Tới Sở vương phủ, xe ngựa ngừng lại, Tư Đồ Cảnh và Viên Diệu Huệ đều đã xuống xe mà hai người kia còn chưa xuống.
Bùi Ngọc Kiều luống cuống vuốt tóc, tuy có mang theo lược ngọc, nhưng không có gương, cũng không có bọn nha hoàn bên cạnh, nàng chưa bao giờ tự tay chải tóc, nàng vừa vuốt tóc vừa trừng Tư Đồ Tu: "Đều do chàng, bây giờ không thể đi ra ngoài."
Lúc bắt đầu chỉ là hôn, ai ngờ sau đó chàng động tay động chân, nếu không phải đã đồng ý không động vào nàng thì e là chàng đã làm chuyện mắc cỡ trên xe ngựa rồi, sao nàng không bực cho được?
Tư Đồ Tu càng bực hơn.
Tên đã lên dây, không bắn không được, mà chàng thì sao, muốn bắn mà không thể bắn, chỉ có thể nghẹn trở về, khỏi nói có bao nhiêu khó khăn. Là do chàng tự làm tự chịu, ai kêu ở trên xe ngựa đùa nàng, kêu nàng gọi ca ca, đùa trên giường có phải tốt hơn không? Chàng chỉnh sửa áo bào, lấy lược trong tay nàng, tùy tiện búi một búi tóc, lần nữa cắm trang sức lên đầu.
Bùi Ngọc Kiều không thấy, ngạc nhiên hỏi: "Xong rồi?"
"Xong rồi." Tư Đồ Tu không nghĩ nhiều, dù sao chỉ có phu thê Tư Đồ Cảnh, bọn họ cũng vừa thành thân không lâu, có gì không hiểu được đâu?
Chàng kéo nàng xuống xe ngựa.
Viên Diệu Huệ thấy búi tóc của Bùi Ngọc Kiều thì hơi buồn cười, rõ ràng là vừa mới chải sơ qua, có thể hiểu được là nàng vừa chải tóc lại, hai người vừa ở bên trong làm gì đó, không ngờ Tư Đồ Tu thích nàng như vậy, chỉ một con đường ngắn ngủi cũng không nhịn được. Nàng ta nhìn chàng, nam tử trẻ tuổi thần thái phấn chấn, tập trung tất cả tuấn mỹ trên thế gian, xuất chúng hơn Tư Đồ Cảnh rất nhiều.
Khó trách mẫu phi chàng được sủng ái lục cung, thậm chí còn được sủng ái hơn Hứa quý phi, chắc chắn bà là một mỹ nhân rồi.
Nàng ta cười rộ lên, vẫy tay với Bùi Ngọc Kiều, "Thất đệ muội, mau dẫn ta đi xem một vòng vương phủ, ta chưa từng tới đây."
Bùi Ngọc Kiều nói: "Được."
Nàng cười nhẹ, không thể nghiêm mặt, dù sao người đã tới rồi, không thể đuổi đi được.
Tư Đồ Tu kéo tay nàng: "Trời chiều, mặc thêm áo vào."
Trong nháy mắt, đôi mắt dịu dàng như ánh trăng ban đêm.
Viên Diệu Huệ ngẩn người, nàng ta chưa từng nghĩ rằng chàng sẽ có vẻ mặt này, nàng ta nhìn Tư Đồ Cảnh, dịu dàng nói: "Thất đệ thật chăm sóc cho thất đệ muội nha."
Tư Đồ Cảnh bị nàng ta nói lẫy, toàn thân đều mềm nhũn, vội đi tới cầm tay nàng ta, "Nàng lạnh không?" Hắn phân phó hạ nhân, "Mau lấy áo lụa cho nương nương mặc thêm."
Vì đề phòng trở về trễ, bọn hạ nhân luôn mang theo quần áo, nghe hắn phân phó thì vội lấy một cái áo lụa in hình hoa hạnh.
Lúc này Viên Diệu Huệ mới vui vẻ.
Đi vào vương phủ, Bùi Ngọc Kiều nhớ lời Tư Đồ Tu nói, làm cho có lệ nhưng không thể quá mức rõ ràng, nàng vào phòng ngủ mặc thêm áo rồi dẫn Viên Diệu Huệ đi xung quanh. Sở vương phủ không khác gì Hoài vương phủ lắm, bởi vì Sở vương phủ là do Tư Đồ Cảnh xây dựng, ngay cả thợ cũng giống nhau, vì vậy không khác gì nhiều.
Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Tu tới thư phòng.
"Ngày hôm trước, phụ hoàng đi gặp đại ca rồi." Hai tay hắn nắm lại, có vẻ căng thẳng, "Đã bảy năm rồi phụ hoàng không gặp đại ca, không phải, không phải nói như vậy, mà là phụ hoàng có đến Quang Hòa Cung mấy lần, nhưng không lần nào gặp mặt, đây là lần đầu. Phụ hoàng không có ý giấu, vậy là mấy vị ca ca khác đều biết rồi."
Tư Đồ Tu biết chuyện này, hoặc là nói chuyện mấy năm tới chàng đều biết, vì vậy không có gì ngạc nhiên, chàng ừ một tiếng, "Đệ có nghe nói."
"Không biết hành động này của phụ hoàng có ý gì?" Mặc dù đang thư phòng, không có người nghe trộm, nhưng hắn vẫn nói rất nhỏ, "Không ... không biết có thả đại ca ra không? Ca nói với đệ, chẳng bao lâu nữa tiếng gió này sẽ truyền ra thôi, đến lúc đó triều đình dâng trào sóng gió, cỏ mọc đầu tường (*), rồi sẽ có rắc rối, mọi thứ sẽ loạn lên hết. Thất đệ, chúng ta phải làm như thế nào?"
(*) Chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào nghiêng theo chiều đó (bachngocsach.com)
"Ý của nương nương là gì?" Tư Đồ Tu hỏi.
Chuyện gì Tư Đồ Cảnh cũng nghe Hứa quý phi, chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ không thiếu bà ta.
Tư Đồ Cảnh nói: "Nói là lấy bất biến ứng vạn biến, còn kêu chúng ta đi xin phụ hoàng thả đại ca ra."
Muốn thể hiện huynh đệ tình thâm? Khóe môi Tư Đồ Tu giật giật, đã bảy năm trôi qua, bây giờ mới đi xin, có phải dối trá quá rồi không? Có lúc Hứa quý phi làm việc quá mức, chỉ trách đời trước chàng ngây thơ không nhìn ra được, nói cho cùng, con nuôi làm sao bằng con ruột.
Chàng sẽ không đâm thủng, thản nhiên nói: "Nếu nương nương nói vậy thì ngũ ca nghe theo đi. Còn đệ, từ trước đến nay đệ không hợp với đại ca, bây giờ đi xin thì không ổn, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa."
"Không biết tam ca, tứ ca thì sao?" Đây là điều Tư Đồ Cảnh lo lắng nhất.
Cái Tư Đồ Tu muốn, chính là một vở kịch hay như vậy.
Nhớ tới chuyện hỏa binh doanh, Tư Đồ Cảnh tức điên lên. Tuy nói Tư Đồ Lan và Tư Đồ Dập là một nhóm, nhưng Tư Đồ Lan thật sự làm cho người ta hận, hắn ta không có chừng mực như Tư Đồ Dập, không biết hắn ta lôi ở đâu ra một đống suy nghĩ xấu xa như vậy, hắn vỗ bàn nói: "Không thể để tên khốn kiếp lão tứ được như ý. Nếu hủy bỏ hỏa binh doanh thì công sức của đệ sẽ bỏ phí hết, đệ có muốn..."
"Đừng làm gì, cứ chờ thôi." Tư Đồ Tu ngăn cản hắn, "Hỏa binh doanh không sao."
"Thật sao?" Tư Đồ Cảnh thấy chàng như có dự tính hết thì ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ngũ ca đừng lo lắng."
Hai người nói chuyện xong, Tư Đồ Cảnh cười nói: "Vốn ca còn định ở lại ăn cơm, có điều thấy đệ và đệ muội phu thê ân ái, nên ca không muốn quấy rầy nữa, đợi vài hôm nữa sẽ mời đệ tới phủ tụ họp." Hắn vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Tu, "Tiểu tử thành thân, cuối cùng đã lớn rồi, không cần ca ca suốt ngày lo lắng cho đệ nữa."
Tư Đồ Tu cũng cười, chóp mũi có chút chua xót.
Lúc còn bé, thật sự Tư Đồ Cảnh chăm sóc chàng rất kĩ, sợ chàng bị người ức hiếp nên đi học là ngồi chung với chàng, ăn cơm cũng dẫn chàng theo, mũi tên đầu tiên chàng bắn được là do Tư Đồ Cảnh dạy, nhớ tới đoạn thời gian sóng vai cùng nhau là lòng thấy đau đớn. Chàng chết đi sống lại, có lúc đêm khuya tỉnh giấc, thật sự rất muốn hỏi Tư Đồ Cảnh có ý giết chàng không? Dù sao trong trí nhớ của chàng, là Hứa quý phi độc chết chàng, chàng vĩnh viễn không thể biết câu trả lời, nhưng chàng không thể nhẹ dạ nữa.
Chàng không muốn bị phản bội lần nữa.
Đưa phu thê Tư Đồ Cảnh đi, chàng ngồi trong thư phòng, một lúc lâu không nhúc nhích.
Bùi Ngọc Kiều gọi Trúc Linh thu dọn hành lý.
Trúc Linh thấy lạ, "Cô nương muốn đi đâu?"
"Về nhà, vương gia đồng ý cho ta ở hai ngày, mau dọn đi." Vẻ mặt vui sướng.
Đinh Hương cười nói: "Vương gia thật tốt, cô nương thật có phúc." Đinh Hương tới dọn giúp, "Trở về Bùi gia, thái phu nhân, lão hầu gia, lão gia nhất định sẽ vui mừng, còn có tam cô nương nữa."
Bùi Ngọc Kiều lại căn dặn: "Ở chỉ có hai ngày, không cần mang nhiều đồ, đỡ phải dọn tới dọn lui, rất phiền phức. Các em nhớ kĩ, sáng mai gọi phòng bếp làm nhiều điểm tâm, loại nào cũng phải làm, ta mang về cho mọi người ăn, còn có... Ah, vải nữa, trong cung thưởng rất nhiều vải, ta mang vài cuộn về." Nàng nghĩ hai ngày này, nói không chừng còn có thể đi thăm muội muội nữa, những loại vải này đều là vải tốt, may quần áo rất đẹp.
Bọn nha hoàn cười đồng ý.
Dọn tới dọn lui hết nửa canh giờ, Bùi Ngọc Kiều thấy phòng bếp dọn cơm lên, nàng định cho người đi gọi Tư Đồ Tu, nhưng nghĩ tới Tư Đồ Tu đồng ý cho nàng trở về, thực sự rất rộng rãi, vì vậy nàng quyết định tự mình đi gọi chàng.
Cười tủm tỉm đi tới cửa thư phòng, Mã Nghị thi lễ một cái, định đi thông báo.
Bùi Ngọc Kiều khoát khoát tay, nàng ra vẻ mình là một thê tử hiền lành,
Bước chân nhẹ nhàng đi vào, thấy chàng ngồi yên trước bàn giống như cọc gỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngọn đèn lờ mờ, bóng dáng cơ đơn chiếu vào kệ sách.
Trong nháy mắt, nàng như nhớ tới phụ thân. Sau khi mẫu thân qua đời, lúc nàng tìm phụ thân, ông luôn một mình, dù là làm chuyện gì cũng không có người làm cùng. Ăn, ngủ, đọc sách, đều không có mẫu thân, không biết mẫu thân ở trên trời có thấy đau lòng không?
Chàng không phải phụ thân, chàng còn có nàng.
Nàng chợt có chút hiểu ý nghĩa hai chữ phu thê, dù cho ở đâu cũng sẽ có người bên cạnh.
Nàng bước nhanh tới, cười với chàng, "Vương gia, ăn cơm."
Giống như ngàn đóa hoa bùng nở, mê hoặc ánh nhìn.
Tư Đồ Tu lấy lại tinh thần, không ngờ nàng sẽ tự mình qua đây, lòng dâng lên ấm áp, cười nói: "Sao rãnh mà qua đây thế? Ta thấy nàng đang vội vàng thu dọn đồ mà."
"Dọn xong rồi." Nàng kéo chàng đứng lên.
Đúng là rất vội, Tư Đồ Tu hơi mất mát.
"Hai ngày sau là ta về rồi, chàng đừng..." Nói tới chỗ này, nàng bỗng nhiên tìm không được từ nói nữa.
Chàng bóp mũi nàng, "Đừng cái gì, đi có hai ngày, bản vương có thể làm gì?"
Nàng hì hì cười.
Hai người đi ra ngoài.
Mặt trăng treo cao, bởi vì chưa tới ngày mười lăm nên mặt trăng cong cong.
Buổi tối, côn trùng kêu to, vạn vật càng thêm an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, trên con đường đá, tiếng bước chân như có như không.
"Mang cái gì về?" Tư Đồ Tu bỗng nhiên hỏi.
"Mang vài cuộn vải, còn có điểm tâm, sáng mai kêu phòng bếp làm." Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, "Được không?"
"Quá ít, mang nhiều hơn, nhà nàng có hai ông bà cụ, mang thêm vài vị thuốc đi, không có nhân sâm ngàn năm thì phải có nhân sâm trăm năm, còn có linh chi, hổ cốt, mật gấu."
"Rất quý giá."
"Cho người nhà mà nói quý cái gì?"
Thấy chàng hào phóng như vậy, lại còn chủ động gọi nàng mang đồ tốt về, Bùi Ngọc Kiều không biết làm sao, nàng kéo kéo tay áo chàng nói: "Cám ơn vương gia."
"Gọi cái khác." Chàng đùa nàng.
"Cám ơn Tư Đồ ca ca."
Thật ra trong lòng nàng rất hy vọng có người ca ca, nàng rất hâm mộ Bùi Ngọc Họa, bởi vì đại phòng chỉ có hai nữ nhi, nên nàng chưa từng biết cảm giác ỷ lại vào ca ca là như thế nào. Nàng ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Tu, vóc người cao to, bây giờ cái gì cũng chiều chuộng nàng, thật giống như người đại ca.
Mắt nàng long lanh nước, tràn đầy vui mừng.
Tư Đồ Tu như nhớ tới cái gì, chàng cúi đầu gỡ ngọc bội bên hông ra, "Bây giờ bản vương không có mặt dây chuyền nên tặng nàng khối ngọc bội này." Dương chi ngọc thượng hạng, điêu khắc thụy thú, thật ra không thích hợp với cô nương, nhưng chàng nhớ nàng buồn buồn nói nàng không có mặt dây chuyền, đành tặng nàng cái này luôn, "Cái này là phần thưởng săn bắn của ta vào năm mười lăm tuổi, lúc ấy thắng từ tay phụ hoàng, nàng mang đi."
"Tặng ta?" Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên, hai tay cầm ngọc bội xem.
"Đúng, thích không?" Chàng cười, "Lần sau rãnh sẽ làm cho nàng mặt dây chuyền, nàng mệnh rắn đúng không?"
Nàng gật đầu, thật sự có chút ngẩn ngơ, bởi vì buổi chiều nàng nói nên chàng tặng nàng cái này? Trong lòng ấm áp, bỗng nhiên nói: "Chàng cúi đầu xuống."
Chàng thấy lạ nhưng vẫn cúi đầu xuống, tưởng nàng muốn nói nhỏ vài lỗ tai với chàng gì đó, ai ngờ nàng đưa mặt lại hôn nhanh lên môi chàng, rồi chạy trốn như thỏ.
Chàng ngây người ra, một lúc lâu không phản ứng kịp.
Lấy lại tinh thần, đưa ngón tay vuốt nhẹ trên môi, chỉ biết cười.
Ngày hôm sau, Bùi Ngọc Kiều trở về Bùi gia.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Hằng Thành đang lật xem tấu chương, công bộ, hộ bộ từng người tố cáo, đều bảo ông ta huỷ bỏ hỏa binh doanh, nói hỏa binh doanh tiêu hao quá lớn, không thích hợp với Hoa quốc, toàn bộ quốc khố sẽ trở nên trống rỗng. Ông ta chợt quăng bút xuống mặt đất, tiểu tử chết tiệt, hồ đồ ngu xuẩn, còn dám trêu đùa lão tử!
Ông ta tức giận quát: "Gọi Yến vương tới."