Qua một thời gian, Đại lý tự, Hình bộ, Đô sát viện, tam đại nha môn cùng thẩm tra vụ án Hứa lão gia, nhanh chóng định án, Hứa gia bị đoạt tước, Hứa lão gia lưu vong ba nghìn dặm, thậm chí ngay cả Hứa quý phi cũng bị liên lụy hạ xuống làm Tiệp dư, vậy mà Hứa gia còn phải mang ơn, hô to hoàng thượng vạn tuế.
Dù sao Hứa lão gia tử không có rơi đầu, mà nhi tử Hứa gia cũng không bị xuống chức, có thể thấy hoàng thượng đã nể mặt Tư Đồ Cảnh thả cho một con đường, có điều Hứa gia vẫn xuống dốc không phanh, không còn như năm xưa nữa.
Ngày hôm đó Tư Đồ Cảnh và Viên Diệu Huệ tới vương phủ làm khách, khuôn mặt miễn cưỡng vui cười.
"Đáng ra phải sớm tới chúc mừng, ai ngờ kéo dài tới hôm nay." Tư Đồ Cảnh xin lỗi.
Tư Đồ Tu vội nói: "Ngũ ca đừng nói vậy, đệ còn không biết sao?"
Tư Đồ Cảnh thở dài, bây giờ Hứa gia ảm đạm, mẫu thân buồn bực uất ức, Tư Đồ Dập thì ngược lại, Tấn vương phủ náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào, là do Hứa gia gặp chuyện, rất nhiều người cho là bọn họ khó có thể trở lại ngày xưa, như vậy, chỉ có Tư Đồ Dập là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ trách hắn không được báo thù, mẫu thân nhiều lần căn dặn vào lúc này phải biết nhẫn nại, hắn chỉ có thể nhìn Tư Đồ Dập, Tư Đồ Lan đắc ý.
Thấy hắn buồn bực, Tư Đồ Tu dẫn hắn đi thư phòng nói chuyện.
Viên Diệu Huệ ở lại nhà chính.
Ngày mùa hè tháng năm rất nóng, nắng cháy da cháy thịt, từ bên trong kiệu đi ra, chỉ đi một đường ngắn là sau lưng đổ đầy mồ hôi, may mắn chỗ này đặt băng, khí lạnh nhè nhẹ tỏa ra từ trong đỉnh, lan tới mỗi một góc, bởi vậy không khí vẫn mát mẻ như ngày xuân, đối diện, Bùi Ngọc Kiều uống nước ô mai, cười nói: "Đây là ô mai mới chuyển từ thôn trang đến, rất ngon miệng, tỷ nếm thử đi."
Mang thai sắp hai tháng, cả người nàng nở nang, cái cằm, khuôn mặt tròn hơn, da mặt trong trắng lộ hồng, má lúm đồng tiền, nhìn ngọt ngào hơn cả trước đây. Viên Diệu Huệ nghĩ rõ ràng là nàng ta thành thân trước, vậy mà nàng lại có thai trước.
Không biết làm sao mà bụng nàng ta chưa có động tĩnh gì? Nhưng nàng ta tuyệt đối không để lộ ra ngoài, nàng ta cười uống một ngụm ô mai, "Không tệ."
Bùi Ngọc Kiều không nhiều lời với nàng ta, uống xong, nàng lấy kim may đồ.
Viên Diệu Huệ ngạc nhiên nói: "Vương phủ có tú nương, sao muội lại tự mình làm? Muội đang mang thai mà. Ta mới làm một lần là vương gia không cho rồi, sợ làm tay ta bị thương."
Nói gì vậy? Trước khi gả là nữ nhi phải làm giày, sau khi gả là không cần làm nữa sao? Bùi Ngọc Kiều nói: "Rãnh rỗi nên tìm chút chuyện làm, không có chỗ giết thời gian, hơn nữa, vương gia thích muội làm, chàng không muốn mặc đồ tú nương làm, chàng nói muội thêu hoa đẹp hơn."
Trước kia nàng làm hai đôi giày, lúc ở nhà chàng sẽ mang, chàng còn giận vì nàng làm quần áo cho cháu mà không làm cho chàng, bây giờ nàng có thai rồi, chuyện trong phủ giao cho Lư Thành quản, nàng làm nhiều quần áo hơn.
Viên Diệu Huệ nghe nàng nói, nàng ta không biết trả lời như thế nào.
Thật ra ở vương phủ, nàng ta làm mưa làm gió, cái gì Tư Đồ Cảnh cũng chiều chuộng nàng ta, hắn cũng hy vọng nàng ta làm quần áo cho hắn, chỉ là nàng ta cứ giả vờ như không biết. Nam nhân ấy mà, phải làm như vậy mới được, cái gì dễ có sẽ không biết quý trọng, nàng ta sẽ không ngu ngốc như những nữ nhân khác. Nàng ta nhìn qua, trên áo thêu hai đóa hoa lan màu hồng nhạt, hình dáng không đẹp lắm, nếu nàng ta làm thì đẹp hơn cái này không biết bao nhiêu lần.
Không biết sao lòng hơi buồn bực, gần đây nàng ta luôn không thuận lợi, từ khi Hứa gia xảy ra chuyện, người ngoài đều nói Tư Đồ Cảnh rơi xuống vị trí thấp nhất trong mấy vị vương gia, lần trước xuất môn gặp Chu Mai, tướng công Chu Mai vẫn còn bị cấm túc mà dám mở miệng châm chọc nàng ta. Về nhà mẹ đẻ, tổ mẫu vốn nâng nàng ta lên trời và mấy huynh đệ tỷ muội không còn giống như trước đây, tựa như cảm thấy nàng ta tới vị trí vương phi là hết, không thể đi cao hơn nữa, sao nàng ta có thể vui vẻ? Nhưng ở trong phủ, nàng ta còn phải an ủi Tư Đồ Cảnh, vào lúc như thế này, nàng ta không thể để lộ ra bất mãn, chút chuyện này nàng ta vẫn hiểu.
Hôm nay thấy Bùi Ngọc Kiều không buồn không lo, bụng đang mang thai, chuyện của Hứa gia không có ảnh hưởng gì tới Tư Đồ Tu, dù sao Bùi gia vẫn còn thuận buồm xuôi gió.
Tư Đồ Cảnh không có Hứa gia, Hứa quý phi thất sủng, bây giờ Tư Đồ Cảnh còn không bằng Tư Đồ Tu nữa.
Nàng ta cầm ly nước ô mai uống thêm vài ngụm.
Bùi Ngọc Kiều toàn tâm toàn ý thêu hoa, lười để ý nàng ta, trong lòng nàng chỉ mong nàng ta và Tư Đồ Cảnh nhanh đi về, nàng nói chuyện phiếm với nha hoàn còn thoải mái hơn nói chuyện với nàng ta, nhưng phu thê bọn họ lần đầu tiên tới, tất nhiên là phải ăn cơm, Bùi Ngọc Kiều nhịn không được thở dài.
"Làm sao vậy?" Viên Diệu Huệ vội hỏi, "Có chuyện buồn sao?"
Phát hiện mình không cẩn thận để lộ tâm ý, Bùi Ngọc Kiều suýt chút nữa nhéo mình một cái, nàng nói: "Không có gì, bỗng nhiên nghĩ đến tám tháng nữa mới sinh con, quá chậm."
Viên Diệu Huệ cười phì một tiếng: "Chớp mắt là qua rồi, ta nghe nương nói mang thai rất dễ bị buồn nôn, không còn khẩu vị ăn uống. Còn cái bụng nữa, lớn lên là rất bất tiện, có vài người rất khó chịu, chỗ đó rất đau, buổi tối không được, nếu không...Ai lại nói đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan chứ?"
Bùi Ngọc Kiều sợ hãi, lúc mới có thai nàng ăn rất được, nhưng gần đây nàng không muốn ăn cho lắm.
Hai nha hoàn ở bên cạnh nhíu mày.
Tính tình chủ tử ngây thơ, sao Hoài vương phi lại làm chủ tử sợ? Trúc Linh không nhịn được nói: "Không đáng sợ vậy đâu, nương nương đừng lo lắng, thái y nói dù cho mười tháng thì cũng có cách làm nương nương thoải mái."
Hạ nhân xen mồm, Viên Diệu Huệ nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng, nàng ta nói với nàng: "Đệ muội, nô tỳ này của muội không hiểu quy củ, tỷ dễ dãi với người thân nên không để trong lòng, nhưng nếu ở bên ngoài thì người ta sẽ nói nô tỳ Sở vương phủ không coi ai ra gì, nói muội không có năng lực dạy dỗ hạ nhân."
Trúc Linh thay đổi sắc mặt.
Là nàng ấy không đúng, hai vị vương phi đang nói chuyện, nàng ấy không nên xen lời, nhưng Viên Diệu Huệ ba lần bốn lượt nói lời kì lạ, nàng ấy nghe hết, đúng là đáng ghét.
Bùi Ngọc Kiều biết là lỗi của Trúc Linh, nhưng vì Viên Diệu Huệ nói lung tung nên nàng không muốn mắng nàng ấy, nàng nói với Trúc Linh: "Lần sau đừng như vậy."
Trúc Linh vội đồng ý.
Thấy nàng hời hợt, không biết là quá bao che khuyết điểm hay là ngốc, giờ khắc này, Viên Diệu Huệ cảm thấy nàng giả giả thật thật, hoàn toàn không hiểu được tính tình.
Thật vất vả chịu đựng đến buổi trưa, Bùi Ngọc Kiều ân cần mời Viên Diệu Huệ đi ăn cơm, khuôn mặt tươi cười, vô cùng hiếu khách, Viên Diệu Huệ lại hồ đồ, vừa rồi còn lạnh nhạt, chỉ lo thêu hoa mà không nói chuyện, bây giờ lại giới thiệu tay nghề đầu bếp Tưởng với nàng ta, thật không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Dù như thế nào thì bây giờ Tư Đồ Cảnh đang thất thế, các nàng phải làm tỷ muội tốt mới được.
Viên Diệu Huệ quan tâm đỡ nàng đi ăn cơm.
Bàn tiệc nằm ở sương phòng phía đông, hai huynh đệ một bàn, cách bình phong kê một bàn, đã bày xong chén đũa, bàn của nam nhân còn có một bình rượu ngon, hương thơm xông vào mũi.
Mắt thấy hai người như tỷ muội đi ra, tình cảm thân thiết, Tư Đồ Cảnh cười nói: "Nương tử luôn nói nàng hợp ý với thất đệ muội, cũng luôn nhắc tới đệ muội."
Tư Đồ Tu biết Bùi Ngọc Kiều không nghĩ vậy, có điều không thể nói thật với Tư Đồ Cảnh.
Bốn người ngồi xuống.
Bên kia uống rượu, bên này Viên Diệu Huệ nếm thử một miếng gà nấu tương, đây là món sở trường của đầu bếp Tưởng, ăn rất ngon miệng, nàng ta khen thật lòng: "Khó trách muội cứ khen mãi, đầu bếp trong phủ chúng ta không làm ngon được như vậy đâu, làm sao bây giờ? Sau này tỷ thường tới ăn mới được."
Bùi Ngọc Kiều nghe, suýt chút nghẹt thở, đang lúc ăn, bỗng nhiên thấy chán ghét, miễn cưỡng ăn một miếng rau, vừa mới nuốt xuống, tất cả đều phun ra.
Viên Diệu Huệ giật mình, đứng lên thật xa, cầm khăn tay che mũi.
Trúc Linh cẩn thận tỉ mỉ lau miệng cho Bùi Ngọc Kiều, "Nương nương khó chịu?"
Đinh Hương báo: "Vương gia, nương nương bị bệnh."
Tư Đồ Tu vội bước qua, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cúi thấp đầu, thỉnh thoảng nôn khan, trong lòng quýnh lên, chàng quát: "Nhanh đi mời thái y!" Chàng vừa khom lưng ôm nàng vừa nói với Tư Đồ Cảnh: "Ngũ ca, hôm nay không ăn nữa được rồi."
"Được rồi, không cần để ý đến ca, mau để đệ muội nghỉ ngơi đi." Tư Đồ Cảnh vội nói, hắn nhìn sang Viên Diệu Huệ, trong mắt nàng ta chứa vẻ chán ghét.
Đại khái là ghét mùi này?
Thấy trượng phu ra, Viên Diệu Huệ che ngực đi qua, nhỏ giọng nói: "Không biết đệ muội bị sao nữa." Nàng ta dựa vào người Tư Đồ Cảnh, "Ta sợ lắm, lần đầu tiên thấy chuyện như vậy."
Tư Đồ Cảnh ôm eo nàng ta, "Đừng sợ, chỉ là nôn mửa thôi, thái y xem là không sao rồi."
Bọn họ không tiện làm phiền nên rời khỏi Sở vương phủ.
Tư Đồ Tu đi gấp, nàng vốn đang khó chịu, bây giờ càng khó chịu hơn, nàng kéo ống tay áo của chàng lắc lắc: "Đi chậm lại..."
Chàng không dám đi nữa, dừng bước lại hỏi: "Làm sao vậy? Đang yên lành lại ói, có phải buổi sáng ăn trúng thứ gì không tốt?"
"Không có, phòng bếp làm rất sạch sẽ, ta cũng không biết." Bùi Ngọc Kiều cuộn người trong ngực hắn, nhỏ giọng nói, "May là thức ăn buổi sáng đã tiêu hóa hết, nếu không...Nôn hết ra, rất bẩn."
Tuy nàng chán ghét Viên Diệu Huệ, nhưng không thể nôn trước mặt nàng ta, vậy là không tốt.
Tư Đồ Tu nhíu mày nói: "Lúc này mà còn lo bẩn khó nhìn? Bản thân nàng thoải mái là được, nôn thì nôn, có thể nhịn sao?"
Chàng bước đi tiếp, chỉ là bước chân chậm hơn rất nhiều.
Đến phòng ngủ, Trúc Linh lấy nước cho nàng súc miệng, lại uống chút nước, nàng thấy tốt hơn nhiều.
Vẫn là Trương thái y tới, ông ta bắt mạch cho Bùi Ngọc Kiều, "Lúc đứa trẻ lớn cỡ này là bắt đầu nôn nghén, không sao, vài lần nữa là tốt rồi, vương gia đừng lo lắng, không ăn một bữa cũng sẽ không có hại gì." Ông ta căn dặn Bùi Ngọc Kiều, "Muốn ăn thì ăn, không ăn cũng không sao."
Tư Đồ Tu nghĩ nàng không muốn ăn, một ngày không ăn, không phải đói chết sao? Chàng ngồi trong thư phòng, tâm thần không yên, đi ra ngoài luyện quyền, tới buổi tối, có hạ nhân tới bẩm, nói là Bùi Ngọc Kiều đói rồi.
Chàng vội đi qua, thấy nàng cầm bát cháo cá cười tủm tỉm nhìn chàng: "Đói bụng đã lâu, ăn ngon hơn bình thường."
Chàng lo lắng nửa ngày, bây giờ nàng không có việc gì, chóp mũi ngửi được mùi thơm, Tư Đồ Tu nói: "Bản vương cũng chưa ăn cơm." Chàng lấy bát trong tay nàng, múc muỗng đầu tiên ăn.
Nàng nhìn chàng ăn, như sắp chảy nước miếng.
Chàng lại múc một muỗng, mắt thấy còn không cho nàng, Bùi Ngọc Kiều kéo ống tay áo chàng nói: "Ta đói, vương gia muốn ăn thì bảo người bưng tới một chén."
Chàng thổi thổi bề mặt chén cháo, "Gọi cái gì? Gọi dễ nghe, còn lại cho nàng."
Ngón tay thon dài cầm muỗng, tư thế ưu nhã, trong nháy mắt nàng có cảm giác ăn chàng còn ngon hơn ăn cháo, nàng đỏ mặt, giọng nói càng ngọt ngào: "Tu ca ca, đút ta!" Nói xong, chợt cảm thấy xấu hổ, cúi đầu thấp xuống.
Chàng thỏa mãn, nâng mặt nàng lên, từ từ đút hết hơn nửa chén cháo.