Viên gia không phải người kinh thành mà là người Lĩnh Nam, năm xưa Viên lão thái gia được thăng lên làm Công bộ Thượng thư, cả nhà chuyển tới kinh thành sống. Cũng Tết Nguyên Tiêu năm đó, Viên Diệu Huệ gặp Tư Đồ Cảnh, hắn nhất kiến chung tình, trăm phương ngàn kế cưới nàng ta làm vương phi, Viên Diệu Huệ vốn là cô nương chi thứ hai, không có giá trị gì trong tộc, bây giờ bỗng nhiên muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Viên lão phu nhân xem nàng ta như bảo bối, bọn tỷ muội đều nịnh nọt nàng ta.
Hôm qua, nàng ta nói muốn mời bạn tới ngắm hoa, lão phu nhân đồng ý ngay.
Viên Diệu Huệ nhìn vào gương cười rộ lên, lấy ngón tay út thấm mỡ ngọc trai rồi thoa lên tay, xoa bóp nhẹ nhàng, đôi bàn tay mềm như không có xương. Trước đây có nghe nói cô nương Bùi gia dung mạo hơn người, chỉ có Bùi Ngọc Kiều là đứa ngốc nên không ai để ý, ai ngờ người ta lại được làm Sở vương phi, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Tu là nàng ta thấy tiếc. Có điều chàng không hiểu phong tình, luôn lạnh như băng, vẫn là Tư Đồ Cảnh tốt hơn, ngoan ngoãn phục tùng nàng ta, mỡ ngọc trai này cũng là hắn cho, nó được điều chế theo phối phương bí mật của ngự y, dùng rất có hiệu quả.
Nàng ta thong thả đứng lên, bọn nha hoàn vội khoác áo lông cừu cho nàng ta.
"Đi thôi, đi xem khách nào." Nàng ta cầm lò sưởi tay đi ra ngoài.
Cửa thuỳ hoa Viên gia, hai vị cô nương Bùi gia vừa đến, cũng chỉ có hai tỷ muội các nàng, bởi vì Lục Thị nói bà ta mới đến kinh thành, mà thiệp mời của Viên gia không có nói rõ là mời Lâm Sơ Tuyết, Lâm Sơ Phù đi cùng, thái phu nhân nhìn thấy bà ta cẩn thận như thế thì không miễn cưỡng.
Khép áo khoác lông chồn lại, Bùi Ngọc Họa khe khẽ thở dài: "Trong vòng một năm mà muội nhìn thấy ba vị vương phi rồi, làm sao giống như trước mấy năm mói gặp một lần. Chu vương phi vì sinh con nên thân thể yếu, mai danh ẩn tích, Tấn vương phi cũng ít ra ngoài, không biết sau này tỷ có hay mời người ta tới phủ chơi không?"
Bùi Ngọc Kiều lắc đầu liên tục: "Không mời."
"Sao nhỏ mọn như vậy?" Bùi Ngọc Họa nhướng mày, "Sợ người ta ăn hết thức ăn vương phủ?"
Bùi Ngọc Kiều thổi phù một tiếng, "Đương nhiên bọn muội thì khác, tỷ nói không mời là không mời người bên ngoài, phiền phức!" Nàng đã làm vương phi một lần nên cảm thấy ứng phó với ai cũng mệt, nếu không cần thiết thì nàng sẽ không mời người không quen tới nhà.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ xa đã nhìn thấy vài vị cô nương, thì ra không chỉ mời các nàng. Hai tỷ muội vừa xuất hiện, ba vị cô nương Viên gia khác tới chào, chỉ có Viên Diệu Huệ là chưa tới. Nhị cô nương đại phòng Viên Diệu Lan nhìn Bùi Ngọc Kiều, đầu tiên là ngạc nhiên, sau là bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Bùi đại cô nương thật xinh đẹp nha! Ta nghe nói lâu rồi nhưng chưa có cơ hội gặp mặt."
Mọi người đều nhìn lại, biết nàng thì nói vài câu, không biết nàng thì nhìn nàng không chớp mắt.
Nàng có làn da đẹp, hôm nay trời lạnh, người khác lạnh đến xanh da, chỉ có nàng là gò má phiếm hồng, giống như quả đào mật mùa hè, nàng mặc áo lông cừu trắng như tuyết, choàng quanh cái cổ thon dài, càng làm nổi bật mi mục như họa. Đôi mắt lấp lánh nước, hoa cúc nở rộ xung quanh cũng không đẹp bằng nụ cười của nàng.
Khó trách có thể làm Sở vương phi.
Người bình thường khó có thể có được tiểu mỹ nhân, hơn phân nửa là vào hoàng gia.
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, Viên Diệu Huệ thong thả tới muộn, nàng ta thấy một người mặc áo lông cừu trắng tuyết trong đám người, là mặc giống nàng ta, nàng ta giật mình cười nói: "Cô là Bùi đại cô nương?"
Bùi Ngọc Kiều rất vui khi gặp lại nàng ta, "Đúng vậy, Viên cô nương."
Nàng đi tới, thuần khiết như hoa tuyết tháng chạp rơi xuống.
Đều mặc một thân trắng, Viên Diệu Huệ bỗng nhiên có cảm giác hôm nay không nên mặc áo này. Nàng ta hơi buồn bực, nhưng đây là ý của nàng ta, nàng ta nghĩ sau này phải gả cho Tư Đồ Cảnh, nàng ta và Bùi Ngọc Kiều cũng là thân thích, bây giờ làm tốt quan hệ, nếu Tư Đồ Cảnh biết thì chắc chắn sẽ càng thích nàng ta. Nàng ta thở nhẹ ra một hơi, kéo tay nàng: "Chúng ta nên sớm gặp nhau." Lại nói với những người khác, "Hôm nay trời lạnh, chúng ta đi phòng khách ngồi thôi, như vậy có thể đứng ở cửa sổ ngắm hoa, có thể ngâm thơ đối câu, có thể ngắm cảnh vẽ tranh."
Nàng dẫn đầu đi, lại nhìn qua Bùi Ngọc Họa.
Mặc dù Bùi Ngọc Họa không xinh đẹp mềm mại như Bùi Ngọc Kiều, nhưng nàng ấy có cử chỉ vừa phóng khoáng lại kiều mị, không phải vật là trong ao, nàng ta cười nói với Bùi Ngọc Họa, "Ta có mời Từ phu nhân nữa, nhưng nghe nói sáng nay phải tới nhà thân thích nên không tới được."
"Thì ra là thế, ta còn chưa nghĩ tới nữa." Bùi Ngọc Họa cười nói, "Viên cô nương thật chu đáo."
Tới phòng khách, nơi này có đốt chậu than, bởi vì còn chưa tới mùa đông nên rất ấm áp, các cô nương nhao nhao cởi áo khoác, trong chốc lát muôn hồng nghìn tía, giống như đến hoa viên vậy. Viên Diệu Huệ nhìn áo lông cừu không chút tạp chất của Bùi Ngọc Kiều, nàng ta nghĩ áo này còn tốt hơn áo của nàng ta, Đông Bình hầu phủ đúng là giàu có.
Nàng ta cho người bưng trái cây và điểm tâm, mọi người vừa ăn là có người đề nghị muốn thi thơ, muốn viết chữ, Viên Diệu Huệ cười nói: "Viết thì viết, lúc đầu ta mời các cô đến là vì cái này, hơn nữa, chúng ta học những thứ này, không thể để chỉ có hư danh, phải thật sự có tài mới được."
Nghe được lời này, Bùi Ngọc Kiều đỏ mặt, nàng học những thứ này không tốt, nhưng Viên Diệu Huệ lại nói: "Cô nương Bùi gia đều có tài học, hay là để Bùi Tam cô nương bộc lộ tài năng, nghe nói cô đánh đàn rất hay."
Bùi Ngọc Họa nghe người ta khen thì tất nhiên là vui vẻ: "Chỉ là chút tài mọn mà thôi."
Bùi Ngọc Họa bắt đầu đàn, âm sắc tuyệt vời, toàn bộ phòng khách đều im lặng, ai cũng lắng tai nghe, đàn xong một khúc, tiếng khen ngợi vang lên.
Có người cười nói: "Hay là Bùi đại cô nương cũng tới đàn một khúc?"
Bùi Ngọc Kiều nổi tiếng ngốc nghếch, hôm nay nàng lên sân khấu rất kinh diễm, nhưng nói đến tài học thì nàng làm không được, Viên Diệu Huệ vội nói: "Sao có thể mời Bùi gia cô nương chứ? Các cô chỉ biết hưởng thụ, không cho người ta nghỉ ngơi nghỉ ngơi sao? Cô tới đánh đàn đi."
Người Viên Diệu Huệ chỉ là bạn thân của nàng ta, nghe vậy thì cười tủm tỉm đi tới đánh đàn.
Mọi người lần lượt lấy sở trường của mình ra.
Cái gì cũng có, tiếng cười đùa vui vẻ truyền ra bên ngoài.
Tư Đồ Cảnh đứng ở cách đó không xa, bên tai nghe đại công tử Viên gia đại lải nhải, thật ra hồn đã sớm bay đi xa, hận không thể bay tới cạnh Viên Diệu Huệ, đại công tử Viên gia cũng nhìn ra, hắn ta cười nói với Tư Đồ Tu: "Sở Vương điện hạ, ta thấy muội phu tương lai thật sự không yên lòng, xem ra ta phải gọi tứ muội tới mới đúng."
Hôm nay Viên gia mời khách tới ngắm hoa, cũng mời Tư Đồ Cảnh, không ngờ Tư Đồ Tu cũng đi theo, mấy người đang nói chuyện hoàng thượng muốn xây dựng Hỏa binh doanh, binh sĩ dùng súng ống. Đây là đề nghị của Tư Đồ Tu, phân nửa quan viên trong triều phản đối, bởi vì cần chi tiêu nhiều, đợt hàng nhái đầu tiên sẽ tốt một số lượng bạc lớn. Vì thế Hộ bộ phản đối đầu tiên, có điều Tư Đồ Tu vốn đã đắc tội nhiều người nên chàng không quan tâm chút nào.
Nghe đại công tử Viên gia nói như vậy, Tư Đồ Tu nói: "Cho ngũ ca đi gặp là được rồi."
Tư Đồ Cảnh đỏ mặt, "Nói cái gì đó, tiếp tục, tiếp tục, phải chuyển nhiều người qua thiết doanh này, hoặc là phải chiêu mộ lần nữa..."
Tư Đồ Tu nghe được vài câu, càng đi càng chậm, sau đó quay đầu đi nhà xí.
Mặt Mã Nghị tối sầm.
Hai chủ tớ đợi một lúc, Mã Nghị đánh bạo nói: "Chưa chắc Bùi đại cô nương sẽ đến."
"Không đến thì thôi, bọn họ nói rất phiền, bản vương không muốn nghe, tới chỗ này cho yên tĩnh."
Mã Nghị không còn lời nào để nói.
Quả thực nhà xí rất yên tĩnh, xung quanh đều trồng hoa, chỉ là hắn có cảm giác rất mất mặt, hắn không để ý Tư Đồ Tu nữa mà đứng ở phía sau đại thụ. Không biết qua được bao lâu thì nghe tiếng nói chuyện, Mã Nghị từ phía sau cây ló ra nhìn, hắn hưng phấn nói: "Vương gia, Vương gia, tới rồi."
Đúng là Bùi Ngọc Kiều, mắt thấy các vị cô nương đều có sở trường, nàng không có chuyện gì làm, ngồi uống trà ăn điểm tâm, ăn một hồi là bụng khó chịu. Trúc Linh và Đinh Hương giữ ở bên ngoài, nàng ở bên trong ngồi một lát, rửa tay xong, toàn thân thoải mái đi ra, ai ngờ đi tới trên đường thì gặp Tư Đồ Tu.
Chàng mặc áo bào màu đen, khoác áo choàng lông cáo màu trắng, hai màu trắng đen đối lập, làm cho ngũ quan chàng càng nét hơn, tuấn tú không gì sánh được.
Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên nhìn chàng, "Viên gia cũng mời Vương gia tới?"
Chàng đi nhà xí sao? Nhưng đây là chỗ dành cho nữ tử mà.
Tư Đồ Tu nói: "Bản vương tới tìm nàng."
Bậy giờ Bùi Ngọc Kiều không còn sợ chàng nhiều nữa, đã định thân rồi mà, nàng hỏi: "Tìm ta làm cái gì?"
"Nàng có làm giày cho bản vương không?" Chàng hỏi.
"Có làm." Bùi Ngọc Kiều gật đầu, "Nhưng chỉ làm được một chút thôi, mới có cắt mặt giày, còn chưa may đế giày nữa."
Không ngờ nàng nghe lời thật, Tư Đồ Tu vốn nghĩ với tính tình trẻ con của nàng thì nàng sẽ giao cho tú nương làm, chàng bỗng nhiên nở nụ cười, con ngươi lăn tăn rung động, từng vòng vui sướng hiện lên, chàng hỏi: "Thật sự làm?"
Một khắc kia, chàng hồn nhiên không giống một vương gia, mà giống như một thiếu niên được tặng đồ mình mong đợi. Bùi Ngọc Kiều lần đầu thấy vẻ mặt như thế của chàng, nàng nhớ tới lời Trúc Linh nói, thì ra chàng thật sự thích, nàng chẳng biết tại sao mà trên mặt có chút hồng, nàng cúi đầu nói: "Ta làm không đẹp, sợ chàng sẽ không mang."
"Không sao, có làm là được." Tư Đồ Tu rất rộng lượng, "Bản vương không ngại."
Làm trượng phu, chàng đã từng hy vọng Bùi Ngọc Kiều sẽ là một thê từ bình thường quan tâm chàng, nhưng đời trước, ngay cả nàng mà nàng cũng không chăm sóc tốt thì mong nàng có thể làm gì đây? Bây giờ nàng chịu làm giày cho chàng thì chàng đã rất vui vẻ rồi, sau này nàng có thể làm quần áo, làm vớ cho chàng. Chàng nói: "Nếu nàng rãnh thì học một ít nữ công."
Nghe tới là thấy ghét, Bùi Ngọc Kiều bĩu môi, "Sau này lại nói, gần đây ta rất bận."
Dáng vẻ nghiêm túc, Tư Đồ Tu cười, tiểu cô nương có có chuyện gì làm đâu chứ, còn giả vờ với chàng, chàng nói: "Bận mà còn tới Viên gia? Ở phòng khách làm gì? Ta nghe có tiếng đàn."
"Đều là người khác đàn." Nói đến cái này, Bùi Ngọc Kiều có chút cô đơn, không nhịn được nói, "Ai cũng có sở trường, người thì viết chữ người thì vẽ, còn ta cái gì cũng không biết, thật sự không nên tới, người khác hỏi ta, ta đều nói không biết."
Nàng nói xong còn thở dài.
Tư Đồ Tu nhíu mày, không phải là hội thi thơ, khoe những thứ đó làm gì? Bùi Ngọc Kiều vốn là một đứa ngốc, chàng dạy nàng được như bậy giờ là giỏi lắm rồi, giọng nói chàng lạnh đi, "Chẳng lẽ có người cười nhạo nàng?"
"Không có." Bùi Ngọc Kiều hơi cúi đầu, chỉ là thấy người khác giỏi mà nàng không làm được gì, vì vậy nàng thấy buồn, cái này không giống hội thi thơ do trưởng công chúa tổ chức, mọi người cùng nhau viết thơ vào giấy rồi nộp lên, sau đó chọn ra thơ hay nhất, chứ không một mình đứng ra cho mọi người quan sát.
Thấy nàng không vui, Tư Đồ Tu nói: "Nàng cũng có sở trường."
"Có sao?" Bùi Ngọc Kiều thấy lạ.
"Sau này nếu có người hỏi thì nàng cứ nói nàng biết cưỡi ngựa, biết chơi mã cầu, biết cầm nã thủ." Tư Đồ Tu nhìn nàng, giọng nói rõ ràng, "Con nhà tướng là đặc biệt rồi, cần gì phải để ý bọn họ? Bọn họ chỉ là nữ nhi yếu đuối mà thôi, nàng có bản lĩnh của nam nhi, người tự ti phải là bọn họ."
Không phải là lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng vào tai nàng, phảng phất như đánh vào lòng, làm nàng ngơ ngác nói không ra lời, ánh mắt chàng tràn đầy vẻ khen ngợi, chàng nói nàng cũng có thứ có thể kiêu ngạo, chàng nói nàng không cần phải tự ti.
Mũi nàng bỗng đau xót, trong hoảng hốt, dường nhớ tới đời trước, Tư Đồ Tu dạy nàng thuộc thơ của đệ nhất thi thơ, chàng nói sau này có người hỏi nàng thì nàng có cái để trả lời.
Một năm sau, chàng nói cuối cùng nàng có thể đọc hết bài thơ cho chàng nghe.
Hai năm sau, chàng nói nàng phải chăm chỉ, không được lười biếng, sau này nàng nhất định sẽ trở thành vương phi chân chính của chàng.
Ba năm sau, chàng đi Sơn Tây bình loạn, bọn họ không còn gặp mặt.