Nàng không hiểu, Tư Đồ Tu càng không hiểu, dù sao chàng chưa từng có con, hơn nữa loại chuyện kinh nguyệt của nữ nhân này, một đại nam nhân thì tìm hiểu làm gì, không biết trễ thì có bệnh gì không nên cho tùy tùng vào cung mời thái y.
Thấy bọn họ không hiểu, Trúc Linh nhỏ giọng nói với Bùi Ngọc Kiều: "Cô nương, trước đó ma ma có nói, nếu trễ thì có lẽ có thai."
Bùi Ngọc Kiều trợn tròn mắt.
Nàng nhớ những lời này, nhưng kinh nguyệt ấy mà, đâu phải mỗi tháng đều đúng ngày, có đôi khi còn trễ tới mấy ngày lận, vì vậy nàng không đặt lời này vào trong lòng. Nhưng hai nha hoàn đã được phân phó phải nhớ kỹ chu kì mỗi tháng, hơn nữa các nàng hiểu ý của ma ma, cô nương trễ vài ngày thì không sao, nhưng nếu thật sự có thai mà vương gia còn giày vò như vậy, chẳng may làm mất đứa nhỏ thì sao bây giờ? Vì vậy phải phòng ngừa vạn nhất.
Bùi Ngọc Kiều không bình tĩnh nổi, Tư Đồ Tu ngẩn người trong chốc lát, có con rồi?
Lúc này mới bao lâu? Nàng mới gả cho chàng không đến hai tháng.
Trong lòng vui vẻ, có chút không thể tin được, chàng không ngờ đứa nhỏ sẽ đến nhanh như vậy, đương nhiên, thái y còn chưa tới, tất cả còn chưa có kết luận.
Bên tai nghe Bùi Ngọc Kiều thở dài một cái, lắc đầu: "Ta cảm thấy không có." Nàng đặt tay lên bụng, nơi đó bình thường, không có động tĩnh gì, nếu thật sự có con thì phải có cảm giác gì mới đúng chứ.
Đinh Hương cười nói: "Cho dù có thì cũng rất nhỏ, chưa tới một tháng, vì vậy nương nương không có cảm giác."
"Thật không?" Nàng nháy mắt.
Tư Đồ Tu nói: "Để thái y xem trước đi."
Chàng đi tắm, nhưng không lôi kéo Bùi Ngọc Kiều theo nữa. Ngồi trong thùng tắm, chàng hơi ngẩn ngơ, tuy chàng vẫn luôn mong Bùi Ngọc Kiều sinh con cho chàng, luôn mong Sở vương phủ náo nhiệt hơn, nhưng nói thật, nếu bây giờ để chàng làm phụ thân thì chàng vẫn chưa thích ứng được. Chàng muốn sống cuộc sống hai người với nàng, chàng chưa thấy đủ âu, có điều nếu có con thật, chàng nghĩ cũng là chuyện tốt thôi.
Thay thường phục đi ra ngoài, Mã Nghị hỏi: "Vương gia còn đi Trường Xuân cung không?"
Hứa quý phi còn đang chờ chàng.
Tư Đồ Tu cười giễu, "Đi nói thân thể vương phi khó chịu, bản vương có thể đến muộn, cũng có thể không đến."
Mã Nghị đồng ý.
Trương thái y nhanh chóng theo tùy tùng đến Sở vương phủ, bởi vì tùy tùng nói kinh nguyệt vương phi tới trễ nên vài vị thái y trong thái y viện bàn với nhau, bàn xong thì chọn Trương thái y đi. Trương thái y là giỏi phụ khoa, giỏi bắt mạch hỷ, tất nhiên là lựa chọn thích hợp nhất.
"Tham kiến vương gia." Trương thái y hơn bốn mươi tuổi, tóc nửa bạc, người gầy gò, cười còn khó hơn xem hơn không cười.
Tư Đồ Tu biết ông ta, cũng biết bản lãnh của ông ta, giọng nói nói chàng không lạnh lẽo như ngày thường, "Không cần đa lễ, mau mau xem bệnh cho vương phi."
Trương thái y lĩnh mệnh.
Bùi Ngọc Kiều vươn tay, cổ tay trắng tuyết đặt tại lên miếng lót mỏng trên bàn, nàng tò mò hỏi Trương thái y: "Nếu ta có thai thì ta có thể cảm giác được không?"
Đinh Hương nói, nàng không tin, nhưng thái y giỏi y thuật, ông ta cũng nói như vậy thì nàng sẽ tin.
Trương thái y nhìn khuôn mặt trắng hồng của nàng thì nghĩ vị vương phi này có thân thể khỏe mạnh, đôi mắt tròn trịa trắng đen rõ ràng làm sáng bừng cả khuôn mặt, ông ta cười nói: "Nương nương bình tĩnh, đợi vi thần bắt mạch là biết có tin vui hay không."
Nàng hiểu chuyện không hỏi nữa.
Trong phòng yên tĩnh, Tư Đồ Tu không dám lên tiếng, cũng không dám nhúc nhích bước chân, đôi mắt nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Kiều.
Nàng cúi thấp đầu, dáng vẻ bình tĩnh chờ câu trả lời.
Không biết trong lòng nàng có vui sướng hay không?
Nàng không cam lòng gả cho chàng, đợi đến khi có chỉ hôn mới đồng ý, cho tới bây giờ, chàng vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nàng vùi đầu vào ngực chàng khóc nức nở, bây giờ mỗi ngày nàng thân thiết với chàng, thật ra chàng vẫn không rõ nàng có thay đổi hay không, cũng không rõ nếu chàng cho nàng rời khỏi chàng, trở về lúc đầu thì nàng có do dự hay không.
Lòng của nàng đơn giản rõ ràng nhưng vẫn làm chàng lo được lo mất.
Khoảng nửa nén hương, Trương thái y thu tay về, đứng lên nói với Tư Đồ Tu, Bùi Ngọc Kiều: "Là hỉ mạch, tuy là còn yếu nhưng đập rất vững, có thể thấy đứa nhỏ rất khỏe mạnh, vương gia, chúc mừng nương nương."
Thật sự có con!
Bùi Ngọc Kiều khiếp sợ, nàng cảm thấy thần kỳ, rõ ràng là nàng không có gì thay đổi mà, tự dưng trong bụng có thêm một đứa trẻ, bây giờ nó lớn cỡ nào? Trốn ở đâu rồi? Nàng nhịn không được hỏi Trương thái y: "Lúc nào nó sẽ sinh ra? Mười tháng sao?"
Trương thái y nở nụ cười: "Dạ, khoảng mười tháng, nương nương nhớ giữ gìn thân thể."
Tư Đồ Tu cho ông ta ra gian ngoài, lại bảo hai nha hoàn tới nghe thái y dặn dò chuyện cần chú ý, có thai phải chú ý nhiều mặt, nhất là con cháu hoàng gia, Trúc Linh và Đinh Hương nghe khoảng nửa canh giờ mới về.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Thái y nói gì?"
"Nói rất nhiều thứ, nô tỳ nghe tới choáng váng, phải lấy bút ghi lại, nhiều nhất là kiêng ăn." Trúc Linh đưa giấy Tuyên Thành cho nàng xem, nàng nhìn lướt qua, nhịn không được kêu lên, "Ngay cả cua cũng không thể ăn? Còn có thịt lừa, sơn trà? Đầu bếp Tưởng làm món thịt lừa rất ngon đó, còn có món cua nữa." Nàng nhìn mấy lần, thở dài một hơi, sờ bụng rồi nói, "Thảo nào muội muội có thai, Từ lão phu nhân, thái phu nhân dặn dò rất nhiều, mang thai thật khổ, nhưng đành chịu thôi."
Thấy nàng không buồn vì không được ăn món yêu thích, Tư Đồ Tu cười hỏi: "Nàng không tức giận?"
Cứ tưởng tính tình trẻ con như nàng sẽ tức giận.
Nàng nói: "Vì sao phải tức giận? Đó là con của ta, cũng là con của vương gia. Nếu thái y căn dặn thì đương nhiên ta sẽ nghe theo, nếu không...Sẽ làm đứa nhỏ bị thương." Nàng ngẩng đầu hỏi chàng, "Nó là nam hay nữ?"
Đây cũng là chuyện chàng muốn biết, nhưng cái thai còn quá nhỏ, Trương thái y không khám ra được, phải đợi lớn hơn một chút mới biết, chàng hỏi: "Nàng hy vọng là nam hay nữ?"
"Cái này..." Bùi Ngọc Kiều lắc đầu, chuyện này tới quá đột ngột, trước đây nàng còn vui vẻ vì muội muội mang thai, còn bản thân nàng, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện mình có thai, có lẽ nàng chưa có tình cảm gì với con cả, nàng cũng chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào, tuy Tư Đồ Tu đồng ý cho nàng sinh, nhưng nàng không mong muốn nhiều lắm.
Vui sướng xen lẫn lo lắng, nàng mơ hồ sợ mình không làm được một mẫu thân tốt.
Ở nhà, ai cũng lo lắng nàng không làm được một thê tử tốt, làm mẫu thân càng khó hơn, nàng nhẹ giọng nói: "Đều được, chỉ hy vọng nó thông minh giống vương gia."
Tư Đồ Tu thấy trong mắt nàng có sự cô đơn, chàng ôm nàng nói: "Giống như nàng cũng tốt."
Nàng ngửi mùi bồ kết thoang thoảng trên người chàng, nghe lời an ủi của chàng, nhớ tới chàng nói sinh mười đứa con, nàng nói: "Nếu ta sinh nữ nhi thì ta sẽ nuôi nó vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, giống hệt như ta vậy."
Tư Đồ Tu cười phì một tiếng.
Học được cách mặt dày khoe khoang rồi!
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, "Được, nữ nhi giống nàng, nam nhi giống ta." Chàng kéo nàng đi ăn cơm, "Lo nói chuyện này mà chưa ăn bữa tối nữa, có đói bụng không? Sau này cố gắng ăn nhiều hơn, bản vương không ngại nàng mập."
Trúc Linh ở bên tằng hắng một cái: "Mập quá sẽ khó sinh."
"Phải không?" Tư Đồ Tu tiếp thu ý, "Vậy ăn vừa phải thôi."
Hai người ngồi xuống, trên bàn bày đủ loại món ngon.
Trong Trường Xuân cung cũng giống vậy, Hứa quý phi vốn nghĩ Tư Đồ Tu nghe bà ta mời là chàng nghĩ ngay tới chuyện của Hứa gia, tất nhiên sẽ lập tức tới, trễ như vậy, nhất định là không kịp ăn cơm, ai ngờ chàng không có tới, chỉ cho người truyền lời là Bùi Ngọc Kiều khó chịu.
Bà ta tức giận trong lòng, bà ta là dưỡng mẫu tự tay nuôi lớn chàng, vậy mà không bằng một thê tử mới cưới hai tháng? Nhớ lúc còn nhỏ, chàng ỷ lại bà ta, nghe lời bà ta, bây giờ cánh cứng cáp rồi chứ gì?
Bà ta đi qua đi lại trong cung thì thấy Tư Đồ Cảnh tới.
"Sao con..."
"Đó là ngoại tổ phụ của con, sao con có thể không đến?" Tư Đồ Cảnh lo lắng nói, "Chúng ta đi xin phụ hoàng?" Lại nghĩ tới một chuyện, "Đáng ra thất đệ cũng tới, có điều vừa rồi con gặp Trương thái y ở cửa cung, thất đệ muội có tin vui."
Thì ra là thế, Hứa quý phi dễ chịu hơn một chút, bà ta nghĩ vì vậy mà chàng không tới, Tư Đồ Tu vẫn luôn đứng bên phía bà ta, mà đây cũng là chuyện lớn trong đời, không thể trách chàng quá được. Bà ta ngồi xuống: "Ta tự có chừng mực, con đừng nhúng tay vào, mà vào lúc này, con không nên vào cung."
Bà ta giục Tư Đồ Cảnh đi.
Tư Đồ Cảnh không có cách nào, đành phải xin cáo lui, trong lòng hắn vẫn rất lo lắng nên đi tới Sở vương phủ, Tư Đồ Tu nghe nói hắn tới, đứng dậy đón, hai người vào thư phòng nói chuyện.
Đêm đã khuya, lụa mỏng xanh ngoài cửa sổ, bên ngoài lác đác vài tiếng côn trùng kêu vang, càng thêm vắng vẻ.
Tư Đồ Cảnh chúc mừng chàng trước rồi mới nhắc tới chuyện chính, "Ta nhớ trước kia đệ có một thuộc hạ tên Khương Tả, hắn chuyên thu thập việc xấu của quan viên, bây giờ hắn ở đâu?"
Đời trước, chuyện của Khương Tả bại lộ, Tư Đồ Hằng Thành phạt hắn, đời này chàng đã cho Khương Tả rời khỏi kinh thành từ sớm, không để người ta bắt được nhược điểm. Tư Đồ Tu bình tĩnh nói: "Phạm tội, suýt nữa bị bắt, đệ cho hắn đi lánh nạn, không biết ngũ ca hỏi hắn làm gì?"
"Có lẽ trong tay hắn có thứ có ích." Tư Đồ Cảnh gõ ngón tay lên bàn, "Việc này chắc chắn là do lão tam lão tứ làm, ca không ngờ bọn họ ác độc như vậy, làm sao bọn họ tìm được chứng cứ chính xác? Nương nương không nói gì với ta, thật ra ta nghe được từ chỗ nha môn, chứng cứ là thật, thậm chí người quen còn nói nén bi thương."
Hứa gia là hậu thuẫn lớn nhất, làm sao Tư Đồ Cảnh nguyện ý buông tha.
Tư Đồ Tu thấy hắn sốt ruột thì trấn an: "Ngũ ca đừng lo lắng, còn có nương nương mà, đó là phụ thân của nương nương, phụ hoàng nể mặt này sẽ không làm quá đâu." Chàng nói, "Còn Khương Tả, lúc trước hắn thu thập không được gì nhiều, ca cũng biết mà, e là giúp không được gì."
Tư Đồ Cảnh thở dài, đứng dậy cáo từ: "Vốn là ngày vui của đệ, làm phiền rồi."
Hắn đi ra ngoài, bóng lưng dần biến mất trong bóng đêm.
Đã từng như huynh đệ ruột thịt, sống chết có nhau, vinh nhục cùng hưởng, đồng hội đồng thuyền, mà nay... Tư Đồ Tu đứng ở cửa, không rõ giờ này khắc này trong lòng chàng có cảm giác gì, chỉ là không phải cảm giác vui vẻ.
Chàng về phòng ngủ.
Tưởng nàng đang ngủ, ai ngờ nàng vẫn còn thức.
"Đang làm gì đấy?" Chàng nằm cạnh ôm nàng.
"Đoán con đang như thế nào." Nàng vươn một bàn tay ra, năm ngón tay chụm lại thành một vòng tròn, hào hứng nói với chàng: "Ta cảm thấy nó lớn cỡ này." Nàng dùng ngón trỏ của bàn tay còn lại chỉ vòng vòng cho chàng xem, "Nơi này là con mắt, nơi này là mũi, nơi này là chân."
Thái độ quá chăm chú, dường như nàng thật sự có thể thấy.
Tư Đồ Tu cười, chàng ngồi dậy kéo chăn ra rồi nói: "Để ta nhìn xem."
Ngày mùa hè nóng bức, cái bụng trắng như tuyết của nàng lộ ra, dưới ánh trăng, nhẵn nhụi như đồ sứ, chàng nhìn nhìn, bỗng nhiên cúi người hôn một cái.
Nàng hoảng sợ, vội kéo chăn che lại, kêu lên: "Không được, chàng không được..."
Vừa rồi, thừa dịp Tư Đồ Tu không ở đây, Trúc Linh đã nói với nàng, sau này không được để Tư Đồ Tu đụng vào, nếu không...Sẽ không còn con nữa, nàng nghe tới "Không còn" là rất sợ hãi rồi, làm sao dám cho chàng đụng vào.
Trong nháy mắt, nàng giống như một con nhím, toàn thân đều là gai nhọn, khóe môi Tư Đồ Tu giật giật, mới đây mà vì con vứt bỏ chàng rồi.
Chàng nằm xuống, vỗ vỗ gối đầu: "Qua đây ngủ, không động vào nàng."
Trương thái y thấy chàng còn trẻ, tinh lực dư thừa, ông ta đã sớm nhắc nhở chàng rồi. Lúc đó chàng còn không biết xấu hổ hỏi bao lâu có thể làm, ông ta trả lời là ba tháng.
Vậy thì ba tháng.