Chàng đứng cạnh cửa sổ cỗ kiệu, tiếng nói theo gió truyền vào, vô cùng rõ ràng.
Nàng kéo rèm cửa ra, thấy áo bào màu đen, nhìn lên trên, thấy khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng vểnh lên mang theo nụ cười thản nhiên xua tan lo lắng, giống như ánh mặt trời trong ngày tuyết rơi.
Chàng không tức giận, nhưng nàng vẫn không nói.
Thấy rèm cửa sổ hơi run nhẹ, biết nàng đang nhìn lén mình, Tư Đồ Tu cười cười, chàng lấy tay đập cỗ kiệu: "Bản vương ở bên ngoài lạnh muốn đóng băng mà nàng không chịu ló mặt ra một cái?"
Lúc này nàng mới kéo hết rèm ra.
Chàng đứng ngược sáng nên chỉ thấy đôi mắt của nàng, đôi mắt trong suốt như nước suối, chàng nhớ lúc trên yến tiệc, nàng toàn tâm toàn ý ăn, không coi ai ra gì, thậm chí không có phát hiện chàng nhiều lần nhìn sang, Tư Đồ Tu không biết nên vui mừng hay là nên hổ thẹn. Đời trước bởi vì nàng ngốc, chàng sợ nàng bị người ta lợi dụng nên luôn cảnh cáo nàng ít nói, bây giờ nàng học được rồi, nhưng trong điện ca múa ồn ào náo nhiệt, mọi người vui vẻ trò chuyện, lại chỉ có mình nàng là dè dặt làm kẻ ngốc.
Lúc gần đi cũng không dám tới tạm biệt chàng.
Chàng đến gần hai bước, cách cửa sổ nói: "Lần sau không cần làm vậy, nàng không phải câm điếc."
Ý bảo nàng nói nhiều hơn sao? Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên nháy mắt một cái: "Không phải huynh bảo ít nói ít làm?"
"Người quân tử ăn không cầu no, ở không cầu an ổn, chăm làm mà cẩn trọng trong lời nói (Luận Ngữ – Khổng Tử). Ý câu này là làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận lời nói, chứ không phải bảo nàng không được nói câu nào. Nàng muốn nói thì nói, bản vương tin nàng có thể phân biệt đúng sai, nếu đã vậy thì cứ thả lỏng một chút."
Không mắng nàng mà còn nói tin tưởng nàng, trong lòng Bùi Ngọc Kiều vui vẻ, đôi mắt cong lên như mặt trăng, nhưng nàng nghĩ tới chuyện làm chàng mất mặt, nàng đè tay lên cửa sổ nhìn chàng, "Ta làm đổ thức ăn."
Chính nàng cũng thấy tiếc, nếu không có chuyện này thì coi như nàng biểu hiện rất tốt rồi.
Chàng nói: "Đó là ngoài ý muốn, ai cũng có lúc sai."
"Ta làm dơ quần áo, bất đắc dĩ phải mặc đồ hoàng hậu nương nương đưa." Ánh mắt nàng vụt sáng, "Chàng có thấy không?"
Nàng đi rất vội vàng, không biết chàng có thấy không.
"Ta thấy." Chàng nhớ lúc nàng đi vào, cảm giác như mùa xuân đang bay xuống nhân gian, hoa nở vô số, sao chàng có thể không thấy được, chỉ là lúc đó nàng chỉ lo cám ơn nên không nhìn chàng. Chàng cười cười, "Rất đẹp, lần sau hầu phủ có may đồ mới thì làm theo cái này, làm một cái màu xanh biếc nhạt đi."
Nàng mở to hai mắt: "Chàng không tức giận sao? Ta vốn không nên nhận cái váy này."
"Sao lại không nên? Đồ do mẫu hậu ban tặng, ngay cả bản vương cũng không tiện từ chối, huống chi một cô nương như nàng." Chàng an ủi nàng, "Nàng không làm sai, hơn nữa tương lai nàng cũng là con của mẫu hậu, một cái váy có là gì đâu."
Hôm nay chàng luôn nói thay nàng, nàng làm sai chàng cũng không mắng, Bùi Ngọc Kiều thật sự có chút được yêu thương mà lo sợ, mắt thấy chàng không có ô che, bông tuyết liên tục rơi xuống ngọc quan và vai chàng, nàng hỏi: "Hộ vệ của chàng đâu? Sao lại đi một mình?"
"Sợ bọn họ làm phiền chúng ta nói chuyện nên bản vương không cho đi theo."
Nàng hỏi: "Vậy chàng lạnh không?"
"Đương nhiên là lạnh." Chàng phủi phủi vai, bông tuyết rơi xuống, nhưng không có ý gì muốn đi, "Mẫu hậu tặng nàng váy là có ý đồ."
Giữa băng tuyết đất trời, chàng đứng đó nói chuyện với nàng, Bùi Ngọc Kiều không nhịn được nói: "Chàng, chàng lại đây nói."
Chàng cười rộ lên, không nói hai lời leo lên kiệu.
Nàng nhỏ giọng nói: "Không cho phép ôm ta.
Chàng lên kiệu ngồi cạnh nàng, sắp một năm rồi, từ khi nhặt được quẻ bói của nàng ở Minh Quang Tự, đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng nàng cũng chấp nhận chàng.
Nụ cười từ khóe mắt đuôi mày tràn ra, chàng không có ôm nàng, nhưng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng: "Ta lạnh, nàng xoa xoa cho bản vương."
Nàng đỏ mặt, nàng nhớ nàng đâu có mời chàng lên, bây giờ da mặt chàng quá dày rồi, cái gì cũng nói được, nàng muốn kéo tay về, nhưng chàng nắm lại ngay, giống như kềm sắt. Bàn tay cầm lò sưởi tay của nàng bị chàng nắm, chàng đứng bên ngoài đã lâu, tay lạnh như khối băng vậy.
"Chàng cầm lò sưởi tay đi." Nàng vội dùng cái cằm xinh xắn chỉ chỉ lò sưởi tay trong ngực.
Chàng nói: "Ta dùng cái này, cái này tiện tay hơn."
Nàng hung hăng trừng chàng.
Chàng mỉm cười, đùa giỡn bàn tay mềm mại không xương của nàng trong lòng bàn tay, cỗ kiệu lại tiếp tục đi về phía trước, Bùi Ngọc Kiều nhớ tới chuyện chính, "Sao hoàng hậu nương nương tặng ta váy?"
"Tất nhiên là vì mượn hơi bản vương." Đời trước, Vi thị vì chia rẽ chàng với Tư Đồ Cảnh mà tốn không ít tâm tư, có điều lúc đó chàng rất trung thành với Hứa quý phi và Tư Đồ Cảnh nên coi toàn bộ lời Vi thị là nói dối, bây giờ nhớ lại, Bùi Ngọc Kiều ngốc, vậy chàng không ngốc sao? Bản thân thật lòng chăm sóc dưỡng mẫu, bảo vệ ca ca, mãi mãi đứng bên phía bọn họ.
Kết quả, đây chỉ là tự nguyện của mình chàng.
Có người chính là như vậy, đụng vào tường mới biết quay đầu, nhìn thấy quan tài mới biết rơi lệ.
Bây giờ cái gì chàng cũng biết rồi, cũng biết tương đối xa.
Bùi Ngọc Kiều gật đầu: "Thì ra là thế, nhưng bà ta có ý đồ gì? Đại điện hạ đã bị phế rồi." Mượn hơi Tư Đồ Tu có lợi ích gì đâu? Nàng không hiểu.
Chuyện này quá mức phức tạp, dính dáng nhiều lắm, Tư Đồ Tu không nói toàn bộ cho nàng biết, cười nói: "Nàng biết bà ta có ý đồ là được rồi, không cần quan tâm những cái khác."
Chàng lật bàn tay nàng lại, tay nàng vốn nóng, tay chàng lạnh, bây giờ tay chàng nóng, chàng ủ ấm bàn tay đang dần lạnh của nàng. Gò má nàng nóng lên, "Ta có lò sưởi tay, nếu tay vương gia đã ấm thì không cần tay ta ủ ấm nữa."
Chàng biết nàng xấu hổ, nhưng chàng không nỡ buông tay, "Đến hầu phủ rồi nói."
Vừa dứt lời, cỗ kiệu ngừng lại.
Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, trong chớp mắt này, chàng thật hi vọng nhanh đến tháng ba, như vậy nàng chính là thê tử của chàng, chàng làm gì cũng có thể quang minh chính đại, chàng buông tay ra: "Vào lễ mừng năm mới bản vương có nhiều việc phải làm, hỏa binh doanh mới thiết lập, ngân khố hộ bộ cũng phải coi."
Bùi Ngọc Kiều không hiểu đang yên lành thì nói với nàng chuyện này làm gì, nàng nói: "Ta cũng có nhiều việc phải làm, trước tháng ba, ta muốn thêu vài thứ tốt tặng người nhà, vương gia, đến hầu phủ rồi, chàng mau xuống đi."
Nàng không hiểu ý của chàng, còn đuổi chàng đi, Tư Đồ Tu nghĩ phải đến sang năm mới có thể gặp lại nàng là thấy thời gian trôi qua thật chậm, chàng nghiêng người qua đè nàng xuống nền kiệu.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm của chàng, tim nàng đập bình bịch, nàng muốn chạy trốn, nhưng hai bàn tay chàng đè hai bên cơ thể nàng, căn bản không chỗ có thể trốn, nhưng nàng phải đi, bên ngoài còn có kiệu phu đang chờ, nàng thật sự cảm thấy khó xử.
Tư Đồ Tu nhìn khuôn mặt như hoa sen của nàng, chàng cúi xuống, chóp mũi lướt qua mũi, rồi qua gò má của nàng, chàng nói nhỏ bên tai nàng, "Sau này không được đuổi bản vương đi, biết chưa?"