Hứa quý phi là người đến sớm nhất, ngoài ra còn có Tấn vương phi Tiết Quý Lan, Viên Diệu Huệ, An Thành công chúa, bốn người đang ngồi nói chuyện với nhau, nghe thấy cung nhân bẩm báo đều nhìn về phía trước, chỉ thấy Tư Đồ Tu và Bùi Ngọc Kiều nắm tay nhau tiến vào, như môt đôi ngọc bích.
Tuy Hứa quý phi sớm đã biết ngày thường Bùi Ngọc Kiều rất xinh đẹp, nhưng hôm nay càng ăn mặc long trọng, nên khi thấy nàng bà hơi kinh ngạc, khó trách Tư Đồ Tu lãnh đạm như vậy lại nhớ mãi không quên nàng, nhất thời trên mặt bà lộ ra nụ cười từ ái.
Lúc này Tư Đồ Tu mới buông tay nàng ra, hai người tiến lên phía trước hành lễ.
Động tác của nàng đoan đoan chính chính, rất thong dong, Hứa quý phi cười nói: "Suy cho cùng vẫn là cô nương Đông Bình Hầu phủ, phong thái thật không tâm thường, mau ngồi di, không cần câu nệ." Rồi nhìn Tư Đồ Tu: "Các vị vương gia đều tụ tập ở các phó trạch, không biết đang bàn cái gì."
"Vậy con đi xem họ một chút, rồi kêu họ tới đây." Tư Đồ Tu nhìn Bùi Ngọc Kiều: "Nàng không cần sợ, nương nương và vương phi đều rất hòa thuận."
Bùi Ngọc Kiều gật đầu.
Ý tứ bảo vệ này một chút cũng không che dấu, đợi khi chàng đi, Tiết Quý Lan nhẹ giọng cười nói: "Thật khiến ta mở rộng tầm mắt, ai mà không biết tính tình của Thất đệc chứ, thì ra việc này cũng có thể thay đổi a."
Bùi Ngọc Kiều hạ thấp đầu, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Nếu hôm nay không phải tận mắt nhìn thấy, Viên Diệu Huệ cũng không biết thái độ của Tư Đồ Tu đối với Bùi Ngọc Kiều, so với ngày thường giống như hai người khác nhau, thật không biết hắn hắn coi trọng Bùi Ngọc Kiều ở điểm nào, chẳng lẽ dựa vào nàng biết cưỡi ngựa ư? Nhưng nam nhi nhà ai lại không thích cô nương có tài học chứ, không lẽ phải ở nhà múa đao lộng thương, như vậy không phải sẽ sớm khiến người ta chán ghét sao. Nàng ta liếc xéo Bùi Ngọc Kiều, thấy nàng vẫn cúi đầu, hình như không biết trả lời thế nào.
Vừa rồi ở nhà thoải mái, được Thái phu nhân chỉ dạy, vậy mà trong chốc lát, mém xíu đã bị lộ sơ hở.
Nàng ta nói: "Bùi cô nương khả ái như vậy, ta chỉ mời nàng đến nhà một lần liền thích nàng, lần sau ngươi phải thường xuyên đến nhà của ta chơi nha."
Tiết Quý Lan trêu ghẹo: "Nếu mà lần sau thì chắc phải đến phủ Vương gia rồi."
Yến vương phi Chu Hồng, Thường Ninh công chúa, còn có mấy vị Vương gia lần lượt đi vào Không Ninh cung, Hoàng hậu nương nương Vi thị cũng vừa xuất hiện, so với trước đây khuôn mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy, thì bây giờ đã tốt hơn trước rồi, bà mặc thường phục màu xanh đậm thêu chu tước, đầu đội bảo hoa, ung dug quý phái, bà liếc nhìn về phía trước thể hiện sự uy nghiêm của chủ lục cung. Thấy mọi người hành lễ, bà nhấc hai tay, khẽ cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của Mai nhi, cùng nhau hội tụ vui vẻ một chút, không cần nghiêm túc quá." Bà hỏi Hứa quý phi: "Ngự thiện phòng chuẩn bị xong hết chưa, bản cung đã phân phó chuẩn bị thêm mấy tiếc mục ca vũ, đã tập luyện nhần nhuyễn chưa."
Trước kia, suýt nữa bà đã mất quyền, bởi vì dưới gối bà chỉ có một người con trai, chính là Thái tử, tất cả hi vọng đều đặt trên người nó, ai ngờ bị hủy hoại trong gang tấc. Hứa quý phi từng muốn nắm quyền, Vi thị bệnh nặng không khỏi được, nhưng bây giờ bà đã từ từ khỏe lại, lần này bà mượn có sinh nhật An Thành công chúa để nắm lại tất cả quyền hành thuộc về mình. Hứa quý phi âm thầm cười lạnh, nhưng bất quá bây giờ bà ta chỉ thu về được châu chấu, cũng nhảy nhót không được bao lâu, chỉ cần nhẫn nại một chút, hồi trước tới giờ cũng vậy thôi, mười mấy năm qua bà đều nhẫn nhịn được.
"Hôm qua thiếp thân đã sai người đi xem, đây là sinh nhật của An Thành công chúa, tất nhiên một việc phải chuẩn bị đầy đủ." Hứa quý phi trả lời.
Thường Ninh công chúa bưng chén trà lên thản nhiên nói: "Quý phi nương nương đã nói như vậy, nhất định sẽ tốt, ai cũng biết nương nương giỏi nhất à việc này."
Mặc dù vừa vào cung, Hứa quý phi rất được sủng ái, nhưng cũng không ít lần chịu đựng vắng vẻ, năm đó vì cứu vãn tâm của Tư Đồ Hằng, bà không sợ cực khổ đi học múa, nhảy đến bị thương một chân, khiến Tư Đồ Hằng thương tiếc, mà Thường Ninh công chúa là con của Vi thị, đương nhiên căm ghét Hứa quý phi, thường mở miệng châm chọc bà ta.
Trong lòng Hứa quý phi oán hận, nhưng trên mặt chưa từng lộ vẻ trách cứ, hiền lương rộng lượng.
Bởi vì điều này, Thường Ninh công chúa càng quá đáng.
Tư Đồ Cảnh thấy mẹ bị ủy khuất, bất mãn, thản nhiên nói: "Liên muội muội, vừa rồi muội nhiều lần xuất cung, có phải chuẩn bị lễ vật cho Mai nhi không?"
Hai vị công chúa, một người là Tư Đồ Liên, một người là Tư Đồ Mai.
Thường Ninh giận giữ: "Huynh cho người theo dõi ta ư?"
"Chỉ là có tùy tùng thấy muội ở cửa cung thôi."
Hai người đấu võ mồm, đầu Bùi Ngọc Kiều càng cúi thấp, mỗi lần Hoàng gia tụ hội đều không thể yên tĩnh được, nhưng trên mặt vẫn hài hòa, không thể không đề phòng mọi người, cho nên nàng rất ghét tình cảnh như vậy, may mắn Vi thị cắt ngang lời bọn họ, sai người bưng điểm tâm trái cây đến, còn có người đến ca hát nhảy múa.
Nhất thời vang lên tiếng sáo trúc.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu chăm chú ăn điểm tâm, không tiếp xúc ánh mắt với người khác, trừ phi thực sự có người muốn nói chuyện với nàng thì nàng sẽ trả lời đôi ba câu.
Giả câm chính là điểm mạnh của nàng.
May mắn đồ ăn của ngự thiện phòng rất ngon, có thể trôi qua dễ dàng.
Viên Diệu Huệ nhìn nàng, âm thầm cười, mấy Vương phi khác hoặc ít hoặc nhiều trò chuyện vài câu, hoặc là cẩn thận bình phẩm ca múa, chỉ có nàng chăm chú ăn, không phải đứa ngốc thì là gì!
Đương nhiên hình ảnh này ai cũng phát hiện, Hứa quý phi âm thầm lắc đầu, quả nhiên là người không thông minh, khắp người đều bốc lên khí tức khờ khạo, nhưng dạng người này cũng tốt, thông minh quá sẽ khiến người khác đề phòng, sẽ không thể khuyến khích Tư Đồ Tu tranh giành ngôi vị Thái tử. Nam nhi ở nhà đều thích ngọt ngào, ở đầu giường thổi khí nói nhỏ, bây giờ cưới người giống nàng sẽ không xảy ra tình trạng này.
Chỉ cần tình cảm của hai huynh đệ tốt, Tư Đồ Tu sẽ không tranh giành với Tư Đồ Cảnh, từ nhỏ nó đã biết rõ đạo lý này, nếu không tại sao tất cả công lao của nó lập được đều chia cho Tư Đồ Cảnh một nửa. Giống như doanh trại lửa, nó đưa ý kiến cho Hoàng thượng, còn nói đó là do ngũ ca nghỉ ra, còn có chuyện lũ lụt, nghĩ ra rất nhiều chủ ý, cuối cùng vẫn là Tư Đồ Cảnh nói cho Hoàng thượng biết, con không ít lần khích lệ.
Nửa con trai này của bà, thật là không tệ, hiểu tình nghĩa, có chừng mực.
"Đưa đĩa ngỗng cuốn dầu này cho Bùi cô nương." Bà thấy trên bàn Bùi Ngọc Kiều hết món này, chắc nàng ấy rất thích ăn món này.
Cung nhân bưng đến.
Nào ngờ lúc này Vi thị cũng sai người đưa điểm tâm đến cho nàng.
Cơ hồ hi đĩa đến cùng một lúc, Bùi Ngọc Kiều giật mình, chuyện gì đang xảy ra thế? Nàng không có trêu chọc ai, tại sao đều đem đồ ăn đến cho nàng? Nàng cảm thấy mơ hồ, liền vội vàng đứng lên hướng hai người cảm tạ, ai ngờ gấp quá làm bàn trà lay động, rượu trái cây trên bàn đều đổ xuống, làm ướt váy nàng.
Viên Diệu Huệ thấy vậy cười khúc khích, Chu Mân thấy Sở vương phi tương lai ngu ngốc như vậy, cũng trào phúng cười một cái, chỉ có Tiết Quý Lan vội vàng sai cung nhân đến.
Hứa quý phi thở dài.
Mau mang Bùi cô nương vào trong đổi y phục.
Giọng nói hiếm được ôn hòa, Bùi Ngọc Kiều thấy xấu hổ, biết mình làm mất thể diện, vội vàng theo cũng nữ đi vào trong.
Đi ngang qua Tư Đồ Tu ngồi trước bàn trà, nàng lập tức nhìn chàng.
Dù sao nàng cũng là Sở vương phi tương lai, trước đây, chàng đến xem nàng có chuẩn bị thỏa đáng hay không, chính là sợ nàng mất mặt, khi đó nàng thề son sắt với chàng, nàng biết làm thế nào. Kết quả là Hoàng hậu nương nương và Hứa quý phi cùng đưa đồ ăn đến cho nàng, vậy mà nàng liền luống cuống, đựng ngã ly rượu, khẳng định người khác đang vụng trộm cười chê nàng, cũng đang cười chàng.
Nàng cảm thấy bản thân thật có lỗi với chàng.
Nhưng trên mặt Tư Đồ Tu không có vẻ buồn bực gì, nhưng cũng không lộ vả vẻ mặt nào khác, giống như tuyết rời ngoài trời, yên tĩnh rơi xuống.
Nàng không kịp nhìn nhiều, đi vào bên trong.
Đến nội điện Khôn Ninh cung, cung nữ vùi đầu tìm váy cho nàng, nói xin lỗi: "Chỉ có thể chấp nhận mặc như vậy." Chung quy vẫn không thể mặc y phục của Vi thị."
"Không sao, đều là ta không tốt, đây là y phục của ngươi ư?" Bùi Ngọc Kiều làm sao có mặt mũi nào mà lựa chọn y phục.
Sắc mặt nàng ửng hồng, động tác lại nhanh, vội vã mặc vào, cung nữ hé miệng cười, thầm nghĩ Bùi cô nương này thật đáng yêu , một chút cũng không kiêu ngạo. Chỉ là bị đổ rượu, nghĩ đến thân phận của nàng, không cần để ý quá, nàng ta cười nói: "Là của nô tỳ, nô tỳ mặc vào cho người."
Đang nói chuyện, có cũng nữ đến, truyền lời nói: "Nương nuong có chỉ đem y phục mới làm xong cho Bùi cô nương mặc."
Cung nữ kia liền kinh hãi, y phục đó là chuẩn bị cho Thường Ninh công chúa, nhưng Thường Ninh công chúa còn chưa biết, bây giờ nương nương lại muốn Bùi cô nương mặc? Tuy trong nội tâm nàng ta hơi nghi hoặc, nhưng cũng không dám chất vấn, vội vàng tìm y phục trong rương ra cho Bùi Ngọc Kiều.
Sa tanh bóng loáng mềm mại thực xinh đẹp, phía trên được thêu hoa hồng, có nụ hoa, có hoa mới nở có hoa đã nở rộ, rất lộng lẫy, Bùi Ngọc Kiều không biết nên làm gì. Nàng không biết vì sao Hoàng hậu nương nương lại đưa y phục tốt như vậy cho nàng, rồi nghĩ lại, giống như kiếp trước, sau khi nàng gả cho Tư Đồ Tu, Vi thị cũng đưa đồ tốt đến, Hoàng hậu số khổ, có một đứa con trai bị phế rồi bị giam cầm, sau này còn chết ở trong cung, sau khi Thái tử chết, Hoàng hậu bệnh nặng một trận, trong vòng một đêm tóc bạc trắng hết.
Nhưng vô công bất thụ lộc, nàng không nên mặc, nhưng bây giờ váy đã bị bẩn, nếu không mặc cũng không được.
Cung nữ cười nói: "Nương nương ban cho, làm sao có thể không mặc? Bùi cô nương mau mặc vào đi, đây là tấm lòng của nương nương."
Bùi Ngọc Kiều đành phải mặc vào.
Trở lại đại điện, váy kia lấp lánh, đi lại chậm rãi, giống như từng bông hoa đang nở rộ, xinh đẹp kinh người, Chu Mặc thấy ánh mặt Tư Đồ Lan đóng đinh trên mặt Bùi Ngọc Kiều, trong lòng liền buồn bực, nàng ta gả cho trượng phu như vậy thực không may mắn, trước kia bị cấm túc còn nguyện ý thân thiết với nàng, gần đây không muốn hao phí thời gian ở bên nàng, chỉ biết chạy ra ngoài, bây giờ thấy đệ muội lại có ánh mắt như vậy, nàng liền bị tức chết.
Bùi Ngọc Kiều hành lễ với Vi thị và Hứa quý phi, sau đó ngồi trước bàn trà.
Nhìn y phục mới tinh này, Hứa quý phi vụng trộm nhíu mày, vì sao Vi thị lại làm một màn hí kịch này? Phải biết là Tư Đồ Tu một tay bà nuôi lớn, bây giờ trưởng thành tài giỏi, bà luôn đối xử với nó như mẫu thậ ruột thịt bà ta trước giờ đều không quan tâm đến, bây giờ lại lôi kéo nó, thật là buồn cười."
Sau khi Bùi Ngọc Kiều ngồi vào chỗ, nàng tiếp tục ăn điểm tâm, không nhìn bất kì người nào, giống như trong lòng không có ý nghĩ nào khác, chỉ biết hưởng thức mỹ vị.
Chờ mãi mới đến lúc tan tiệc, nàng cáo từ mọi người, ngồi vào trong kiệu, ngồi một lúc nhưng nàng cảm thấy không an tâm, vừa rồi Tư Đồ Tu nói chuyện cùng mấy vị Vương gia, nàng không lại gần, chàng cũng không nhìn nàng, không biết tại sao, nghĩ đến lúc vào điện, chàng nắm chặt tay nàng, bây giờ nhớ đến cảm thấy mất mác.
Không biết chàng có tức giận không? Cũng không biết hành động của Hoàng hậu nương nương có mục đích gì không?
Nhưng nàng nghĩ một hồi lại lắc đầu, được rồi, nàng vốn đã ngốc, không phải chính chàng muốn cưới nàng ư, nàng đều cố gắng lắm rồi, nàng sai người nhấc kiệu, từ cửa cung đi về.
Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn, nàng dựa vào thành kiệu, nghe âm thanh tuyết rơi, nghĩ đến sắp được nhìn thấy tổ mẫu thì nói với bà thế nào, đúng lúc này, cỗ kiệu ngừng lại, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền đến: "Sao không tạm biệt biệt bản vương mà đã rời đi rồi?"