Thật ra Diêu Trân chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, lại bị người nhà nuông chiều, làm việc không khôn khéo, vì vậy mới nói ra những lời như thế trước mặt Bùi Ngọc Kiều, thấy nàng lấy chuyện thành hôn ra phản kích, chân tay nàng ta luống cuống, không biết nói gì trả lại, đành trừng mắt, trong nháy mắt tức giận đến mặt đỏ rần.
Viên Diệu Huệ vội hoà giải: "Đoàn kịch bắt đầu diễn rồi, chúng ta mau đi xem."
Làm sao Diêu Trân nguyện ý đi cùng các nàng, nàng ta giậm chân một cái, ném bông hoa trong tay xuống đất, xoay người đi.
"Xem ra tiểu cô nương này bị làm hư rồi, nói chuyện không chú ý gì cả." Viên Diệu Huệ lắc đầu nói, "May là muội rộng lượng."
Bùi Ngọc Kiều không nói chuyện.
Bây giờ nàng không ưa Viên Diệu Huệ nữa, đời trước còn cảm thấy nàng ta tốt, nhưng đời này, đã mấy lần rồi mà không thấy nàng ta ra giúp mình, chỉ biết đứng ở bên cạnh chế giễu. Biết rõ là nàng không thông minh mà còn như vậy, nếu có người nhà ở đây là họ đã sớm che chở cho nàng rồi, vì vậy bây giờ nàng ta có nói cái gì thì nàng cũng sẽ không tin.
Nàng đi thẳng về phía trước.
Viên Diệu Huệ nghĩ nàng giận Diêu Trân nên không nói gì, chỉ đi sát theo sau.
Nữa quyến ngồi trong vườn xem kịch, nam nhân ngồi trước viện nói chuyện, Tư Đồ Dụ gọi vài nhạc kỹ qua hát, hắn cười nói: "Không thể thua cho các nàng được, chúng ta cũng phải vui vẻ." Xưa nay hắn không làm việc, chỉ tìm hiểu cuộc sống phóng túng, trên phương diện này, không ai bằng hắn, hai nhạc kỹ, ai cũng có chất giọng khó tìm, rất trong trẻo, tựa như chim tước, vừa hát là làm mọi người kinh diễm.
Tư Đồ Dập nhắm mắt lại, đầu hơi lắc lư, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nhìn rất là hưởng thụ.
"Xem ra tam ca và nhị ca là người cùng một đường." Tư Đồ Cảnh nói, "Ta không thưởng thức nổi."
Tư Đồ Lan dáng vẻ cà lơ phất phơ ngồi trên bàn, còn ghế thì bỏ đó, tiếng bàn đung đưa kẽo kẹt vang lên, hắn nhìn Tư Đồ Tu, "Tân hôn của thất đệ thoải mái hơn tất cả mọi người, mọi người nhìn xem, thất đệ lên cân kia, đúng với câu nói lòng thoải mái thân thể béo mập, làm cho tứ ca ta rất hâm mộ nha."
Tư Đồ Dập ngừng gõ tay, mở mắt ra, hắn chưa bao giờ cãi nhau trực tiếp với người khác, thứ nhất, huynh đệ không hợp làm cho người ta chê cười, thứ hai, mọi việc phải chừa một đường lui. Mắt thấy Tư Đồ Lan không an phận, muốn kích thích Tư Đồ Tu, hắn cười nói: "Nói đến mập thì đệ cũng không kém đâu, mấy ngày trước phụ hoàng còn nói có ngày người hỏi thượng y cục, bên đó báo là thường phục của thân vương mỗi năm đều thay đổi, có nhỏ có lớn."
Tư Đồ Lan cười khẽ: "Đó là năm ngoái." Hắn bắt chéo hai chân, "Nếu nói lớn hơn thì nhất định là thất đệ."
Hắn nhớ kỹ thù đành hắn, hắn nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu.
Khuỷu tay phải Tư Đồ Tu chống lên bàn, cầm rượu lên uống một hớp, từ từ nói: "Nếu tứ ca hâm mộ đệ, không bằng nói với phụ hoàng, lúc đó hai huynh đệ ta du sơn ngoạn thủy mỗi ngày, rất vui vẻ."
"Aizz, ta đỏ mắt thì đỏ mắt, nhưng ta không bỏ được tục vật, thất đệ tự mình vui vẻ đi." Giữa lông mày tràn đầy đắc ý.
Tư Đồ Cảnh tức giận, nhướng mày nói: "Tứ ca, sao hỏa binh doanh tốn nhiều hỏa đạn như vậy? Bây giờ hộ bộ, công bộ đều không vui, trước kia thất đệ quản, đâu có giống như thất ca quản." Quản đến rối tinh rối mù, không biết sao hắn còn mặt mũi nói những chuyện này.
"Thao luyện thao luyện, tất nhiên là phải tốn kém rồi, không giống đao kiếm, dùng sức đâm, dùng sức đập cũng không hư hao. Ta có cách gì chứ?" Tư Đồ Lan cười hì hì.
Tư Đồ Cảnh vừa định nói là Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Muốn yên tĩnh nghe hát cũng không được, nhị ca, bảo các nàng đổi khúc vui vẻ hơn, được không?"
"Hài bài "Xuân hồng" sở trường đi." Tư Đồ Dụ phân phó hai nhạc kỹ, hắn không muốn nhìn bọn đệ đệ gây sự, hôm nay là sinh nhật, phải náo nhiệt mới đúng, hắn cười nói, "Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai buồn để ngày mai buồn, rượu này nữ nhi hồng ủ mấy chục năm, các đệ từ từ thưởng thức."
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại tiếng hát của nhạc kỹ.
Từ Chu vương phủ đi ra, đến khoảng giờ thân, Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Tu đứng ở ngoài chờ hai vị thê tử đi ra, Tư Đồ Cảnh nói: "Bây giờ đệ đang rãnh, còn không phải vào triều nữa, mỗi ngày đều ở không, hôm nay ta muốn nói với đệ một chuyện, hay là tới phủ đệ đi, ở đó gần hơn."
Vẻ mặt nghiêm túc, đúng là có chuyện, Tư Đồ Tu đồng ý.
Bùi Ngọc Kiều và Viên Diệu Huệ trước sau đi ra, nàng lên xe ngựa mới biết được chuyện này, nhịn không được thở dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi không kiên nhẫn, cũng có chút mệt.
Chàng cầm tay nàng cười: "Làm khó nàng rồi, có điều chỉ có một mình ngũ tẩu thôi, không mệt như vậy chứ?"
Bùi Ngọc Kiều biết chàng được Hứa quý phi nuôi lớn, coi Tư Đồ Cảnh như huynh đệ ruột, khá tôn trọng Viên Diệu Huệ, nếu không... Đời trước bọn họ cũng sẽ không thường tới Sở vương phủ, nhưng bây giờ nàng thật sự không thích Viên Diệu Huệ, ngoài mặt khác, trong lòng khác, không biết trong bụng nàng ta đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng nàng có thể nói không?
Nếu có người nói xấu muội muội thì nàng nhất định sẽ tức giận.
"Không biết có nên nói hay không." Nàng do dự.
Tư Đồ Tu nói: "Ở bên ngoài, có thể do dự, nhưng trước mặt bản vương thì không cần thiết."
"Vậy ta nói." Nàng nghiêng đầu nhìn chàng, nhỏ giọng nói, "Ta không thích ngũ tẩu."
"Sao?" Tư Đồ Tu ngạc nhiên, trước đây nàng rất thân thiết với Viên Diệu Huệ, có đôi khi chàng dạy nàng, nàng còn trốn sau lưng Viên Diệu Huệ nữa, "Vì sao?"
Nguyên nhân cũng khó nói, đều là cảm giác nhạy cảm mà thôi, nàng lắc đầu: "Là cảm giác nàng không thích ta." Nàng đưa tay kéo ống tay áo của chàng, "Chàng có tin ta không?"
Giữa người và người, vốn không có đơn thuần, huống chi là hoàng thân quốc thích, bây giờ Bùi Ngọc Kiều không nghĩ xấu người ta, nhưng lại không thích Viên Diệu Huệ, có thể thấy là nàng ta đã làm chuyện gì cho nàng thấy không thoải mái. Tư Đồ Tu bị nàng kéo tay áo làm nũng, làm sao không tin được, "Bản vương tin nàng, nhưng nàng đã gả cho ta thì có lúc phải qua lại với người mình không thích." Chàng nói, "Giống như nàng không thích Tưởng cô nương, nhưng dù sao cũng là thân thích, nên phải có lệ mới được."
Vậy cũng được, nàng gật đầu: "Vậy ta sẽ xem nàng ta như thân thích đáng ghét." Nhắc tới chuyện này là nàng muốn khoe biểu hiện hôm nay, nàng đắc ý nói, "Hôm nay ta không làm chàng mất mặt."
Dáng vẻ giành công, chỉ thiếu cái đuôi lắc lắc phía sau nữa thôi.
Tư Đồ Tu cười nói: "Thật là giỏi, muốn bản vương thưởng cái gì?"
"Thưởng..." Bùi Ngọc Kiều không hề do dự, "Ta muốn về nhà."
Chàng trầm mặt xuống, đã nói là nửa tháng mà. Bây giờ mới có vài ngày, chàng gạt bỏ: "Không được!"
Không thể trở về nhà, vậy thưởng cái gì mà có khả năng hấp dẫn nàng? Vương phủ có nhiều đồ ăn ngon rồi, muốn chàng thưởng gì bây giờ, nàng nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ Diêu Trân cầm mặt dây chuyền khoe khoang, đắc ý nói Tư Đồ Tu tặng. Nàng vô thức sờ sờ cổ của mình, buồn buồn nói: "Ta không có mặt dây chuyền."
Tư Đồ Tu nghe không rõ.
"Diêu cô nương nói chàng tặng nàng mặt dây chuyền, còn nói khi còn nhỏ chàng thích nàng nhất." Nàng quệt miệng, "Còn gọi chàng thất ca ca, sau đó ta nói chàng tặng ta sính lễ."
Tư Đồ Tu cười ha hả.
Tiếng cười từ thùng xe vọng ra, xa phu dựng lỗ tai lên, không biết sao vương gia lại vui vẻ như vậy.
Bùi Ngọc Kiều sửng sờ.
Nàng nghiêng đầu, "Ta nói gì sai sao?"
"Nói rất hay." Chàng kéo tay nàng, đưa tay vuốt mặt nàng, "Lúc đó nàng tức giận lắm hả?"
"Ừ, nàng muốn ức hiếp ta." Nàng hỏi chàng, "Chàng thật sự tặng mặt dây chuyền cho nàng?"
"Ừ, ta xem nàng như muội muội, khi còn bé chúng ta thường gặp nhau, khi đó nàng mười tuổi, ta tặng nàng, tình cảm thời bé." Chàng biết Diêu Trân có tình cảm với chàng, khi đó nàng ta thành thân xong lại hòa ly, muốn làm kế thất của chàng, vì vậy đời này chàng không muốn thân thiết gì với nàng ta, không ngờ nàng ta dám ra oai với Bùi Ngọc Kiều.
Thật ra nàng ta cũng là một cô nương ngây thơ, cái loại ác miệng đó không đáng sợ.
Bùi Ngọc Kiều ồ một tiếng: "Thì ra là vậy, thảo nào nàng gọi chàng là thất ca ca."
Chàng cười cười: "Nàng cũng có thể gọi thất ca ca."
Nâng mặt nàng lên, giọng nói chàng trầm thấp, tràn đầy mê hoặc, giống như gọi chàng như vậy là một chuyện vinh hạnh, Bùi Ngọc Kiều giật mình, nghiêng đầu qua nói: "Không gọi, chàng không phải là ca ca của ta, chàng là..."
"Là cái gì?" Giọng nói càng nhẹ, hô hấp phất vào lỗ tai nàng.
Nàng bỗng hồi hộp, khuôn mặt đỏ lên.
"Là cái gì?" Chàng lại hỏi.
Nàng nhỏ giọng nói: "Là tướng công." Nói xong vùi mặt vào ngực chàng.
Bên tai nghe giọng cười của chàng, chàng lại nói: "Nếu nàng gọi bản vương một tiếng ca ca, bản vương sẽ cân nhắc chuyện cho nàng về nhà."
Hai đời, nàng chưa từng gọi chàng như vậy, chàng nhớ lúc xe ngựa xảy ra chuyện, nàng không chút do dự gọi Thẩm Mộng Dung là ca ca, còn chàng thì sao? Luôn thấy không tâm, chàng luôn đứng sau nàng rồi nhận được nhiều nhất là từ chối, bây giờ nàng thuộc về chàng rồi, chàng không dễ bỏ qua nữa.
Nghe nói có thể về nhà, Bùi Ngọc Kiều động tâm, nàng từ từ ngẩng đầu lên hỏi: "Thật không? Mai cho ta về nhà?"
"Thật, coi như thưởng cho nàng."
"Nhưng vừa rồi chàng không nói vậy." Sao bây giờ lại thay đổi? Bùi Ngọc Kiều thấy lạ.
"Thỉnh thoảng bản vương cũng sẽ thay đổi chủ ý, nàng có muốn về không?" Chàng bóp nhẹ lỗ tai nàng,"Cho nàng ở hai ngày."
Bùi Ngọc Kiều chớp mắt: "Vậy còn nửa tháng sau?"
Đúng là không chịu lỗ một chút nào, toàn bộ thông minh của nàng dùng vào chuyện này hết rồi, chàng nói: "Đương nhiên giữ lời."
Nếu tính như vậy thì bây giờ đi về nhà một chuyến, sau đó nửa tháng là được về nữa, nàng rất vui vẻ, vứt hết ngại ngùng đi, nhăn nhó nhỏ giọng gọi: "Ca ca..." vốn định gọi thất ca ca, nhưng nhớ tới đó là cách gọi của Diêu Trân, nàng lại đổi giọng, "Tu ca ca, Tư Đồ ca ca."
Giọng nói mềm mại đặc biệt của tiểu cô nương, ngọt ngào như mật hoa, nếm một ngụm, ngọt từ đầu lưỡi ngọt đến trong lòng.
Lòng chàng nhảy loạn, nói giọng khàn khàn: "Gọi một tiếng nữa."
"Tu ca ca." Giọng càng nhỏ, gương mặt như hoa đào nở rộ, mắt thấy chàng cúi đầu, nàng không tự chủ được nhắm mắt lại, lông mi run rẩy tùy chàng hái.