Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Trên bàn bày tám món ăn một món canh, quả nhiên nhiều thức ăn chay, nhưng một con gà mái to mập là đủ các nàng ăn rồi.

Không biết có phải do tâm tình tốt không mà Bùi Ngọc Kiều ăn nhiều hơn ngày thường nửa bát cơm, còn uống thêm một bát canh gà to, ăn tới căng bụng, nàng muốn Bùi Ngọc Anh ăn nhiều hơn, nhưng nàng ấy vẫn còn không muốn ăn, chỉ miễn cưỡng uống chút canh, ăn hai miếng thịt gà là buông đũa.

Bùi Ngọc Kiều sốt ruột, Từ lão phu nhân cười nói: "Đừng lo lắng, có con là như vậy, không có chuyện gì đâu, mấy ngày nữa là khỏe, sau này có thể ăn như con vậy."

Nghe nói là bình thường nàng mới yên tâm.

Mọi người vừa ăn xong là Từ Hàm về.

Làm việc ở nha môn là có thời gian ăn trưa, hắn nghe nói thê tử có thai, làm sao còn tâm trạng ăn, vội vã chạy về nhà nhìn nàng ấy, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười, hắn đi thẳng tới cạnh Bùi Ngọc Anh nói: "Cực cho nàng rồi, sao không ăn nhiều hơn?" Lại nói với Từ lão phu nhân, "Nương, sau này dặn phòng bếp làm thêm vài món mặn, trẻ con cần được bồi bổ nhiều."

"Còn cần con nói sao?" Từ lão phu nhân buồn cười, "Về có việc gì không?"

"Không có việc gì." Từ Hàm chào hai tỷ muội, "Tỷ tỷ, tam muội."

Bùi Ngọc Kiều thấy hắn lo lắng cho muội muội thì bớt lo lắng hơn chút, nàng nghĩ muội muội có thai là khác hoàn toàn chuyện đời trước, cố gắng còn có thể sinh thêm vài đứa, nàng đứng thẳng người, ngước cằm lên, nghiêm túc nói: "Ngươi phải chăm sóc tốt cho muội muội, cho dù có nhiều chuyện cần làm thì cũng phải ở cạnh muội muội, biết chưa?"

Khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt, dáng vẻ như vậy mà học người lớn dạy dỗ, lúc thành thân Từ Hàm đã lĩnh giáo qua, hắn cười đồng ý, "Chắc chắn nhớ kỹ lời tỷ tỷ nói."

Bùi Ngọc Kiều thu lại vẻ mặt ông cụ non.

Bùi Ngọc Anh mím môi cười không ngừng, từ trước tới nay đều là nàng ấy bảo vệ tỷ tỷ, nhưng hôm nay thấy tỷ tỷ bảo vệ mình, lòng nàng ấy rất vui vẻ.

Từ Hàm kéo tay nàng ấy bóp nhẹ, khóe mắt đuôi mày đều là ý mừng.

Thành thân hơn nửa năm, hắn đã sớm suy nghĩ khi nào bọn họ sẽ có con, cũng sớm nghĩ dáng vẻ con của hai người, bây giờ thật sự có rồi, nếu không phải là trước mặt mọi người thì hắn thật sự muốn kéo nàng vào lòng thương thương một trận. Chỉ tiếc hôm nay vội vã trở về, không thể nói nhiều với nàng, hắn lại đi nha môn.

Ba tỷ muội ríu ra ríu rít, nhưng sợ Bùi Ngọc Anh mệt, Bùi Ngọc Kiều bảo nàng ấy nghỉ ngơi một chút, tới buổi tối, ăn cùng bữa cơm rồi mới vừa rồi trở về hầu phủ.

Hai tỷ muội về mang theo tin tức tốt, Bùi Ngọc Kiều rêu rao khắp nơi, "Muội muội mang thai rồi."

Mọi người vô cùng vui sướng, thái phu nhân nói với Bùi Mạnh Kiên: "Vậy là chúng ta có chắt rồi." Bà phân phó Mã Thị, "Ngày mai đưa quà sang."

Mã Thị cười đồng ý, nói vài lời hợp với tình hình, "Ngọc Anh có phúc, nghe nói Từ lão phu nhân đối xử rất tốt với nó, nhất định sẽ bình an."

"Cũng đúng, qua một thời gian nữa chúng ta đi thăm nó."

Bùi Ngọc Kiều đi tới kéo tay áo Bùi Trăn, "Phụ thân, phụ thân sắp có cháu gái rồi, mà không biết là cháu ngoại gái hay cháu ngoại trai nữa."

"Là nam hay nữ, vi phụ đều thích." Ông sờ sờ đầu nàng, "Nghe tổ mẫu con nói là tự con xin về?"

"Phụ thân muốn mắng con?" Nàng chớp chớp đôi mắt to.

"Vi phụ không mắng con, con vui vẻ là tốt rồi." Bùi Trăn khá là thoải mái với việc này, chỉ cần con rể không phải ức hiếp nữ nhi ông thì cái gì cũng dễ nói, "Con làm xong bổn phận của mình thì cái nên được sẽ được."

Nàng cười hì hì nói chuyện với Bùi Ứng Hồng, Bùi Ứng Lân.

Bùi Mạnh Kiên nháy mắt với Bùi Trăn, Bùi Thống, ba người đi tới sương phòng bên phải.

"Tứ vương gia bị đánh, cả kinh thành đều biết, hoàng thượng không có ý phong tỏa tin tức, có thể thấy lần này hoàng thượng rất tức giận." Bùi Mạnh Kiên nói với Bùi Trăn, "Nếu hắn bị mất chức thì đại cô gia của chúng ta sẽ nhận lại hỏa binh doanh." Ông ta thở dài, "Vốn là Bùi gia chúng ta không có dính dáng gì tới tranh đấu trong đó, bây giờ vạn bất đắc dĩ, Tư Đồ Lan giống như chó điên, không cắn vài cái là không thể hết giận."

Bùi Trăn nhướng mày, "Phụ thân cho người tố cáo?"

Bùi Mạnh Kiên nói: "Thêm dầu vào lửa mà thôi, không thể để Ứng Hồng nhà ta chịu oan hai ngày trong tù được."

Bùi Trăn cười rộ lên.

Tuy trước đây Bùi gia đứng trung lập, nhưng không có nghĩa là Bùi gia không có mạng giao thiệp của mình, cũng sẽ không để cho người khác ức hiếp, ông cân nhắc rồi nói: "Tứ vương gia giống như một cánh tay của tam vương gia, bây giờ bị trảm, chỉ sợ tam vương gia sẽ không ngồi yên không quan tâm, mặt khác, con nghe nói hoàng thượng đi gặp phế thái tử."

"Còn có việc này?" Bùi Thống ngạc nhiên, "Đại ca nghe ai nói? Chẳng là đại ca có có mật thám trong cung sao?"

Đây chính là chuyện bí mật.

"Tay của ta đâu có dài như vậy, là chiều nay vương gia cho người tới nói." Bùi Trăn buồn cười, "Nói là muốn cùng ta thương lượng."

Khóe miệng Bùi Mạnh Kiên giật giật, "Đúng là xảo quyệt mà, muốn chúng ta tìm cách cho nó."

Cô gia này, không để ý tới chàng thì chàng cứ ôm chặc, muốn đẩy cũng đẩy không ra.

Bùi Trăn nói: "Nhi tử trả lời là không biết. Dù sao phế thái tử cũng là hoàng tử, gặp một lần thì có gì đâu, dù cho nuôi con chó, bị nó cắn một cái thì cũng chưa chắc đành lòng giết nó, huống chi là đích trưởng tử."

"Không phải vậy, bây giờ có thả ra cũng không sao." Bùi Mạnh Kiên lạnh nhạt nói.

Tuổi trẻ dễ xúc động, ở tuổi của ông ta bây giờ, việc nhỏ được phép xúc động, nhưng việc lớn là tuyệt đối không để mình tính sai, hoàng đế muốn làm gì, không tới phiên bọn họ khoa tay múa chân, trừ phi là bắt buộc, nếu không thì giả chết thôi, dù sao cũng hơn là đưa đầu ra cho người ta chém, cái tính cố chấp đó đem đi giết vài tên giặc còn có ích hơn.

Phụ tử ba người kết thúc cuộc nói chuyện.

Mắt thấy Bùi Ngọc Kiều nói chuyện với Bùi Ứng Hồng xong, Bùi Ngọc Họa tràn đầy phấn khởi nói: "Đại tỷ hiếm khi được ở nhà hai ngày, chúng ta ngồi trong vườn đi, mang trái cây lên, còn có thể ngắm trăng nữa, hôm nay là mười hai, trăng khá là tròn, chúng ta đi thôi."

Bùi Ngọc Họa rất thích náo nhiệt, bây giờ hai tỷ tỷ thành thân, trong nhà còn một mình nàng ta, rất cô đơn.

Bùi Ngọc Kiều đương nhiên đồng ý.

Bốn người cho hạ nhân đi chuẩn bị, hai huynh đệ đều là người nghịch ngợm không chịu ngồi yên, dưới ánh trăng, Bùi Ứng Hồng hào hứng múa kiếm cùng Bùi Ứng Lân, nói hai tỷ muội có phúc khi được xem múa kiếm. Thật sự là múa tốt, chiều cao hai huynh đệ không giống nhau, nhưng di chuyển ngay ngắn, chỉ thấy đường kiếm lóe sáng, tựa như du long hộ thể, soi sáng chín tầng mây, hai tỷ muội xem không rời mắt.

Đến lúc mồ hôi rơi như mưa mới dừng tay lại, Bùi Ứng Hồng cười nói: "Thật là thoải mái!"

Hắn mắt to mày rậm, tuy là con cháu hầu phủ nhưng lại có nét nho nhã, Bùi Ứng Hồng giống Bùi Mạnh Kiên, Bùi Trăn, toàn thân đều có hào khí ngất trời, nhớ tới Lâm Sơ Hạ văn nhã biết lễ, Bùi Ngọc Họa càng nghĩ càng thấy hai người xứng đôi, nàng ta kéo hắn xuống nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, ca thấy Lâm biểu tỷ thế nào?"

Bùi Ứng Hồng nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"

"Là hỏi ca thấy như thế nào?"

"Rất tốt, học thức uyên bác, dịu dàng dễ gần, ngay cả binh pháp cũng biết."

Đúng là ngốc y như đại tỷ, Bùi Ngọc Họa nhịn không được véo hắn một cái: "Muội hỏi ca có thích người ta không?"

Bùi Ứng Hồng giật mình, da mặt đỏ lên: "Thích, thích cái gì?"

"Cái gì là cái gì? Vấn đề đơn giản như vậy mà ca trả lời không được?" Bùi Ngọc Họa nhìn hắn chằm chằm, nam nhi không có tâm tư tỉ mỉ như cô nương, cũng không cong cong quẹo quẹo, nếu nam nhi thích là sẽ không do dự, không thích, cũng rất trực tiếp, ca ca ấp úng như vậy, có thể thấy được trong lòng có quỷ.

Quả thật Bùi Ứng Hồng hơi ngại.

Hắn đã mười bảy tuổi, cũng đã thành thục, nhưng mà bên cạnh không có thông phòng hầu hạ, lần đầu tiên mộng xuân là mơ thấy Lâm Sơ Hạ, hắn chỉ coi là mơ chứ không dám suy nghĩ gì nhiều, dù sao đó là thân thích đại phòng. Cho nên Bùi Ngọc Họa bỗng nhiên hỏi như vậy làm hắn khó tránh khỏi hoảng hốt, hắn ngại quá hóa giận mắng: "Cuối cùng thì muội có phải cô nương hay không? Sao lại hỏi chuyện như thế này? Ca phải phải đi nói với mẫu thân, cho mẫu thân dạy lại muội, muội như vậy còn ai dám cưới?"

Nói đông nói tây để né tránh, Bùi Ngọc Họa hừ một tiếng nói: "Muội nói cho ca biết, Lâm gia muốn gả Lâm biểu tỷ cho ca, nếu ca không chịu thì thôi."

Hắn ngẩn ra: "Có chuyện này sao?"

Không tự chủ được lộ ra vài phần thân thiết, Bùi Ngọc Họa cười: "Tuyệt đối chính xác, chỉ là nương còn chưa đồng ý."

Hắn biết chuyện này, tâm còn loạn hơn, xoay người nói: "Ca đi tắm."

Bùi Ngọc Họa nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng vểnh lênh, dám thích mà không dám nhận, có điều ca ca mình không phải thứ hèn nhát, chờ hắn nghĩ rõ thì sẽ có kết quả thôi, nàng ta nói với Bùi Ngọc Kiều: "Muội nói với ca ca rồi, ca ca trốn đi rồi."

Bùi Ngọc Kiều nói: "Trốn là do đại ca sợ, nếu không thích thì đại ca sẽ mắng muội."

"Rõ vậy sao? Tới tỷ cũng nhìn ra."

Hai người nhìn nhau cười.

Giờ tuất, Tấn vương phủ, Tư Đồ Dập đứng ở dưới mái hiên nhìn trăng, khuôn mặt âm u. Hắn đã sớm khuyên Tư Đồ Lan đừng có dính vào, nhưng đệ đệ này cứ khư khư cố chấp, bây giờ làm phụ hoàng tức giận đánh hắn ta, hắn muốn xin cũng không biết xin như thế nào.

Có thể không xin sao? Từ trước đến nay hai người có tình cảm tốt, nếu hắn không có biểu hiện gì thì phụ hoàng sẽ nghĩ sao? Nhất định nghĩ hắn vô tình, không nhớ tình cảm huynh đệ.

Nhẹ thở dài một cái, Tư Đồ Dập thấy khó khăn, hắn vừa oán Tư Đồ Lan làm hư chuyện vừa không biết làm sao vì Tư Đồ Lan như vậy là do hắn tạo ra.

Tiết Qúy Lan đi tới, nhẹ giọng nói: "Vương gia còn đang lo lắng chuyện tứ đệ sao?"

Hắn không lên tiếng.

Nàng ta ôm cánh tay hắn, "Tính tình của tứ đệ nên bình tĩnh hơn một chút mới tốt, cứ vậy hoài sẽ làm vương gia khó xử, thiếp cũng sẽ lo lắng." Nàng ta dựa đầu vào ngực hắn, "Vương gia thận trọng, tứ đệ bừa bãi không biết thu liễm, lần này coi như cho hắn một bài học đi, chắc là phụ hoàng cũng có ý đó."

Làm thê tử, nàng ta rất không thích Tư Đồ Lan, tuy thỉnh thoảng có thể giúp được một tay, nhưng hắn càng ngày càng phiền phức, nhưng hết lần này tới lần khác Tư Đồ Dập không bỏ được hắn. Vì vậy nàng ta không tiện mở miệng, sợ Tư Đồ Dập thấy nàng ta độc ác, nàng ta thật sự yêu hắn, làm sao dám lộ mặt xấu ra? Nàng ta hy vọng mình ở trong lòng hắn luôn là một thê tử dịu dàng.

Tư Đồ Dập ừ một tiếng: "Hắn nên yên tĩnh một chút, nhưng ngày mai ta vẫn phải dậy sớm vào cung."

Tiết Qúy Lan nói: "Ta cùng đi với chàng."

Hắn cúi đầu hôn nàng ta, tay ôm eo nàng ta, hai người cùng nhau trở về phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui