Hai đứa con trời đánh, dám đánh lộn trong cung.
Tư Đồ Hằng Thành giận lên, ông ta gọi người dời ghế ra, thẩm vấn bọn họ ngay trong sân.
Lúc này Tư Đồ Dụ và Tư Đồ Dập mới tới, thấy tình hình này, hai người nhìn nhau.
Tư Đồ Lan cáo trạng đầu tiên, hắn ta quỳ trên mặt đất nói: "Phụ hoàng, không biết thất đệ nổi điên cái gì mà đánh nhi thần, xin phụ hoàng làm chủ cho vi thần."
Hắn ta ngước mặt lên, một khối tím đậm, hắn ta muốn phụ thân thấy rõ ràng vết thương.
Đáng đời, Tư Đồ Cảnh thầm nghĩ, vừa rồi hắn cũng muốn lên đá chết con mẹ nó, hắn quỳ xuống, nghiêng đầu trừng Tư Đồ Lan nói: "Ngươi làm cái gì thì ngươi biết rõ. Phụ hoàng, nếu không phải hắn hạ lệnh thì ai dám điều hỏa binh doanh? Vốn do thất đệ quản, nhưng hắn thừa dịp thất đệ không có ở đó, không để ý quy tắc mà điều hỏa binh doanh tới, nếu không xảy ra án mạng thì thất đệ còn đang giúp nhi thần cản rượu đó."
"Có chứng cứ gì? Ngươi muốn hắt nước bẩn là hắt nước bẩn sao?" Tư Đồ Lan trả lời một cách mỉa mai, "Mình không quản lý tốt thì giao cho người khác đi, ta không phải chỗ để các ngươi trút giận."
Tư Đồ Dập giảng hòa, "Có phải có hiểu lầm gì không? Hôm nay là ngày vui, có không đủ người rồi điều binh mã là chuyện bình thường. Hỏa binh doanh vừa thiết lập không lâu, tân binh không hiểu quy củ, thao luyện nhiều mới tốt."
Ngoài mặt như nói tốt cho tất cả mọi người, nhưng bên trong lại trách người quản không tốt.
Ai cũng có ý xấu, Tư Đồ Dụ là thoải mái nhất, làm một vương gia nhàn tản là chuyện thoải mái nhất trên đời, nhìn bọn huynh đệ lục đục với nhau, tuy hoàng quyền làm người ta mơ ước nhưng hắn không muốn phí tâm vì nó, kết cục của đại ca chưa đủ sao? Bị nhốt mấy năm, lần trước nhìn thấy, đại ca trở nên gầy gò ốm yếu.
Cần gì chứ?
Hắn không nói một lời.
Đây là một loại vô tình, huynh đệ bên nhau bao nhiêu năm, dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng thờ ơ lạnh nhạt, Tư Đồ Hằng Thành nhíu mày nhìn nhị nhi tử, lại nhìn mấy nhi tử còn lại, nếp nhăn càng sâu, tuy nói hoàng gia vô tình, nhưng ông ta giáo dục bọn nó yêu thương nhau từ nhỏ, tuy hai mà một, mỗi ngày học hành cùng nhau, nếu không ruột thịt thì cũng có vài phần tình cảm.
Nhưng bọn nọ tuổi càng lớn thì tâm càng xa, Tư Đồ Hằng Thành tức giận nói: "Hôm nay dù ai đúng ai sai thì cũng phải tỉnh lại cho trẫm, nhất là con, Tu nhi, nghe nói con ra tay trước?"
"Đúng vậy." Tư Đồ Tu thẳng thắn nói, "Là do con không quản lý tốt hỏa binh doanh, làm cho người ta lợi dụng kẻ hở, nhi thần nguyện lãnh phạt. Nhưng cơn giận này, nhi thần không thể không xả."
Tư Đồ Hằng Thành đã sớm biết được chân tướng, ông ta biết là Lưu chỉ huy sứ điều người, mà hắn lại có quan hệ không bình thường với Chu gia, khó trách Tư Đồ Tu nghi ngờ Tư Đồ Lan, chàng đã quen làm việc thẳng thắn, không giấu đầu giấu đuôi, bây giờ chuyện liên lụy tới nhạc gia nên rất tức giận, tuổi trẻ nóng tính, khó trách không nhịn được đánh người.
Nghĩ đến điểm này, Tư Đồ Hằng Thành hiểu vài phần, chàng hơi lỗ mãng rồi, im lặng một lát, nhìn lướt qua mấy nhi tử, trên người bọn họ đều có khuyết điểm, cũng có ưu điểm, cho nên ông nhìn tới nhìn lui cũng không biết lập ai làm thái tử, các đại thần ồn ào lựa chọn, có điều ông ta không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
"Nếu con đã biết sai thì tạm thời ngừng quản hỏa binh doanh."
Nghe câu này, lòng Tư Đồ Lan dựng lên, hắn biết Tư Đồ Tu có khả năng, trước đây chàng đã nhiều lần lập công, nếu bây giờ quản hỏa binh doanh, thắng giặc biển, thì tất nhiên địa vị của chàng trong lòng phụ hoàng sẽ tăng lên, sao hắn có thể để cho chàng làm được? Nhưng tuyệt đối không thể để lộ ý nghĩ này ra.
Tư Đồ Dập khuyên bảo: "Phụ hoàng, hỏa binh doanh do một tay thất đệ khổ cực thiết lập, có phải phụ hoàng nên nghĩ lại?"
Tư Đồ Cảnh cũng nói: "Phụ hoàng, bây giờ còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra mà, người nhà họ Lưu khiêu khích, chọc hỏa binh doanh ra tay, cái này cũng tính lên đầu thất đệ sao? Thất đệ có làm gì đâu, xin phụ hoàng nghĩ lại."
"Không cần xin cho nó." Tư Đồ Hằng Thành thản nhiên nói, "Hỏa binh doanh tạm thời giao cho Lan nhi quản."
Tư Đồ Lan vui mừng.
Tư Đồ Cảnh giận tới suýt hộc máu.
Tuy quân doanh này là do Tư Đồ Tu thiết lập, nhưng hai huynh đệ bọn họ có tình cảm tốt, hắn luôn xem là của mình, bây giờ rơi vào tay Tư Đồ Lan, không biết phụ hoàng có ý gì. Sắc mặt hắn đen thui, hôm nay là ngày vui của hắn mà, con mẹ nó, sao xui như vậy chứ?
Tư Đồ Hằng Thành nói với Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Hạ Phương Bình, "Bắn chết người là một chuyện, không thể để người bị oan là một chuyện nữa, ngươi đi thẩm vấn, phải tra ra manh mối."
Hạ Phương Bình vâng một tiếng, xoay người bước đi.
Tuy đã tính toán mọi thứ ổn thỏa, nhưng nghe lão già nhà mình nói vậy, Tư Đồ Lan vẫn lo lắng trong lòng.
Tư Đồ Hằng Thành đứng lên: "Tu nhi sắp thành thân rồi, tạm thời tu thân dưỡng tính đi."
Ông ta phất tay áo đi.
Mấy vị vương gia nhìn nhau, Tư Đồ Lan vung áo choàng đứng lên, cười nói với Tư Đồ Tu: "Thất đệ đi thong thả, tứ ca sẽ thay đệ quản lý tốt hỏa binh doanh."
Một câu nói làm Tư Đồ Cảnh giận sôi lên.
Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Ngươi ngại bản vương đánh không đủ nặng?"
Chàng đứng lên đi về phía Tư Đồ Lan.
Nhớ lại cảm giác ăn đấm vừa nãy, Tư Đồ Lan kêu lên, "Tiểu tử đợi đó." Rồi chạy nhanh như làn khói.
Tư Đồ Dập đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Lá gan lớn lắm, dám gây chuyện vào ngày thành thân của ngũ đệ, nếu có chuyện gì thì ta sẽ không thu dọn giúp đệ."
"Yên tâm." Tư Đồ Lan cười cười, "Đánh cũng đánh xong rồi, sợ cái gì? Ai bảo thất đệ kiêu căng như vậy, chuyện gì cũng phải nhúng một tay, người không biết còn tưởng rằng nó muốn làm thái tử đó. Kết quả, chậc chậc, may áo thay người khác, thấy lão ngũ không, còn tức giận hơn nó nữa, kỳ lạ thật, hắn không tốn một chút sức lực gì cho quân doanh này hết, đã vậy còn nhìn chằm chằm vào công lao."
"Nói chung là đệ phải cẩn thận hơn." Tư Đồ Dập nói.
Trong đầu Tư Đồ Lan hiện lên câu nói của Tư Đồ Hằng Thành, hắn giật mình, nhưng rất nhanh thì lắc đầu, nếu phụ hoàng nghi ngờ hắn thì sẽ không giao hỏa binh doanh cho hắn, Tư Đồ Tu kết thân với Bùi gia, còn giữ binh quyền nữa, phụ hoàng không kiêng kỵ mới là lạ.
Tư Đồ Lan cười vỗ vai Tư Đồ Dập.
Tư Đồ Cảnh thở dài.
Hắn không ngờ sẽ có kết quả này, hắn hỏi Tư Đồ Tu: "Sao đệ thành thật quá vậy? Cứ nhận tội thế sao? Hỏa binh doanh vừa thiết lập không bao lâu, có chút sơ hở là chuyện thường, dù là danh tướng cũng chưa chắc tính toán mọi thứ chu toàn."
"Thôi đi, dù sao cũng có trách nhiệm của đệ." Tư Đồ Tu hơi ngẩng đầu lên.
Bầu trời đêm mênh mông, đời trước chàng chưa từng nhìn thấu, cứ cho là mình sẽ luôn được như mong muốn, cho là Tư Đồ Cảnh làm hoàng đế thì cuộc đời sẽ tiêu dao không lo, nhưng mà chàng chỉ là con cờ trong tay người ta, người tự đại như Tư Đồ Lan cũng vậy, bọn họ làm con, làm sao thoát khỏi tay phụ thân được?
Nên tranh thì tranh, nên thả thì thả, đúng như Bùi Trăn nhắc nhở, có đôi khi lùi một bước không phải là chuyện xấu.
Đôi mắt đen thăm thẳm sâu không lường được, không biết chàng đang nghĩ tới điều gì.
Trong nháy mắt, lòng Tư Đồ Cảnh trầm xuống, cũng không biết đây là cảm giác gì.
Dường như người đệ đệ này có chút xa cách.
Hắn đấm lên vai chàng, "Cũng được, đệ không hối hận là được, bây giờ chuyện đã định, muốn lấy lại cũng không được. Đi thôi, chúng ta đi uống vài chén."
"Ngũ ca, ngũ tẩu còn đang chờ đó, ngũ ca muốn uống cái gì?" Tư Đồ Tu đẩy tay hắn ra, cười nói, "Mau về đi."
Nhớ tới Viên Diệu Huệ, Tư Đồ Cảnh sợ nàng ta tức giận, hắn vội chào chàng về.
Tư Đồ Tu từ từ đi theo dọc cung.
Bóng đêm thâm trầm, dường như con đường không có điểm cuối. Đời trước, cuộc đời chàng ngắn ngủi hai mươi năm, tất cả kết thúc như vậy, chàng bỗng nhiên thấy cô đơn.
Rất khuya Bùi Trăn mới về. Có binh mã ty, Đại lý tự khanh Trần đại nhân, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Hạ Phương Bình, bây giờ, dù cho là Chu Dịch, hay là người giật dây, thì ai cũng không làm được gì, như vậy chỉ cần Bùi Ứng Hồng thật sự không giết người thì sẽ không sao.
Nhị lão nghe được tin tức, cuối cùng cũng thở phào.
Bọn hạ nhân đi báo cho mọi người, cuối cùng Bùi Ngọc Kiều có thể ngủ yên, nàng thật sự rất lo lắng cho Bùi Ứng Hồng, lúc đầu hắn đã tránh được một kiếp, không cần phải cưới Chân cô nương, ai ngờ bây giờ lại dính tới vụ án giết người, may là không có chuyện gì, nàng có thể yên tâm rồi, nhưng vào lúc này, bỗng nghe tiếng gõ trên cửa sổ.
Cạch cạch cạch ba cái, nàng giật mình, vốn định gọi Trúc Linh xem, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác kỳ lạ, nàn không biết hiểu đây là cảm giác gì. Ma xui quỷ khiến nàng đứng lên, đi tới đối diện mở cửa sổ ra.
Chàng đứng dưới ánh trăng, nụ cười tươi tắn, nhỏ giọng nói: "Xem ra chúng ta có thần giao cách cảm."
Trong bóng đêm, mặt của chàng hơi tái, nhưng vẫn thanh quý, cao không thể chạm như cũ, Bùi Ngọc Kiều giật mình hỏi: "Sao lại tới lúc này?"
"Bỗng nhiên muốn nhìn nàng." Chàng đưa tay sờ mặt nàng.
Ngón tay lạnh lẽo như tuyết ngày mùa đông.
Không biết chàng đứng bên ngoài đã bao lâu, Bùi Ngọc Kiều toàn thân co rụt lại: "Sao lại muốn nhìn ta? Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá." Nàng căng thẳng kéo chặc áo khoác, khẽ cười nói, "Có điều phụ thân nói ca ca không có chuyện gì."
"Ta biết, nhưng ta không quản hỏa binh doanh nữa, phụ hoàng giao cho tứ ca quản."
"Hả, do chàng quản?" Bùi Ngọc Kiều còn chưa biết chuyện này, nàng vội vàng an ủi, "Không sao đâu, không phải có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao? Nói không chừng ngày nào đó sẽ trở lại với chàng." Nếu vậy thì Tư Đồ Lan sẽ không có kết cục tốt, như thế mới có thể đến phiên Tư Đồ Tu.
Chàng cười rộ lên.
Người đối diện mặt mày cong cong, nụ cười dịu dàng, như ánh sáng trong đêm tối, đúng là gặp nàng thì tâm tình tốt hơn.
"Lúc nãy nàng đang làm gì?" Chàng hỏi.
Bùi Ngọc Kiều nhíu mày chỉ áo khoác cho chàng xem: "Chàng không thấy sao? Ta đang chuẩn bị ngủ."
Đúng rồi, nàng đang xỏa tóc, nếu lúc này bọn họ đã thành thân thì chàng có thể ôm nàng ngủ, Tư Đồ Tu hơi tiếc.
"Đã trễ rồi, vương gia nên..." Bùi Ngọc Kiều muốn nói chàng về đi, nhưng nàng bỗng nhớ tới chàng không cho phép nàng đuổi chàng đi nữa, nàng mím môi, đổi cách nói khác, "Chàng đứng ở đó hoài sẽ lạnh đó, không đúng, không có người phát hiện chàng tới đây sao? Ban đêm, nhà chúng ta có rất nhiều thị vệ."
Tư Đồ Tu nói, "Không có nơi bản vương không đến được."
"Khoác lác." Bùi Ngọc Kiều bĩu môi, nàng tò mò hỏi: "Sao chàng tới được?"
"Kêu Mã Nghị dụ người đi." Chàng cười, cho nên rất nhanh Bùi Trăn sẽ phát hiện, chàng nói: "Nàng qua đây."
Nàng không chịu.
Chàng nói: "Vậy bản vương đứng hoài luôn, nàng sẽ đứng cùng bản vương sao?"
Trời lạnh như thế này, chàng điên rồi sao? Bùi Ngọc Kiều không làm sao được, đành ló đầu ra cửa sổ, chàng bước lên hôn một cái lên môi nàng, lại hôn một cái lên mặt nàng, chàng cười nói: "Ngoan lắm, tối ngủ nhớ nằm mơ thấy bản vương."
Nàng đỏ mặt rụt đầu lại, nói một câu qua cửa sổ, "Vương gia mau đi đi!"
Đuổi thì đuổi luôn, không sợ chàng phạt nàng.
Tư Đồ Tu ở bên ngoài nhỏ giọng cười: "Bản vương đi."
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, đến khi không còn tiếng động, nàng nhịn không được lại len lén mở cửa sổ, gió lùa vào, trên song cửa sổ, vài nhánh hoa màu vàng quấn vào.
Nàng ngắt xuống, đặt lên chóp mũi ngửi, mùi thơm ngát xông vào mũi, nàng khẽ mỉm cười, trong lòng ngọt ngào giống như ăn đường.