Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chia ra hai bên, nàng theo Viên Diệu Huệ đi vào bên trong, Tư Đồ Cảnh vỗ vai Tư Đồ Tu ra bên ngoài viện.

Tư Đồ Dụ hơn ba mươi tuổi, Chu vương phủ được xây từ sớm, bức tường đình đài đều có tuổi, các thứ còn lại không khác gì vương phủ khác. Ngày xuân, sắc màu rực rỡ khắp nơi, Bùi Ngọc Kiều vừa đi vừa nhớ lại chuyện đời trước.

Chỗ này, trong hai năm, nàng tới bốn năm lần, bởi vì Thường Bội làm người khiêm tốn, thật sự rất ít mời người tới chơi, còn Tư Đồ Dụ thích sống phóng túng, nhưng hắn không thích dẫn người về nhà mình.

Có lần mời phu thê hai người, Thường Bội lấy rượu ngon nhất trong nhà ra đãi, nàng ta còn uống tới say.

Nàng không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Viên Diệu Huệ cười nói: "Tuy chúng ta đã gặp nhau ở đây, nhưng qua vài ngày ta muốn mời muội, đến lúc đó muội không được từ chối đó."

Bùi Ngọc Kiều nói được.

Viên Diệu Huệ nhìn Tố Hòa, thật ra nàng ta đã sớm chú ý rồi, nàng ta thấy giật mình vì có nha hoàn xuất chúng như thế, phải biết rằng bình thường chính thê sẽ không rộng lượng đến mức để một mối nguy hiểm như vậy bên cạnh. Cho dù muốn lôi kéo tướng công, thì ngay lúc mình còn trẻ, cũng sẽ không chọn một người bắt mắt như vậy, có điều Tư Đồ Cảnh một lòng, nàng ta không phải lo, chỉ hiếu kỳ hỏi: "Nha hoàn này do muội mang từ nhà nhà mẹ đẻ tới?"

"Không phải." Bùi Ngọc Kiều nói, "Là ở vương phủ."

"Hả?" Là người của Tư Đồ Tu sao? Nàng ta nhớ tới Tư Đồ Cảnh nói chàng không gần nữ sắc là thấy buồn cười, không gần nữa sắc mà có nha hoàn như vậy bên cạnh? Không chừng là thông phòng, nàng ta nhìn Bùi Ngọc Kiều bằng ánh mắt đồng tình, thật sự là khổ hơn nàng ta đoán nữa, mới có vài ngày mà chàng đã chán ghét thê tử, dung túng thông phòng ra ngoài. Nàng ta vỗ vỗ tay Bùi Ngọc Kiều, "Xem ra thất đệ rất thương muội, mới đây mà đã tìm người chia sẻ với muội rồi."

"Chia sẻ?" Nếu là trước đây, dù Viên Diệu Huệ có nói gì thì nàng cũng sẽ không nghĩ theo hướng xấu, nhưng bây giờ, Bùi Ngọc Kiều thấy nàng ta có dáng vẻ khinh thường là biết nàng ta không có ý gì tốt, nàng nói, "Tố Hòa rất giỏi, tri thức uyên bác, còn có thể múa đao múa kiếm, vương gia đặc biệt cho nàng hầu hạ ta, nàng có thể thay ta giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng nàng không phải thông phòng."

Viên Diệu Huệ hơi ngượng ngùng: "Có ai nói là thông phòng đâu, ta nhìn nàng là biết nàng không bình thường."

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng xem thường, nàng nói không phải, ai mà biết được.

Trên đời có mấy nam nhân giống như Tư Đồ Cảnh, nàng ta vừa gả vào là hắn đuổi hết thông phòng đi, bây giờ không có một nữ nhân nào. Tư Đồ Tu sao? Rất khó nói, dù sao Bùi Ngọc Kiều rất dễ lừa.

Hai người đi tới phòng chính, thấy Tấn vương phi Tiết Qúy Lan, con trai năm tuổi Tư Đồ Chương, Yến vương phi Chu Mai, còn có hai vị công chúa, một vị là An Thành công chúa Tư Đồ Mai, còn một vị là Khánh Dương trưởng công chúa Tư Đồ Óanh, đứa cháu gái Diêu Trân, Diêu Trân nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều, đôi mắt liên tục đảo quanh người nàng.

Lần trước Tư Đồ Tu thành hôn, trong lòng nàng ta không vui, nói đúng hơn là từ lần Hứa quý phi mời nàng ta vào cung, sau khi thấy Tư Đồ Tu là bắt đầu không vui, không ngờ chàng lại bạc tình như vậy, tình cảm thuở thiếu thời không nhớ chút gì, còn lạnh nhạt với nàng ta, vì vậy chàng thành thân, nàng ta không muốn đi chúc mừng. Hôm nay là sinh nhật Chu vương phi, nàng ta thấy tò mò, muốn biết chàng cưới cô nương như thế nào, nên lần này đi theo.

Không ngờ Bùi Ngọc Kiều rất xinh đẹp, hai mắt to tròng, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng, quần áo sáng chói, tâm tình nàng ta tệ hơn rồi.

Từ trước tới nay Tiết Qúy Lan làm người dịu dàng phóng khoáng, nàng ta là người đầu tiên đứng lên chào các nàng.

"Thân thể nhị tẩu luôn không tốt, sợ là sẽ ra trễ, chúng ta ngồi chờ một lát." Tiết Qúy Lan kéo Bùi Ngọc Kiều ngồi xuống.

Bùi Ngọc Kiều nói: "Không sao, trước kia ta còn nghĩ nhị tẩu sẽ không mời chúng ta tới đâu, bây giờ là chúng ta làm phiền rồi, vốn nên để nhị tẩu dưỡng bệnh."

Giọng nói mềm mại, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế ngồi đoan chính, Tiết Qúy Lan nhớ tới chuyện nàng làm đổ rượu trong cung, hôm nay gặp mặt, dường như nàng chững chạc hơn, đang lúc muốn nói chuyện, Thường Bội đỡ nô tỳ tay đến, nhẹ giọng ho khan mấy tiếng rồi nói: "Làm phiền bọn muội ở cùng với người bệnh như ta rồi, còn tặng nhiều quà tặng như thế nữa. Ta chưa được gặp mấy vị vương phi, nên lần này mời bọn muội tới."

Cả người gầy gò, dường như gió thổi qua một cái là sẽ ngã xuống ngay.

Sắc mặt vàng như nến, bên người nàng là một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, mặt trái xoan, cười rộ lên là lộ ra hai má lúm đồng tiền, Tư Đồ Chương thấy tiểu cô nương là nhào tới gọi: "Tỷ tỷ, đệ rất nhớ tỷ, nhưng phụ thân không cho phép đệ thường tới, lần sau tỷ đến nhà đệ đi."

Tư Đồ Uyển sờ sờ đầu Tư Đồ Chương, "Tỷ phải chăm sóc nương, đợi lúc rãnh tỷ sẽ tìm đệ."

"Được, nhưng hôm nay đệ tới rồi, chúng ta đi ra ngoài vườn chơi, được không?" Tư Đồ Chương lôi kéo góc áo Tư Đồ Uyển.

Tư Đồ Uyển ngẩng đầu nhìn Thường Bội.

Thường Bội nói: "Hành lễ với người lớn rồi đi."

Tư Đồ Chương vội kéo Tư Đồ Uyển, "Tỷ tỷ, đây là ngũ thẩm, thất thẩm, chúng ta không quen thuộc."

Tất cả mọi người cười rộ lên, Tiết Qúy Lan nói: "Chương nhi, không được không lễ phép."

Tư Đồ Chương nói: "Trước lạ sau quen."

Tư Đồ Uyển nở nụ cười, hành lễ với Viên Diệu Huệ và Bùi Ngọc Kiều: "Tham kiến ngũ thẩm, thất thẩm." Ngẩng đầu, nhìn Bùi Ngọc Kiều, thấy nàng đang cười ngọt ngào, Tư Đồ Uyển chớp mắt một cái, "Thất thẩm, thẩm thật xinh đẹp, thẩm nhìn xem, hai người chúng ta đều có má lúm đồng tiền đó."

Hai người đang đứng mà chỉ khen một người, Viên Diệu Huệ không vui, nhưng trẻ con nói thật, khen chỉ vì thấy Bùi Ngọc Kiều có má lúm đồng tiền mà thôi, nàng ta cười nói: "Tiểu quỷ con ấy, đang muốn khen mình xinh đẹp phải không? Nhị tẩu, Uyển nhi, gọi là Uyển nhi đi, thật là thông minh."

Tư Đồ Uyển vội nói: "Ngũ thẩm cũng rất xinh đẹp."

Bùi Ngọc Kiều rút một cây trâm mã não trên đầu xuống, "Tặng cho con, tuổi con có thể cài cái này."

Nhìn không già dặn, mã não đỏ tươi, nhìn là biết đồ tốt.

Tư Đồ Uyển cám ơn, cười hì hì cắm trên đầu.

Viên Diệu Huệ tặng một đôi bông tai.

Tư Đồ Chương không đợi được nữa, vội kéo Tư Đồ Uyển ra ngoài chơi.

Bóng dáng hai đứa trẻ nhanh chóng biến mất ở cửa, Thường Bội nhìn Bùi Ngọc Kiều, tuy đã thành thân nhưng cả người nàng vẫn còn toát ra vẻ ngây thơ của một cô nương, cười rộ lên có chút giống Tư Đồ Uyển, vô cùng ngây thơ dễ thương, không phải giả dối vô sỉ như Tưởng Lâm, không biết xấu hổ tới mức tìm nanm nhân trên xe ngựa.

Nghe nói hai người ở trong xe ngựa rất lâu, lúc Tưởng Lâm đi ra là quần áo xốc xếch.

Thường Bội biết thân thể mình không tốt, không thể thỏa mãn Tư Đồ Dụ, vì vậy trong phủ có không ít tiểu thiếp thông phòng, nhưng người như Tưởng Lâm, nàng ta nhận không nổi, ngoài miệng đồng ý cho Tư Đồ Dụ nạp vào, nhưng trong lòng có thể không so đo sao? Chỉ là không biết Bùi Ngọc Kiều có quan hệ như thế nào với Tưởng Lâm, nàng ta không tiện hỏi trước mặt mọi người.

"Đừng nói trẻ con thích chơi đùa, hôm nay khí trời tốt, chúng ta cũng ra ngoài một chút, ngự y đã nói hết mùa đông rồi, tới mua xuân phải thư giãn gân cốt, khó trách nhiều người ra ngoài du xuân, có điều ta không thể đi xa, chỉ đành quanh quẩn ở nhà." Nàng ta cho người dọn bàn bày đũa trong vườn, "Hôm nay có mời gánh Phú Xuân tới."

Tiết Qúy Lan vỗ tay: "Hay lắm, gánh hát này hát rất hay."

Mọi người lần lượt đi ra ngoài, Chu Mai vẫn chưa nói tiếng nào bỗng nói với Tiết Qúy Lan: "Thân thể này của nhị tẩu, e là sống không được bao lâu."

Chu Mai làm người không tốt, Tiết Qúy Lan nhíu mày, nếu không phải Tư Đồ Lan và Tư Đồ Dập có quan hệ không tệ thì nàng ta đã không thèm để ý Chu Mai rồi, nàng ta vội nói: "Đừng nói bậy, điều dưỡng nhiều hơn là tốt rồi."

"Không nói thì không nói, có điều bây giờ ngự y không xem nữa rồi, ai cũng biết." Chu Mai bĩu môi, "Chỉ là không biết ai sẽ làm vương phi tiếp theo nữa." Nàng ta bỗng nhớ tới một chuyện, cười rộ lên, nói với Bùi Ngọc Kiều, "Thật ra thất đệ muội và nhị tẩu rất có duyên phận, biểu muội nhà muội muốn tới Chu vương phủ làm tiểu thiếp đó."

Tiết Qúy Lan đau đầu.

Bùi Ngọc Kiều không ngờ Chu Mai dám nói trắng ra như vậy, trong chốc lát nàng hơi xấu hổ, cuối cùng có thể cảm nhận được cảm giác Bùi Ngọc Họa nói rồi, đúng là rất mất mặt, nhưng không thể không tiếp lời, nàng thản nhiên nói: "Không thể coi là biểu muội, Bùi gia chúng ta luôn coi trọng quy củ, làm sao sẽ kết giao với người như thế."

Thật là bỏ hết quan hệ, Chu Mai cười lạnh hai tiếng, nhưng không tìm được lời để nói.

Thường Bội xoay chuyển ánh mắt, xem ra Bùi gia cũng rất chán ghét Tưởng Lâm, chuyện còn lại thì dễ xử lý rồi.

Tiết Qúy Lan thấy Chu Mai rất phiền nên tới nói chuyện cùng Tư Đồ Óanh và Tư Đồ Mai.

Viên Diệu Huệ vẫn ở cạnh Bùi Ngọc Kiều, Diêu Trân đứng sau nhìn, cuối cùng nhịn không được, bóp nát đóa hoa trong tay rồi đi tới.

"Diêu cô nương, nữ nhi mười tám thay đổi, ta vừa nhìn cũng không nhận ra." Viên Diệu Huệ đính hôn với Tư Đồ Cảnh từ sớm, tính cách nhanh nhẹn, vì vậy nàng ta biết nhiều hoàng thân quốc thích, Diêu Trân này đã gặp một lần, nàng ta nói với Bùi Ngọc Kiều, "Không thể so với tỷ và muội, Diêu cô nương từng gặp hoàng tổ mẫu, khi còn bé còn thường vào cung nữa."

Thật ra Bùi Ngọc Kiều biết Diêu Trân, nhưng thật sự thì rất mờ nhạt, dường như nàng ta không nói gì nhiều với nàng, nàng cười nói: "Vừa rồi thấy trưởng công chúa rất thương cô."

"Đương nhiên rồi, trưởng công chúa coi ta như nữ nhi của mình." Diêu Trân nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Kiều, nhớ tới Tư Đồ Tu tự mình xin cưới Bùi Ngọc Kiều là thấy khó chịu, hoàng thượng thật sự chỉ hôn, đến cùng thì chàng thích nàng ở điểm nào vậy? Nàng ta nói, "Vì vậy lúc bá mẫu vào cung thường dẫn theo ta, ta biết thất ca ca từ lúc rất nhỏ."

Thất ca ca? Bùi Ngọc Kiều lộ ra vẻ khó hiểu, nàng ta đang nói Tư Đồ Tu? Chàng đứng thứ bảy.

"Khi thất ca ca còn bé thường bị người ta ức hiếp, đều là ta chơi cùng, ta có nhiều món đồ chơi nhỏ đều cho thất ca ca hết, cô biết không? Khi đó thất ca ca thích ta nhất, nghe nói ta vào cung là tới tìm ta ngay. Sau này chúng ta lớn lên, ta ít vào cung hơn, thất ca ca còn nhờ người tặng ta cái này." Nàng ta lấy cái mặt dây chuyền hình con dê bằng ngọc bích đeo trước ngực ra, "Ta mệnh dê, đây là quà tặng sinh nhật thất ca ca tặng ta."

Đôi mắt khiêu khích giống như hỏi nàng có không.

Nếu như bình thường thì có lẽ Bùi Ngọc Kiều không cảm giác được gì, nhưng tính cách Diêu Trân rõ ràng, thái độ thù địch mười phần, còn mở miệng thất ca ca, ngậm miệng thất ca ca, làm Bùi Ngọc Kiều hơi bực, nghĩ lại thì Tư Đồ Tu chưa từng tặng quà cho nàng, chỉ tặng điểm tâm, rồi thuốc mỡ, đâu có ngọc bích đáng giá như thế này?

Nếu nàng vẫn không trả lời được thì sẽ bị Diêu Trân ức hiếp, nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có ý kiến hay, vội nói: "Chàng cưới ta, đưa sính lễ chất đầy hai phòng kho."

Nàng trừng mắt lại, một cái mặt dây chuyền nho nhỏ có thể so với nhiều đồ như vậy sao?

Lúc đọc danh sách sính lễ, tất cả mọi người đều giật mình đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui