Tư Đồ Tu không biết việc này, chàng nhớ lại, lúc nãy trên đường đi có gã sai vặt truyền lời, Hứa Tranh xin cáo lui.
Có lẽ là vì chuyện này?
Chàng thản nhiên nói: "Đánh hay lắm."
Hứa gia không an phận, Hứa lão gia vì giúp Tư Đồ Cảnh đối đầu với thế lực của Tư Đồ Dập mà kết bè kết phái. Nếu muốn lung lạc lòng người thì phải trả giá thật lớn, Hứa lão gia đang giữ chức Đô sát viện Tả Đô ngự sử, Đô sát viện giám sát đủ loại quan lại, xử rõ án oan, đề bạc người giỏi, là tai mắt của hoàng thượng, nhưng ông ta lợi dụng chức quyền làm đủ thứ chuyện. Thường đi bộ bờ sông, làm gì có chuyện không ướt giầy? (*) Chỉ có điều Hứa gia không biết nhược điểm của mình đã bị người ta nắm trong tay rồi.
(*) Trong một môi trường nhất định, sao có thể không tiêm nhiễm thói quen/thói hư tật xấu liên quan đến nơi đó (Hoasinhanhca.wordpress.com)
Bây giờ bất hòa với Chu gia, càng là họa vô đơn chí.
Bùi Ngọc Kiều nháy mắt: "Vương gia biết là Chu Dịch đánh?"
"Nếu thật sự bị thương thì đúng rồi, vì vậy Chu Dịch mới không đến."
Bùi Ngọc Kiều nói: \ "Đáng đời! Chàng không biết Hứa Đại Mi đáng ghét bao nhiêu, còn có Chu Dịch..."
"Sao ta không biết?" Chàng nhước mày, "Ngày đó ở Vân huyện, là ta dẫn nàng đi xem."
Đúng rồi, suýt quên trò hay kia, sau này Chu Dịch sẽ không dây dưa với muội muội nữa, nhưng nàng vẫn phải nhắc bọn họ mới được, người như thế đó, cứ nhắm mắt làm ngơ, nhìn thấy thì tâm tình sẽ không tốt, nàng cười hỏi Tư Đồ Tu: "Lúc nãy vương gia làm gì?"
Nam nhân tụ lại một chỗ, ngoại trừ đại sự triều đình thì còn có thể nói chuyện gì nữa. Bọn họ không dong dài như nữ nhân, chỉ là chuyện son phấn mà có thể nói cả ngày, Tư Đồ Tu nói: "Không có gì quan trọng."
Bọn họ nói chuyện của phế thái tử, Tư Đồ Cảnh đi xin phụ hoàng, phụ hoàng không tỏ rõ thái độ vui giận gì, hắn nói tới thuộc hạ cũ của phế thái tử, nhắc lại chiến tích, hy vọng phụ hoàng dựa trên phần chiến tích này mà tha thứ cho phế thái tử. Chàng không có ý kiến gì với việc này, Tư Đồ Uyên bị nhốt trong Hòa Quang Cung đã bảy năm, thời gian làm hao mòn ý chí, chỉ có Vi thị mới còn hy vọng với phế thái tử, cũng chỉ có Vi thị nghĩ rằng mọi người đang nhìn chằm chằm phế thái tử.
Chàng còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Tư Đồ Uyên.
Tư Đồ Uyên mặc quần áo trắng tuyết ngồi trong bóng tối, trong mắt không còn đắc ý như trước.
Nói vậy, Tư Đồ Uyên cũng chán ghét hoàng cung này?
Nhưng mà, thân làm hoàng tử, vừa sinh ra là đã định dây dưa không dừng với hoàng cung rồi.
Chàng thở dài, đưa mắt nhìn Bùi Ngọc Kiều, nàng đang ăn vài thứ linh tinh, cười híp mắt rất vui vẻ, nháy mắt là quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu. Thấy chàng nhìn, nàng lấy từ trong tay áo ra một miếng mứt hoa quả, "Làm từ quả hạnh, ăn ngon lắm, chàng ăn không?"
"Hứa gia không chiêu đãi nàng ăn?" Tư Đồ Tu nhướng mày nhìn một vòng khuôn mặt nàng.
Vừa gả cho chàng không bao lâu là khuôn mặt phúng phính lên rồi.
Đương nhiên có, tay nghề đầu bếp Hứa gia không tệ, cá sốt chua ngọt rất ngon miệng, nghe nói cá mè này vận chuyển từ Ngô Châu tới." Nàng nói tiếp: "Lát nữa về gọi đầu bếp Tưởng nấu thử." Nàng lè lưỡi liếm môi, lại ăn thêm một miếng.
Trong xe tràn ngập vị trái cây, vị ngọt vị chua.
Chàng thấy hơi đói, ôm nàng ngồi lên người, "Ta nếm thử."
Nàng đưa mứt cho chàng.
Chàng hôn môi nàng, vừa mới tiếp xúc là nếm được vị ngọt trên môi, giống như quả hạnh vừa hái trên cây xuống, chàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, nàng mắc cở đỏ mặt, toàn thân tê dại không nhúc nhích được, cả người co rụt lại, cuộn trong ngực chàng.
Chàng hôn lướt qua rồi dừng lại, buông nàng ra, cười cười: "Đút ta một miếng."
Bàn tay nhỏ bé đưa mứt vào miệng chàng.
"Ngon không?" Nàng hỏi.
Chàng gật đầu.
Một đường ăn mứt về đến vương phủ, Bùi Ngọc Kiều vừa vào phòng chính là nói với Trúc Linh: "Đi nói với đầu bếp Tưởng, tối nay ta muốn ăn cá sốt chua ngọt, nếu chợ có cá mè thì mua, không có thì mua cá thì mua cá rô cũng được. Làm thêm món gà hầm ngũ vị nữa." Nàng quay đầu hỏi Tư Đồ Tu, "Vương gia muốn ăn gì không?"
Tư Đồ Tu nói: "Đủ chúng ta ăn rồi, cứ như vậy thôi."
Thứ chàng muốn ăn đang ở trước mắt.
Bị ánh mắt nóng hừng hực của chàng nhìn, Bùi Ngọc Kiều hoảng hốt bước nhanh vào trong, gọi Đinh Hương lấy vải ra: "Hôm nay làm thêm một buổi sáng, nếu làm xong thì vương gia có mặc rồi." Mấy ngày nay nàng thật sự mệt, nhưng chàng cứ không yên, hôm qua thức rất khuya, ban ngày ngủ bù không kịp, nàng chỉ có thể qua loa làm quần áo.
Nàng thông minh hơn rồi đó, biết lấy quần áo ra may, nhưng việc có quần áo mặc và ngủ cùng nhau, chàng khẳng định vẫn chọn cái sau. Trong phủ có tú nương, nhưng người khác may vẫn không bằng nàng tự may, thấy dáng vẻ lén la lén lút của nàng, chàng không chọc thủng nàng, cho nàng nghỉ ngơi một ngày vậy, tục ngữ nói mài đao không sợ lầm công đốn cũi.
Thấy chàng không làm gì mà đi thư phòng, Bùi Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói Hứa Tranh đi Chu gia báo cho nhị lão Chu gia biết chuyện tốt Chu Dịch làm, nhị lão đều ngạc nhiên, biết con mình không đúng nên vội vàng xin lỗi, đợi Chu Dịch trở về, Chu lão gia nghiêm khắc dạy dỗ hắn một trận, tuy nói trước đây Chu lão gia do do dự dự nghe lời Chu phu nhân kết thân với Hứa gia, thẹn với Bùi gia. Nhưng hôm nay đã kết thân rồi, ván đã đóng thuyền, Chu Dịch phải làm tốt bổn phận của người trượng phu, làm sao có thể đánh thê tử được, khó trách Hứa gia tức giận như vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Dịch không nghe, hắn nói Hứa Đại Mi sỉ nhục hắn, sỉ nhục Chu gia, hắn nhịn không được mới ra tay, nhị lão cũng tức giận, nhưng dù cho con dâu không đúng thì con trai vẫn không nên đánh người, hơn nữa, sau khi kết thân, có một số việc hai nhà làm cùng nhau, nếu Hứa gia nháo lên thì Chu gia sẽ thua thiệt.
Còn có một Hứa quý phi, còn có một Tư Đồ Cảnh, Chu gia bọn họ có cái gì để dựa vào?
Chu lão gia không có cách nào, đành dùng gia pháp đánh Chu Dịch một trận, ép buộc hắn đi Hứa gia nhận sai, Chu Dịch ở trước mặt phụ mẫu luôn là con cọp giấy, cuối cùng thỏa hiệp, bất đắc dĩ đến Hứa gia.
Thấy hắn bị lão gia tử đánh cho mặt mũi bầm dập, đứng cũng không đứng được, lại còn nhỏ nhẹ nịnh nọt, Hứa Đại Mi thở phào một hơi, nàng ta không nguyện ý trở về Chu gia, nhưng mà phụ mẫu không cho nàng ta ở nhà, đành phải cẩn thận mỗi bước đi, theo Chu Dịch trở về.
Tư Đồ Lan nghe nói việc này, hắn nằm đầu giường uống một hớp rượu nói: "Chu Dịch là kẻ ăn bám, nếu bản vương có thê tử thế này thì sẽ đánh chết nàng ta."
Lời truyền đến bên ngoài, Chu Mai tức đến xanh mét cả mặt mày.
Tính tình nàng ta khá giống Hứa Đại Mi, đều là kiêu căng ngạo mạn, có điều gia thế nàng ta không bằng Hứa Đại Mi nên biết điều thu liễm, trước đây gả cho Tư Đồ Lan là do thấy hắn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, trong lòng hơi thích, nhưng phụ thân lại xem trọng Tư Đồ Dập, muốn nàng ta gả vào Yến vương phủ. Kết quả bây giờ hắn bị cấm túc, lúc đầu còn có cảm giác mới mẽ với nàng ta, ba ngày hai đêm âu yếm, bây giờ thế nào, nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, nàng ta về nhà mẹ đẻ khóc lóc, không ai có cách nào, chỉ bảo nàng ta nhịn một chút, đúng vậy, ai có thể làm gì vương gia?
Chỉ có hoàng thượng mới có thể giết chết hắn.
Chu Mai vốn định nói chuyện cùng hắn, nàng ta dừng bước xoay người đi.
Giang Nham nhỏ giọng nói bên tai Tư Đồ Lan: "Năm đó có một án tham ô..."
Hắn nghe được một nửa là nhảy dựng lên, vui vẻ nói: "Đã xác thực chưa?"
"Thuộc hạ dám lấy đầu đảm bảo, nhân chứng vật chứng đều có."
"Tốt, tốt, ngươi nói chuyện này với tam ca." Tư Đồ Lan vô cùng vui vẻ, "Cộng thêm mấy chuyện trước đây nữa, ta không tin Hứa gia còn có thể xoay người, Hứa quý phi còn có thể ngồi vững vị trí quý phi."
Trong mắt hắn lóe lên sự ác động, giống như một con sói khát máu, đây vốn là một ưu điểm của hắn, cắn chặc không nhả ra, cho nên Tư Đồ Dập thích hắn cố chấp, nhưng cũng sợ hắn cố chấp, chỉ là hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu, bây giờ không ai bỏ ai được.
Giang Nham đồng ý, xoay người xin cáo lui.
Qua được mấy ngày, trong triều nổi lên sóng gió, nhiều tố cáo thay nhau bay đến, đều là chỉ Hứa gia, tuy Tư Đồ Hằng Thành thương Hứa quý phi, nhưng ông ta thật sự không ngờ Hứa lão gia lại làm ra nhiều chuyện sau lưng ông ta như vậy, đành phải lệnh cho tam đại nha môn cùng điều tra.
Hứa lão gia bị bắt vào ngục.
Nghe tin tức, Hứa quý phi sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay muốn ngã, đỡ lấy góc bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
Đương nhiên bà ta biết mấy năm nay phụ thân đang làm cái gì, chuyện phụ thân làm cũng giống như chuyện bà ta làm, đều là vì Tư Đồ Cảnh, chỉ là phụ thân luôn luôn làm việc cẩn thận, tuy bên ngoài có tin đồn Hứa gia hoành hành ngang ngược, nhưng phụ thân chưa từng bị bắt được nhược điểm, nàng ta làm quý phi mười năm, phụ thân chưa từng xảy ra chuyện, Hứa gia vậy, những danh tiếng xấu này là do đối thủ truyền?
Hôm nay xảy ra chuyện gì? Gây ra tranh chấp lớn như vậy.
Án Hồ đại nhân tham ô xử hơn mười cái đầu, trước đây đã làm sạch sẽ rồi, sao bây giờ lại dính tới phụ thân nữa?
Toàn thân bà ta không còn sức lực.
Cung nhân vội hỏi: "Có phải mời ngũ vương gia tới không?"
Bà ta lắc đầu, không được, nhất quyết không thể để con ruột của bà ta bị cuốn vào, nếu Hứa gia thật sự có nhược điểm ở trong tay địch nhân, nếu phụ thân thật sự rơi đài thì bà ta chỉ có thể mở mắt nhìn, tuyệt đối không thể làm chuyện liên lụy tới bà ta, bà ta còn phải giữ chức quý phi, Tư Đồ Cảnh cũng giống vậy. Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, bà ta suy nghĩ một lát, "Đi mời thất vương gia tới."
Cung nhân vội cho người đi truyền lời.
Tư Đồ Tu không ở vương phủ mà ở hỏa binh doanh, lời này truyền đến tai Bùi Ngọc Kiều, nghe nói Hứa quý phi mời, Bùi Ngọc Kiều không hiểu chuyện gì, dù sao không phải là ngày lễ, bình thường trong cung không có chuyện gì là không gọi bọn họ vào cung, thấy nàng nhíu mày không hiểu, Đinh Hương nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nghe bọn hạ nhân nói Hứa gia đã xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện gì?" Bùi Ngọc Kiều hỏi.
"Hứa lão gia bị bắt."
Nàng giật mình, bởi vì trong trí nhớ của nàng không có chuyện này.
Như vậy Hứa quý phi tìm Tư Đồ Tu là vì chuyện Hứa gia? Khi Tư Đồ Tu trở về, nàng nói với chàng, Tư Đồ Tu ừ một tiếng, không hề thấy ngoài ý muốn. Hứa quý phi nuôi lớn chàng là vì những chuyện này, đó là tác dụng của chàng, chàng thản nhiên nói: "Không vội, tắm xong rồi đi."
Ngày mùa hè nóng nực, chàng đi binh doanh một chuyến, về nhà là cả người đầy mồ hôi, mắt chàng xoay chuyển rồi nhìn vào mặt Bùi Ngọc Kiều, "Bản vương muốn nàng tắm, nàng tắm là sạch nhất."
Bùi Ngọc Kiều nhớ tới một màn kia, khuôn mặt nóng lên, hôm trước nghỉ ngơi một ngày là chàng lại như cũ, nếu theo chàng đi thì tắm sẽ biến thành chuyện khác.
Thấy chủ tử không quá cam tâm tình nguyện, Trúc Linh và Đinh Hương nhìn nhau, Trúc Linh nhỏ giọng nói: "Vương gia, đáng ra chủ tử có kinh nguyệt rồi, chẳng biết tại sao lại chậm hai ngày, hay là mời ngự y đến xem?"
Bùi Ngọc Kiều cũng nghĩ tới, nàng vốn mượn chuyện này nghỉ ngơi mấy ngày, kết quả nó vẫn chưa có, cần phải xem ngự y là có ý gì?
Chẳng lẽ không có cũng là một loại bệnh?