Bùi Ngọc Kiều ở nhà hai ngày là trở về vương phủ.
Lúc này Tư Đồ Tu vẫn chưa nhậm chức, chàng đang ở hậu viện đánh quyền, nghe nói nàng trở về, thần sắc nhàn nhạt, cũng không đi gặp Bùi Ngọc Kiều ngay. Mã Nghị thấy lạ, lúc vương phi không ở trong phủ, thấy chàng suốt ngày vác khuôn mặt âm trầm, còn nặng nề hơn trước đây, bây giờ vương phi trở về, chàng lại không đi gặp, có ý gì?
Hắn nhíu mày, không hiểu được.
Tư Đồ Tu càng đánh càng chậm, Bùi Ngọc Kiều không bên cạnh chàng, tất nhiên là chàng nhớ nàng, nhưng chàng là vương gia, lẽ nào phải đích thân ra đón? Nàng đi hai ngày, chàng muốn xem nàng có tới đây tìm chàng không? Có lương tâm hay không?
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng bước chân phía sau, từ xa đến gần, dần dần đi tới bên cạnh chàng, trong chốc lát có hơi hồi hộp, chàng thu quyền, cúi đầu cởi bỏ đai lưng.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Vương gia, ta đã trở về!"
Lúc này chàng mới quay đầu, hơi chớp mắt nói: "Không ở thêm vài ngày?"
Nàng míu máo, "Ta trở về thì bị tổ mẫu la cho một trận, không cho ta thường xuyên về nhà mẹ đẻ, bởi vậy đâu được ở lâu. Hơn nữa, ta nói ở hai ngày là ở hai ngày, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh."
Tư Đồ Tu vểnh môi muốn cười, sớm nghe nói thái phu nhân là người hiểu chuyện, thật sự là như thế, sau đó chàng phân phó Lư Thành, quà tặng hàng năm trong ngày lễ nhiều nhiều hơn một phần. Chàng đi về phía trước, nàng theo ở phía sau, nói cho chàng biết tin tức tốt: "Vương gia, muội muội ta có tin vui."
Giọng nói tràn đầy vui sướng, dường như trên đời này không còn chuyện nào vui sướng hơn chuyện này nữa, Tư Đồ Tu hiểu, đời trước nàng qua đời sớm, không được nhìn thấy Bùi Ngọc Anh sinh con, bởi vậy khó trách nàng vui vẻ như thế, chàng nói: "Tặng quà đi."
"Cái này thì không cần, lúc về nhà ta có mang theo vài thứ tốt, đã chia phần cho muội muội rồi, hơn nữa tổ mẫu cũng có gửi nhiều quà qua, Từ lão phu nhân nói dùng lâu mới hết, chúng ta cho nữa là quá nhiều. Đợi một thời gian nữa, bụng muội muội lớn lên, ta mang quà tặng đi thăm. Từ lão phu nhân nói phải năm tháng mới có bụng." Tâm tình vui sướng, không tự chủ được kéo tay chàng.
Ngón tay dài nhỏ nắm ngón tay chàng vẫy vẫy.
Chóp mũi ngửi được mùi thơm ngát trên người nàng, chỉ cảm thấy trời xanh mây trong, khóe miệng từ từ vểnh lên nụ cười mỉm, bàn tay to thuận thế cầm lại tay nàng: "Vậy thì đợi năm tháng nữa về."
Phải đợi năm tháng nữa, nàng hơi ngẩn người, nhưng nhớ tới lời thái phu nhân nói, nàng gật đầu: "Được, ta nghe chàng, một thời gian nữa sẽ về. Hay là vương gia cùng ta trở về đi, vậy thì chàng sẽ không một mình ở vương phủ rồi."
Không ngờ người lưu luyến nhà như nàng mà chịu như vậy, còn biết nói lời ấm lòng chàng, chàng hận không thể ôm nàng thương thương một phen, nhưng mới đánh quyền xong, toàn thân đều là mồ hôi, xung quanh hậu viện đều là hộ vệ, vẫn là quên đi.
Nàng lại nói: "Đầu bếp nhà muội muội hầm canh gà cách thủy rất ngon, còn ngon hơn đầu bếp Tưởng làm nữa, không biết có phải là vì gà hay không. Muội muội quản sự, Từ lão phu nhân liền rãnh rỗi, bà ta nuôi vài con gà trong sân, mỗi ngày cho gà ăn cũng là một lạc thú, muội muội nói mặc dù có chút ầm ĩ, nhưng bà cụ có việc để làm, mà gà lại rất thông minh nữa, biết đường đi, còn biết chỗ ở."
Thấy nàng thao thao bất tuyệt, chàng không ngờ rằng nàng là người thích nói, về nhà một chuyến, quay lại là có nhiều chuyện để nói, nghĩ đến đời trước, chắc là do chàng chưa từng mở lòng mà thôi.
Im lặng nghe, tựa như ánh mặt trời càng ngày càng dịu dàng.
Một lát sau chàng nói: "Nàng thích nuôi gà sao?"
"Hả?" Bùi Ngọc Kiều ngẩn người, "Ta có thể nuôi gà?" Nàng cười phì một tiếng, "Không nên không nên, sao có thể nuôi gà trong vương phủ được, nếu tổ mẫu biết thì lại mắng ta cho xem."
"Ở đây lớn, nuôi gì cũng sẽ không ầm ĩ."
Nàng suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Ta tự tay nuôi lớn, không nỡ ăn."
Ăn ngon, nhưng không nỡ ăn, thật là khó chịu mà!
Tư Đồ Tu không ngờ nàng sẽ nói như vậy, chàng cười ha hả, nàng không biết chàng cười cái gì, ăn ngay nói thật, chẳng lẽ không đúng sao?
Hai người cười cười nói nói đi trở về.
Qua được mấy ngày, Tư Đồ Hằng Thành lệnh cho Tư Đồ Tu quản hỏa binh doanh, ý là thời gian nghỉ ngơi của chàng đã kết thúc. Biết chàng sắp đi sớm về muộn, Bùi Ngọc Kiều nhớ lời phụ thân nói, "Làm xong bổn phận của mình, cái gì nên được sẽ được", bổn phận của nàng là làm một thê tử tốt. Cho nên sáng sớm, nàng nghe tiếng động là nhảy từ trên giường xuống.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc, trong phòng hơi tối, Tư Đồ Tu đang mặc triều phục, nghe được động tĩnh xoay người lại nhìn thì thấy nàng đang vuốt mắt.
Gặp ác mộng nên thức? Chàng suy đoán, bước tới đỡ vai nàng kéo nàng nằm xuống, nàng vừa ngáp vừa nói: "Không ngủ nữa, ta phải hầu hạ chàng ăn sáng."
Chàng cười rộ lên: "Nàng nói thật?"
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra: "Đương nhiên, mỗi ngày chàng lâm triều là mỗi ngày ta sẽ làm vậy." Nàng bước xuống mang giày, lại gọi hai nha hoàn.
Trúc Linh và Đinh Hương luôn thức dậy rất sớm, nghe tiếng nàng gọi thì vội bước vào.
"Nhanh gọi phòng bếp chuẩn bị thức ăn, cháo trắng, bánh bao." Nàng quay đầu hỏi Tư Đồ Tu, "Vương gia muốn ăn gì khác không?"
Nàng chăm sóc như vậy, có phải là lúc ở nhà mẹ đẻ, thái phu nhân dạy nàng? Tư Đồ Tu rấ ngạc nhiên, trong lòng lại rất vui vẻ, "Cứ bình thường là được rồi, buổi sáng không có khẩu vị lắm."
Trúc Linh gọi hạ nhân đi phòng bếp truyền lời.
Bùi Ngọc Kiều rửa mặt xong, ngồi trước gương, Tố Hòa giúp nàng chải đầu, Đinh Hương chọn trang sức.
Tư Đồ Tu chuẩn bị ổn thỏa, nhìn qua nàng, thấy mắt nàng khép lại, rõ là đang buồn ngủ, một ngày nàng ngủ phải hơn năm canh giờ. Bây giờ thức sớm như vậy, đúng là làm khó nàng rồi, Tư Đồ Tu cười rộ lên, có điều chàng không tính dung túng nàng. Hiếm khi nàng tự mình làm một thê tử tốt, sao chàng có thể không chấp nhận phần ý tốt này?
Chàng cúi người xuống, lấy ngón tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Nàng hầu hạ bản vương như vậy?"
Nàng tỉnh lại, hai mắt trợn tròn xoe: "Không có ngủ, chỉ là...chỉ là chợp mắt mà thôi, chợp mắt chờ chải tóc."
Ngay cả Tố Hòa cũng nở nụ cười.
Vừa rồi nàng hít thở đều đều, rõ ràng là đang ngủ.
Chải xong tóc, hai người ngồi vào bàn, Tư Đồ Tu nói: "Ta sẽ gắng trở về đúng giờ, nếu có việc bận thì ta sẽ cho người báo nàng một tiếng, muốn chờ bản vương ăn cơm hay không là tùy nàng."
Cái gì gọi là tùy nàng? Bùi Ngọc Kiều giật mình, đó là chờ hay không chờ đây? Chờ sẽ đói, không chờ thì chàng có tức giận không? Một vấn đề đơn giản mà nàng bắt đầu suy nghĩ xoắn xuýt, nàng cầm bát lên ăn, hay là ăn một nử no rồi chờ chàng về cùng nhau ăn nữa? A, cách này thật hay, nàng nghĩ ra được rồi, nàng cảm giác mình thật thông minh.
Thấy nàng cười hì hì, Tư Đồ Tu hỏi: "Nghĩ đến chuyện vui gì vậy?"
"Không có, chỉ là cảm thấy rất tốt." Nàng không nói cách mình cực khổ suy nghĩ ra đâu, "Ăn như vậy mới vui."
"Vẫn như vậy thôi."
"Buổi tối ta ngủ sớm hơn một canh giờ."
Bây giờ nàng đâu ngủ muộn, lại còn muốn ngủ sớm hơn...Tư Đồ Tu tạm thời đồng ý không động vào nàng, nuôi nàng nhiều ngày rồi, không thể cứ như vậy nữa, đợi thêm mấy ngày nữa, chàng nhất định phải đòi lại gấp đôi, nàng muốn ngủ sớm? Chàng nhíu nhíu mày, cùng ăn, cùng ngủ, chàng không do dự chọn cái sau.
Buông đũa xuống, chàng nói: "Ta đi, nàng từ từ ăn, mệt thì đi ngủ cho khỏe."
Bùi Ngọc Kiều nghĩ làm việc phải làm tới cùng, nàng đứng lên tiễn chàng tới cửa.
Trời dần dần sáng, vệt trắng cắt ngang vệt đen rồi sáng bừng lên, nàng mặc áo thêu hoa hải đường xen lẫn hoa lan, bên dưới là cái váy màu xanh nhạt, tóc búi cao lên, mặt mày như tranh vẽ, đẹp như mầm non ngày xuân vừa nhú ra.
Chàng nhịn không được cúi đầu hôn nàng, mút vào cái lưỡi thơm tho của nàng, làm rối tóc vừa được chải kĩ.
Mấy người tùy tùng nhanh chóng lui qua một bên.
Xung quanh yên tĩnh chỉ nghe được tiếng chim hót.
Một lúc lâu sau, chàng buông nàng ra: "Đi."
Xoay người rời đi, sợ mình muốn ôm nàng.
Khuôn mặt Bùi Ngọc Kiều hồng hồng, từ từ trở lại nhà chính.
Tư Đồ Tu đi về phía kiệu, Mã Nghị theo ở phía sau, nhỏ giọng nói: "Tam vương gia cầu xin cho tứ vương gia, hoàng thượng không nghe, thuộc hạ không lo lắng tam vương gia, chỉ lo tứ vương gia, từ trước đến nay hắn rất thâm độc, làm sao chịu ở yên trong phủ? Có lẽ sẽ tìm cách kéo người khác xuống ngựa."
Tư Đồ Lan không thích chịu thiệt, tính tình tàn nhẫn khát máu, nếu ngã thì tất nhiên là muốn vãn hồi tiền vốn, nhưng hắn muốn đối phó với Tư Đồ Tu thì hơi khó, có lẽ là đối phó Tư Đồ Cảnh rồi đối phó Hứa gia.
Đời trước chàng nguyện ý giúp đỡ, kéo Hứa gia từ vũng lầy ra ngoài, đời này chàng bàng quan, hoặc là...Trong mắt chàng lóe lên một tia sáng, chàng nói với Mã Nghị: "Kêu Hạ Tông Mộc tới hỏa binh doanh gặp bản vương."
Chàng bước lên kiệu ngồi.
Ngày mùng hai tháng tư là một ngày tốt lành, Tưởng Lâm nhìn vào gương trang điểm, mặc dù không cam lòng làm thiếp cho Tư Đồ Dụ, nhưng so với tướng công do Tưởng phu nhân chọn thì đó là một trên trời một dưới đất rồi.
Thân thể Thường Bội không tốt, nghe nói không sống tới một năm, nếu...Bình thường không ra mặt, e là khó gặp mặt, những tiểu thiếp khác trong phủ cũng không đáng lo ngại, chưa từng nghe nói Tư Đồ Dụ sủng ái ai, nhất định là không có cảm tình, như vậy chỉ cần nàng ta vừa vào vương phủ, sớm muộn gì chức vương phi này cũng là của nàng ta.
Đúng rồi, nàng ta chợt nhớ tới Tư Đồ Dụ còn có một nữ nhi là Tư Đồ Uyển, nàng ta tới vương phủ, nhất định phải đối xử tốt với đứa nhỏ, đứa nhỏ tuổi này khá giống tình tình Bùi Ngọc Kiều, mấy năm nay nàng ta dỗ được Bùi Ngọc Kiều có quan hệ không tệ với nàng ta, ngày đó đẩy ngã nàng thì nàng cũng không biết, chỉ là một tiểu cô nương tám tuổi, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Đến lúc có quan hệ tốt, nàng ta muốn làm kế thất càng dễ dàng.
Nàng ta nghĩ càng đắc ý, lúc này nghe nói giờ lành đến, không có tiếng pháo, chỉ có hai nha hoàn đỡ nàng ta lên kiệu đi về hướng vương phủ.
Cưới tiểu thiếp không giống cưới thê tử, không náo nhiệt, trong nhà im lặng, ngay cả Tưởng lão gia, Tưởng phu nhân cũng không tới thăm nàng ta thì đừng nói của hồi môn gì đó, trong lòng nàng ta dâng lên vài phần thê lương, không sao, chuyện gì mà không phải trả giá thật lớn? Nàng ta lên kiệu ngồi, trong bụng đầy tính toán, ai ngờ mới đi một đoạn ngắn là tới, trong lòng nàng ta rất ngạc nhiên, bởi vì nàng ta nhớ Chu vương phủ khá xa, nhịn không được hỏi: "Đến vương phủ rồi?"
Tôi tớ bên ngoài trả lời, giọng nói nhàn nhạt: "Bởi vì thân thể vương phi không khỏe, mà cầm tinh của cô nương khắc vương phi, vì vậy vương gia để cô nương ở tiểu viện này, cô nương, mời xuống kiệu."
Tưởng Lâm giận dữ, suýt nữa phun ra một ngụm máu.