Ôm sự hiếu kỳ với đứa nhỏ vào giấc ngủ. Bùi Ngọc Kiều có cảm giác nàng ngủ một giấc tới khi mặt trời lên cao, nhưng thực tế nàng có nằm mơ, vừa thức dậy, nàng định nói với Tư Đồ Tu chuyện trong mộng, nàng mơ thấy đứa nhỏ lớn lên, lớn lên giống chàng, nhưng chàng không còn ở trong phòng, đành phải nói với Trúc Linh và Đinh Hương.
"Ban ngày nghĩ thế nào thì buổi tối mơ thế đó, thật sự nghĩ thế thì nương nương mới mơ thấy được." Trúc Linh cười dìu nàng đứng lên.
Trong mộng, đứa trẻ béo tròn, ngũ quan tuấn tú, trắng nõn mềm mại, nếu nàng sinh ra giống vậy thì tốt rồi, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, tốt nhất là phải thông minh, như vậy nàng sẽ không có gì lo lắng mà sinh luôn mười đứa, nàng sờ bụng một cái, nhẹ giọng nói: "Phải giống như vương gia nha con."
Một ngày nói mấy lần, không biết có tác dụng hay không.
Bọn nha hoàn hé miệng cười.
Bùi Ngọc Kiều hỏi: "Hôm nay là ngày nghỉ mà, Vương gia đi đâu vậy?"
"Đi vào cung, nương nương quên rồi sao? Là Hứa quý phi mời."
Nàng mới nhớ.
Trúc Linh lại nói: "Vương gia đã phân phó gã sai vặt đi báo tin tức tốt."
Thái phu nhân biết rồi, Bùi Ngọc Kiều thật vui vẻ, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mời bọn họ tới vương phủ làm khách, từ lúc đến vương phủ, ta chưa mời nhà mẹ đẻ tới đây lần nào, tiếc là muội muội có con, không tiện tới. Nhưng những người khác tới được, vừa lúc hôm nay là ngày nghỉ."
Trúc Linh cười nói: "Được, có điều có phải nói trước với vương gia không?"
"Không cần." Tuy chuyện của hoàng thân quốc thích là nàng phải hỏi Tư Đồ Tu, nhưng nàng mời người nhà, còn là vì chuyện vui, bình thường nên làm vậy, nàng có thể làm chủ được, nếu không...nàng đâu còn là vương phi nữa. Nàng nói: "Không sao, em cho người đi mời, kêu phòng bếp chuẩn bị thật tốt, bảo đầu bếp Tưởng làm mấy món sở trường."
Trúc Linh đi phân phó rồi hầu hạ Bùi Ngọc Kiều ăn sáng.
Bởi vì có thai nên món ăn thanh đạm, sợ nàng khó chịu, Trúc Linh chia thức ăn tỉ mỉ hơn, thấy nàng ấy chăm chút như vậy, Bùi Ngọc Kiều bỗng nghĩ đến chuyện thành thân của Trúc Linh, sao nàng lại quên chuyện này được? Lát nữa phải gọi tướng công nàng ấy tới một lần, tên gì ấy nhỉ? Ngụy Ánh Sơn?
Hình như hắn quản cây cảnh, có lần muốn hỏi bốn mùa trồng loại gì, trồng như thế nào, thì gặp được Trúc Linh, mà đời này, nàng chưa từng thấy hắn.
Nàng đã có ý định, ăn cơm xong, nàng nói muốn đi dạo, hai nha hoàn cầm quạt lụa đi hai bên, thỉnh thoảng quạt cho nàng. Tố Hòa không đi theo, nàng ta có nhiệm vụ bảo vệ nàng, bình thường ở trong vương phủ là rất rãnh rỗi, chỉ có khi đi ra ngoài, nàng ta mới tập trung tinh thần đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Ngày mùa hè, tiếng ve kêu âm ĩ, có gã sai vặt cầm gậy đi bắt ve, nàng đi dọc đường nhỏ tới hoa viên, Bùi Ngọc Kiều nói: "Ta thấy trong phủ chưa có nhiều hoa, ở đây trồng thêm mẫu đơn, thược dược, ở đó thì trồng..." Nàng nói: "Các em cho gọi Ngụy Ánh Sơn tới, hắn quản cái này."
"Đến đây gặp nương nương?" Trúc Linh thấy lạ, trước kia nương nương có nhắc tới chuyện này, nhưng có Lư Thành ở đó, nương nương chỉ nghe qua rồi thôi, bây giờ nương nương lại nói muốn quản chuyện này.
"Em cho người đi gọi đi." Bùi Ngọc Kiều nghĩ nàng đang muốn tốt cho nàng ấy đó, nhanh thành thân sinh con đi, hy vọng hắn không làm Trúc Linh thất vọng.
Một nam nhân khoảng hai mươi tuổi đi tới hành lễ, làn da hơi đen, ngũ quan thanh tú, mặc áo choàng màu xanh, giày vải màu đen, nhìn gọn gàng sạch sẽ, hắn cung kính nói: "Tiểu nhân nghe nói nương nương muốn trồng thêm vài loại hoa, không biết nương nương thích hoa nào?"
"Ta thấy hơi trống, ngươi thấy trồng thêm hoa mẫu đơn thì sao?"
Ngụy Ánh Sơn cười nói: "Ở phía đông trồng khoảng hai mươi bụi mẫu đơn rồi, nếu bây giờ trồng ở đây nữa thì sẽ lặp lại, tiểu nhân thấy nên trồng thêm hoa cúc, đầu kia trồng mẫu đơn, vậy là có thể tới đây ngắm hoa cúc. Đương nhiên, đây chỉ là ngu kiến của tiểu nhân, tất cả nghe theo nương nương."
Bùi Ngọc Kiều ý không ở trong lời, nàng chỉ muốn cho hai người gặp mặt, cười nói: "Theo ý ngươi đi."
Ngụy Ánh Sơn lĩnh mệnh.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Trúc Linh, em tiễn Ngụy quản sự đi ra ngoài, thuận tiện hỏi hắn vài chuyện của hoa cúc."
Trúc Linh không hiểu gì, nhưng do nương nương phân phó, nàng ấy không tiện từ chối, có điều Ngụy Ánh Sơn ăn nói thoả đáng, tướng mạo đoan chính, nhìn khá là trầm ổn, rất dễ dàng tạo ấn tượng tốt, nàng ấy hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ngụy quản sự, mời."
Cô nương mười tám dáng người yểu điệu, mắt to tròn, làn da trắng nõn, vừa nói vừa lộ ra dáng vẻ xấu hổ, Ngụy Ánh Sơn không nhịn được nhìn nàng ấy vài lần.
Thấy hai người đi, Bùi Ngọc Kiều thở ra một hơi thở, xong rồi, bây giờ chờ tới lúc gả Trúc Linh ra ngoài. Giải quyết xong một chuyện, tâm tình nàng vui vẻ, sẵn tiện ngắm hoa luôn, nàng gọi Đinh Hương cắt vài nhánh hoa, đem một ít tới thư phòng Tư Đồ Tu, một ít cắm vào lọ hoa trong nhà chính, thơm cả phòng.
Lúc này, Tư Đồ Tu đang ngồi ở Trường Xuân cung, Hứa quý phi ngồi đối diện lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Ngọc Kiều có thai, ta vốn muốn chúc mừng, ai ngờ... Đáng ra hôm nay con không nên tới, con ở hỏa binh doanh, có thể giúp được gì đâu. Dù là Cảnh nhi, ta cũng không cho nó nhúng tay vào, hôm qua ta muốn gặp con là để dặn con cẩn thận một chút. Con từng làm ở hộ bộ, không biết có liên lụy tới con không, ta rất lo lắng."
Hồ Nhân Cung là lang trung Hộ bộ, năm đó ông ta tham ô bạc quốc khố chuyển đi sửa đường, còn có bạc xây dựng thuỷ lợi, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, làm nước lũ cuốn trôi mấy nghìn người, tất cả quan viên tham dự chuyện đó đều bị bắt giữ, Hồ Nhân Cung là thủ phạm chính, bị xử chém đầu, tổng cộng chém hơn mười vị quan viên, còn có nhiều quan viên bị đày ra biên cương, làm chấn động cả Hoa quốc. Hôm nay, chuyện này lòi ra lần nữa, nói là Hứa hầu gia động tay động chân làm phán sai một số quan viên, kẻ đáng bị chém đầu lại không bị tổn thương chút nào, thậm chí trải qua mấy năm còn được thăng chức.
Đương nhiên, những người đó có quan hệ không tệ với Hứa gia.
Tư Đồ Tu nhìn Hứa quý phi làm bộ làm tịch, bây giờ còn nói quan tâm chàng, thật ra là vì chàng từng làm ở hộ bộ, xem rất nhiều sổ sách, nên muốn chàng tìm chút manh mối chứ gì? Cho dù có thì sao chàng có thể lấy ra được? Chàng thở dài nói: "Bây giờ nương nương còn nhớ chuyện an nguy của con, thật sự con rất cảm động, nếu có thể giúp, dù cho rơi vào nước sôi lửa bỏng thì con cũng không từ chối. Nhưng hôm qua, ngũ ca có tới phủ gặp con thương lượng chuyện này, e là..." Giọng nói chàng nhỏ dần, "Bằng chứng như núi, xin nương nương bảo trọng thân thể."
So với Tư Đồ Cảnh, thật ra Hứa quý phi tin tưởng năng lực làm việc của Tư Đồ Tu hơn, bởi vì chàng cẩn thận, công chính, dù có đắc tội vô số quan viên, nhưng chuyện đã qua tay chàng thì không có người kêu oan, một người cẩn thận, giỏi xử lý chuyện này, đương nhiên cũng giỏi lật lại bản án.
Bây giờ chàng bảo bà ta bảo trọng thân thể.
Sắc mặt Hứa quý phi trắng bệch, cả đêm ngủ không ngon giấc, chỉ cảm thấy một dòng máu xông lên, suýt chút nữa phun ra ngoài, bà ta cố nhịn xuống, nhíu mày nói: "Tu nhi, không có cách nào sao? Phụ hoàng con tin tưởng con, khi đó giao con đi hộ bộ, dù có loạn thật thì con đi nói với hoàng thượng, hoặc là..."
Bảo chàng đi cầu xin hoàng thượng? Tư Đồ Tu suýt chút cười ra tiếng.
Dựa vào cái gì? Hứa gia đâu phải tổ gia của chàng, nếu cầu xin thì cũng phải là Hứa quý phi cầu xin. Co điều...Bên ngoài nói chàng và Tư Đồ Cảnh huynh đệ tình thâm, chàng đi cầu xin thì có làm sao? Dưỡng mẫu nuôi lớn chàng đã nói tới mức này rồi, sao chàng có thể không đi? Chàng đứng lên: "Nương nương nói đúng, nếu con đã vào cung rồi thì nên đi gặp phụ hoàng một lần."
Chàng cáo từ bà ta.
Hứa quý phi ngại ngùng, "Không phải vạn bất đắc dĩ thì ta không muốn làm phiền con đâu, từ trước tới nay ta chỉ mong con luôn vui vẻ, không có bất cứ buồn lo gì. Con đi gặp hoàng thượng, nếu hoàng thượng không nghe thì ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, biết chưa?"
Khuôn mặt từ ái, dường như là chính bản thân chàng muốn đi chứ không phải bà ta mở miệng kêu.
Tư Đồ Tu rũ mắt xuống: "Không có gì, chuyện này không bằng một phần vạn công nương nương chăm sóc con. Nếu không có nương nương thì có lẽ con đã chết rồi."
Chàng xoay người đi.
Hứa quý phi nhìn bóng lưng của chàng, bà ta nghĩ với bản lĩnh của Tư Đồ Tu, chàng có thể làm hoàng thượng cho thêm chút thời gian, đến cùng đó cũng là phụ thân của bà ta, dù bà ta có quyết tâm chặt bỏ một cánh tay thì vẫn sẽ đau, vì bà ta biết, mất đi cây cột nhà mẹ đẻ này là có nghĩa gì, e rằng không thể chống lại Tư Đồ Dập nữa.
Bà ta siết chặc nắm tay, Tư Đồ Dập, Tiết gia, thù này nhất định phải báo!
Trên đường đi Càn Thanh cung, Mã Nghị nói: "Vương gia muốn nhảy vào vũng nước đục này sao?" Hắn thấy khó hiểu, rõ ràng trước đó chủ tử đã cho bọn họ thấy rằng chủ tử không hề có ý giúp Tư Đồ Cảnh, đồ vật đến tay, nếu quan trọng thì sẽ không nói với Tư Đồ Cảnh, sao bây giờ lại vì chuyện này mà đi gặp hoàng thượng?
Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Nên làm phải làm."
Nếu chàng không quản chút nào, đừng nói là Hứa quý phi nghi ngờ, ngay cả phụ hoàng cũng sẽ vậy, dù sao cho tới nay, chàng luôn bảo vệ ngũ ca, bảo vệ Hứa quý phi. Bây giờ muốn dứt ra thì có vẻ quá đột nhiên.
Nghe chàng tới, Tư Đồ Hằng Thành lạnh lùng nói: "Tới xin cho Hứa gia?"
Lúc đầu Tư Đồ Hằng Thành còn hơi nghi ngờ, nhưng sáng sớm hôm nay có quan viên bẩm báo đã xác nhận chứng cứ là thật, lúc này Tư Đồ Hằng Thành đang giận dự, ông ta từng đặt trọng trách lên Hứa gia, để Hứa hầu gia đảm nhiệm chức Đô sát viện Tả Đô ngự sử, kết quả hắn lấy quyền mưu tư, làm quan viên chết oan, không hề nể mặt cái gọi là lòng tin đế vương.
Trước đây ông ta còn giao cho Hứa hầu gia đi xử lý án tham ô này nữa.
Thật sự là to gan lớn mật, Tư Đồ Hằng Thành bỗng nhiên gạt hết bút trên bàn xuống, ông ta phát hỏa với Tư Đồ Tu: "Trước đây con từng làm ở hộ bộ, sao lại không phát hiện manh mối gì? Thiên vị Cảnh nhi sao?"
"Thật sự con không có phát hiện, hơn nữa, nếu con muốn thiên vị ngũ ca, thiên vị Hứa gia thì hôm nay sẽ không có chuyện này." Tư Đồ Tu bình tĩnh nói, "Xin phụ hoàng nghĩ lại, Hứa hầu gia là phụ thân nương nương, đã lập không ít công lao cho triều đình, theo ý của nhi thần thì đây là án oan, xin phụ hoàng..."
Tư Đồ Hằng Thành không còn kiên nhẫn, ông ta lạnh lùng nói: "Là quý phi muốn con tới xin?"
"Không có." Tư Đồ Tu vội vàng quỳ xuống, "Là tự nhi thần..."
Tư Đồ Hằng Thành nói: "Lui xuống đi."
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, Hứa quý phi không ra mặt, Tư Đồ Cảnh cũng không ra mặt, mà một người ngoài như Tư Đồ Tu lại tới cầu xin. Nhớ tới chuyện của Tư Đồ Uyên, Tư Đồ Cảnh làm đệ đệ còn tới cầu xin vài câu, hôm nay ngoại tổ phụ hắn xảy ra chuyện, hắn lại tránh liên lụy. Đứa con nào cũng có mưu mô, chỉ có đứa con này là còn tấm lòng trong sạch, chưa từng có ý giành gì cho mình, thảo nào Tư Đồ Huyền Nguyệt nói chàng ngốc, hy vọng chàng không bị cuốn vào tranh đấu, cả đời sống an ổn.
Tư Đồ Hằng Thành suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi đứng dậy đi Trường Xuân cung.