Hai người tới phòng khách vương phủ, nữ quan chủ trì nghi lễ kết thành phu thê.
Bên tai đều là tiếng chúc mừng liên tục.
Bùi Ngọc Kiều không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, vì mũ phượng và giá y ép nàng toát mồ hôi, trong mơ mơ màng màng đi theo hồng trù, chịu khổ tới khi vào phòng hỷ mới được tạm nghỉ ngơi, nàng ngồi xuống, từ từ thở dài một hơi, còn chưa lấy lại tinh thần thì trước mắt bỗng sáng lên, khăn đội đầu bị gỡ ra.
Tư Đồ Tu cầm gậy như ý đứng trước mặt nàng.
Chàng mặc quần áo tân lang đỏ rực, ngọc diện tuấn mỹ, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào nàng, chàng không hề để ý người bên ngoài đang nhìn. Tấn vương phi Tiết Qúy Lan nhỏ giọng cười nói: "Thất đệ muội ăn mặc giống như tiên nữ, ai cũng không đẹp bằng, đúng là xứng lứa vừa đôi với thất đệ."
Bùi Ngọc Kiều phát hiện có nhiều người đang đứng, nàng hơi ngượng ngùng gục đầu xuống.
Lúc này nữ quan cho người bưng rượu giao bôi tới, rượu là ngọt, gáo bầu là khổ, hai người uống xong, từ nay về sau đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.
Nàng nghe theo nữ quan đứng đối mặt với chàng.
Bỗng nhiên nhớ tới đời trước nàng không có uống rượu giao bôi, nàng mơ màng ngồi đó, Tư Đồ Tu gỡ khăn của nàng rồi xoay người đi.
Làm sao chàng cam lòng đây? Nàng rất ngốc, có điều chàng chưa từng vứt bỏ nàng.
Thấy Tư Đồ Tu cầm rượu, nàng cũng cầm lên bên môi uống vào, có chút ngọt, có chút đắng, nàng mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền, so với rượu còn say lòng người hơn, nhìn dáng vẻ này của nàng, chàng hận không thể đè nàng xuống ngay bây giờ. Mọi người biết điều, chờ hai người uống chè hạt sen xong, chúc mừng vài câu sớm sinh quý tử là lần lượt đi ra ngoài.
Chàng xoay người đóng cửa, quay lại đã thấy nàng gỡ mũ phượng xuống dưới, mái tóc dài bung ra.
Chàng cười rộ lên: "Nặng lắm sao?"
"Ừ, rất nặng, cổ rất đau." Nàng lại cởi giá y.
Chàng kéo nàng ngồi cạnh giường: "Để bản vương xem."
Nói là xem, nhưng vừa kéo áo xuống, nhìn thấy làn da trắng như ngọc là toàn thân chàng nóng lên giống như uống rượu mạnh, đại khái là nhịn lâu lắm rồi, chàng hôn cổ nàng, nàng rụt lại không cho chàng chạm vào. Chàng nhướng mày, "Bây giờ ta và nàng đã là phu thê, lẽ nào ma ma không dạy nàng?"
Trong đầu Bùi Ngọc Kiều nghĩ tới chuyện nam nữ, đời trước nàng có nghe một lần rồi, đời này ma ma lại dạy thêm lần nữa, nàng nghe mà mặt đỏ tới mang tai, nàng lắc đầu: "Không có dạy."
Chàng cười ha ha đứng lên, xoa bóp mặt của nàng: "Thôi đi, bản vương còn phải tiếp khách, nàng tắm rửa sạch sẽ đi."
Chàng không thích khuôn mặt son phấn của nàng, nếu thật sự hôn nàng thì e là chàng sẽ mang khuôn mặt hồng hồng trắng trắng ra ngoài.
Chàng ra khỏi cửa.
Trúc Linh và Đinh Hương vội đến.
"Phòng bếp đã nấu nước xong." Đinh Hương nói, "Nương nương, tụi nô tỳ chuẩn bị cho ngài tắm?"
Trúc Linh cười rộ lên: "Em thích ứng thật nhanh, mới đây đã gọi nương nương rồi."
"Gọi nương nương rất uy phong, sao lại không thích ứng nhanh được? Nương nương, nương nương." Đinh Hương liên tục gọi nhiều lần.
Bùi Ngọc Kiều bị nàng ấy chọc cho cười rộ lên.
Hai người hầu hạ nàng đi tắm.
Vương phủ cái gì cũng lớn, phòng tắm lớn, thùng tắm lớn, bọn nha hoàn thấy ngạc nhiên, duy chỉ có Bùi Ngọc Kiều là không ngạc nhiên, tốt xấu gì nàng cũng đã ở đây ba năm, bây giờ giống như trở lại chốn cũ. Nàng nhắm mắt lại để các nàng tắm cho mình, qua nửa canh giờ mới ra ngoài, toàn thân sạch sẽ, tỏa ra hương thơm.
Nàng mặc áo lót thêu long nhãn hoa sen màu đỏ tươi, ngồi trên giường, nàng bắt đầu hồi hộp.
Không biết khi nào Tư Đồ Tu trở về, không biết lát nữa... ký ức vẫn còn mới mẻ, nàng sợ đau, nghĩ tới đây, nàng vùi cả người vào góc giường, trùm chăn kín lại.
Có mấy vị vương gia cản rượu giúp nên Tư Đồ Tu uống không nhiều, chàng nhanh chóng trở về nội viện, ai ngờ vừa tắm xong, bước ra thì không thấy ai hết, tim chàng đập thình thịch, chẳng lẽ nha đầu kia lâm trận bỏ chạy rồi? May là chàng nhìn thấy trước giường có một đôi giầy thêu, chàng thở phào một hơi. Tuy Bùi Ngọc Kiều không phải tên ngây ngô gà mờ, nhưng nói thật, nếu nàng có làm chuyện gì đó kỳ lạ thì không làm người ta ngạc nhiên lắm.
Chàng đi tới.
Nàng nghe tiếng bước chân, từ trong chăn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt long lanh nước tràn đầy cảnh giác.
Sao nhìn chàng như nhìn người xấu vậy? Không phải nàng nguyện ý gả cho chàng sao? Tư Đồ Tu hơi đau đầu, chàng cởi giày ngồi lên giường, nàng thấy chàng mặc đồ lót thì biết chàng đã tắm rồi, nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta ngủ thôi."
Chủ động như vậy? Tư Đồ Tu nhướng mày hỏi: "Là ngủ thật hay ngủ giả?"
"Ngủ cũng có thật giả sao?" Nàng nằm xuống, cả người lùi sát vào trong, "Ta mệt, muốn ngủ."
Nàng xoay lưng ra phía chàng.
Biết rõ là đêm động phòng mà còn xài chiêu này, Tư Đồ Tu vừa bực mình vừa buồn cười, tay đặt lên eo nàng, vừa dùng sức là bế nàng lên, "Cuộc đời con người có bốn chuyện lớn, đêm động phòng hoa chúc là một trong số đó, nàng không biết sao?" Tay chàng như rắn trườn vào trong áo nàng, động một cái là cởi hết sạch, đêm nay tiểu bạch thỏ rơi vào ổ sói mà còn muốn toàn thân thoát ra? Chàng đã nhịn lâu rồi, làm sao dễ dàng tha cho nàng?
Không đợi nàng trả lời, chàng đã đặt nàng dưới thân.
Nam nhân vóc người cao lớn nằm bên trên, nàng sợ đến toàn thân run rẩy, nàng lắc đầu nói: "Ta sợ."
Chàng cúi đầu hôn nàng, gặm cắn cánh môi non mềm của nàng, chàng nghe câu này thì ậm ờ hỏi: "Sợ cái gì?"
"Sợ, sợ đau." Những cái khác nàng không nhớ rõ, nàng chỉ nhớ đêm động phòng đời trước giống như ác mộng, thậm chí nàng còn không thấy chàng cởi đồ, nàng chỉ muốn chàng đi. Nàng khóc, chàng đứng lên đi tắm, lúc quay lại thì không thèm để ý đến nàng, chỉ gọi nha hoàn hầu hạ. Mắt nàng đỏ lên, "Ma ma nói rất đau, phải gắng chịu đựng, nhưng ta sợ."
Chàng dừng động tác, thì ra là vì cái này.
Lần đầu tiên là phải đau rồi, chẳng lẽ chàng không thể chạm vào nàng? Tư Đồ Tu nghĩ, chàng đưa tay vuốt gò má nàng, dụ dỗ nói: "Bản vương sẽ nhẹ nhàng, nàng đừng lo lắng, không đau đâu."
Nhẹ một chút là không đau? Bùi Ngọc Kiều không biết, có lẽ lần đó là do chàng dùng quá sức, nàng gật đầu: "Được, vậy chàng phải nhẹ nhàng."
Dáng vẻ tin tưởng của nàng làm chàng xấu hổ, nhưng đau trễ không bằng đau sớm, chàng cúi đầu hôn mắt nàng, từ từ xuống dưới. Da thịt trắng tuyết dưới ánh nến có một vẻ đẹp riêng, trước đây quen thuộc rồi thì chàng cũng không thấy chán, bây giờ nàng trong ngực chàng, giữa hai người có thêm tình cảm, hô hấp chàng dồn dập. Đầu lưỡi như lửa, ngón tay như dây, dưới sự kích thích của chàng, cảm giác quen thuộc xông tới, cả người nàng như biến thành một vũng nước.
Chàng bỗng nhiên đâm vào, nàng không đề phòng nên thét chói tai, nước mắt rơi xuống tới, nàng tức giận, "Chàng gạt người, gạt người."
Chàng hôn môi nàng, "Đau một lát thôi, nàng gắng chịu, nếu không... Ngày mai, từ ngày mai là hôm nào cũng đau."
Nàng khóc huh u như con mèo nhỏ.
Chàng không dùng sức nữa mà kéo nàng ôm vào lòng, toàn thân khó chịu như bị người ta chém mà còn phải dỗ dành nàng, "Đừng khóc nữa, bản vương không làm nữa."
Nàng mở mắt nhìn cái kia thẳng đứng.
Sắc mặt chàng ửng hồng, chàng nói: "Nếu không ngày mai..."
"Nhưng chàng nói ngày mai sẽ đau nữa."
"Đúng vậy, cho nên hôm nay nàng gắng chịu một chút, ngày mai là hết đau rồi." Chàng thấy có hy vọng, cọ xát trên người nàng "Có được không? Nương tử?" Chàng nói bên tai nàng, "Kiều Kiều? Kiều nhi?"
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghe chàng gọi nàng như vậy, nàng nói: "Chỉ có người nhà mới gọi ta như vậy."
"Bản vương là tướng công của nàng, bản vương muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy." Đây là lần đầu tiên chàng gọi nàng như vậy, hai chữ vấn vương nơi đầu lưỡi, có cảm giác vô cùng thân thiết, hai tay chàng ôm mặt nàng, "Có được không, Kiều nhi?"
Nàng bị chàng gọi tới đỏ mặt, cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy chàng nhẹ thôi."
"Được, Kiều nhi." Chàng hôn nàng, lần nữa chinh phạt.
Nàng nhịn đau, sau đó chàng có chút nhanh, nàng nhịn không được lại khóc lên, may mà không lâu sau là chàng dừng lại, nàng thở phào, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Chàng mở mắt ra nhìn nàng, dường như đây không phải là sự thật, hai người vốn sinh ly tử biệt, chàng cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng, ai ngờ nàng vẫn là nàng, còn nằm ngay đây.
Chàng sờ gò má nàng.
Nàng rù rì, "Ta mệt nhọc."
Trên trán ướt đẫm mồ hôi, chàng kéo nàng lại, hôn lên mặt nàng, "Còn đau không?"
Nàng lắc đầu.
Chàng nói: "Đi tắm."
Nàng vẫn lắc đầu, vùi đầu trong ngực chàng, "Không đi, không bẩn."
Con mèo lười, chàng cười khẽ, phân phó bọn nha hoàn đi lấy nước.
Hai người ở bên ngoài nghe, sớm đã mặt đỏ tới mang tai, lập tức đi phòng bếp lấy nước, khi quay lại thấy Tư Đồ Tu ôm Bùi Ngọc Kiều tới phòng tắm thì hoảng sợ.
"Xuống nước thôi." Chàng nói rồi đặt Bùi Ngọc Kiều vào thùng tắm.
Dòng nước ấm áp, nàng mở mắt: "Trúc Linh, Đinh Hương đâu?"
"Bản vương tắm cho nàng." Chàng bỏ tay xuống nước, "Nếu ngày mai còn đau thì bản vương lại tiếp tục tắm cho nàng, sao nào? Người ngoài không có vinh dự này đâu."
"Người ngoài sẽ không đau." Nàng nhíu miệng.
Tư Đồ Tu cười ha ha đứng lên, lời này làm chàng không còn cách nào phản bác.
Tắm cho nàng xong, ôm nàng trở về giường, hai người ôm nhau ngủ.
Bùi Ngọc Kiều rất mệt mỏi, vừa nằm xuống là ngủ, không hề có suy nghĩ nào khác. Tư Đồ Tu thì ngược lại, chàng thấy rất thoải mái, chắc đây chính là cam tâm tình nguyện thành thân, không một chút tiếc nuối, chỉ có thỏa mãn, ôm nàng trong tay, giống như cái gì cũng có. Chàng cầm tóc nàng, sờ mặt nàng, sờ hai cái bánh bao, chàng làm nàng giật mình, nàng vuốt mắt nhìn chàng, "Vương gia, sao còn chưa ngủ?"
Giọng nói hờn dỗi như trách chàng làm nàng thức.
Chàng sờ sờ đầu của nàng: "Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm."
Ngày mai phải vào cung thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu. Nàng bỗng tỉnh ngủ, dụi dụi vào người chàng.
Biết nàng sợ, chàng ôm chặc nàng.
Nàng dụi tới dụi lui, chàng nhỏ giọng quát, "Không được lộn xộn, ngủ nhanh đi."
Chàng là nam nhân bình thường, khó có thể nhịn được.
Cảm giác cơ thể chàng thay đổi, nàng không dám nhúc nhích nữa, nhắm mắt lại, hơi thở nhanh chóng đều đặn.
Luôn là như vậy, dù ban ngày có bị mắng thì buổi tối nàng cũng có thể nhanh chóng ngủ, chàng thật sự hâm mộ sự ngây thơ của nàng, thế giới của nàng trắng như tuyết, thế giới của chàng lại toàn màu đen, dung hợp với nhau, có phải là tốt hơn không? Chàng suy nghĩ lung tung, tay ôm eo nàng, dần dần nhắm mắt.
Nến đỏ im lặng cháy, chiếu sáng cả phòng.