia. Năm đó bà không chăm sóc tốt con dâu lớn, làm con dâu lớn mất sớm, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm vô cùng đau buồn. Năm đó Lâm Thái tới kinh thành, nhào vào mộ Lâm Nguyệt khóc suýt ngất, thái phu nhân vẫn còn nhớ rõ ràng.
Lục Thị vội hỏi: "Vậy làm sao được? Chúng ta chỉ là khách mà."
Thái phu nhân cười nói: "Đừng làm như người xa lạ, khách nào lại như thế? Khách nào mà tặng nhiều quà vậy? Ta nhận, các con cứ yên tâm ở đây đi."
"Chỉ là chút đặc sản Kim Lăng." Lâm Thái nói, "Có điều thái phu nhân hiếu khách, nương tử đừng từ chối nữa, nếu muội muội vẫn còn sống thì vẫn sẽ vậy thôi."
Lục Thị gật đầu, lấy đồ trang sức đã sớm chuẩn bị đưa cho ba tỷ muội, bởi vì Bùi Ngọc Anh thành thân nên được tặng món quý nhất, đó là cặp trâm hải đường ngọc dương chi, Bùi Ngọc Kiều là một kẹp tóc bươm bướm khảm ngọc, Bùi Ngọc Họa là một kẹp tóc ngọc trai, nhìn tỉ lệ, chạm trổ, đều không phải là vật phàm, có điều các nàng biết thái phu nhân cũng đưa cho tỷ muội Lâm gia lễ gặp mặt, vì vậy đều cười nói cám ơn.
Lúc này Bùi Mạnh Kiên nhìn về phía Lâm Thái: "Huệ Bảo, hiếm khi con tới đây, để ta xem tài đánh cờ con có thụt lùi không." Huệ Bảo là tên chữ của Lâm Thái, Bùi Mạnh Kiên gọi Từ Hàm cùng đi, ba nam nhân ra khỏi phòng chính.
Nhìn bóng lưng Từ Hàm, Lục Thị nghĩ kinh thành đúng là nơi có nhiều tài tuấn, Kim Lăng rất gần Giang Nam, bà ta đã sớm nghe được danh tiếng của Từ Hàm, bây giờ người ta tới kinh thành ở rồi. Có thể thấy bà ta dẫn theo nữ nhi tới là sáng suốt, vẫn là sáng suốt, đại nữ nhi gả cho cô gia, nhị nữ nhi kén rể, còn tam nữ nhi, bà ta phải chọn thật kỹ mới được.
Thái phu nhân nói với Mã Thị nói: "Cho người đi dọn phòng, nói một tiếng với phòng bếp."
Mã Thị đồng ý, lúc đi ra cửa, bà ta nghĩ bà ta đã sớm đoán được Lâm gia sẽ đến, may mắn là không dẫn theo người gì đó để gả cho Bùi Trăn, những cái khác bà ta không quản, dù sao chỉ ở một thời gian ngắn rồi đi.
Lục Thị nhiều lần xin lỗi: "Làm phiền quá rồi."
"Đừng nói nữa. Nhìn con cũng lanh lẹ, đã là bà bà rồi." Thái phu nhân nói chuyện thường ngày với bà ta, lại hỏi thêm chuyện của chi thứ hai.
Tỷ muội Bùi gia dẫn hai vị biểu muội ra ngoài đi dạo một vòng.
Lâm Sơ Tuyết cười nói: "Muội còn nhớ rõ chỗ này. Trước đây, lần đầu tiên theo phụ thân tới, muội đã nghĩ làm sao lại có sân lớn như vậy? Ở Kim Lăng, dù là Tri phủ đại nhân cũng không được như thế, phụ thân nói là tổ tiên Bùi gia lập công lớn nên được hoàng thượng ban cho, lúc đó muội mới biết được cái gì gọi là Hầu phủ."
Lâm Sơ Phù mười một tuổi rất ít nói, chỉ biết mở to mắt nhìn tới nhìn lui.
Bùi Ngọc Anh nói: "Kinh thành có rất nhiều nhà cửa thế này, sau này muội qua lại nhà người khác là biết nhà chúng ta không lớn."
"Đúng vậy, sau này muội có cơ hội thấy Sở vương phủ thì sẽ biết thôi." Bùi Ngọc Họa liếc Bùi Ngọc Kiều, "Phải không, vương phi nương nương?"
Bùi Ngọc Kiều hung ác trợn mắt nhìn Bùi Ngọc Họa.
Lâm Sơ Tuyết hé miệng cười khẽ.
Trên đường đi gặp Bùi Ứng Hồng từ ngoại viện qua đây, hắn cười hỏi Bùi Ngọc Họa: "Đây là hai vị muội muội Lâm gia? Đáng ra ca phải tới sớm hơn, có điều vừa rồi ở hậu viện luyện công, mồ hôi ra nhiều quá, nên tắm rửa rồi mới qua đây, mong hai vị muội muội thứ lỗi. Cậu, mợ vẫn còn ở phòng chính sao?"
Lâm gia là dòng dõi đọc sách, nam nhi đều tuấn tú nhã nhặn, không có tác phong phóng khoáng như Bùi Ứng Hồng, Lâm Sơ Tuyết nhìn hắn mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, hoàn toàn không giống mấy năm trước, nàng ta cười nói: "Cái gì cũng có nguyên nhân, không phải xin lỗi gì cả, phụ thân đang chơi cờ với lão hầu gia, mẫu thân nói chuyện với thái phu nhân."
Nàng ta vừa mở miệng, giọng nói êm tai, không sang sảng như Bùi Ngọc Anh, không mê hoặc như Bùi Ngọc Họa, cũng không mềm mại như Bùi Ngọc Kiều, mà là nhẹ nhàng khoan khoái giống y như con người nàng ta.
Bùi Ứng Hồng nhịn không được tỉ mỉ quan sát nàng ta.
Mặt mày như thủy mặc, ngũ quan rất nhạt, lông mi không đen, người rất gầy, làm người ta nhớ tới câu "Lẽ nào hồn chẳng ngất ngây, Rèm tây gió lộng người gầy hơn hoa" (*), gầy nhưng không phải bệnh, tất nhiên có nét đẹp riêng, người nhã nhặn lịch sự đứng đó, hai ống tay áo dường như thoảng mùi hoa cúc. Hắn không biết nàng ta, lại bỗng nhiên cảm giác được nàng ta chính là một tài nữ.
(*) Hai câu thơ trong bài Tuý hoa âm của Lý Thanh Chiếu, bản dịch thơ của Vi Nhất Tiếu (Thivien.net)
"Tam biểu muội, muội nên học công phu giống như đại đường muội." Hắn bỗng nhiên nói, giống như muốn bảo vệ người quan trọng nhất.
Lâm Sơ Tuyết không hiểu hắn đang nói cái gì.
Bùi Ngọc Họa khá là xấu hổ vì ca ca nói lung tung, "Mau mau đi gặp cậu mợ."
Bùi Ứng Hồng ừ một tiếng rồi bước đi.
Bởi vì là ngày lại mặt, đến cùng cũng không tiện ở quá lâu, không phù hợp quy củ, Bùi Ngọc Anh nói chuyện với các nàng một lát rồi cùng Từ Hàm tạm biệt người lớn trở về Từ gia. Bọn hạ nhân dọn dẹp xong, phu phụ Lâm Thái và hai nữ nhi đi đường mệt nhọc nên đi nghỉ trước. Lục Thị trò chuyện vui vẻ với thái phu nhân nên biết một số chuyện, bà ta nhỏ giọng nói với Lâm Thái, "Muội phu thật sự không muốn tái giá, thái phu nhân mời người xem nhiều cô nương tốt nhưng ông ấy không chịu, xem ra dù Lâm gia chúng ta có cô nương thích hợp thì muội phu cũng sẽ không đồng ý, chắc là mẫu thân sẽ phải thất vọng rồi."
Phu thê tình thâm, làm ca ca đương nhiên vui vẻ, nhưng đại phòng Bùi gia không có con trai, sau này tước vị rơi xuống đầu chi thứ hai, quan hệ Lâm gia và Bùi gia cảng mỏng hơn, Lâm Thái nhíu mày, không biết là nên vui hay nên buồn, chỉ may mắn hai đứa cháu gái được gả cho mối tốt, coi là thoải mái, ông ta nói: "Ngọc Anh và Ngọc Kiều không có mẫu thân, bà làm mợ thì nên chăm sóc nhiều hơn chút, bọn nhỏ sống tốt, muội muội trên trời có linh thiêng mới có thể vui vẻ."
Lục Thị gật đầu: "Lão gia yên tâm, ta thật lòng thích hai đứa nhỏ, sau này ta sẽ để Sơ Tuyết, Sơ Phù gặp hai đứa nhỏ nhiều hơn, sẽ trở thành tỷ muội tốt."
Một gia tộc muốn phồn vinh hưng thịnh, ngoại trừ tự thân cố gắng, còn phải có thân thích dây mơ rễ má, thiếu một cái là giống như cắt một cánh tay. Vì vậy, sau khi Lâm Nguyệt qua đời, hai nhà đều cố gắng qua lại, dù cho có xa cũng chưa từng ngừng thư từ. Bây giờ bọn họ tới kinh thành, tất nhiên muốn nối lại quan hệ tốt như xưa với Bùi gia. Có điều Lâm Thái không phải người mặt dày, ông thật sự để hạ nhân tìm nhà thích hợp khắp nơi, thái phu nhân cũng giúp đỡ, các cô nương có thêm hai muội muội, náo nhiệt hơn trước kia, bốn người cùng nhau theo nữ phu tử học bài.
Đảo mắt là đến giữa tháng chín, quan viên Lễ bộ tới Bùi gia mấy lần. Ngày hôm đó định ra ngày tốt, là ngày sáu tháng ba năm sau, lại dặn dò Bùi gia các chuyện phải chú ý, ví dụ như mời thân thích nào, bao nhiêu người, khi nào tới, đều phải viết rõ ra rồi đưa Lễ bộ, đến lúc đó giới nghiêm, lúc kiểm tra thân phận khách sẽ không lãng phí thời gian.
Tất nhiên Bùi gia đồng ý, chỉ là lúc bọn họ gần đi, một quan viên trong đó cầm kiểu giày đưa tới.
Đinh Hương nói: "Nói là kiểu giày của Sở vương điện hạ, sợ cô nương làm chậm nên đưa tới sớm."
Bùi Ngọc Kiều nghĩ chắc chắn là dặn dò của Tư Đồ Tu. Nàng lấy ra nhìn, hận không thể có hai bàn tay lớn như vậy, nếu thật sự làm thì rất tốn thời gian, nàng hừ lạnh, có chút không muốn làm, đời trước nàng đâu có làm giày cho chàng. Nàng kém nữ công, khi đó tứ hôn vội vàng, đều là tú nương làm thay, sau khi gả vào vương phủ, Tư Đồ Tu chỉ dạy nàng học thức, chưa từng yêu cầu nàng giỏi nữ xông, ở đó ba năm, nàng chưa từng làm gì cho chàng.
Nàng cầm kiểu giày, tâm tình phức tạp, một lúc sau mới nói: "Lấy vải màu tương tới đây."
Nàng chỉ vì nể mặt bánh trung thu của chàng nên mới làm hai đôi giày mà thôi.
Đinh Hương cười đi lấy.
Trúc Linh đặt sách thêu hoa ở trên bàn, để nàng lựa hoa văn thích hợp.
Nàng lật tới lật lui tìm hoa văn may mắn, giày nam nhi không giống giày cô nương, mũi giày cô nương có nhiều bông hoa xinh đẹp, còn giày nam nhi chỉ thuần một màu, thỉnh thoảng mũi giày có vài hoa văn. Mà giày của chàng, bình thường đều là giày quan, giày da nai, chỉ khi ở trong nhà, thỉnh thoảng mới mang giày vải, trong trí nhớ của nàng, dường như giày thêu hoa văn may mắn, không biết là do tú nương thêu, hay là do chàng chọn.
Nàng vụng về cắt vải, tuy từng làm cho phụ thân, nhưng vẫn không thuần thục.
Trúc Linh cười nói: "Nếu làm xong thì đương nhiên vương gia sẽ rất thích."
Tay nàng dừng một chút, nàng chưa từng tặng chàng cái gì, không biết đó là cảm giác như thế nào? Nếu chàng nhận được thì có thật sự thích không? Chàng kén chọn, mà tay nghề nàng lại không tốt.
Nàng lắc đầu, không có khả năng.
Mưa mùa thu làm khí hậu càng lạnh, lá cây trong sân rơi hơn phân nữa. Bùi Ngọc Kiều đứng lên thở ra một ngụm khí lạnh, nàng mặc áo lông cừu đi phòng chính, mới vừa đi vào là nghe giọng nói ngạc nhiên của thái phu nhân: "Viên gia, Viên gia Thái Bình?"
Nàng dừng bước, đó không phải là Viên Diệu Huệ sao? Nàng nhịn không được hỏi: "Tổ mẫu, làm sao vậy?"
"Viên gia gửi thiệp mời tới, mời chúng ta đi thưởng hoa cúc." Thái phu nhân trả lời, bà hiểu tâm tư Viên gia, Tư Đồ Tu do Hứa quý phi nuôi lớn, bây giờ Tư Đồ Cảnh sắp cưới Viên Diệu Huệ, Bùi Ngọc Kiều lại sắp gả cho Tư Đồ Tu, đại khái là người ta cảm thấy hai nhà nên thân thiết với nhau, có điều trước kia Bùi gia không dính những chuyện này, bây giờ không biết phải làm sao.
Phải bắt đầu tính toán lâu dài mới được, thái phu nhân nói: "Kiều nhi, sau này con là vương phi, con phải đi Viên gia."
Bùi Ngọc Kiều gật đầu, không có gì không tình nguyện.
Bởi vì Tư Đồ Tu và Tư Đồ Cảnh tình như ruột thịt nên Viên Diệu Huệ cũng đối xử tốt với nàng, trong tất cả các vị vương phi, nàng thích Viên Diệu Huệ nhất, đôi lúc nàng ta còn giúp nàng khi bị Tư Đồ Tu dạy dỗ.
Đời này, nàng ta vẫn là tẩu tử của nàng.