Hơi thở lạnh lẽo mang theo hương thơm bủa vây lấy nàng, toàn thân nàng căng thẳng, hô hấp khó khăn, chàng cách nàng rất gần, khuôn mặt thanh tuấn càng phóng đại, đôi mắt cái mũi bờ môi đều xuất sắc. Gò má nàng đỏ ửng, trái tim đập loạn nhịp, tựa như kiếp trước mỗi khi chàng thân mật với nàng, nàng đều khoanh tay chịu trận.
Thấy lông mi nàng rung động, thì chàng biết nàng đang rất khẩn trương, chàng nâng cầm nàng lên, nhẹ nhàng chạm môi nàng một cái.
Đôi môi hoàn mỹ như củ ấu hồng nhạt, vừa ướt át vừa xinh đẹp, chàng chạm một cái rồi tiếp một cái.
Lỗ tai nàng đều đỏ lên, khẽ nói: "Vương gia."
"Còn muốn đuổi bản vương đi hả?" Chàng nhíu mày.
Nàng sợ chàng lại tức giận, vội vàng lắc đầu: "Đừng đi."
Chàng cười phá lên, mút môi nàng, mơ hồ nói: "Vậy bản vương không đi nữa."
Càng hôn sâu hơn, cả người nàng đều bị kéo lên, một tay đỡ ót nàng, chàng nhẹ nhàng buông thả khát vọng, hôn đến mức nàng thở hổn hển. Nhưng sợ nhà họ Bùi bắt gặp, cổ kiệu dừng bên ngoài rất dễ thấy được, chàng lưu luyến không rời buông tay nàng, nhìn mặt nàng ửng đỏ, nhéo cái mũi của nàng nói: "Nàng cần phải nhớ câu nói này, bây giờ bản vương muốn đi."
Đôi mắt Bùi Ngọc Kiều mở to, giọng nói nhỏ như mũi kêu: "Ừm, chàng đi đi, đi đường cẩn thận."
Chàng thấp giọng cười, xoay người đi khỏi cổ kiệu.
Bốn người nâng kiệu là người trong cung phái đến đón Bùi Ngọc Kiều, thấy Tư Đồ Tu đi ra đi vào hai lần đều giả bộ không nhìn thấy, đương nhiên bọn họ cũng không có can đảm tung tin khắp nơi, Bùi Ngọc Kiều chính là Sở vương phi tương lai, sớm muộn gì cũng gả cho Thất vương gia. Bọn họ thẳng lưng, nâng cổ kiệu lên.
"Đưa đến Bùi gia." Tư Đồ Tu phân phó một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Đứng ở kia, Mã Nghị miễn cưỡng chờ chàng.
"Sau khi Hoàng thượng gặp An Thành công chúa, thì triệu kiến Hà đại nhân, Thái đại nhân, gần đây trong triều đình có lời đồn, Hoàng thượng muốn lập trữ quân, không biết có phải thật không."
Lập Thái tử chính là nền tảng lập quốc, liên quan đến xã tắc, trước kia lập Thái tử xong có thể ổn định lòng người, cho nên lúc đó Thái tử mới được bảy tuổi, Tư Đồ Hằng đã kiên trì lập huynh ấy, nhưng sáu năm trước, Thái tử tín nhiệm hoạn quan, sử dụng "Yếm thắng chi thuật", sau khi bị vạch trần, Tư Đồ Hằng nổi trận lôi đình, lập tức phế ngôi vị thái tử. Vi thị nghĩ rằng huynh ấy bị đổ oan, quỳ gối ở Càn Thanh cung cầu Hoàng thượng tra rõ, Tư Đồ Hằng một mực không đồng ý, sau đó Thái tử bị giam cầm trong cung của huynh ấy.
Đến hôm nay đã qua sáu năm, mấy năm nay đám quan chức lần lượt dâng tấu thỉnh cầu Hoàng thượng lập Thái tử khác, nhưng Tư Đồ Hằng không thể hiện rõ thái độ. Nhưng Tư Đồ Tu biết, ông ấy sẽ lập, chỉ là lòng người khó dò, đã xảy ra chuyện của Thái tử nên trong lòng ông ấy càng nghi ngờ nhiều hơn.
"Vương gia, ngoài ra còn có một chuyện, Liễu An Tài được phục chức, được Hoàng thượng bổ nhiệm làm Binh bộ viên ngoại lang.
Hồng nhạc năm hai mươi bảy, Liễu An Tài mới bị lăng trì (hay còn gọi là tùng xẻo: đây là hình phạt thời xưa, đầu tiên là bị chặt đứt tay chân, sau đó mới chặt đầu)
Trong ba năm này, Hoa quốc trải qua một trận biến động, trong tay áo chàng tay trái ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ, một lúc sau mới nói: "Ngươi phái người đi Thanh Châu tìm Khương Tả đi."
Thì ra Khương Tả đang ẩn núp ở Thanh Châu, Mã Nghị kinh ngạc, nếu đã ẩn thân rồi thì sao chủ tử lại sai khiến huynh ấy, y nói: "Vương gia, ngài muốn Khương Tả chấp hành nhiệm vụ gì vậy?"
"Đến Hành Dương tìm một người, chờ y đến đây, tự nhiên bản vương sẽ hạ lệnh." Chàng quay người đi về phía trước.
Mã Nghị đi theo sau, kính nể nhìn theo bóng lưng chàng.
Nếu nói ban đầu, chủ tử như vừa được rút ra khỏi vỏ kiếm, vừa nhanh lại vừa sắc bén, nhưng lúc đó còn có thể thấy rõ đường kiếm, còn bây giờ thần thần bí bí, lúc làm việc thì đông chém một kiếm, tây chém một kiếm, làm thuộc hạ như bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ, rốt cuộc chủ tử đang suy tính điều gì chứ? Mã Nghị rất hiếu kì, nhưng y lại không dám hỏi.
Bùi Ngọc Kiều từ trong kiệu bước ra, trực tiếp trở về phòng khách.
Không ngờ Bùi Ngọc Họa lại ở đây, nhìn thấy nàng liền la một tiếng: "Cuối cùng cũng về rồi, làm muội lo lắng muốn chết! Tỷ có nhìn thấy Hoàng hậu nương nương không?"
"Có thấy." Bùi Ngọc Kiều cười cười.
Bùi Ngọc Họa nhìn thấy váy của nàng, hoảng sợ la lên: "Tỷ có cái váy xinh đẹp này từ khi nào thế? Tại sao muội chưa từng nhìn thấy." Muội ấy đi đến trước mặt nàng, dùng tay sờ vào chất vải, rồi chật chật hai tiếng: "Đây là loại vải ở Giang Nam, hiếm khi được nhìn thấy, lúc trước muội cầu mẫu thân mua cho muội một khúc, nhưng cũng không phải là loại vải tốt như vậy, từ đâu tỷ có thế."
Ánh mắt của đứa cháu gái thứ ba này thật chính xác, nhưng cái này còn phải hỏi sao? Thái phu nhân buồn cười: "Chắc là trong cung thưởng cho? Nhưng mà vì sao lại được?"
Bùi Ngọc Kiều thở dài, ngồi bên cạnh Thái phu nhân: "Con làm không tốt, không cẩn thận làm đổ ly nước, Hoàng hậu nương nương ban cho con để thay."
"Chính là trong họa được phúc nha."
Thái phu nhân lại hỏi: "Hoàng hậu nương nương rất hiền lành phải không?"
Trong ấn tượng của bà, Hoàng hậu nương nương không phải là người như vậy, có thể trải qua sự kiện của Thái tử, tính tình nương nương có thể chuyển biến cũng không chừng.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Cũng khá tốt." Nàng nhìn Bùi Ngọc Họa một chút, nghĩ nghĩ, đều là người một nhà nên cũng không cần thiết phải giấu diếm, liền nói cho hai người: "Vương gia nói, nương nương vì muốn lôi kéo chàng, tổ mẫu người nói đi, có phải vậy không?"
Trong lúc hai người nói chuyện, Sở vương còn đem việc này nói cho nàng biết, Thái phu nhân hơi ngạc nhiên, nắm bàn tay của Bùi Ngọc Kiều vỗ vỗ: "Vương gia nói vậy thì chắc là như vậy rồi, sau này con nhớ cẩn thận một chút, những việc liên quan đến Vương gia, một câu con cũng không được nói cho người khác biết. Tương lai các con là vợ chồng, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, những người trong Hoàng gia, không ai nguyện ý thân thiết với người khác, con biết không?"
Không chỉ hai người bọn họ, mà bây giờ vận mệnh của Bùi gia đều liên quan mật thiết với Tư Đồ Tu.
Đương nhiên Bùi Ngọc Kiều biết chuyện này: "Con không nói cho người khác biết, nhưng con nói cho mọi người biết."
Thái phu nhân cười: "Sự tình cơ mật quá, thì không được tùy tiện nói cho chúng ta biết." Chỉ là, chắc những chuyện như vậy Tư Đồ Tu sẽ không nói cho Bùi Ngọc Kiều biết.
Bùi Ngọc Kiều bị bà nói đến sợ hãi, đem đầu chôn trong ngực bà, thở dài nói: "Bây giờ con không muốn gả đi đâu!"
Thái phu nhân sờ đầu nàng, trong lòng hơi chua xót.
Quả thực là làm khó cho nó, vốn tính tình nó cũng không được cơ trí, muốn nó ứng phó những việc này, bây giờ chỉ hi vọng cô gia tương lai có ý nghĩ trong sạch, không dính vào những việc tranh đấu vô vị, đến lúc đó sẽ liên lụy tất cả mọi người, không ai có kết quả tốt. Bà nghĩ thầm, ngày nào đó nên nói với Bùi Trăn một tiếng, nhắc nhở Tư Đồ Tu mấy việc này.
Bùi Mạnh Kiên tính tình cương liệt, không thích hợp đi nói, Bùi Trăn có trí có mưu, nghe Bùi Ứng Hồng nói Tư Đồ Tu rất tôn kính nó, hay là để nó đi nói đi.
Thái phu nhân quyết định như vậy.
Mấy ngày trôi qua, Tư Đồ Cảnh cưới Viên Diệu Huệ, hoàng tử lấy vợ chính là việc trọng đại của cả nước, nhất thời không khí trong kinh thành lại sôi nổi, mặc dù trên đường phố có binh sĩ canh phòng nhưng xe ngựa vẫn nhiều như nước. Đương nhiên Bùi gia phải đi chúc mừng, nữ quyến Bùi gia được Viên gia mời, bất đắc dĩ Bùi Ngọc Kiều đành phải chọn đồ trang sức đưa cho Viên Diệu Huệ để thêm vào đồ tráng sức, nhưng trong lòng nàng lại không muốn tham dự.
Làm người hai đời, nàng càng thân thiết với người nhà, nhưng lại càng xa lánh với người ngoài, may mà nghe nói Bùi Ngọc Anh cũng đi, nàng mới vui sướng nhảy cẫng lên.
Ngồi kiệu, đến Viên gia, Viên Diệu Huệ đã trang điểm xong, thân mật lôi kéo Bùi Ngọc Anh nói chuyện: "Lần trước không thể nhìn thấy ngươi, thật đáng tiếc, may mắn lần này ngươi rảnh."
"Ngày đại hỉ của Vương phi, làm sao ta có thể không đến được chứ?" Bùi Ngọc Anh đưa cho nàng ta một đôi vòng ngọc.
Nhìn chất lượng rất tốt, Viên Diệu Huệ cười nói: "Tốn kém quá." Lại nghe nha hoàn bẩm báo, Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ngọc Họa đến, bận rộn mời các nàng tiến vào.
Hai tỷ muội lại được gặp nhau, Bùi Ngọc Kiều rất vui vẻ, lôi kéo tay muội muội nói: "Tỷ nhớ muội quá! Hai ngày sau tỷ mời muội đến nhà được không? Muội có bận việc gì không?"
Muội muội tài giỏi, mọi chuyện trong Từ gia đều do muội muội quản hết, Bùi Ngọc Kiều sợ muội ấy không rảnh.
"Dù bận rộn cấp mấy, tỷ mời, muội có thể không đến ư?" Bùi Ngọc Anh cảm thấy lúc này nói chuyện nhà mình không tốt, lại nói với Viên Diệu Huệ: "Viên cô nương, áo cưới của cô thật xinh đẹp, tú nương bình thường không thể thêu được." Nàng ta là người linh hoạt, nghĩ đến về sau Viên Diệu Huệ chính là tẩu tử của tỷ tỷ, nên muốn tạo mối quan hệ tốt.
Nhưng bây giờ Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ngọc Họa đều không thích nàng ta, hai người đưa trang sức rồi kéo Bùi Ngọc Anh ra chỗ hẻo lánh, Bùi Ngọc Họa nói khẽ: "Cô ta không phải là hạng người tốt lành gì, lần trước mời chúng ta đến nhà, suýt nữa làm đại tỷ mất mặt rồi."
Bùi Ngọc Anh kinh ngạc: "Thật sao? Nhưng tình cảm của Hoài vương và Sở vương rất tốt mà."
"Ai biết bên trong đó quan hệ thế nào?" Bùi Ngọc Họa bĩu môi.
Bùi Ngọc Anh cau mày, vội vàng nói với tỷ tỷ: "Nếu đã như vậy, tỷ phải chú ý một chút, quay về hỏi Sở vương, nếu vẫn không rõ ràng, về sau gặp lại, quan trọng nhất là không nên đắc tội, cũng không cần thân thiết quá."
"Muội muội, tỷ biết rồi, nên hôm nay tỷ vẫn đưa một đôi trâm kim phượng cho nàng ta, cái đó không phải là đồ tỷ thích, nhưng tỷ cũng không keo kiệt." Bùi Ngọc Kiều tranh công với muội muội.
Bùi Ngọc Anh cười sờ đầu nàng: "Tốt, tỷ làm tốt lắm."
Ba người không tiện nhiều lời, nên nhanh chóng trở về.
Chạng vạng tối, bên ngoài tiếng pháo nổ ầm ầm, Tư Đồ Cảnh mặc áo bào tân lang đến đón tân nương, Tư Đồ Tu ở bên cạnh huynh ấy, nghe tiếng người huyên náo bên tai, dân chúng nhao nhao đến xem náo nhiệt, rồi cướp tiền mừng, tròng lòng chàng nghĩ đến đời trước tình cảnh cưới Bùi Ngọc Kiều.
Khi đó, chàng không vui, chưa từng cảm giác được không khí vui vẻ này, không biết đến ba tháng sau sẽ có loại tâm tình gì? Chàng nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Cảnh vừa chờ mong lại vừa khẩn trương, chàng nghĩ, chắc là mình cũng như vậy? Chàng lắc đầu, nhưng chàng sẽ không khẩn trương đâu? Trái lại là nàng, chắc chắn nàng sẽ rất khẩn trương.
Tưởng tượng đến cảnh toàn thân nàng mặc áo cưới nằm trên giường, trong đêm động phòng, nến đỏ chập chờn, chàng không nhịn được ảo tưởng, suýt nữa cưỡi ngựa đi nhầm đường.
Tư Đồ Cảnh chế giễu: "Có phải đang nghĩ đến vợ đệ không?"
Chàng nói: "Đang nghĩ đến chuyện của phụ hoàng, nghe nói hôm qua người lại mời Thái đại nhân."
Tư Đồ Cảnh nhướng mày, trong lòng trầm xuống, Thái đại nhân là người ủng hộ Tư Đồ Dập, thật sự phụ hoàng muốn lập huynh ấy ư? Ngày thành thân vui sướng của y đột nhiên bị đánh tan tành một nửa, miễn cưỡng khôi phục tinh thần: "Hôm này không được nghĩ đến mấy chuyện này, lát nữa có người đến mời rượu, đệ phải cản thay ta! Đệ yên tâm, đến khi đệ thành thân, huynh sẽ không để đệ say, một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng."
Chàng phì cười: "Được."
Hai huynh đệ cưỡi ngựa đến Viên gia.
Đập đập gõ gõ bên trong, Tư Đồ Cảnh ôm Viên Diệu Huệ đến Hoài vương phủ, đại yến tân khách, mà mấy người Bùi Ngọc Kiều ở Viên gia đương nhiên phải trở về nhà, Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ngọc Anh ngồi chung một kiệu, đến chỗ ngã ba, Bùi Ngọc Anh cười nói: "Muội phải trở về rồi, hai ngày sau muội lại đến thăm tỷ."
"Được." Bùi Ngọc Kiều lắc lắc tay muội muội.
Cổ kiệu dừng lại, không ngờ lúc này Bùi Ứng Lân cưỡi ngựa đến đây, la lên: "Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, ca ca bị bắt rồi."
Không giống mấy nữ quyến đều ở Viên gia, bọn nam nhân đều đến Hoài vương phủ, bây giờ Bùi Ứng Hồng là người trong doanh trại lửa, một đám nam nhân khác đang ở trong vương phủ, không biết tại sao, có người xung đột với công tử Lưu gia nên hai đám người giằng co, vậy mà có người lại dùng súng điểu bắn chết người, cũng không biết là ai đã bắn.
Bùi Ngọc Họa nghe xong, vô cùng lo lắng, kia chính là ca ca của nàng ta, nàng ta nói: "Bị người nha môn nào bắt đi?"
"Binh mã của Ti quản trứ, còn có mấy người nữa." Bùi Ứng Lân còn nhỏ nên sốt ruột nói: "Chu Dịch cũng ở đó, y là chỉ huy sử nên đã hạ lệnh bắt hết đám người bọn họ!"
Bùi Ngọc Họa ngồi không yên, từ trong kiệu lao ra, chạy đến Hoài vương phủ.
Trong lòng Bùi Ngọc Anh cũng rất lo lắng, nhưng nàng ta tỉnh táo hơn hai người còn lại, hỏi Bùi Ứng Lân: "Làm sao đệ đến đây? Là cha hay là Đại bá gọi đệ đến đây?"
"Là đại bá, kêu đệ nói cho tổ phụ biết." Bùi Ứng Lân đã từng khóc, đôi mắt đỏ rực: "Bây giờ đệ đi báo tin."
Bùi Ngọc Kiều nắm tay muội muội: "Ca ca sẽ không đánh chết người, mặc dù tính tính huynh ấy nóng nảy, nhưng đến bây giờ chưa từng xảy ra chuyện rắc rối gì."
"Muội biết, đương nhiên muội biết chứ!" Bùi Ngọc Anh cho một nhóm người đi tìm Bùi Ngọc Họa, lại cho người đến Từ gia nói sơ qua mọi chuyện, sau đó xoay người lên kiệu: "Chúng ta trở về Bùi gia đi, cùng mọi người thương lượng đối sách."