Đến ngày hưu mộc (*), Bùi Ngọc Kiều dậy sớm hơn người khác, trời mới vừa tờ mờ sáng, không đợi các nha hoàn đến gọi, nàng đã mặc quần áo tử tế ngồi chải tóc. Bình thường, tóc của nàng rất đẹp, vừa đen vừa thẳng, dài đến hông, càng làm nổi bật lược ngọc trong suốt trên tóc nàng.
(*) ngày hưu mộc: theo lệ ngày xưa, các người làm quan cứ làm mười ngày thì được nghỉ một ngày để tắm gội, cho nên cứ đến ngày lễ nghỉ thì gọi là ngày hưu mộc.
Đinh Hương cười nói: "Thật là hiếm thấy, nhìn là biết cô nương rất mong gặp lại cô nãi nãi (nhà gái gọi con gái đã lấy chồng là cô).
"Đúng vậy, đã qua một tháng rồi."Bùi Ngọc Kiều thở dài: "Không biết muội muội có gầy đi không, có bị ai khi dễ hay không?"
Càng ngày cô nương càng hiểu chuyện, nhất là biết quan tâm đến người khác.
Trúc Linh cầm lược ngọc, chải búi tóc cho nàng: "Cô nương không nên nghĩ nhiều, đến lúc đó sẽ biết."
Bùi Ngọc Kiều gật đầu, chỉ vào son phấn nước: "Thoa cho ta thật đẹp, muội muội nhìn thấy sẽ rất thích."
Hai nha hoàn hé miệng cười.
Đến phòng khách, thấy nàng ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, Thái phu nhân cười: "Phải rồi, đến làm khách thì phải như vậy." Thực ra thì hơi long trọng một chút, giống như những ngày mừng năm mới, đều mặc cái gì đẹp nhất, vui mừng hớn hở, nhưng bà cũng không nói việc này với cháu gái lớn, bà biết trong lòng nó mỗi khi nhắc đến Bùi Ngọc Anh đều rất vui vẻ.
Nửa canh giờ trôi qua, người Bùi gia lần lượt đến đầy đủ, sớm đã biết muốn đi Từ gia, nên cỗ kiệu, xe ngựa đều được chuẩn bị đầy đủ, mấy người Lâm gia cũng đi theo, bước ra khỏi cửa thùy hoa, xe ngựa cỗ kiệu xếp hàng dài, lại có thêm hai xe lễ vật, nên chiếm hết phân nửa đường phố. May mà cũng gần đây, vừa thấy biển cửa Từ gia, xe ngựa cổ kiệu ngay lập tức theo thứ tự dừng lại.
Nghe thấy âm thanh bên ngoài, thủ vệ sai vặt vội vàng mở cửa tiếp đón: "Ôi, cúi cùng các lão gia, phu nhân cũng đến rồi, làm lão phu nhân nhà ta trông mong thật lâu, mời mọi người vào phủ." Y nói xong, phía sau xuất hiện thêm mấy hạ nhân, kéo ngựa đánh xe đi cất.
Mọi người đi vào, lần đầu tiên Lâm Thái được đến đây, nhìn khắp bốn phía xung quanh, khen ngợi: "Kết cấu trạch viện này không tệ, ta muốn mua trạch viện giống như vậy."
"Từ từ chọn, tốt nhất là mọi người nên ở lại đến năm mới đi, nhà chúng ta ít người, thêm mấy người các ngươi nữa càng thêm náo nhiệt." Từ trước đến nay Thái phu nhân là người rất hiếu khách.
Lục thị cười nói: "Làm sao có thể quấy rầy như vậy, vẫn nên dọn ra ngoài sớm một chút, nhưng lúc ăn tết, làm sao chúng con không muốn ở cùng một chỗ với mọi người chứ? Nhà chúng con bốn người, chỉ cần người không chê, từ bà mươi tết đến ngày mùng hai, con ước gì mỗi ngày đều được đến nhà người chơi."
"Được, cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó đừng để ta đích thân qua mời bốn người các con." Thái phu nhân cười nói.
Đi được nửa đường, Từ lão phu nhân, Từ Hàm và Bùi Ngọc Anh ra đón, mọi người chào lẫn nhau, Từ lão phu nhân thân mật nói với Thái phu nhân: "Trời còn tối mà con dâu đã dậy, đến phòng bếp phân công mọi người mua đồ ăn, nó còn không yên lòng phải tự mình đi xem, giao phó từng món ăn, nhìn một lần rồi mà còn không thể ngủ yên, ta nói mọi người đều là người một nhà còn để ý mấy việc này làm gì."
"Ngọc Anh là vậy đó, rất chú tâm, thích quan tâm người khác." Thái phu nhân nói: "Có gì mà không đúng chứ, ngài còn phải chỉ điểm cho nó nhiều hơn nữa."
Từ lão phu nhân lắc đầu liên tục: "Đâu có đâu có, lúc ta con trẻ rất là nhát gan, chuyện gì cũng không quản được tốt, bây giờ lớn tuổi rồi vẫn không giỏi bằng nó, Từ Hàm cưới được Ngọc Anh là may mắn cho nó."
Bùi Ngọc Anh được khen ngợi đến mặt đỏ bừng, nói khẽ: "Mẫu thân, người đừng như vậy, con sẽ ngượng lắm."
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Bùi Ngọc Kiều cũng hé miệng cười, Từ lão phu nhân rất thích muội muội, nàng ngẩng đầu nhìn muội muội, Bùi Ngọc Anh một chút cũng không ốm, tinh thần phấn khơi, không khác khi ở nhà mấy, nàng nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn tay ra: "Tú nương dạy tỷ, tỷ vội vàng làm đó."
Một chiếc khăn màu xanh, chính giữa thêu hai đóa mẫu đơn gắn bó thân thiết, hoa nở đỏ thắm, phía trên có một con bươm bướm nhẹ nhàng nhảy múa, đôi cánh sặc sỡ, có ánh nắng chiếu xuống lóe lên ánh hào quang. Bùi Ngọc Anh cẩn thận nhìn, thì ra đôi cánh được thêu bằng ngọc thạch, hồng ngọc, còn có trân châu, thật xinh đẹp.
Nàng ấy cực kì thích, ôm Bùi Ngọc Kiều nói: "Đứa bé được chiều chuồng, bây giờ tỷ thật lợi hại, khăn tay như vậy muội còn thêu không được."
Khăn tay bình thường sẽ không lộng lẫy như vậy, chỉ có Bùi Ngọc Kiều tính tình trẻ con, mới nghĩ đến thêu ngọc thạch lên khăn tay, nàng cười hì hì nói: "Vậy lần sau tỷ thêu cho muội thêm một cái nữa."
Bùi Ngọc Họa ghen tỵ nói: "Đến lúc muội lập gia đình, tỷ đừng quên thêu cho muội một cái."
Nghe nàng ấy nói vậy, ánh mắt như dao của Mã thị quét tới.
Thật hết cách với nữ nhi, ở đây nhiều người như vậy, không có chuyện gì lại đem chuyện lấy chồng treo bên cửa miệng, một chút cũng không kiêng kị.
Thấy mẫu thân tức giận, Bùi Ngọc Họa không dám nói thêm lời nào.
Các nữ quyến nói chuyện vặt vãnh trong nhà, Từ Hàm, Bùi Mạnh Kiên và Bùi Trăn thì bàn mấy việc đại sự trong triều đình, Bùi Ngọc Kiều nghe được mấy câu, như Dư Châu đang ầm ĩ về việc lũ lụt, vị đại nhân kia gan to bằng trời lấy hết một nửa ngân lượng cứu tế, bọn họ đang suy đoán xem ai sẽ được phái đi thu dọn cục diện rối rắm này. Dù sao nàng cũng không biết nhiều thứ, nhưng thấy Từ Hàm từ tốn nói chuyện, mấy người còn lại lộ vẻ tán đồng, nàng biết Từ Hàm rất bản lĩnh, cho nên đời trước, y còn trẻ như vậy mà đã được làm quan tứ phẩm.
Bùi Ngọc Kiều đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ của y, thiết nghĩ không biết bây giờ y có bị điều đi đến Lĩnh Nam làm tri huyện hay không? Nếu đi, muội muội phải ở nhà một mình hay đi theo? Nhưng đời trước thì không có xảy ra việc này, nàng lôi kéo Bùi Ngọc Anh nói: "Muội muội, chúng ta đến phòng ngủ của muội đi."
Bùi Ngọc Anh bị nàng lôi kéo đi về phía trước, Bùi Ngọc Hoa cười đi theo sau.
Từ Hàm lấy vợ, Từ lão phu nhân nhường lại phòng cho y, Bùi Ngọc Kiều nhớ kỹ lần trước đến đây, trong viện không có nhiều cây cối và hoa, bây giờ hai đầu đường đều có chậu hoa, đa số là hoa cúc, hoa sơn trà, hoa lan, gần hai bên cửa, còn có hai cái chum đựng nước, bên trong có mấy con cá đang bơi lội, thấy người đến, cái đuôi đỏ lúc ẩn lúc hiện, nhìn rất vui mắt, lộ ra sức sống dào dạt.
Vào bên trong, trên bàn dài đều đốt hương.
Bên phải sương phòng là phòng đọc sách viết chữ, được dọn dẹp rất ngay ngắn, Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy có hai ống đựng bút trên thư án, một cái đựng sáu cây bút lông cừu màu tím từ dày đến mỏng mà muội muội thích, một cái là của Từ Hàm có mười mấy cây bút lông. Nghiên mực cũng có hai cái, Bùi Ngọc Họa cười nói: "Các người phân chia thật rõ ràng a!"
"Mỗi người đều có sở thích của riêng mình, không can thiệp vào chuyện của nhau." Bùi Ngọc Anh nói, chỉ có huynh ấy luôn yêu thích muốn độc chiếm chỗ này, rõ ràng bên cạnh còn có thư phòng, huynh ấy lại ở chỗ này viết chữ, không chê nàng ấy gãy bàn tính ầm ĩ, cũng không chê nàng ấy đi tới đi lui phiền toái, thật không biết huynh ấy làm việc như thế nào.
Nhưng khi đến ban đêm sau khi thắp đèn, nàng ấy ngồi ở phòng khách, mặc kệ lúc đó đang làm gì, đi qua chỗ này nhìn huynh ấy một chút, thấy huynh ấy ngồi ở đó, trong lòng cảm thấy rất yên tâm.
Nàng ấy bất tri bất giác cười rộ lên.
Dịu dàng ôm lấy nàng ấy, Bùi Ngọc Kiều nhìn muội muội, cái mũi hơi chua xót, lại hơi phiền muộn, có chút thương cảm, có chút lo lắng, giống như trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bởi vì muội muội luôn chăm sóc nàng, nhưng cuối cùng muội muội gả đi, nàng lo lắng cho muội muội, không biết tương lai muội muội thế nào, nàng nhịn không được lắc tay Bùi Ngọc Anh: "Hôm nay, tỷ muốn ngủ với muội."
Lời này nói ra, ngay cả Lâm Sơ Tuyết và Lâm Sơ Phù đều phì cười.
"Thật là mất mặt, còn tưởng mình là con nít ba tuổi hả?" Bùi Ngọc Họa chế giễu nàng: "May mắn không có người khác ở đây, nghe thấy lời này của tỷ liền cười chê."
"Tỷ mặc kệ, hôm nay tỷ muốn ngủ ở đây." Bùi Ngọc Kiều nói, Nàng nghĩ nàng muốn nhìn muội muội nhiều một chút, nhìn Từ gia sinh hoạt như thế nào."
"Được rồi, để muội nói với mẫu thân và tướng công, phòng khách cũng có, nhưng tỷ thật sự muốn..." Bùi Ngọc Anh khó xử, tỷ tỷ muốn ở lại đây thì có thể, nhưng muốn ngủ chung, thì có chút không ổn. Nàng ấy chưa nghe nói qua có trường hợp như vậy.
Nhưng Bùi Ngọc Kiều vểnh miệng, lắc tay Bùi Ngọc Anh càng mạnh: "Tỷ không đoạt giường của hai người, muội ngủ phòng khách với tỷ đi."
Bùi Ngọc Họa cười nghiêng ngả.
Bùi Ngọc Anh xoa bóp mi tâm: "Được rồi, được rồi, đến tối rồi nói."
Mọi người nói chuyện một lát, mắt thấy đến buổi trưa, Bùi Ngọc Anh lại đến phòng bếp dạo một vòng, căn dặn bọn hạ nhân chuẩn bị mấy món Bùi gia yêu thích, lúc đi ngang qua vườn, đã thấy Từ Hàm đứng chờ nàng ở rừng trúc, nàng cười hỏi: "Sao chàng không đi bồi tổ phụ và cha thiếp?"
"Mới đánh mấy bàn cờ với nhạc phụ, ta đến xem nàng đang làm gì." Y đi tới, đưa tay sửa lại trâm cài của nàng: "Hơi lệch rồi, lúc nào cũng vội vã như vậy, những việc này cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi."
"Thiếp biết, nhưng hôm nay không giống vậy." Nàng ấy cười, lại nghĩ tới yêu câu vô lý của tỷ tỷ, chần chờ nói: "Tỷ Tỷ nói muốn ở lại hôm nay."
"Ừm." Từ Hàm ra vẻ nghe thấy, trước kia nàng đã nói đến.
Bùi Ngọc Anh lại nói: "Nhưng tỷ tỷ nói muốn ngủ cùng thiếp."
Tay y dừng lại một chút, lông mày chau lại: "Tỷ ấy nói vậy hả?"
"Đúng vậy, tỷ tỷ vẫn còn con nít." Nàng ấy cũng không biết làm sao.
Nhớ đến ngày thành thân, Bùi Ngọc Kiều đi đến trước mặt y cảnh cáo, Từ Hàm nói: "Cũng không còn nhỏ gì, tỷ ấy quan tâm đến nàng, là tỷ ấy nghĩ đến nàng, vậy nàng ngủ với tỷ ấy một đêm đi." Lại thấy hơi kì lạ, y ho khan một cái: "Nàng bồi tỷ ấy cũng không có gì, tỷ ấy hiếm có dịp đến đây, nhưng chúng ta còn nhiều thời gian ở bên cạnh nhau."
Tay y đụng vào gò má nàng ấy, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
Mặt nàng ấy ửng hồng, bình thường y rất đứng đắn, nhưng ngẫu nhiên lại có bộ dạng này, khiến cho người khác xấu hổ, nàng ấy tránh tay của y: "Vậy quyết định như thế đi, chắc chắn mẫu thân cũng đồng ý."
Sau khi gả vào Từ gia, nàng mới phát hiện, Từ lão phu nhân không biết quản mọi việc, nàng ấy điều động hạ nhân, đặt mua đồ, chỉ cần nói bà một tiếng bà đều đồng ý. Cho nên muốn quyết định việc gì, chỉ cần hỏi Từ Hàm một tiếng là được.
Từ Hàm nói: "Ừ, nàng hỏi lại tỷ tỷ nàng, tỷ ấy định ở lại đây mấy ngày?"
Bùi Ngọc Anh nhịn không được cười, y giả bộ rộng lượng, nhưng đến cuối cùng vẫn rất để ý, nàng quay lưng rời đi.
Quả nhiên Từ lão phu nhân không nói gì, ngược lại Thái phu nhân chỉ vào Bùi Ngọc Kiều dạy dỗ một trận, làm sao tiểu cô nương da mặt lại dày như vậy, chơi xấu đủ kiểu, Bùi Ngọc Anh lại biện hộ thay nàng, cũng chỉ có thể giữ nàng lại Từ gia. Gần tối, dùng xong cơm, mắt thấy phía chân trời ánh nắng dần biến mất, mọi người muốn cáo từ nhà họ Từ.
Bùi Ngọc Anh đến trước mặt Bùi Trăn nói khẽ: "Cha, người nhớ giữ gìn thân thể, sau này con sẽ trở về thăm người."
Giọng nói của nàng ấy hơi nghẹn ngào, ngoại trừ tỷ tỷ, đương nhiên người nàng ấy không muốn rời xa nhất chính là phụ thân.
Bùi Trăn dặn dò: "Không nên việc gì cũng đích thân đi làm, có rảnh thì ở cùng nhau nhiều một chút."
Đây chính là đạo lý mà sau này ông mới hiểu được, người trong lòng lúc ở bên cạnh phải luôn luôn quý trọng nhau, không nên lãng phí thời gian vào những việc không đâu.
Bùi Ngọc Anh gật đầu.
Thấy từng người nhà mẹ đẻ lần lượt ra cửa, vành mắt nàng ấy đỏ lên, nửa ngày sau mới nắm tay Bùi Ngọc Kiều đến phòng khách: "Yêu tinh quấn người, tỷ đi trải chăn mền đi."
Bùi Ngọc Kiều cười hì hì.
Mấy bữa nay thời tiết tốt, chăn mền tràn đầy hương vị của nắng, hai người cùng nằm trên giường, chăn mền dưới thân lõm vào, rất ấm áp. Hai tỷ muội mặt đối mặt, từ ngày muội muội lấy chồng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, nàng đều cảm thấy không hứng thú, lúc nào ánh mắt cũng cụp xuống, Bùi Ngọc Anh cảm thấy tức cười, tỷ tỷ kêu khóc muôn ngủ cùng nàng, kết quả không nói được mấy câu, nàng ấy đưa tay dịch góc chăn cho tỷ tỷ.
Ngọn đèn trong phòng sớm đã tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu vào, bỗng nhiên nàng ấy thấy ngoài cửa sổ có bóng người, hơi giật mình, sau khi nhìn kĩ lại thì phì cười, qua loa khoác áo choàng vào người rồi bước ra ngoài, đến dưới mái hiên nàng ấy nói: "Lén lén lút lút, thiếp còn tưởng chàng là ăn cướp chứ!"
Gương mặt trắng nõn của y hơi đỏ lên, nhưng lại ghiêm mặt nói: "Ta nghĩ đến chuyện sáng sớm mỗi ngày nàng đều phải dạy sớm hầu hạ ta, hôm nay tỷ tỷ ở đây, nên mai nàng không cần dạy sớm như vậy, ngủ thêm một chút nữa."
"Chỉ vì việc này thôi hả?" Bùi Ngọc Anh nói: "Chàng không nói, thiếp cũng tự giác dạy sớm."
Thấy nàng ấy muốn đi, y lập tức giữ chặt tay lại: "Không phải vậy, ý ta muốn nói, sau này nàng cũng không cần thiết phải dạy sớm như vậy, đó là do nàng một mực kiên trì."
"Thiếp là thê tử của chàng, đương nhiên đây là việc nên làm. Thiếp không dậy, ai ăn sáng với chàng, mẫu thân thấy nhất định sẽ đau lòng." Bùi Ngọc Anh đẩy y: "Không nói nữa, bên ngoài trời lạnh lắm."
Nàng ấy lại muốn đi.
Từ Hàm không thể tiếp tục giả vờ được nữa, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, hai tay ôm lấy eo nàng ấy: "Chỗ này của ta rất ấm áp."
Y không biết tại sao, đêm nay lại mất ngủ, rõ ràng mới kết hôn được hơn một tháng, mà y đã dưỡng thành thói quen có nàng ấy bên cạnh, nửa bên giường trống rỗng khiến y khó chịu, nên hôm nay y như tên cướp chạy đến phòng khách, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng khi thấy nàng ấy mở cửa, mái tóc đen dài óng ả, khiến y vui vẻ đến không thèm quan tâm mọi thứ, hận không thể kéo nàng ấy về phòng, nhưng y là một đại nam nhân thì làm sao có thể cướp người với Bùi Ngọc Kiều được chứ.
Y thở dài, cúi đầu hôn môi nàng ấy, nỉ non nói: "Đợi một lát nữa rồi hẳn đi."
Trên người y mặc nhiều y phục nên rất ấm áp, Bùi Ngọc Anh dựa vào ngực, ngẩng mặt tiếp nhận nụ hôn của y.
Dưới ánh trăng, hai người quấn quýt với nhau như cây mây, thân thân mật mật, ai cũng không muốn rời khỏi, Bùi Ngọc Kiều từ cửa sổ nhìn ra, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy áy náy. Mình thật là không tốt, đêm nay lại chia cắt hai người bọn họ, nhìn muội phu gấp gáp như vậy, ai, xem ra y rất thích muội muội, có lẽ mình cũng không nên ở lại đây thêm nữa.
Buối sáng nàng dùng điểm tâm cùng mọi người rồi rời di.
Không có ai biết trước được tương lai, bây giờ được hạnh phúc, như vậy là được rồi.
Đến tháng mười một, cuối cùng Lâm gia cũng tìm được một trạch viện hợp ý, bởi vì đã sớm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nên chỉ trong hai ngày đã dọn hết đồ đạc vào nhà mới.
Hiện giờ, Bùi Ứng Hồng đã vào doanh trại lửa từ lâu, huynh ấy giống như Bùi Trăn và Bùi Thống đi sớm về trễ, Bùi Ứng Lân còn nhỏ nên ở thư viện đọc sách, Bùi gia khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, bởi vì thời tiết trở lạnh, nên đến giờ học của nữ phu tử, Bùi Ngọc Kiều cũng không đi, ngoại trừ việc mỗi ngày đi thỉnh an, còn lại thời gian đều ở trong phòng khách, ngồi bên cạnh Thái phu nhân thêu thùa may vá.
Hôm trước, nàng làm cho Thái phu nhân một cái khăn bịt trán (*), còn mấy ngày nay thì đang làm một đôi tất cho tổ phụ.
(*) khăn bịt trán:
Nàng định trước khi lấy chồng, nàng làm một món đồ để tặng mấy người trong nhà.
Thái phu nhân nhìn dáng vẻ chăm chú của nàng, hơi đau lòng, từng ngày trôi qua, cũng chỉ còn lại hơn ba tháng, về sau muốn gặp nó cũng không dễ, Thái phu nhân yên lặng tính toán, có nên chuẩn bị nhiều đồ cưới hơn cho nó không? Nhưng rồi nghĩ đến vương phủ phú quý như vậy, thì làm sao lại cần mấy món đồ cưới này.
Trái lại bà cảm thấy nên chọn thêm cho nó mấy hạ nhân trung thành là tốt nhất, bà hỏi Bùi Ngọc Kiều: "Không thì để Hồ ma ma đi theo con đi?"
Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: "Không được, Hồ ma ma đã theo người lâu rồi, con không muốn."
Hồ ma ma đứng bên cạnh trêu ghẹo: "Cô nương không muốn, lão nô cũng không nỡ xa Thái phu nhân đâu."
"Vậy thì cứ ở lại bên cạnh tổ mẫu đi ạ." Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh: "Tổ mẫu, người không cần lo lắng, con mang theo mấy nha hoàn là đủ rồi, với lại, vương phủ có rất nhiều hạ nhân, không thiếu mấy việc này." Kỳ thật là nàng không thích nhiều người, bây giờ nàng dùng Trúc Linh và Đinh Hương rất thuận tay, Thái phu nhân nhét thêm nhiều người đến, nàng sẽ cảm thấy không quen, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu sau này con muốn, tổ mẫu lại phái người đến cũng vậy thôi."
Thái phu nhân cũng không miễn cưỡng nàng, cười nói: "Con nghỉ một chút đi, đừng may vá nữa, cẩn thận coi chừng mắt không được thoải mái."
"Dạ." Nàng bỏ khung thêu xuống, dựa vào người Thái phu nhân: "Sau khi con gả đi, tối đa một tháng con sẽ về một lần."
"Ơ, sao có thể thế được, vương gia sẽ đồng ý ư?" Thái phu nhân cười.
"Sẽ đồng ý." Nàng nghĩ, nếu Tư Đồ Tu dám đổi ý, nàng liền vụng trộm trở về đây, dù sao thì nàng cũng rất quen thuộc với vương phủ.
Hai người cũng nhau trò chuyện vui vẻ, đột nhiên có nha hoàn đến gõ cửa, giọng điệu rất kinh ngạc: "Có tiểu thái giám đến, nói là, nói là mời đại cô nương vào cung, đây là khẩu dụ của hoàng hậu."
Thái phu nhân nói: "Mau mời vào ngay lập tức."
Chỉ thấy màn cửa được nhấc lên, một người trẻ tuổi đi vào, ước chừng tiểu thái giám này được mười bảy mười tám tuổi, vừa đến đã quỳ xuống thỉnh an Thái phu nhân: "Hôm nay là sinh thần của An Thành công chúa, Hoàng hậu nói muốn náo nhiệt một chút nên mời Bùi đại cô nương đến, ngoài ra còn mời thêm mấy vị Vương phi khác nữa."
Trong lòng Bùi Ngọc Kiều run lên, còn chưa gả ra ngoài, mà đã gặp mấy vị tẩu tử kia rồi."
Bây giờ bắt đầu diễn vở kịch gì đây.
Đời trước đột nhiên nàng bị ban cưới, đương nhiên sẽ không gặp mấy chuyện này, thực ra chuyện này chỉ là mấy người thân thích mượn cớ muốn gặp mặt một lần, mặc dù nàng chưa gả, nhưng chuyện này đã chắc chắn như đinh đóng cột, trong lòng Thái phu nhân đã biết rõ, lập tức cười nói: "Cháu gái ta chưa vào cung bao giờ, để ta dặn dò nó hai câu, rồi đi."
Tiểu thái giám vâng dạ đáp lời, lui ra ngoài.
Vải màn được hạ xuống, ngăn cách khí lạnh bên ngoài.
Thái phu nhân nghiêng đầu nhìn Bùi Ngọc Kiều, thấy nàng hơi khẩn trương.
Thực ra, ai mà không như vậy chứ, tuy Thái phu nhân đã lớn tuổi, nhưng bây giờ muốn bà vào cung, bà cũng hoảng sợ nữa là, không biết bà không thấy Hoàng hậu nương nương mấy năm rồi, sáu năm trước Thái tử bị phế, bị giam cầm trong cung của mình, Hoàng hậu vì vậy mà bệnh nặng một trận, chưa từng lộ diện, nghe nói mấy năm gần đây hơi khỏe lại, nhưng ít khi chủ động gặp ai, không ngờ hôm nay lại mời Bùi Ngọc Kiều vào cung.
Không biết có phải là ngụy trang hay không, có khi nào đến lúc đó chỉ thấy Hứa quý phi không? Bà nghe nói bây giờ mọi chuyện trong lục cung đều do Hứa quý phi cai quản, Hoàng hậu chỉ là một cái thùng rỗng, bà căn dặn Bùi Ngọc Kiều: "Con không được sợ, nhớ kỹ nói nhiều sẽ lỡ lời, mấy người đó có hỏi gì, con biết thì tiện thể trả lời, nếu không biết thì nói không biết."
Nhưng bà lại sợ nó không phân biệt rõ ràng, cái nào có thể trả lời, cái nào không thể trả lời, Thái phu nhân lại đau đầu.
Thấy bà phiền não, Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Tổ mẫu, con sẽ cố gắng chống đỡ, phần lớn thời gian con sẽ giả câm!"
Chuyện này, Tư Đồ Tu đã dạy nàng nhiều lần, nàng làm được khá tốt, chưa từng đắc tội mấy người nương nương đó, về phần mấy người Vương phi, có thể cũng được đi. Nhưng chàng dạy nàng quá nhiều thứ, quả thực nàng có chút nhớ không rõ.
Nghe thấy nàng nói sẽ giả câm, Thái phu nhân cười nói: "Không nói lời nào cũng không được."
"Sẽ được, dù sao cũng định hôn rồi, con lại ngốc, mấy người đó có thể làm gì con chứ?"