Không ngờ Tư Đồ Hằng Thành bỗng nhiên xuất hiện, Hứa quý phi đang khóc, chưa kịp chỉnh sửa lại là chạy ra cửa điện đón.
Thấy bà ta như vậy, Tư Đồ Hằng Thành nhìn lướt qua, trực tiếp đi vào.
"Hoàng thượng." Hứa quý phi quỳ xuống thỉnh tội, "Không biết hoàng thượng tới đây, thiếp thất lễ."
"Cái gì thất lễ với không thất lễ, ai ở tình huống này đều thấy không tốt, huống chi nàng là nữ nhi của ông ấy." Tư Đồ Hằng Thành nói: "Đứng lên đi."
Bà ta nghe lệnh, đứng nghiêm một bên không nói lời nào.
Ông ta tới, bà ta không cầu xin, phần kiên nhẫn này thật lợi hại, Tư Đồ Hằng Thành nhớ tới lúc bà ta vừa vào cung, ngây thơ đơn thuần, không biết tính toán, bởi vì ông ta cưng chiều nên bà ta từng bị Vi thị chèn ép, bà ta chỉ biết khóc lóc kể lể với ông ta, giống như tiểu cô nương bị ức hiếp. Dần dần, bà ta rất ít khi như vậy nữa, thu liễm tính tình trở nên đoan trang hiền lương, sinh con dưỡng cái, không ai tìm ra được chút sai lầm, vì vậy ông ta phong bà ta làm quý phi.
Mấy năm nay, bà ta làm rất tốt, nếu không phải Hứa gia xảy ra chuyện thì có lẽ bọn họ vẫn bình tĩnh trôi qua, nhưng lòng người vẫn luôn khó đoán như thế.
Tư Đồ Hằng Thành nhìn bà ta hỏi: "Nàng có gì muốn nói với trẫm không?"
Hứa quý phi lắc đầu, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.
Tư Đồ Hằng Thành không kiên trì nữa, nhíu mày một cái rồi nói: "Nàng không biết chút nào về chuyện của phụ thân nàng sao? Năm đó tra án tham ô, trẫm tin tưởng ông ấy, sau khi phán quyết, trẫm khen ông ấy công chính nghiêm minh điều tra rõ ràng mọi chuyện, còn thăng quan cho ông ấy nữa." Ông ta nói từ chữ, giọng nói âm trầm, "Bây giờ trẫm mới biết là trẫm đang tát mặt mình."
Hứa quý phi thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống.
"Nàng vẫn không có gì muốn nói?"
Lần này ông ta tới là để hưng sư vấn tội, Hứa quý phi không thể giả vờ tiếp nữa, bà ta nghẹn ngào nói: "Phụ thân vào ngục, thiếp đau đớn như bị moi tim, thiếp không dám đi cầu xin hoàng thượng, thiếp sợ làm khó hoàng thượng, sợ nhiễu loạn công chính. Nhưng hoàng thượng ơi, thiếp một lòng trung tâm nhật nguyệt có thể soi sáng, thiếp hoàn toàn không biết gì về vụ án tham ô đó, phụ thân cũng chưa từng nhắc tới, hơn nữa thiếp không tin phụ thân sẽ làm ra chuyện điên rồ này, nhất định là oan uổng." Bà ta quỳ gối, nằm rạp dưới chân Tư Đồ Hằng Thành, "Xin hoàng thượng tra rõ!"
Trong điện yên tĩnh, Tư Đồ Hằng Thành không trả lời.
Chuyện này vừa lòi ra là ông ta đã đoán được mục đích của Hứa hầu gia, nhờ vào chuyện hộ bộ diệt trừ kẻ đối lập, gọp lại thành đoàn để dễ dàng đối phó thế lực của Tư Đồ Dập, thông minh như Hứa quý phi, sao lại không biết? Hứa hầu gia vì nữ nhi, vì đứa cháu Tư Đồ Cảnh.
Vì cả cái ghế rồng kia.
Làm phụ thân, tất nhiên là ông ta có thất vọng. Càng ngày ông ta càng thất vọng với mấy nhi tử, hận không thể đày hết bọn chúng ra biên cương, vĩnh viễn không cho về, nhưng Hoa quốc đâu thể thiếu thái tử. Sau này ông ta băng hà, lúc đó cần phải có người giữ giang sơn này.
Tư Đồ Hằng Thành nghĩ tới đây thì nản lòng thoái chí, dù thế nào đi nữa thì bọn chúng vẫn là ruột thịt của ông ta, không phải cái gì cũng sai, ông ta thản nhiên nói: "Tất nhiên sẽ tra rõ, nàng nghỉ ngơi đi."
Ông ta đứng dậy đi.
Tấm lưng lộ ra vài phần chán nãn, toàn thân Hứa quý phi run lên, trực giác cho thấy lần này phụ thân tiêu rồi, không ai có thể cứu.
Sắc mặt bà ta trắng bệch, toàn thân không có sức lực, chán nãn ngồi trên mặt đất.
Trở lại vương phủ, Tư Đồ Tu bước vào cổng, vừa lúc Chu vương phủ đưa quà tặng tới, mở ra xem, là một cái bình ngọc bích có khắc hai đứa bé mập mạp, tay hai đứa bé cầm cá, đang đứng trên ngọc bích, nhìn rất dễ thương. Chàng nghĩ nhị tẩu thật biết chọn đồ, nàng nhìn thấy, tất nhiên sẽ rất thích.
Chàng cầm vào, quả nhiên Bùi Ngọc Kiều rất thích: "Thật đáng yêu, đặt bên cửa sổ vậy." Lại hỏi chàng: "Đứa trẻ của chúng ta có giống vậy không?"
"Còn đáng yêu hơn nữa." Chàng bóp mặt của nàng, "Ăn sáng ngon không?"
"Ngon, ăn rất no, chàng vào cung có ổn không?"
Chàng gật đầu, không nói gì nhiều.
Tuy nàng quyết định tự làm chủ, nhưng chàng đã trở về, Bùi Ngọc Kiều vẫn hơi lo lắng, nàng xoắn xoắn ngón tay, "Vương gia, ta mời người nhà mẹ đẻ tới làm khách, được không? Chỉ là tới ăn bữa cơm, thăm ta một lát rồi đi, sẽ không ở quá lâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi căng thẳng nhìn chàng chằm chằm, Tư Đồ Tu nói: "Đương nhiên là được, vương phủ cũng là nhà của nàng."
Nàng hoan hô: "Vương gia thật tốt!"
Chàng cúi người xuống: "Ta tốt, có phải nên cám ơn ta không?"
Nàng nhón chân lên hôn lên mặt chàng một cái.
Chàng ôm eo của nàng, không cho nàng đi.
Cho đến khi bên ngoài có hạ nhân thông báo là Bùi lão gia, Mã Thị, Bùi tam cô nương, hai vị thiếu gia Bùi gia tới, chàng mới quyến luyến không nỡ buông nàng ra.
Nàng sờ sờ môi, dường như sưng lên rồi, nàng lấy thuốc mỡ bôi lên, đi tới cửa, thấy Bùi Trăn đang dắt hãn huyết bảo mã vào, nàng mở to hai mắt nhìn, dựa vào Trúc Linh đi qua, hét lớn: "Phụ thân, sao phụ thân mang ngựa đến? Còn nữa, sao tổ phụ, tổ mẫu, nhị thúc không đến đây?"
Vừa nói vừa sờ lên lớp lông của con ngựa, con ngựa giống như biết nàng, cọ mũi vào lòng bàn tay của nàng, chọc nàng cười một hơi.
Bùi Ngọc Họa nói: "Vài ngày trước tổ mẫu đi thắp nhang rồi bị trẹo chân, tổ mẫu không cho bọn muội nói cho tỷ biết, bây giờ còn chưa khỏe nữa, tổ phụ ở nhà cùng tổ mẫu, còn phụ thân muội, aizz, không nhắc tới nữa, có điều phụ thân gửi cho tỷ cái này."
Nàng ta mở lòng bàn tay ra, bên trên là một khối đá sáng bóng, trong suốt như nước, không biết còn tưởng là bảo ngọc, nhìn kỹ còn có tranh núi sông, giống như tự nhiên mà có.
"Nghe nói là hấp thu linh khí trời đất, rất hiếm có." Bùi Ngọc Họa không đặt vào mắt, chỉ là một khối đá thôi mà, phụ thân nàng ta si mê thiên văn địa lý, bây giờ còn nghiên cứu huyền học nữa.
Bùi Ngọc Kiều rất thích, vội nói cám ơn.
Tư Đồ Tu qua hành lễ với người lớn, Bùi Trăn giao ngựa cho hạ nhân nói: "Sợ Kiều nhi buồn nên mang ngựa nó thường cưỡi tới, mặc dù bây giờ không thể cưỡi, nhưng con ngựa này có linh khí, bình thường thả ra, lâu ngày là biết nhà, đuổi cũng không đi."
Tư Đồ Tu cười nói: "Vẫn là nhạc phụ hiểu nương tử, nàng thật sự buồn chán, có điều trong phủ có nhiều món ăn lắm."
"Nói gì vậy? Làm như ta chỉ biết ăn thôi đấy." Bùi Ngọc Kiều bực bội nhéo chàng một cái.
Động tác rất thân mật, Bùi Trăn cười cười hỏi nữ nhi: "Mọi thứ đều tốt sao?"
"Đúng vậy, rất tốt, con sẽ về thăm tổ mẫu." Nàng kéo cánh tay phụ thân, "Phụ thân, phụ thân lần đầu tới, con dẫn phụ thân tới chỗ con ở, chỗ này rất lớn, nhị thẩm, tam muội, mọi người tới đây." Nàng dẫn bọn họ đi vào vườn ngắm hoa, chỉ các đình đài trong phủ cho bọn họ xem.
Vào chính phòng, chỉ phòng ngủ cho bọn họ xem, rồi chỉ chỗ hay ngồi ăn, còn có thư phòng.
Không biết còn tưởng khoe khoang, nhưng mà bọn họ đều biết, Bùi Ngọc Kiều muốn cho bọn họ yên tâm, nàng ở chỗ này sống rất tốt.
Mã Thị cười nói: "Con nha, đúng là có phúc, từ nhỏ được mọi người trong nhà thương, lớn lên thành thân được vương gia thương, ta chỉ mong Ngọc Họa cũng có phúc như con."
Bà ta xem một vòng, tất nhiên là hâm mộ, nghĩ đến Bùi Ngọc Họa, trong lòng hơi lo lắng, lần trước sinh nhật Bồ Tát, thái phu nhân dẫn mọi người đi thắp nhang, kết quả ở trong miếu gặp được Hoa phu nhân, thì ra Hoa phu nhân rất có lĩnh ngộ với phật pháp, bà ấy trò chuyện vui vẻ với thái phu nhân, sau đó còn mời bọn họ đi Hoa gia chơi.
Hoa gia này, dù là gia thế hay bối cảnh của nhị lão đều không tìm được khuyết điểm, có điều Hoa công tử còn chưa đủ xuất chúng, bà ta do dự, hy vọng nữ nhi có thể gả cho một cô gia tốt hơn.
Nhưng Bùi Ngọc Họa không quá nghe lời, làm bà ta lo lắng.
Đang nói, lại có khách đến.
Cho người ra đón, là Từ Hàm, một mình hắn tới.
Thấy người nhà họ Bùi ở đó, Từ Hàm hành lễ với người lớn rồi nói: "Ngọc Anh không thể ra ngoài, nàng bảo con đến thăm tỷ tỷ, còn mang theo vài món đồ." Hắn đưa qua, Bùi Ngọc Kiều mở ra xem, thì ra là quần áo.
Mới vừa truyền tin vui hôm nay, Bùi Ngọc Anh không có khả năng mới làm.
Như vậy đây là quần áo muội muội làm cho con muội muội, bây giờ tặng cho con nàng? Mắt Bùi Ngọc Kiều đỏ lên, muội muội luôn là như vậy, cái gì đều nhớ kỹ nàng, quần áo này rất đẹp, hai nhánh lá sen màu xanh đối nhau, ở giữa là búp sen chưa nở, nhìn đầy sức sống, làm người ta thích ngay.
"Chờ ta làm xong sẽ tặng cho muội muội." Nàng vui vẻ nhận lấy.
Bùi Ngọc Họa cười nói: "Chờ tỷ sinh con, muội cũng làm cho nó một bộ, nó là cháu của muội mà."
"Lo hôn sự của muội trước đi." Bùi Ngọc Kiều cười hì hì nói, "Muội thành thân, tỷ sẽ làm một cái khăn cho muội."
Bùi Ngọc Họa hừ một cái, nghĩ tới chuyện này, nghe nói Hoa Tử Dương đang dồn hết sức học hành, ở thư viện cũng rất chăm chỉ, nàng ta gả cho hắn, có lẽ sẽ hạnh phúc. Đương nhiên nàng ta không chắc chắn, nhưng chẳng biết tại sao, nàng ta có cảm giác như vậy.
Hắn rất thương nàng.
Không giống nam nhân khác, trong miệng nói dễ nghe, bên ngoài chưa chắc làm được, còn hắn cố gắng làm, bây giờ Hoa lão gia đã đồng ý, nói vậy chẳng mấy chốc sẽ tới cầu thân. Chỉ là không biết mẫu thân có ý gì, nhưng bất kể như thế nào, nàng ta không muốn gả cho nam nhân khác, trừ phi người đó có thể cho nàng ta loại cảm giác này.
Thấy nữ quyến nói chuyện với nhau, Bùi Trăn quay đầu nhìn Tư Đồ Tu, Hứa gia gặp chuyện không may kinh động toàn bộ triều đình, nếu thật sự định tội, chỉ sợ cây đổ bầy khỉ tan, cuối cùng như thế nào, đều do một suy nghĩ của hoàng thượng.
Tư Đồ Tu cười nói: "Hiếm khi nhạc phụ, muội phu, hai vị đệ đệ đều ở đây, chúng ta hôm nay không say không về."
Có người nhà tới, Bùi Ngọc Kiều ăn nhiều hơn thường ngày một ít.
Mọi người tụ lại, lòng đầy vui sướng.
Cảm giác vui vẻ đến tối vẫn còn, nàng nằm ở đó hưng phấn không ngủ được, nếu mỗi ngày đều giống hôm nay thì tốt biết bao.
Thấy nàng lăn qua lộn lại, Tư Đồ Tu nghiêng người sang nhìn nàng: "Hiếm khi thấy nàng như vậy, rất vui vẻ sao?" Bình thường nàng giống như con heo, ngủ rất nhanh, đôi khi chàng muốn trò chuyện với nàng, đến cùng sẽ phát hiện chỉ có tự chàng lẩm bẩm.
Nàng cười nói: "Đúng vậy, thì ra mời bọn họ tới nhà không giống về nhà mẹ đẻ."
"Sao không giống?"
"Về nhà mẹ đẻ là chuyện đương nhiên." Nàng cũng nghiêng người sang, mặt đối mặt với chàng, "Nhưng mời bọn họ tới đây, là nhà ta và vương gia, giống như là ta chăm sóc bọn họ, để cho bọn họ ăn vui vẻ, đùa thoải mái, đây là một loại cảm giác đặc biệt vui vẻ."
Thì ra còn phân biệt như vậy được nữa, Tư Đồ Tu cười nói: "Nàng vui vẻ là tốt rồi." Chàng ôm nàng, "Đã khuya lắm rồi, mau mau ngủ, nàng không ngủ, đứa trẻ muốn ngủ."
"Nó vẫn luôn ngủ mà." Bùi Ngọc Kiều sờ bụng một cái, "Sao không chịu thức chứ? Chàng xem, chúng ta ngủ rồi sẽ thức, nhưng nó không vậy, cứ im lặng..." Nàng bỗng nhiên lo lắng nói, "Hay là bị bệnh rồi? Bên trong đen như mực, rất khó thở."
Tư Đồ Tu không biết phải trả lời như thế nào, lâu sau mới nói: "Có lẽ là ngủ nhiều mới lớn được, lớn cần nhiều sức lắm, không phải là không thức được, biết chưa? Phải ngủ mười tháng mới có sức bò từ trong bụng nàng ra ngoài."
"Vậy sao?" Bùi Ngọc Kiều nửa tin nửa ngờ, có điều thái y không nói tới chuyện này, có lẽ là không có chuyện gì, nàng gật đầu, vùi đầu vào ngực chàng, một hồi lại nói, "Chàng phải cẩn thận, đừng đánh bụng ta."
"Ta đánh nàng lúc nào?" Tư Đồ Tu đẩy đầu nàng về, "Chớ suy nghĩ lung tung."
Nhưng một hồi nữa lại nói: "Chàng thật sự không có chuyện gì? Hứa hầu gia bị bắt, quý phi nương nương gọi chàng vào trong cung, chàng không nói gì với ta cả."
Trong ánh trăng, mắt nàng dịu dàng chăm chú nhìn chàng.
Chàng có rất nhiều lời muốn nói với nàng, muốn nói cho nàng biết, sau khi nàng qua đời, chàng đã trải qua chuyện gì, nhưng chàng vẫn không nói, cười một cái: "Không có việc gì."
Dịu dàng ôm chặc nàng, ôm nàng và con vào lòng.
Nàng yên tĩnh ngủ.