Khắc cái gì mà khắc? Nàng ta không tin trong vương phủ không có người nào cầm tinh giống nàng ta, lẽ nào đều bị đuổi ra ngoài?
Nàng ta tức giận, không muốn xuống kiệu, hét lên với kiệu phu: "Đi vương phủ!"
Kiệu phu không chút sứt mẻ.
Tới đón nàng ta là hạ nhân Thường Bội phân phó, có ai nghe lệnh nàng ta? Khuôn mặt cô cô quản sự đi đầu hiện lên ý cười nhạo, trả lời: "Tưởng cô nương, chuyện này là mệnh lệnh của vương gia, nếu cô nương không tin thì có thể hỏi vương gia, hoặc là tự mình tới vương phủ, chúng ta nô tỳ là không thể không nghe lệnh."
Tưởng Lâm tức giận đến toàn thân run rẫy, miễn cưỡng tỉnh táo lại, nàng ta nghĩ có lẽ là Thường Bội nói lung tung trước mặt Tư Đồ Dụ, hắn đã đồng ý, bây giờ nàng ta đi tới vương phủ, không có cách gì thì sẽ không công, một cái tiểu thiếp mà không để ý đến sống chết của chủ mẫu? Nàng ta cắn răng xuống kiệu.
Trước mặt là một căn phòng độc lập, ngay cả sân cũng không có, đi vào, chóp mũi ngửi được mùi mốc.
Chỗ này đã bao lâu không có người ở? Dù nàng ta không phải chính thất, nhưng hôm nay là ngày lành, sao lại cho nàng ta ở đây?
Bọn hạ nhân dẫn nàng ta vào phòng ngủ, gọi nàng ta ngồi bên giường.
Nàng ta nhìn xung quanh, dọn dẹp coi như sạch sẽ, nhưng vật dụng trong phòng không mới, nhìn hơi cũ, còn có mùi, làm cho người ta cảm thấy chán ghét, trong phòng có đốt nến, nhưng lại lộ ra ảm đạm. Nàng ta từng nghĩ tới đêm động phòng của mình, tân hôn trượng phu anh tuấn, gia thế hiển hách, phòng ngủ xanh vàng rực rỡ, chỉ trách nàng ta mệnh khổ, không được làm chính thê, nàng ta đã lui một bước, kết quả...
Nước mắt rơi xuống, nàng ta nhịn không được thấp giọng khóc nức nở.
Nha hoàn nhỏ giọng thoải mái.
Bên ngoài có người bước vào, nàng ta ngẩng đầu, thấy Tư Đồ Dụ: "Vương gia!"
Giọng điệu tràn đầy uất ức, tiếng khóc to lên.
Rõ ràng là nàng ta tự mình đưa tới cửa, muốn làm tiểu thiếp của hắn, sao bây giờ lại khóc? Tư Đồ Dụ khó hiểu, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, có lẽ là không cho nàng ta ở vương phủ, nhưng đã nói rõ nguyên nhân rồi, bởi vì muốn tìm ngày tốt cưới tiểu thiếp, hắn giao cho quản sự đi làm, quản sự nhìn ngày sinh tháng đẻ, đã nói mệnh nàng ta khắc Thường Bội. Bây giờ thân thể Thường Bội suy yếu, nhớ năm mười sáu tuổi nàng gả cho mình, hắn sống phóng túng, nàng chịu trách nhiệm toàn bộ vương phủ, Tư Đồ Dụ thấy thẹn nên cho người tìm chỗ cho Tưởng Lâm.
Chỉ là tiểu thiếp, ở đâu mà không được? Trong phủ hắn có vai tiểu thiếp, bình thường cũng ít gặp.
"Được rồi, đừng khóc nữa, nếu thấy chỗ này nhỏ thì sau này đổi là được." Tư Đồ Dụ nâng mặt nàng ta lên, thấy nàng ta lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu, trong lòng rục rịch, đưa tay ôm nàng ta vào trong ngực nói, "Các nhà khác đều có việc cần dùng, tạm thời chưa có nhà thích hợp, sau này để nàng tự chọn, được không?"
Tưởng Lâm nghe hắn nói thì càng bực hơn, nhà nào cũng không tốt bằng vương phủ, nàng ta ở bên ngoài thì còn thể thống gì nữa, người khác chỉ biết nàng ta là ngoại thất, như vậy, cho dù Thường Bội chết thì chức vương phi không tới phiên nàng ta.
Nàng ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Thân thể nương nương không tốt, ta muốn ở cạnh chăm sóc nương nương. Vương gia, cầm tinh tương khắc cái gì? Không lẽ trong phủ không có người cầm tinh giống ta?"
"Không chỉ cầm tinh mà còn ngày giờ nữa, nàng sinh giờ thìn, giờ thin khắc, những người khác không sinh giờ này."
Tưởng Lâm không còn lời nào để nói, nhẹ nhàng than một tiếng: "Chỉ mong nương nương nhanh chóng khỏe mạnh, nếu không... Vương gia phải đi hai nơi, rất là mệt."
Nàng ta gục đầu xuống, lộ ra vẻ thẹn thùng, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể xem một bước đi một bước, nàng ta mới đến, vẫn là tạm thời nhường nhịn vì lợi ích toàn cục thôi.
Tư Đồ Dụ cúi người đặt nàng ta ở dưới thân.
Chu vương phủ, Thường Bội vừa ăn tối cùng Tư Đồ Uyển xong, nàng ta nghiêng người dựa lên giường nghỉ tạm, quản sự nói: "Lúc đầu không chịu vào, còn gọi kiệu phu đánh xe về vương phủ, nhưng không ai để ý nàng ta. Sau đó ngồi khóc một hồi, còn nói lung tung trước mặt vương gia, uổng công vương gia nhân hậu nạp nàng ta. Nếu nàng ta không chịu xuống thì trả lại về nhà, xem Tưởng gia có thể nói cái gì?"
Thường Bội cười nhạt: "Vương phủ chúng ta không phải tên vô lại không giữ lời hứa." Nàng ta khoát khoát tay cho quản sự lui.
Bây giờ Tưởng Lâm ở bên ngoài, còn phải nhìn xem nàng ta có tự biết mình hay không, nếu còn không biết xấu hổ như trước kia thì đừng trách Thường Bội nàng độc ác.
Thường Bội nhìn ra ngoài vẫy tay với Tư Đồ Uyển, "Tới đây, vi nương dạy con xem sổ sách."
Tư Đồ Uyển cười đi tới.
Hai mẹ con chụm lại với nhau.
Tháng tư, ngày xuân trôi qua, ngày mùa hè đến, khí trời dần dần nóng lên, trong cung ban thưởng khối băng. Mấy chiếc xe ngựa tới đậu trong sân, Bùi Ngọc Kiều không nhớ rõ có chuyện này, nàng kêu người bỏ xuống hầm, trời bây giờ không quá nóng, trừ phi vận động nhiều mới đổ mồ hôi, bình thường cầm quạt là đủ mát rồi.
"Cỏ thể tiết kiệm một số tiền lớn đó, vốn là phải tự mình mua băng." Bùi Ngọc Kiều cầm lấy bàn tính gảy gảy hạt châu, "Một năm tốn hơn trăm lượng bạc."
Ở nhà có ba phòng, mỗi phòng đều phải dùng, có lúc quá nóng là phải dùng suốt đêm.
Trúc Linh cười nói: "Tất nhiên là vương phủ phải khác rồi, dù sao cũng là hoàng tử, hoàng thượng thương con, từ mùa đông lạnh tới mùa hè nóng, ngày mùa hè thưởng băng, ngày mùa đông thưởng than."
Nàng gật đầu, cầm đĩa ngọc lên ăn sơn trà, tháng tư, cây sơn trà vừa ra quả, màu vàng nhạt ngọt ngào, nàng cười nói: "Hoàng thượng cũng là phụ thân mà." Ăn xong, gọi Trúc Linh cầm châm tuyến tới.
Trúc Linh hỏi: "Nương nương muốn may quần áo trẻ con?"
Từ lúc biết Bùi Ngọc Anh có thai là nàng muốn làm quần áo cho cháu ngoại trai cháu ngoại gái rồi, sau này sinh ra là có thể mặc, bọn nhỏ cũng nhớ đó là quần áo nàng may. Có điều không biết là nam hay nữ nên nàng chọn hoa văn cá chép, hai con cá chép mập mạp chạm đầu nhau, đuôi vểnh lên, dáng vẻ ngây thơ dễ thương, đứa nào cũng mặc được.
"Đương nhiên rồi, ta phải làm mấy bộ, xuân hạ thu đông, cứ như vậy đi, làm bốn bộ, còn có giày, vớ nữa." Nàng lẩm bẩm.
Trúc Linh và Đinh Hương nhìn nhau, Trúc Linh nói: "Nương nương, ngay cả vương gia cũng không được bốn bộ, mà bây giờ nương nương làm nhiều cho đứa nhỏ như vậy, tối hôm qua vương gia hỏi tới, nương nương không thấy sắc mặt vương gia sao?" Nàng ấy nhìn Tố Hòa, Tố Hòa im lặng, rất ít nói, các nàng đã biết Tố Hòa không phải thông phòng nên nói thẳng luôn, "Nương nương làm cho vương gia nhiều hơn đi."
Dường như tối qua chàng có hỏi, nhưng nàng tập trung thêu hoa nên không có chú ý, Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ chàng giận?"
Nghĩ tới đây, bỗng nhớ chàng muốn nàng làm quần áo cho chàng mà nàng vẫn chưa làm, gần đây còn một lòng một dạ muốn làm cho đứa cháu tương lai, khó trách chàng không vui, nàng vội nói: "Mau lấy vải bông tới đây, lấy màu trắng." Lại gọi Trúc Linh lấy áo lót Tư Đồ Tu thường mặc tới để đo kích thước.
Thấy cả đám luống cuống tay chân, Tố Hòa buồn cười, làm thê tử nhà quyền quý đâu có dễ, đâu phải chỉ ăn uống hưởng lạc là xong, còn phải tự mình làm quần áo. Nàng ta thích tự do, muốn rời khỏi đây đi thật xa, gả cho một hán tử chất phác, sau đó thích làm gì thì làm.
Nàng ta ngồi bên ngoài phơi nắng, trong miệng nhai cọng cỏ không biết nhổ từ đâu, mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Tư Đồ Tu đã trở về, nàng ta quay đầu thông báo với người ở bên trong, "Vương gia trở về."
Bùi Ngọc Kiều buông châm tuyến ra đón.
Chàng mặc triều phục màu xanh thêu hình con trăn, khuôn mặt nghiêm túc, bên hông đeo trường kiếm, lạnh như tuyết trên đỉnh núi. Nàng không còn sợ chàng nữa, nàng cười nói: "Hôm nay trong cung thưởng nhiều băng, chàng thấy nóng không? Nếu nóng thì ta cho người mang một ít băng tới."
Chàng cởi triều phục: "Không nóng, tắm cái là khỏe rồi."
"Không ăn cơm trước?"
"Có thể ăn cái khác." Thấy đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, chàng cúi đầu cắn nhẹ một cái.
Ngay trước mặt bọn nô tỳ, mặt nàng như bốc cháy, sao chàng có thể cắn môi nàng như ăn trái cây vậy? Nhẹ nhàng chạm môi, cảm giác rung động không nói lên lời, nàng vùi mặt vào ngực chàng, ngửi thấy mùi mồ hôi, nàng ngẩng đầu lên, hô to: "Mau đi tắm!"
Dám ghét bỏ chàng? Hắn khom lưng xuống ngửi, "Nàng cũng vậy à."
"Cái gì?" Bùi Ngọc Kiều không tin, vội vàng lắc đầu, "Ta không có đổ mồ hôi, ta không hôi."
"Nàng không tin thì tự ngửi đi."
Nàng nửa tin nửa ngờ ngửi, chàng nhỏ giọng nói bên tai nàng, "Có mùi sữa."
Nàng bực không muốn để ý đến chàng.
Chàng kéo nàng đi tắm: "Hôm nay thao luyện, ta cưỡi ngựa hai canh giờ, dạy bọn họ bắn súng trên ngựa, nàng biết mệt lắm không? Còn chưa hết mùa hè, suýt nữa bị cảm nắng. Ta mệt chết rồi, nàng bóp vai cho ta, rồi rửa bùn cát trên lưng cho ta, ta rửa không tới."
Không phải có Mã Nghị giúp chàng tắm sao? Nam nhân tắm,không cần gã sai vặt sao? Hay là dùng nha hoàn? Bùi Ngọc Kiều nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện thông phòng, quên đi, tắm thì tắm, có lẽ tắm cho phu quân cũng là một việc thê tử tốt nên làm.
Nàng đi theo sau.
Trong thùng tắm đã được đổ đầy nước, nàng lấy tay thử nước, hơi lạnh, có điều thân nam nhi khỏe mạnh, nhất định là không sợ, vừa lúc chàng đang nóng. Nàng cầm khăn lên, xoay người định gọi chàng tới, ai ngờ vừa quay lại là thấy chàng đã cởi quần áo từ lúc nào rồi.
Tuy hai người phu thê, nhưng dù đời trước hay đời này thì nàng cũng chưa từng tắm cho chàng, thấy thân thể trần truồng của chàng chỉ ở trên giường.
Cảm giác xấu hổ lan ra, cả mặt nàng đỏ rần, đôi mắt không biết nhìn đi đâu.
Chàng nhướng mày nói: "Đâu phải chưa từng thấy."
Chân dài bước vào thùng tắm, chàng ngồi xuống.
Nàng hơi thả lỏng ngồi ở bên cạnh, cầm khăn chà lên người chàng, vóc người tốt, không quá gầy không quá rắn chắc, vai rộng eo hẹp, không có một vết sẹo, lồng ngực càng rắn chắc, nàng dùng sức chà là đau tay. Nhưng bây giờ, nàng không có cách nào tập trung tinh thần thưởng thức vẻ đẹp của chàng được.
Thấy nàng rũ mắt không nói một tiếng, Tư Đồ Tu nói: "Bình thường nói nhiều, sao bây giờ không nói?"
"Bận tắm cho chàng, không rãnh nói." Thật ra bình thường ở trước mặt chàng, nàng rất thoải mái, nhưng bây giờ chàng cởi sạch, nàng thấy tâm hoảng ý loạn, tim đập bình bịch, không dám nhìn đi đâu, chỉ quy củ chà người cho chàng.
"Cứ chà một chỗ sao được, bình thường nàng cũng tắm như vậy sao?" Tư Đồ Tu không vừa ý.
Nàng vốn không muốn tắm cho chàng rồi, bây giờ nghe chàng nói như vậy, nàng nói: "Đúng vậy, chính là tắm như vậy."
Trợn mắt nói mò, Tư Đồ Tu biết nàng bình thường sẽ không nói dối, nhưng bây giờ nàng đang hoảng hốt, chàng nắm tay nàng kéo vào nước, "Bản vương dạy nàng tắm."