Không đến hai ngày, Bùi Ứng Hồng được thả ra.
Mã Thị kéo hắn nhìn từ trên xuống dưới, rất sợ hắn ở trong ngục bị người ta ức hiếp, Bùi Ngọc Họa gần như ngửi được mùi thối trên người hắn, nàng ta bịt lỗ mũi nói: "Thật là khó ngửi, người không biết còn tưởng rằng huynh rơi vào rãnh nước bẩn đó."
Trước đó lo lắng muốn chết, bây giờ vừa gặp lại là muốn cãi nhau.
Bùi Ứng Hồng cười hì hì: "Ca nghe đại muội muội nói hôm qua muội rất lo lắng, một mình tới Hoài vương phủ, đúng không?"
"Ai lo lắng cho ca." Bùi Ngọc Họa liếc hắn, "Muội đi gặp phụ thân."
Thấy hai người còn đấu võ mồm, thái phu nhân cười nói: "Được rồi, được rồi, nhanh đi tắm thay quần áo khác, bỏ bộ quần áo này đi, sau này không mặc nữa."
Mặc trong ngục, rất xui.
Bùi Ứng Hồng dạ một tiếng, thi lễ với người lớn rồi xoay người đi.
Trở lại phòng chính, giữa đường gặp người Lâm gia, Lâm Thái cười nói: "Đúng là không sao."
"Con làm cậu, mợ lo lắng rồi." Hắn vội trả lời, tuy Lâm gia là thân thích đại phòng, nhưng nhị phòng bọn họ không ở riêng, mà quan hệ hai phòng lại rất thân thiết, nên hắn xưng hô với lâm gia giống Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều. Hắn vừa nói vừa nhìn Lâm Sơ Tuyết, nàng ta mặc áo màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng nõn, một đôi mắt xếch đang lo lắng nhìn hắn.
Hắn gọi: "Đại biểu muội."
Lâm Sơ Tuyết hé miệng cười, trong đôi mắt đều là vẻ vui mừng không che giấu, nàng ta mừng thay cho hắn.
Hắn cười rộ lên.
Lục Thị nhìn một màn này, trong lòng hơi động, Bùi Ứng Hồng tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao, hai nhà lại là thân thích, nếu có thể kết thân thì không thể tốt hơn nữa. Có điều nam nhi hầu phủ, phần lớn thời gian đều liếm máu trên lưỡi đao, bà ta có chút luyến tiếc nữ nhi, ý nghĩ vừa hiện lên là bà ta thấy do dự.
Vẫn nên thương lượng với tướng công trước.
Bọn họ đi phòng chính, Bùi Ngọc Anh tới, nàng ấy đang nói với Bùi Ngọc Kiều: "Muội muốn tận mặt thấy đại ca không có chuyện gì, sẵn tiện đến thăm tỷ tỷ, mắc công vài ngày nữa tỷ lại tới tìm muội." Nàng ấy kéo tay tỷ tỷ, "Mùa đông lạnh, tỷ đừng thêu nhiều quá, đợi đến mùa xuân rồi làm, nếu không thì ngón tay sẽ bị thương do lạnh."
Lục Thị cười nói: "Tình cảm hai đứa nhỏ thật tốt, nhìn thật hạnh phúc. Có điều Ngọc Kiều à, Ngọc Anh nói đúng đó, con không cần phải thêu gấp quá, cho dù gả tới vương phủ rồi thì con cũng có thể thêu, rồi mang về nhà mà."
Thái phu nhân nói: "Đúng đó, con ở cạnh ta, trò chuyện với ta là được."
Bùi Ngọc Kiều dạ một tiếng, nàng cười hì hì kéo Bùi Ngọc Anh tới Vọng Xuân Uyển.
Hiếm khi muội muội tới, tất nhiên là nàng kéo mãi không buông, phải giữ muội muội đến tối mới được.
Bầu trời tháng mười một trong xanh nhưng hơi nóng, Thẩm Mộng Dung từ Hàn Lâm Viện trở về, uống vài ngụm nước mới thấy thoải mái chút. Hắn cầm bút lên viết vài chữ lên giấy Tuyên Thành, gã sai vặt đẩy cửa vào cười nói: "Công tử, công tử nhà họ Bùi được thả ra rồi, đã điều tra rõ ràng, người không phải do hắn giết."
Hắn thở phào nhẹ nhõm, hôm trước là ngày vui của Hoài vương mà lại xảy ra chuyện, nghe nói Bùi Ứng Hồng cũng bị cuốn vào trong đó, lúc đó hắn có cho người đi nghe ngóng.
Gã sai vặt hỏi: "Công tử muốn tới thăm không?"
Hắn lắc đầu: "Không sao thì tốt rồi."
Từ ngày nàng bị Tư Đồ Tu dẫn đi là hắn không có đến Bùi gia nữa, cũng là khi đó hắn mới hiểu được hắn thiếu cái gì, hắn không làm được như Tư Đồ Tu, không toàn tâm toàn ý được, miệng hắn nói cưới nàng, nhưng phần lớn là hắn đang phản kháng lại sự trói buộc của phụ mẫu. Về điểm này, hắn đúng là trẻ con. Nếu hắn có thể suy nghĩ cặn kẽ hơn, không nóng lòng đòi hỏi thì...Nhưng tất cả đã muộn, nàng đã bị chỉ hôn, với tính tình của Tư Đồ Tu, bây giờ hắn đi Bùi gia, chỉ có thể mang đến phiền phức cho nàng.
Không cần thiết phải gặp nhau nữa rồi.
Hắn nhìn tờ giấy Tuyên Thành, trong đầu hiện ra hình ảnh dưới cây ngân hạnh, nàng ngồi cạnh hắn, bình yên ấm áp. Nhớ tới nàng nhỏ giọng đồng ý với mình, khóe miệng hắn vểnh lên, nàng vẫn là đứa ngốc, người khác đối xử tốt với nàng một phần là nàng đã thỏa mãn, trên đời này, sẽ không còn cô nương nào ngây thơ như nàng nữa.
Ánh mắt hắn hơi mơ hồ, mọi chuyện đã định, Sở vương thích nàng, thích nhiều hơn hắn, thích tới mức dùng mọi giá để nàng làm vương phi.
Bút trong tay chợt rơi xuống, nhuộm đen một góc giấy Tuyên Thành, hắn và nàng là không khả năng, nhưng nhờ bài học này mà hắn hiểu được nên gánh vác cái gì, nên kiên trì cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cành cây vắt ngang, xa xa có tiếng pháo truyền đến, chắc là bọn trẻ con chơi đùa, thỉnh thoảng vọng tới. Tết âm lịch, năm mới đã đến.
Mỗi nhà chuẩn bị quà tết tặng cho nhau.
Các cô nương thảo luận ngày tết nên mặc đồ mới nào, bọn nhỏ được nghỉ không cần học bài, nghĩ đến các món ăn ngon ngày tết, ai cũng nôn nao. Lúc này, Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ngọc Họa đã được nghỉ học, hai tỷ muội ở hậu viện nhìn Bùi Trăn dạy võ cho Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân. Thỉnh thoảng Bùi Ngọc Kiều cũng theo đánh vài chiêu, có điều nàng mặc nhiều đồ, áo bông dày, váy bông rộng, không ăn mặc gọn gàng như nam nhân trong ngày mùa đông, nhìn rất giống cục bông tròn, chọc mọi người cười không ngừng.
Bùi Ứng Lân hô lên: "Ôi, đại tỷ đừng luyện nữa, tỷ làm đệ không luyện được."
Bùi Ngọc Kiều trừng hắn: "Tỷ sắp bận rồi, đệ ồn ào cái gì, đệ quay lưng lại đừng nhìn tỷ là được."
Bùi Ứng Hồng cười phì một tiếng, "Muội đến vương phủ rồi thì nhờ vương gia dạy, hắn biết võ mà."
Bùi Ngọc Kiều ngẩn người.
Làm vậy được sao? Nhưng đời trước, chàng rất dữ khi dạy học, học hành đã vậy, lỡ luyện võ cũng vậy thì sao? Nếu nàng luyện không tốt thì chàng sẽ làm như thế nào? Phụ thân nóng giận sẽ đạp mấy cái vào mông hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng đó. Không được, nàng lắc đầu liên tục.
Bùi Trăn không thể tưởng tượng ra cảnh nữ nhi học võ với con rể, nhưng Tư Đồ Tu thật sự nghe lời ông, chàng đã nhường hỏa binh doanh lại, ông có thể tin chàng được không? Ông cười cười hỏi Bùi Ứng Hồng: "Bây giờ hỏa binh doanh do Yến vương quản, có sai sót gì không?"
Nhắc tới chuyện này, Bùi Ứng Hồng cười giễu, "Hắn quản cái gì, suốt ngày chỉ biết ngủ với nữ nhân..." Nhớ đến hai muội muội còn ở cạnh, hắn nuốt lời lại, "Mỗi ngày chỉ tới cho có mặt, chỉ dựa vào mấy vị thống lĩnh thao luyện, còn bản thân hắn không chịu bỏ công sức, nếu đi Lưỡng Chiết thì không thua mới lạ."
Bùi Trăn gật đầu, Yến vương nổi danh xảo quyệt, nhưng hắn không biết điểm mấu chốt, là người không làm được chuyện lớn, dù hắn có được hỏa binh doanh thì sao? Còn chưa biết mình đã động thổ lên đầu Thái tuế.
Ông nói: "Con đừng tham dự vào chuyện này, nên thao luyện cứ thao luyện."
Bùi Ứng Hồng dạ một tiếng.
Qua hết tết, Sở vương phủ chọn ngày tốt đưa sính lễ tới, lễ quan đọc danh sách: "Hai hộp nam châu, hai cặp trâm hồ điệp, hai cặp trâm hoa mai mừng thọ, bốn cặp trâm phượng, bốn cặp vòng tay vàng, hồng ngọc, lam ngọc, mỗi loại tám viên, hai chuỗi hạt châu, hai chuỗi ngọc bích. Một tấm lông cáo, một tấm lông cừu đen, một tấm long chồn trắng, một áo khoác lông cừu, năm cuộn gấm năm màu, mười cuộn gấm dệt vàng, hai cây lược răng ngà, hai lọ cắm hoa bằng gỗ tử đàn, hai khối ngọc đàn hương, hai ống nhổ bằng ngọc, một bình phong bằng ngọc..."
Lễ quan đọc nửa ngày vẫn chưa xong, mọi người trong phủ nghe tới phát ngốc.
Ai cũng nói hoàng gia cưới thê tử không giống người bình thường, nếu không phải là chính tai nghe thì khó có thể tưởng tượng được, đúng là mười dặm hồng trang, thái phu nhân nghĩ cho dù có mang ra hai mươi dặm đồ cưới thì cũng không quý giá bằng những thứ này. Mã Thị ghen tị trong lòng, nhưng ghen tị thì ghen tị, bà ta vẫn còn lý trí, bà ta biết trong một nhà không thể có hai vị vương phi, bây giờ đã có Sở vương phi, nhị phòng còn phải dựa vào đại phòng, bà ta cười tủm tỉm.
Đinh Hương đi một vòng trở về cười nói với Bùi Ngọc Kiều: "Không ngờ có nhiều đồ như vậy, thái phu nhân đã cho người mở rộng khố phòng, có rất nhiều người hâm mộ cô nương đó."
Bùi Ngọc Kiều cười.
Đời trước cũng có nhiều sính lễ như vậy, nhưng trong nhà chỉ một màu ảm đạm. Bây giờ, tổ phụ tổ mẫu, phụ thân, không ai tức giận như đời trước nữa. Cuối cùng cũng khác rồi, tất nhiên kết cục cục sẽ khác, nàng cúi đầu đâm kim vào mũi giầy, trong nhà ai cũng có quà, kể cả Mã Thị, nàng cũng tặng một cặp hà bao. Bây giờ nàng làm thêm cho phụ thân hai đôi giày nữa, làm xong...chắc là tới tháng ba rồi.
Khi đó, nàng phải đi rồi.
Tuy đã sớm biết, nhưng trong lòng vẫn ê ẩm, nàng luyến tiếc.
Thời gian không chờ đợi người.
Tiết thanh minh đi qua, đảo mắt là đến ngày sáu tháng ba.
Ngày Sở vương cưới Sở vương phi.
Trong Vọng Xuân Uyển, Bùi Ngọc Họa mở giá y của nàng ra, nàng ta không che giấu hâm một trong mắt, chậc chậc hai tiếng nói: "Trong ba tỷ muội chúng ta chỉ có mình tỷ có thể mặc, đời này muội không nhận nổi chức vương phi rồi, nhìn xem, thật là đẹp." Nàng ta nhướng mày nói: "Còn đẹp hơn giá y của Hoài vương phi."
Bùi Ngọc Anh biết nàng thù dai, bây giờ vẫn còn nhớ Viên Diệu Huệ không tốt, nàng ấy cười cười nói: "Muội đó, sau này đừng thẳng thắn như vậy nữa."
"Muội biết mà, có điều nàng ta là tẩu tử của đại tỷ, ai mà không biết đâu." Bùi Ngọc Họa nói: "Đại tỷ, bọn muội mặc giá y cho tỷ."
Bùi Ngọc Kiều đứng lên đưa ra hai cái tay.
Lúc này Thẩm Thời Quang, Tưởng phu nhân, Mã Thị cùng nhau bước đến tặng thêm của hồi môn cho nàng, Tưởng phu nhân còn tặng thay Tưởng Lâm một cây trâm cài,
Bùi Ngọc Kiều nhận lễ vật, nàng cám ơn từng người, Thẩm Thời Quang cười nói: "Ở kinh thành, ta chỉ có mấy người các cô là bạn tốt nhất, bây giờ cô phải gả đi rồi, sau này khó mà gặp mặt."
"Không đâu, ta sẽ thường về nhà, lúc đó sẽ mời cô tới." Bùi Ngọc Kiều nhanh mồm nhanh miệng.
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Mọi người mặc giá y cho nàng, xinh đẹp rực rỡ, hoa mẫu đơn phú quý càng làm nổi bật dung mạo xinh đẹp của nàng.
Bùi Ngọc Anh mang mũ phượng cho nàng, đầu nàng rụt lại, nữ quan trong cung ối một tiếng, "Không được, phải ngẩng đầu lên chút nữa, vương phi nương nương, dù có nặng hơn thì ngài cũng phải gắng chịu."
Mũ phượng của vương phi nặng hơn bình thường, sáu nhánh đều là vàng ròng, còn có rất nhiều minh châu đính lên, Bùi Ngọc Họa cười: "Thân phận cao thì phải chịu khổ nhiều hơn chút, quần áo này cũng nặng, muội đoán khoảng mấy chục cân đó."
Bùi Ngọc Kiều nghe muội muội nói thì nhịn không được thở dài, nàng có cảm giác cổ mình sắp lệch đi.
Thấy nữ quan nhìn mình chầm chầm, nàng vội thẳng người lên.
Tiếng pháo bên ngoài vang lên, Bùi Ngọc Anh ra ngoài nhìn, bầu trời nổi lên rặng mây đỏ, nàng ấy cười nói: "Hôm nay bầu trời rất đẹp, là một ngày tốt lành." Nụ cười vui vẻ mà trong mắt là nỗi buồn xa cách, nàng ấy muốn đưa tay sờ đầu nàng, nhưng không thể sờ nữa rồi, nàng ấy đặt tay lên lưng nàng, "Kiều nhi, tỷ phải tự chăm sóc cho mình, có chuyện gì thì cho người tới tìm muội, nhớ chưa?"
Muội muội không khóc như đời trước, Bùi Ngọc Kiều nghĩ nàng không còn ngốc như xưa nên muội muội bớt lo lắng rồi, nàng dùng sức gật đầu: "Nhớ rồi."
Nàng không khóc, nàng đã khóc tối hôm qua, ngay trước mặt thái phu nhân và phụ thân rồi, thái phu nhân đã dạy nàng nhiều đạo lý, hôm nay nàng không khóc, nàng cười nói: "Mọi người cũng phải tự chăm sóc mình, chờ con trở lại, chúng ta sẽ bên nhau như trước."
Nữ quan lấy khăn hồng phủ lên đầu nàng, trước mắt bỗng tối đen, cái gì cũng không thấy rõ.
Bàn tay cầm tay nàng là bàn tay của muội muội, dẫn nàng ra cửa, bước ra ngoài.
Nàng nằm lên lưng Bùi Ứng Hồng.
Đường ca đã cao hơn, lưng cũng rộng hơn, nàng nhỏ giọng nói: "Muội gả ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình phụ thân, ca ca, huynh ở bên phụ thân nhiều hơn, được không?"
Bùi Ứng Hồng đồng ý, "Muội yên tâm, đại bá và phụ thân ca rất tốt, không phải muội không biết, đừng lo lắng nữa, đều giao cho ca."
Nàng dạ một tiếng, tựa đầu lên vai hắn, từ từ rời khỏi cửa Bùi gia.
Tư Đồ Tu kế kiệu hoa chờ nàng.
Bùi Ứng Hồng đặt nàng xuống, cười nói: "Vương gia, sau này muội muội giao cho ngài."
Nàng lắng tai nghe.
Trong tiếng pháo trúc ồn ào, giọng nói của chàng rất rõ ràng, "Bản vương sẽ chăm sóc tốt cho nàng." Chàng đi tới đỡ cánh tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn ý cười, "Nương tử, lên kiệu thôi."
Nàng ngồi xuống, cỗ kiệu nâng lên.
Chàng cưỡi ngựa đi bên cạnh, một đường diễn tấu sáo và trống.
Tới vương phủ, cỗ kiệu hạ xuống, chàng dùng hồng trù dắt nàng, nàng đi từng bước một, dưới ánh trăng, chàng quay đầu ngắm nàng, nàng cúi thấp đầu, khăn đội đầu che phủ, chàng không thấy khuôn mặt nàng nên không biết nàng có vẻ mặt gì, có giống như tâm tình giờ phút này của chàng không? Chuyện luôn hy vọng, luôn chờ đợi, cuối cùng cũng đến.
Tiểu cô nương do một tay chàng dạy dỗ, tiểu cô nương được chàng nhìn lớn từng ngày, cuối cùng đã về cạnh chàng.