Nàng hoảng sợ buông khăn, muốn bỏ trốn, nhưng sức chàng rất lớn, chàng kéo tay nàng xuống dưới, mò trúng một vật nóng hổi, nàng giống như bị người ta đâm một cái, suýt chút nhảy dựng lên, nàng hô: "Chàng, chàng hạ lưu."
Lời nói trách cứ nhưng giọng điệu mềm mại, chàng thấy lỗ tai ngưa ngứa, vốn đã có ý, bây giờ càng khó nhịn hơn, chàng nắm eo nàng, dùng sức một cái là kéo nàng vào trong thùng tắm.
Chịu sức ép của hai người, nước trong thùng bắn ra ướt cả mặt đất.
Nước hơi lạnh, nàng chưa kịp thích ứng, toàn thân ướt đẫm, nhịn không được run lên, chàng ôm nàng từ phía sau, xé váy nàng, hôn bả vai nàng.
Môi rất nóng, giống như lửa, bờ vai như bốc cháy, toàn thân nàng căng thẳng, nói tựa như xin: "Vương gia..."
"Hơn nửa tháng." Chàng nói, mỗi ngày mỗi đêm chàng đều đếm, không bỏ lỡ một ngày, giọng nói khan khàn vang lên bên tai nàng, "Bản vương đồng ý không động vào nàng, thậm chí còn để cho nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, có phải nàng nên trả lại một chút? Nàng biết như vậy rất khó chịu không?" Chàng mút tai nàng.
Thì ra đã hơn nửa tháng, Bùi Ngọc Kiều nghĩ khó trách chàng nóng vội như thế, có điều chàng đã hết lòng giữ lời hứa, đến phiên nàng, thật sự nàng không nên từ chối. Chỉ là không muốn ở trong thùng tắm đâu, nàng còn mặc quần áo, thậm chí còn ngâm giày trong nước, nàng trả lời: "Đến tối được không?"
"Buổi tối làm chuyện buổi tối." Lồng ngực dày rộng dán sau lưng nàng, giống như một bức tường ấm.
Tay chàng nh hóa thành rắn chui khắp nơi.
Dần dần nàng không còn thấy lạnh, tóc chẳng biết xõa xuống từ lúc nào, nhìn giống như rong trong biển, cánh tay non mềm khoát lên thùng gỗ, cả người ngâm trong nước, không biết đang ở đâu, chỉ cảm giác được hai cánh tay rắn chắc bên eo, ôm nàng lên lên xuống xuống, làm nàng phiêu phiêu dục tiên.
Tiếng nước róc rách, bên ngoài tiếng chim véo von.
Không biết qua được bao lâu, nàng được đặt xuống, tựa vào lòng chàng, khuôn mặt ửng đỏ, nhắm mắt lại, không muốn mở ra.
Chàng cười khẽ, lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng, đỡ nàng ra phía sau rèm, gọi nha hoàn vào đổi nước.
Nước lan ra đầy đất, quần áo tứ tung, hai nha hoàn thô sử vừa bước vào là đỏ mặt lên, vội nghiêng thùng đổ nước ra ngoài. Bùi Ngọc Kiều từ bên trong đi ra, nàng đưa mắt nhìn, một cái yếm màu hồng bị xé rách rơi trên mặt đất.
Nhất định là bị nha hoàn nhìn thấy, nàng xấu hổ nói: "Sao lại kêu người vào?"
"Không đổi nước làm sao tắm?"
Nàng cắn môi một cái, hai người ở bên trong nước làm chuyện đó, đúng là không thể tiếp tục tắm, trong chốc lát không còn lời nào để nói.
Chàng nhìn chằm chằm lỗ tai đang đỏ của nàng, trêu nói: "Vừa rồi chỉ lo gọi, đại khái là không có chú ý." Chàng nói từng chữ, giọng nói càng nhẹ nhàng, "Có đau không?"
Cứ đứng khỏa thân nói, Bùi Ngọc Kiều không trả lời, nàng giả vờ không nghe thấy, lấy nước hoa thoa lên người, nàng chỉ nghĩ tắm xong rồi thì nhanh đi ra ngoài. Nàng luôn là như vậy, rõ ràng rất thoải mái mà cứ thích giả vờ như không có việc gì, dường như chỉ có một mình chàng thích làm chuyện này, lần sau phải cho nàng thử cái gì gọi là muốn mà không được, Tư Đồ Tu xấu xa nghĩ.
Bùi Ngọc Kiều tắm xong mới phát hiện một chuyện, không có quần áo mặc.
Quần áo đều bị chàng làm ướt, giày cũng vậy.
Nàng trừng Tư Đồ Tu, phân phó nha hoàn bên ngoài gọi Trúc Linh lấy đồ tới.
Trúc Linh tới, hầu hạ nàng mặc đồ, hai người đi rồi, Tư Đồ Tu mới từ từ đi ra khỏi thùng tắm, thay thường phục đi dùng bữa tối.
Bùi Ngọc Kiều bị chàng lăn qua lăn lại, ăn cơm xong, bụng no rồi là cảm thấy mệt mỏi, nàng ngồi trên giường một lát là nhắm mắt ngủ. Lúc này mới giờ dậu, Trúc Linh nghĩ nhất định là bị vương gia làm cho mệt mỏi, chủ tử ở nhà được nuông chiều từ bé, chắc chắn là chịu không nổi, nàng ấy lấy chăn mỏng tới.
Sợ nàng tỉnh giấc, Tư Đồ Tu nói: "Để bản vương làm."
Để cho nàng nghỉ ngơi một canh giờ, buổi tối mới có có sức lực.
Chàng lấy chăn đắp cho nàng.
Nàng nằm trên giường, cả người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay chàng, không biết có phải nằm mơ thấy gì đẹp không mà khóe miệng nhẹ nhàng vểnh lên, làm người ta không nỡ đánh thức nàng, lại muốn nàng. Chàng nhìn nàng một hồi rồi bước đi, lúc đi ngang qua bàn gỗ đào, nhìn thấy trên bàn là vải bông.
Lại làm quần áo cho cháu nàng? Chàng nhíu nhíu mày.
Đinh Hương thấy thế vội nói: "Vương gia, nương nương làm áo lót cho ngài, đã cắt xong rồi."
"Cho bản vương?" Tư Đồ Tu bỗng cười.
Vừa rồi còn nghiêm mặt mà bây giờ cười rộ lên như cảnh xuân hòa tan băng tuyết.
Mặt Đinh Hương hơi đỏ lên, nàng ta nói: "Đúng vậy, vương gia, nương nương định làm cho vương gia bốn bộ xuân hạ thu đông. Hôm nay suýt chút cắt trúng tay." Có rất nhiều nữ nhân đỏ mắt nam nhân tuấn tú như vương gia, chủ tử phải biểu hiện tốt hơn một chút mới được.
Nếu chủ tử vẫn được yêu thương thì bọn nô tỳ các nàng không cần phải lo. Nếu không sau này có trắc phi gì đó tới đây thì rất đau đầu.
Tư Đồ Tu cười dịu dàng hơn, "Các ngươi chú ý hầu hạ, đừng để nàng bị thương."
Đinh Hương liên tục gật đầu.
Sau khi Tư Đồ Tu đi ra, Trúc Linh cười nói: "Nhìn vương gia rất vui vẻ, chủ tử..." Nàng ấy nói như vậy, vương gia vui vẻ, có khi nào vương gia làm chủ tử nhiều lần nữa không?
Quay đầu nhìn, Bùi Ngọc Kiều đang ngủ rất ngon, nàng ấy đoán không sai, lúc Bùi Ngọc Kiều tỉnh là giờ tuất, giờ này vốn là giờ ngủ, nhưng nàng vừa ngủ dậy nên không buồn ngủ, hai người tinh thần tốt, không tránh được một hồi lăn qua lăn lại.
Ngày thứ hai, Bùi Ngọc Kiều không dậy ăn sáng cùng chàng.
Loại tình huống này kéo dài bốn năm ngày. Ngày hôm đó, thức dậy lại là mặt trời lên cao, Bùi Ngọc Kiều nằm lỳ ở trên giường, khóc không ra nước mắt nói với Trúc Linh: "Cứ như vậy hoài là ta không đứng nổi luôn, hôm qua eo rất đau, nhưng ngủ một giấc là tốt hơn rồi, không biết về sau sẽ như thế nào đây."
Đinh Hương không nhịn được bật cười, vội nói: "Nương nương, là vương gia thương người mới vậy."
"Làm đau ta." Bùi Ngọc Kiều nghĩ chàng như con ác thú ăn mãi không no là sợ, nàng đã sớm thỏa mãn, không biết sao chàng có nhiều tinh lực như vậy.
Đời trước chàng ngoan hơn nhiều.
Đời trước chàng dạy nàng tiết chế, nhưng đời này chẳng thấy chàng tiết chế gì cả.
Trúc Linh cũng cười vài tiếng, bước qua hầu hạ nàng mặc quần áo "Nô tỳ nghe nói nam nhi sẽ tốn nhiều tinh lực hơn nữ nhi, nương nương cảm thấy mệt, vương gia cũng sẽ mệt, dù sao mới thành thân..." Nàng ấy ngại ngùng nói: "Sau này sẽ ít hơn."
Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng ấy: "Thực sao?"
"Dĩ nhiên."
"Được rồi, chờ ta tới quỳ thủy là có thể nghỉ ngơi rồi." Nàng tính toán thời gian, mấy ngày nữa là tới.
Từ trên giường đứng lên, ăn sáng, đang lúc muốn đi dạo trong vườn thì gã sai vặt gửi thiếp mời tới, nói là tới ngày nghỉ mời bọn họ đến nhà làm khách.
Đương nhiên điều đầu tiên nàng nghĩ tới là Chu Dịch và Hứa Đại Mi, trong lòng thấy chán ghét, nhưng Hứa gia là nhà mẹ đẻ Hứa quý phi, tất nhiên có quan hệ với Tư Đồ Tu, nàng suy nghĩ một chút, chuyện này nàng không thể làm chủ, nàng cho người truyền lời đợi hỏi vương gia rồi nói.
Đến khi Tư Đồ Tu trở về, nàng nói chuyện này.
Tư Đồ Tu ừ một tiếng, hỏi: "Nàng muốn đi không?"
Nàng lắc đầu: "Không muốn đi một chút nào."
Không chút che giấu bài xích, Tư Đồ Tu biết nguyên nhân, "Vậy sao nàng không từ chối?"
"Là bởi vì vương gia." Nàng thở dài, "Ta không biết chàng nghĩ như thế nào nên không dám nói, lỡ chàng tức giận thì sao? Dù sao thì quý phi nương nương là người nuôi chàng lớn, hơn nữa tình cảm của chàng và ngũ vương gia rất tốt."
Chàng cười rộ lên, kéo nàng vào lòng, vuốt tóc nàng, tựa như xúc động nói: "Nàng làm rất tốt, rất có dáng vẻ của vương phi, nàng biết chuyện gì cũng không được vì yêu ghét của bản thân mà tùy ý làm. Có điều..." Chàng nói từng chữ, suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi nói với nàng: "Ta là ta, nương nương, ngũ ca gì đó chỉ có quan hệ bình thường mà thôi, có lẽ là tốt hơn bình thường một chút, nàng không cần để tâm quá nhiều."
"Đời này, bản vương chỉ tin tưởng nàng và tin tưởng Bùi gia của nàng."
Nàng hoảng hốt, lời này có ý gì?
"Nghe không hiểu?" Thấy nàng trợn tròn mắt, Tư Đồ Tu bóp gò má của nàng,vừa trắng vừa mịn, làm người yêu thích không buông tay.
Trong mắt nàng lộ ra vài phần không ngờ, nàng lẩm bẩm: "Thì ra là ta nghĩ lầm rồi."
Lòng người thật phức tạp, nàng vẫn cho rằng Tư Đồ Tu có tình cảm tốt với bọn họ, thì ra cũng không phải, chàng diễn trò quá giỏi rồi, vậy thì sau này nàng không cần quá để ý Hứa quý phi và phu thê Tư Đồ Cảnh nữa.
"Ta biết rồi, sau này ta cũng không tin tưởng bọn họ."
Chàng nói: "Nói thì nói vậy nhưng chúng ta vẫn phải đi."
Nàng gật đầu: "Dù là người nào mời cũng vậy, có đôi khi phải đi để có mặt."
"Trẻ con dễ dạy, có điều thấy Hứa Đại Mi, nàng không cần phải khách khí với nàng ta, nàng ta không có tư cách ức hiếp nàng, biết chưa?" Tư Đồ Tu căn dặn.
Nàng ừ một tiếng.
Tới ngày ấy, quả nhiên Hứa gia gọi Chu Dịch và Hứa Đại Mi ra mặt, dù sao Hứa gia chỉ có một nữ nhi là Hứa Đại Mi, còn lại một con dâu Lương Thị.
Hứa Đại Mi ngồi trong xe ngựa, khuôn mặt không vui vẻ, nhìn móng tay đỏ tươi, nàng ta khinh thường nói: "Gặp Viên Diệu Huệ còn được, muốn ta đi gặp một đứa ngốc, thật không biết mẫu thân nghĩ như thế nào? Tư Đồ Tu chỉ là một con chó của biểu ca nuôi, nếu không phải là cô tốt bụng nuôi hắn thì có lẽ hắn đã chết trong cung rồi, làm gì tới lượt đứa ngốc đó làm vương phi?"
Chu Dịch cũng thấy bực, hắn không muốn đi gặp Tư Đồ Tu, lúc đó bắt Bùi Ứng Hồng, hắn đang định ra vẻ ta đây, ai ngờ bị Bùi Trăn làm mất mặt, quay về còn bị phụ mẫu mắng một trận.
Lúc đó nhị lão muốn bám vào Hứa gia để theo Tư Đồ Cảnh, ai ngờ là nghiệt duyên, đại cô nương Bùi gia gả cho Tư Đồ Tu, bây giờ hai nhà lại dây dưa với nhau.
Nghe nàng ta lải nhải liên tục, hắn không nhịn được nói: "Chỉ nói chuyện một lát, có muốn mạng của nàng sao? Nàng là đứa trẻ ba tuổi hả? Nhịn một chút cũng không được sao?"
Hắn ở trong triều, mỗi ngày công việc quấn thân, nàng ta không biết thông cảm thì thôi, đã vậy còn lấy mấy chuyện vụn vặt như hạt mè này làm phiền hắn, bây giờ về nhà mẹ đẻ, nữ nhi về nhà mẹ đẻ chỉ biết vui vẻ, còn nàng ta chỉ biết tính toán.
Hứa Đại Mi giận dữ: "Còn không phải là do chàng không nên thân, nếu Chu gia chàng lợi hại chút thì ta còn phải nhìn mặt mũi Bùi Ngọc Kiều sao? Hứa gia còn phải đi lấy lòng Tư Đồ Tu sao? Đã sớm đá bay hắn ra ngoài lâu rồi. Chàng thì sao? Chàng có thể giúp biểu ca ta sao? Hừ, chỉ biết giả vờ lợi hại, trước đây còn cầu xin cưới ta mà."
Làm sao nam nhân chịu được loại tức giận này, Chu Dịch tức lên tát nàng ta một cái.