Tư Đồ Lan vẫn còn nằm trong ấm áp, hắn vừa nạp đại cô nương Chân gia làm trắc phi, hai người là tình nhân, Chân cô nương mười bốn tuổi đã hiến thân cho hắn, bản thân hắn phong lưu, hai người thường xuyên lén gặp nhau. Sau đó không giấu được nữa, hắn đứng ra nhận, Chân gia không còn cách nào khác, chỉ đành để hắn nạp.
Chân cô nương vừa vào vương phủ, ba ngày hai đêm điên loan đảo phượng, đang lúc ngủ say, bị một trận gõ cửa đánh thức.
Tư Đồ Lan im lặng đứng lên, cầm lấy ấm trà trên bàn ném vào đầu người quấy rầy, Giang Nham nhỏ giọng nói: "Vương gia, hoàng thượng triệu kiến."
"Ngay lúc này?" Tư Đồ Lan ngạc nhiên.
"Dạ, tiểu nhân nghe nói hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương thì bỗng nhiên nổi giận."
Hắn vội vàng mặc đồ quan rồi lên kiệu.
Tới Càn Thanh cung, hành lễ với Tư Đồ Hằng Thành, Tư Đồ Lan quỳ xuống cẩn thận nói: "Không biết phụ hoàng triệu kiến nhi thần làm gì?"
"Chuyện tốt do con làm." Tư Đồ Hằng Thành lấy hai quyển tấu chương ném trước trước mặt hắn, trong đó có một quyển trực tiếp nện lên đầu hắn.
Hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn ta thấy khó hiểu với thái độ của Tư Đồ Hằng Thành, công bộ hộ bộ muốn tố cáo hắn, hắn sớm đoán được, cũng đã nghĩ xong lí do giải thích, nhưng hắn không ngờ phụ hoàng có thái độ kịch liệt như thế. Chuyện gì đã xảy ra? Hỏa binh doanh không phải do hắn thiết lập, sao lại tìm hắn hỏi tội? Hắn nhặt tấu chương lên xem, bên trên viết "Thiết lập hỏa binh doanh là một sai lầm lớn, đã có tiền triều tham khảo, bây giờ mắc thêm lỗi nữa, khó có thể cho qua."
Hắn biến sắc, chết tiệt, tấu chương này do ai viết? Lá gan lớn thật. Hắn nhìn xuống tên, Tôn Kiên Hòa.
Người này xem náo nhiệt cái gì? Mục đích của hắn là bày ra cho mọi người thấy hỏa binh doanh không có tác dụng, làm cho Tư Đồ Hằng Thành phát hiện Tư Đồ Tu ngu ngốc, nhưng sao tấu chương hủy bỏ hỏa binh doanh này, từng câu từng chữ đều trách hoàng thượng vậy?
Hắn vội nói: "Phụ hoàng, nên chém Tôn Kiên Hòa."
"Chém cái gì? Muốn chém thì chém con trước." Tư Đồ Hằng Thành thấy hắn không xét lại mình, ông ta nổi giận đùng đùng nói, "Lúc hỏa binh doanh ở trong tay Tu nhi, không có người nào tố cáo? Bây giờ vừa vào tay con là đồng thời đắc tội hộ bộ, công bộ, con làm việc thế nào vậy?"
"Oan quá, phụ hoàng." Tư Đồ Lan kêu lên, "Nhi thần dựa theo phương pháp của thất đệ thao luyện mà. Có điều súng lục cần phải dùng một lượng lớn đạn, không ai có thể khống chế, phụ hoàng có thể gọi tướng sĩ tới hỏi xem nhi thần có nói dối hay không. Còn sao bây giờ mới tố cáo thì nhi thần không biết. Dù sao trước kia thất đệ làm việc ở hộ bộ, công bộ cũng có liên quan. Nhi thần có làm gì đâu, mỗi ngày chỉ biết thức khuya dậy sớm làm việc, đâu rãnh rỗi để ý những chuyện đó."
Ý là Tư Đồ Tu thấy hắn quản hỏa binh doanh nên cố ý tìm công bộ, hộ bộ thêu dệt chuyện, sau đó hắt nước bẩn cho hắn.
Làm sao Tư Đồ Hằng Thành không biết tính cách gian xảo của hắn. Ngày Tư Đồ Cảnh đại hôn, ông ta có cho người tra xét, không phải không có dấu vết, ngày vui của Hoài vương mà các huynh đệ chỉ lo đấu đá với nhau, nếu truyền đi thì sẽ mất thể diện hoàng gia, nếu hung thủ giết Lưu công tử đã đền tội thì không cần phải tiếp tục tra xét. Vừa lúc hai đứa con đánh nhau, là do Tư Đồ Tu động thủ trước, ông ta muốn nhân cơ hội này để Tư Đồ Tu sửa đổi tính tình, dù sao trước nay chàng đắc tội không ít quan viên trong triều. Giao hỏa binh doanh cho Tư Đồ Lan, ai ngờ hắn làm ra chuyện này.
Là ông ta cho phép Tư Đồ Tu thiết lập hỏa binh doanh, mọi người thật sự nghĩ là của Tư Đồ Tu sao?
Tư Đồ Lan xưa nay ngoan độc, đồ của kẻ thù, bất luận là tốt hay xấu, nếu vào tay hắn thì việc đầu tiên hắn muốn làm là hủy bỏ. Giống như năm hắn mười hai tuổi, đoạt được bảo kiếm Tư Đồ Cảnh thích, hắn không nghĩ sẽ giữ gìn mà bẻ gãy nó thành hai đoạn. Hôm nay, đến tuổi này rồi mà vẫn không thay đổi, khó trách Tư Đồ Hằng Thành tức giận.
Quân doanh được coi là trò đùa sao? Là do ông ta đồng ý thiết lập, tương đương với ý định này là của ông ta, Tư Đồ Lan muốn hủy, là hủy đồ của hoàng đế quốc gia.
Giọng nói Tư Đồ Hằng Thành lạnh lẽo, ông ta nói với hộ vệ: "Lôi ra đánh hai mươi trượng."
Mệnh lệnh như sét đánh ngang tai.
Tư Đồ Lan kêu to: "Phụ hoàng, nhi thần phạm sai lầm gì? Trước đây là do phụ hoàng mệnh lệnh nhi thần tiếp quản hỏa binh doanh, nhi thần đã cố hết sức, thật sự là..."
"Câm miệng cho trẫm, bị đánh xong cút ra khỏi cung, không có mệnh lệnh của trẫm, không được phép ra khỏi vương phủ một bước." Tư Đồ Hằng Thành hét lớn.
Tư Đồ Lan lại muốn ngụy biện, nhưng bọn hộ vệ đã kéo hắn đi.
Tiếng gậy đánh vào da thịt, không hề nương tay, hắn trực tiếp xỉu.
Tư Đồ Hằng Thành đi qua đi lại trong thư phòng, sắc mặt xanh mét.
Thái giám chấp bút Ngũ Nghiệp vội nói: "Hoàng thượng đừng tức giận tổn hại thân thể."
"Đứa con bất hiếu!" Tư Đồ Hằng Thành thở dài ra một hơi thở, " Ngũ Nghiệp, con nhiều không lo, lời này không đúng với hoàng cung."
Ngũ Nghiệp nhỏ giọng nói: "Dân chúng tầm thường có nhiều con, cũng sẽ vì tranh giành yêu thương của phụ mẫu mà dùng mưu kế chồng chất, đây là bản tính trời sinh, hoàng thượng, bất luận trong cung hay ngoài cung đều là như thế."
"Nhưng sự nghiệp gia tộc làm sao có thể so sánh với quốc gia xã tắc?" Tư Đồ Hằng Thành lắc đầu, thấy mệt mỏi, ông ta lấy tai xoa xoa mi tâm, "Chuẩn bị kiệu."
Ngũ Nghiệp biết ông ta muốn đi đâu nên vội phân phó.
Lúc Bùi Ngọc Kiều tới hầu phủ là giờ thìn, thái phu nhân dùng xong điểm tâm, đang nói chuyện với Mã Thị, từ lúc hai vị cô nương Bùi gia gả ra ngoài là lần lượt có người tới cầu hôn Bùi Ngọc Họa, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cửa như bị phá..
Thái phu nhân căn dặn: "Đừng thấy thích hợp rồi đồng ý, không biết có phải vì đại cô gia mà tới hay không."
Đại cô gia là Tư Đồ Tu.
Mã Thị cười nói: "Nước quá trong ắt không có cá, huống chi bây giờ hầu phủ chúng ta không thoát được quan hệ với Sở vương phủ, người ngoài đều biết, bởi vậy không cần phải nghĩ tới hướng này. Mẫu thân, Họa nhi là nữ nhi ruột của con, chẳng lẽ con không chọn mối tốt cho nó sao?" Bà ta chớp mắt, "Lại nói tiếp, đã lâu không mời Thẩm gia, lúc Ngọc Kiều xuất giá, Thẩm cô nương có tới thêm của hồi môn, có phải..."
"Đừng nghĩ tới Thẩm gia nữa, nếu người ta có ý thì đã sớm qua lại rồi." Thái phu nhân thản nhiên nói, "Lần trước bọn nhỏ đến Thẩm gia làm khách, ngay cả nhị lão cũng không thấy, chỉ là bọn nhỏ tự qua lại với nhau, nhìn là biết rồi, không cần đi làm phiền, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Mã Thị không cam lòng: "Bọn họ là người thanh cao, chưa chắc chịu chủ động."
Thái phu nhân từ từ ngước mắt lên nhìn Mã Thị: "Con đúng là mẫu thân ruột của Ngọc Họa, vì nó mà trả bất cứ giá nào, ta đây làm tổ mẫu mà không muốn phí tâm."
Thái phu nhân nói xong, Mã Thị đỏ mặt, bà ta vội nói: "Con dâu chỉ thấy đáng tiếc, nếu mẫu thân nói như thế thì con dâu biết làm thế nào rồi."
Rèm cửa bị vén lên, có nha hoàn vào bẩm báo là Bùi Ngọc Kiều trở về.
Thái phu nhân ngẩn người, mới lại mặt xong mà, sao lại về nhà? Mã Thị thấy lạ, nhịn không được đứng lên nói: "Chẳng lẽ vương phủ xảy ra chuyện gì?"
Thái phu nhân hơi lo lắng.
Giọng nói thanh thúy gọi tổ mẫu từ ngoài truyền vào, Bùi Ngọc Kiều mặc váy màu xanh bước vào, giống như chồi non đầu cành, lại giống như làn nước trong veo xuất hiện ở trước mặt.
"Ôi, thật sự là Kiều nhi." Thái phu nhân nói.
Bùi Ngọc Kiều bước nhanh tới cạnh thái phu nhân, cái đầu nhỏ nhắn gật gật, "Đúng vậy, tổ mẫu, là con, không ngờ con về phải không?"
"Sao con lại về?" Mã Thị hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"
"Không có chuyện gì, rãnh rỗi nên về, con nhớ tổ mẫu." Nàng cười hì hì gọi bọn hạ nhân mang đồ đạc vào, "Có nhiều dược liệu lắm, nhân sâm hổ cốt cho tổ phụ tổ mẫu bồi bổ thân thể, còn có vải nữa, đều là do trong cung thưởng, nhiều tới mức con không nhớ hết tên, nhị thẩm lấy vài cuộn cho tam muội làm quần áo."
Mã Thị không hiểu ra sao, nhưng thấy nàng khách khí thì cười theo.
Thái phu nhân đưa tay ôm bả vai Bùi Ngọc Kiều, những thứ này rất quý trọng, không lẽ Tư Đồ Tu muốn cầu cạnh Bùi gia? Nhưng không giống, nếu muốn nhờ gì đó thì phải đợi tới ngày nghỉ rồi cùng nhau về mới đúng, bà lớn tầm này mà cũng đoán không ra, bà hỏi: "Chỉ trở lại thăm nhà thôi sao? Vương gia có nói gì không?"
Nàng nói: "Nói cho phép con ở nhà hai ngày, vài ngày nữa con còn về nữa đó."
Nàng tươi cười vui vẻ, gả làm thê tử người ta rồi mà không khác gì một tiểu cô nương, thái phu nhân bỗng nhiên hiểu: "Là do con nhớ nhà nên xin vương gia về? Vương gia không cản được con, đúng không? Ôi, đứa trẻ này..." Bà chọt chọt ngón tay lên trán Bùi Ngọc Kiều, không biết nên vui hay nên buồn.
Vui là Tư Đồ Tu thương nàng, đồng ý để nàng thường về nhà mẹ đẻ, buồn là đứa trẻ này không hiểu chuyện, làm gì có cô nương gả ra ngoài mà vẫn hay về nhà mẹ đẻ?
Nếu nàng cứ thế mãi thì e là Tư Đồ Tu sẽ không vui, dù sao nam chủ ngoại nữ chủ nội, mỗi ngày nam nhân phải lo công việc bên ngoài, khi về đến nhà, có ai lại không hy vọng có một thê tử hiền huệ đang chờ? Chăm sóc mọi thứ ổn thỏa thì hai bên mới tốt được, thái phu nhân nghiêm mặt nói: "Lần này lỡ về thì thôi, mấy ngày nữa không cho phép về, nếu không...Đừng trách tổ mẫu phạt con."
Vui vẻ đến thăm thái phu nhân, không ngờ lại bị dạy dỗ, Bùi Ngọc Kiều ngơ ngác chẹp chẹp miệng nói: "Tổ mẫu, vì sao? Trước kia con còn muốn ở nhà không gả nữa kìa. Người không đồng ý con về?"
"Mỗi một chuyện có một cách giải thích khác nhau, nếu con đã gả đi thì cứ yên tâm sống, Kiều nhi, không thể cứ coi mình là cô nương hoài được." Giọng nói dịu dàng, thái kiên nhẫn nói, "Tổ mẫu cũng nhớ con, nhưng tổ mẫu không muốn làm phiền phu thê con, con hiểu chưa? Mấy tháng con về một lần là tổ mẫu thấy thỏa mãn lắm rồi."
Phải mấy tháng mới về một lần, Bùi Ngọc Kiều không muốn, nhưng nghe thái phu nhân tận tình khuyên bảo, nàng hiểu, nếu nàng cứ về nhà ở, bỏ Tư Đồ Tu một mình hoài thì chàng sẽ tức giận.
Chàng sẽ tức giận sao? Bùi Ngọc Kiều không quá chắc chắn, nhưng nàng nhớ lại lúc đến thư phòng, một mình chàng cô đơn ngồi đó, nàng đi, toàn bộ vương phủ, trừ hạ nhân ra thì chỉ còn một mình chàng, đổi lại là nàng, nàng cũng không vui.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Thái phu nhân thấy nàng nghe thì cười rộ lên.
Bùi Ngọc Họa biết nàng về thì vội qua gặp, hai tỷ muội ở phòng chính ríu ra ríu rít, nhắc tới Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều nói muốn đi Từ gia gặp nàng ấy, Bùi Ngọc Họa thích đi nên vô cùng đồng ý.
Thái phu nhân bị hai cô cháu gái thay phiên làm nũng, bà xoa mi tâm nói: "Đi thì đi, hôm nay không phải ngày nghỉ, đi về sớm để buổi tối trò chuyện với phụ thân, ca ca và đệ đệ con. Chỉ là làm phiền Từ lão phu nhân rồi, nhớ mang quà theo."
Bùi Ngọc Kiều đồng ý, lập tức ngồi kiệu cùng Bùi Ngọc Họa ra ngoài, bọn hạ nhân mang một cái rương theo sau, ai ngờ đi tới giữa đường thì có một chiếc xe ngựa đi ngang, va chạm với kiệu Bùi Ngọc Họa, hai kiệu phu không có đề phòng nên một kiệu phu buông kiệu xuống.
Bùi Ngọc Họa té nhào bên trong, tính tình nàng ta nóng nảy, vén màn kiệu lên chui ra, vừa định mắng thì thấy một người đi ra từ xe ngựa, người đó áy náy nói: "Con ngựa bị hoảng sợ, xa phu không kéo được, xin cô nương thứ lỗi..." Hắn ngẩng đầu, lộ khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhi, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, "Thì ra là Bùi Tam cô nương."