Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Gió thổi nhẹ nhàng, bầu trời tháng mười một hơi trắng, ngồi trong kiệu ấm áp, nghe tiếng bước chân kiệu phu giẫm lên tuyết, xột xoạt xột xoạt, lòng của nàng bắt đầu căng thẳng.

Không phải nàng không sợ, mà là nàng sợ thái phu nhân lo lắng nên mới cố ý coi như không có gì, trên thực tế, từ sáng sớm là nàng bắt đầu lo lắng rồi, không biết lát nữa nhìn thấy bọn họ, nàng có thể làm tốt không? Nàng thở dài, cầm lò sưởi tay ôm vào ngực, dường như hơi ấm từ lò sưởi có thể xua tan một ít hồi hộp.

Người đi đường ít, trên đường đi, nghe rất ít tiếng người.

Thỉnh thoảng có gió chui vào từ khe hở, mang đến lạnh lẽo.

Nàng kéo kín áo lông cừu.

Không biết trải qua bao lâu, cỗ kiệu đang đi về phía trước bỗng nhiên dừng lại, nàng hơi giật mình, nàng biết khoảng cách từ hầu phủ đến cung rất xa, bây giờ còn chưa tới. Nàng khó hiểu, vừa tính hỏi kiệu phu thì thấy màn kiệu bị vén ra một góc, có người trực tiếp chui vào. Kèm theo khí lạnh, ngồi cạnh nàng.

Nàng nhìn cả đầu đầy tuyết của chàng, sợ run nói: "Vương gia."

Chàng mỉm cười: "Không ngờ bản vương tới?"

"Ừ." Nàng nhìn chàng, "Sao chàng lại tới đây? Sao chàng..." Nàng lấy lại tinh thần mới giật mình vì hai người quá sát nhau, noãn kiệu không lớn, một mình nàng ngồi thì hơi rộng, nhưng có thêm Tư Đồ Tu, hai người vai kề vai, căn bản không thể nhúc nhích.

Nàng nhíu mày, "Vương gia, có chuyện gì thì nên nói bên ngoài."

Tư Đồ Tu không để ý lời nàng, chàng gọi kiệu phu bắt đầu đi.

Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ đành nắm thật chặc lò sưởi tay, dường như thứ này có thể giúp nàng nghĩ cách.

Chàng thong dong nghiêng đầu quan sát nàng.

Từ trên xuống dưới được chuẩn bị tỉ mỉ, tóc đen chải ngay ngắn, trang sức hồng bảo, không làm mất sự cao quý của hầu phủ, mặt mày tinh tế như vẽ. Đôi mắt rũ xuống, lông mi dày đậm cong vút giống như cánh quạt, vòng tay ngọc bích trên cổ tay trắng tuyết tạo ra tia sáng lờ mờ trong kiệu.

Cảnh đẹp ý vui, chàng khá thoả mãn cười nói: "Vậy coi cũng được, dù sao cũng là vào cung, không giống thể tùy ý như ở nơi khác, là thái phu nhân phân phó sao? Nàng biết hôm nay có ai không? Trừ mẫu hậu, còn có Hứa quý phi, Tấn vương phi, Yến vương phi, hai vị công chúa, Viên cô nương." Chàng nói từng người, "Bản vương biết nàng không hiểu những chuyện thế này, vì vậy khi tới trong cung thì ít nói ít làm..."

Nghe giọng điệu dạy dỗ của chàng, Bùi Ngọc Kiều có chút không phục: "Ai nói ta không biết?" Nàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhìn thẳng chàng, "Ta biết!"

Chàng không phải Tư Đồ Tu kia, chàng không cần dạy nàng, nàng đã học xong hết rồi.

Tư Đồ Tu nhướng mày, "Ồ, phải không? Là do bản vương đánh giá thấp nàng." Kiệu nhỏ, ngồi khó chịu, chàng tách hai chân ra đưa thẳng ra phía trước, lộ ra đôi giày quan màu đen, cỗ kiệu đung đưa, tuyết trên vai rơi xuống trong cổ nàng.

Nàng hét lên vì lạnh, vội vàng phủi tuyết, tay vừa chạm vào là tuyết hóa thành nước chảy xuống làn da ấm áp, toàn thân nàng run một cái.

Chàng cười ha ha.

Nàng buồn bực nói: "Đều tại chàng làm hại, chàng..."

Chàng vươn tay ra vẻ muốn phủi tuyết, nàng sợ đến co cả người dán vào thành xe, "Không cần."

Giống như chàng đang hại tính mạng nàng vậy, Tư Đồ Tu cười vui vẻ hơn, chàng đưa tay kéo nàng vào ngực, giống như đưa tay bắt gà con, để nàng ngồi lên đùi mình, "Ngồi như vậy thì tuyết sẽ không rơi lên người nàng."

Mặt nàng đỏ lên, tuy ngồi trên đùi chàng thoải mái hơn ngồi trên ghế, nhưng chàng là nam nhân, bọn họ còn chưa có thành thân đâu, nàng vội vã muốn xuống, trách chàng: "Chàng là yêu râu xanh, chàng mau xuống kiệu đi." Nàng vừa nói vừa giãy giụa.

Chàng vẫn không nhúc nhích, tay bóp chặt hông của nàng, thản nhiên nói: "Sắp thành thê tử bản vương rồi mà còn sợ cái gì, đến khi tới hoàng cung, tất nhiên bản vương sẽ xuống, sẽ không để cho người ta nhìn thấy. Có điều nàng cứ la hét hoài, người qua đường chỉ nghĩ bên trong đang làm cái gì, nếu vậy thì không được trách bản vương, phải không?"

Nói như lỗi của nàng vậy, Bùi Ngọc Kiều thấp giọng nói: "Chàng đang ức hiếp ta."

"Làm đệm ngồi cho nàng là sai sao? Bao nhiêu người cầu mà không được. Ngoan ngoãn ngồi, đừng nhích tới nhích lui, kiệu phu đi không vững rồi té, vậy thì chúng ta sẽ nhào ra ngoài một cách rất khó coi."

Đúng là miệng lưỡi trơn tru, Bùi Ngọc Kiều không nói ra lời, im lặng không để ý tới chàng.

Trong kiệu hoàn toàn yên tĩnh.

Hai người ngồi sát nhau, các bộ phận chạm nhau bắt đầu nóng lên, chàng nhớ tới thân mật đời trước, ý muốn nổi lên nhưng miễn cưỡng đè xuống, chàng sờ sờ kẹp tóc ngọc trai trên đầu nàng, "Bộ trang sức này làm khi nào, màu sắc hơi cũ, chờ đến khi nàng khoảng hai mươi tuổi mang mới hợp, khi về thì cất đi. Tuổi nàng mang mã não, san hô, hoặc là trâm hoa là đẹp nhất." Nàng luôn vui vẻ nên hợp với màu đỏ hoặc là trang sức dễ thương, làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của nàng, có đôi khi cài lược lên đâu, quấn một chuỗi hạt châu cũng rất đẹp, nàng trong trí nhớ của chàng luôn như vậy.

Bùi Ngọc Kiều còn đang tức giận, không muốn để ý đến chàng, nàng nghĩ không biết chàng bị gì mà nói chuyện trang sức với nàng. Chẳng phải chàng không nên quản này nọ của cô nương sao? Đúng là không phải cùng một người rồi.

Không nhận được câu trả lời, chàng bóp bóp khuôn mặt tròn vo của nàng.

Nàng bị đau, lần này không thể nhịn nữa, nàng lấy tay véo mạnh chân của chàng.

Chàng hơi nhíu mày.

Đời này, lá gan nàng rất lớn, dám véo chàng.

Trong lúc đùa giỡn, cỗ kiệu ngừng, kiệu phu nói: "Vương gia, phía trước chính cửa cung rồi."

Tư Đồ Tu có chút không nỡ, nhưng mà cảnh này không thích hợp để người ta nhìn thấy, chàng nhỏ giọng nói: "Lát nữa gặp lại."

Chàng ôm nàng xuống, cúi người ra khỏi kiệu.

Bùi Ngọc Kiều nghĩ lát nữa là có ý gì, lẽ nào lát nữa sẽ còn gặp chàng? Hôm nay là sinh nhật công chúa An Thành, nhóm vương phi đều tới, làm ca ca, đúng là Tư Đồ Tu nên tới, đúng rồi, còn mấy vị Vương gia nữa, nàng đã gặp rồi. Nhớ tới Tư Đồ Lan là lòng nàng thấy chán ghét, ngày đó nghe hắn vụng trộm với Chân cô nương, thật sự là làm người ta chán ghét, may mắn là chỉ gặp mấy vị vương gia nhiều nhất một lần trong năm rồi thôi.

Tới cửa cung, nàng xuống kiệu.

Có người dẫn đường đợi sẵn, một người trong đó miễn cưỡng cười nói: "Bùi cô nương, mời đi đường này."

Nàng nhìn qua, không quen biết.

Hai nha hoàn sau lưng nàng đều là lần đầu tiên tới trong cung, bọn họ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không dám nhìn lung tung, chỉ cúi đầu giẫm lên tuyết, mỗi bước chân đều lạnh.

Mấy người đi hướng Khôn Ninh cung của hoàng hậu.

Đường hơi xa, cho dù có ô che thì váy của nàng cũng dính đầy tuyết.

Qua một khắc đồng hồ, cuối cùng thấy cửa điện rồi, Trúc Linh và Đinh Hương đều sợ chủ tử bị lạnh, mắt thấy đến nơi, bọn họ đều thở phào một hơi, cung nữ bỗng dừng bước, đi ra phía trước thi lễ, "Tham kiến Sở vương điện hạ."

Chàng đi nhanh hơn nàng!

Bùi Ngọc Kiều ngước mắt lên, thấy chàng đứng cách đó không xa, không hề vô sỉ giống lúc trong kiệu, lúc này khuôn mặt chàng tuấn tú lạnh lẽo, chàng mặc cẩm bào hoa văn màu tím đậm, khoác áo lông cừu, thân thể như ngọc, dáng người như trúc, Mã Nghị đứng sau che ô cho chàng, chân hắn dính đầy tuyết, bước một bước là rơi xuống.

Chàng đi về phía nàng.

Bùi Ngọc Kiều hành lễ: "Tham kiến vương gia."

Chàng nói với cung nữ: "Các ngươi đi trước, ta có chuyện muốn nói với Bùi cô nương."

Ai cũng biết sang năm hai người sẽ thành, vì vậy không quá ngạc nhiên.

Trúc Linh thấy nàng đi thì vội chạy theo che ô.

Tư Đồ Tu lấy ô của Mã Nghị che cho nàng.

Tự tay chàng che cho nàng.

Bùi Ngọc Kiều ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

Chàng nói: "Đi thôi, bản vương cùng đi với nàng."

Hai người sóng vai đi.

Cảm giác đó thật kỳ diệu, một cảm giác chưa từng trải nghiệm, trong chốc lát nàng không biết nên nói cái gì, chỉ biết đi về phía trước, gần đến cửa đại điện, nhìn thấy cửa lớn màu đỏ, cung điện nguy nga, cây cột màu trắng cao chót vót, bước chân nàng bỗng cứng lại, không thể bước đi, không thể cử động.

Nàng bỗng nhớ tới ngày đó nàng bị rắn độc cắn nằm trong ngự hoa viên, hoàng hậu nương nương, Hứa quý phi, nhóm vương phi đều xông tới, lúc đó nàng không thấy rõ mặt của bọn họ, cũng không nghe bọn họ đang nói cái gì, khi đó rất ồn ào, dường như tất cả mọi thứ đều rối loạn. Trong màn đêm đen kịt, trong mơ màng, nàng được người ta đưa về Sở vương phủ.

Trong trí nhớ, chỉ có chiếc chăn lạnh băng và chiếc màn màu xanh.

Không ai tới cứu nàng.

Không một ai.

Nàng dừng lại, cả người lạnh cóng.

Dường như máu toàn thân đều đông lại.

Cho đến khi một bàn tay ấm áp cầm tay nàng.

Nàng nghe chàng nói: "Đừng sợ, sau này bản vương sẽ ở bên cạnh nàng."

Ở cạnh nàng, không cho nàng chết.

Không cho nàng rời khỏi ta.

Cho nên nàng nhất định phải đi cùng ta trên còn đường này.

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt chàng như đại dương mênh mông chứa ngàn vạn lời nói.

Nàng không biết nói như thế nào, chỉ biết là lòng nàng xao động vì lời này, nàng nhỏ giọng nói: "Không được gạt ta."

Không được đi xa như vậy, không được để một mình nàng ở lại.

Chàng cười nói: "Không gạt nàng."

Nụ cười chứa sự chân thành, nàng vui vẻ lắc lắc tay chàng.

Ngón tay thon dài nắm bàn tay chàng lắc lắc.

Nụ cười trên môi chàng sâu hơn, chàng nắm tay nàng đi vào trong điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui